Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 147: Một chuỗi ba


...

trướctiếp

Sự sỉ nhục!

Một sự nhục nhã trắng trợn!

Có câu nói, đánh người không đánh vào mặt, mặc dù lúc này hai người đang đấu võ nhưng Trương Sơn Nhạc đã chọn cách hạ gục Lục Viễn một cách nhục nhã.

Hai mắt Lục Viễn đỏ như máu, thở hổn hển như một con bò tức giận.

“Ta giết ngươi!” Lục Viễn gầm lên, lao về phía Trương Sơn Nhạc một lần nữa.

Trương Sơn Nhạc cười khinh, trở tay chính là một cú đấm nặng nề trúng bụng dưới của Lục Viễn.

“Phụt”

Khạc ra máu.

Lục Viễn bay ra, đập vào lan can của võ đài.

“Lục Viễn!”

“Lục sư huynh!”

Dưới khán đài, sắc mặt của Triệu Đông và người của Hạo Nhiên võ quán đã thay đổi rất nhiều.

Quá mạnh!

Trương Sơn Nhạc quá mạnh!

Lục Viễn thậm chí không có một chút sức chống đỡ nào!

Sao chuyện này có thể?

Phải biết, năm ngoái, Lục Viễn đã đánh bại Trương Sơn Nhạc. Làm sao mà khoảng cách giữa hai người lại lớn như vậy chỉ trong vòng một năm?

Sắc mặt của Tô Hạo Nhiên không được tốt cho lắm, ông ta không chỉ thua Kim Lục An về võ công mà còn thua Kim Lục An về khoản dạy dỗ đồ đệ.

“Có phục hay không?”

Trương Sơn Nhạc đi đến trước mặt Lục Viễn, nhìn Lục Viễn mà hỏi với ánh mắt trịch thượng.

“Ông đây không phục!” Vẻ mặt Lục Viễn phẫn hận đứng lên, muốn đánh lén Trương Sơn Nhạc.

Trương Sơn Nhạc chế nhạo, trực tiếp đá vào ngực Lục Viễn.

“Răng rắc” một tiếng.

Lục Viễn lại bay ra ngoài, không biết bao nhiêu xương sườn đã gãy mất.

“Đủ rồi!” Lúc này Triệu Đông lạnh lùng quát, bay lên võ đài.

“Trương Sơn Nhạc, vòng này, tính là sư đệ tôi thua!”

“Ngươi nói cũng tính à?” Trương Sơn Nhạc nhướng mày, tuy rằng Triệu Đông là người mạnh nhất trong số các đệ tử của Tô Hạo Nhiên, nhưng anh ta hiện tại không sợ hãi.

“Đừng khinh người quá đáng!” Ánh mắt Triệu Đông lạnh lùng, ý tứ của Trương Sơn Nhạc rất rõ ràng, anh ta muốn Lục Viễn thừa nhận thất bại.

Nhưng Lục Viễn nếu thật sự thừa nhận thất bại, sau này anh ta có lẽ sẽ bị phế cả đời, ít nhất là trong võ công, chứ đừng nghĩ tới tinh tiến!

“Khinh người quá đáng?” Trương Sơn Nhạc chế nhạo, nhìn Triệu Đông nói: “Ngươi có biết năm ngoái sư đệ của ngươi đã đánh gãy bao nhiêu xương sườn của ta không?”

Vẻ mặt của Triệu Đông thay đổi, trong trận giao tranh năm ngoái, Lục Viễn quả thực đã ra tay quá tàn nhẫn, chẳng trách lần này Trương Sơn Nhạc lại hận cậu ta.

“Chuyện xảy ra năm ngoái thực sự là chuyện sư đệ của tôi đã không đúng…” Triệu Đồng kiên trì muốn giải thích.

Trương Sơn Nhạc xua tay, nói một cách thờ ơ: “Được rồi, không cần phải nói, lần này ta sẽ tha cho cậu ta, tiếp tục chiến đấu.”

“Tiếp tục.” Triệu Đông hít một hơi thật sâu, sau lần này, Trương Sơn Nhạc có thể sẽ trở thành tâm ma của Lục Viễn, nếu không đánh bại được Trương Sơn Nhạc, cậu ta sẽ sống trong cái bóng của Trương Sơn Nhạc cả đời.

“Ai trong số các người sẽ lên sân?” Trương Sơn Nhạc khiêu khích liếc nhìn mọi người trong võ quán Hạo Nhiên, hôm nay ông ta muốn mở mày mở mặt, một mình giết cả võ quán Hạo Nhiên.

“Tôi!”

Triệu Đông mặt lạnh nói, ngay cả Lục Viễn cũng không phải là đối thủ của Trương Sơn Nhạc, những người khác đi lên cũng chỉ dâng thịt tận miệng cho Trương Sơn Nhạc mà thôi, cũng chỉ có anh ta mới có thể đấu với Trương Sơn Nhạc.

“Sư huynh, giúp đệ phế hắn ta!” Lục Viễn kêu lên thảm thiết, một cái tát của Trương Sơn Nhạc khiến anh ta mất mặt, cho tới bây giờ vẫn chưa hết hận.

Triệu Đông cau mày không nói gì.

Trương Sơn Nhạc cười xem thường, nếu Triệu Đông là minh kình trung kỳ, anh ta có thể vẫn có chút sợ hãi, nhưng Triệu Đông cũng giống như anh ta, ở minh kình sơ kỳ, cho nên anh ta không quan tâm.

Dưới khán đài, Tô Linh Ngọc giơ nắm đấm, đầy tức giận: “Trương Sơn Nhạc này quá đáng ghét, để cho đại sư huynh dạy cho anh ta một bài học!”

Trần Dật Thần lắc đầu, cười nhạt nói: “Ai dạy dỗ ai còn chưa biết chừng,”

“Chú ơi, ý chú là sao? Ngay cả đại sư huynh của tôi cũng không phải là đối thủ của tên đó sao?” Tô Linh Ngọc phồng má chất vấn, Triệu Đông là cao thủ số một của võ quán Hạo Nhiên, với Hình Ý Quyền xuất thần nhập hóa, chân truyền của Tô Hạo Nhiên, Trương Sơn Nhạc so với anh ấy thì không cùng đẳng cấp.

Trần Dật Thần thở dài: “Cô tiếp tục xem là biết.”

Ban đầu, Triệu Đông và Trương Sơn Nhạc có thể vẫn ở trong tình huống 50-50, nhưng Trương Sơn Nhạc đã lấy lại niềm tin từ Lục Viễn, tích lũy niềm tin bất khả chiến bại, tuy nhiên, bởi vì Lục Viễn bại trận, trạng thái của Triệu Đông ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, nhìn thoáng qua đã biết ai thắng ai thua.

Vừa dứt lời, cả hai đã giao thủ.

Hình Ý Quyền của Triệu Đông đại khai đại hợp, khí thế thực sự vượt xa Lục Viễn.

Nhưng Trương Sơn Nhạc lúc này cũng không hề yếu, nhất thủ bào quyền đến xuất thần nhập hóa, quyền ảnh như gió táp mưa rào, nện Triệu Đông liên tiếp lui về phía sau.

Sau vài chiêu, Triệu Đông bị một quyền đánh bay, trực tiếp ngã ra khỏi sàn đấu.

“Đại sư huynh!”

Nhiều đệ tử trong võ quán Hạo Nhiên lần lượt vây quanh Triệu Đông.

Tô Linh Ngọc cũng há to mồm, vừa rồi Trần Dật Thần nói Triệu Đông không phải là đối thủ của Trương Sơn Nhạc thì cô không tin, trong nháy mắt Triệu Đông đã trở thành bại tướng của Trương Sơn Nhạc, nhưng Trần Dật Thần làm sao lại nhìn ra được.

Trên đài, Trương Sơn Nhạc trông rất tự hào: “Tiếp theo ai sẽ đến?”

“Tôi đến!”Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one

Đệ tử thứ ba của Tô Hạo Nhiên, Tôn Kiên đầy tức giận, lần này Trương Sơn Nhạc đã làm mất mặt võ quán Hạo Nhiên, đánh bại hai đại cao thủ đệ nhất đệ nhị của võ quán Hạo Nhiên.

“Cậu không phải là đối thủ của tôi.” Trương Sơn Nhạc khinh khỉnh hừ một tiếng.

“Cái rắm!” Tôn Kiên mặt đỏ bừng, anh ta ra tay trực tiếp với Trương Sơn Nhạc.

Ánh mắt Trương Sơn Nhạc lạnh lùng, tiến lên một bước, giống như pháo hạng nặng ra khỏi nòng, trực tiếp đập Tôn Kiên bay lên không trung.

Một quyền! Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vui

Tôn Kiên đã bị đánh bại!

Tất cả mọi người trong võ quán Hạo Nhiên đều tái mặt, ba đại cao thủ của võ quán Hạo Nhiên đã bị một mình Trương Sơn Nhạc tấn công!

Một thắng ba!

Vậy phải làm sao bây giờ?

“Chú ơi, có phải tên này cắn thuốc không?” Tô Linh Ngọc tức giận giậm chân, ngay cả Trương Sơn Nhạc cũng mạnh như vậy, vậy Đoạn Hoành và Thường Thu sẽ không thể địch lại mất.

“Xong rồi, chú ơi, có lẽ tôi sẽ phải đi Châu Phi.” Tô Linh Ngọc hơi bối rối, bắt đầu nói với chính mình.

“Tôi chưa ra tay, cô vội cái gì?” Trần Dật Thần uể oải ngáp một cái.

“Chú!” Tô Linh Ngọc trợn tròn mắt: “Ngay cả đại sư huynh của tôi cũng không phải là đối thủ của tên đó, đừng nghĩ tới nữa, cho dù có thể đánh bại tên đó, sau lưng còn có Đoạn Hoành và Thường Thu kìa.”

“Than ôi, tôi nên mua vé càng sớm càng tốt.” Tô Linh Ngọc không có mong đợi gì ở anh.

Trần Dật Thần cười, không nói gì.

“Còn ai nữa?” Trương Sơn Nhạc chắp tay đứng, kiêu ngạo đến cực điểm.

Tất cả mọi người trong võ quán Hạo Nhiên nhìn nhau, nhưng không ai dám lên tiếng nữa, Trương Sơn Nhạc tuy là kiêu ngạo nhưng anh ta có vốn để kiêu ngạo, lúc này tuyệt đối không có ai trong võ quán Hạo Nhiên có thể đấu với Trương Sơn Nhạc.  

Tứ đệ tử của Tô Hạo Nhiên, người vốn nên ra sân, cúi đầu xuống, không có một chút ý định đi, anh ta sợ!

Mất mặt là chuyện tầm thường, điều anh lo sợ là anh sẽ bị Trương Sơn Nhạc đánh bị thương nặng rơi xuống đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp