Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 163: Rạn nứt


...

trướctiếp

“Căn biệt thự này… Thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Trần Dật Thần ngập ngừng nói.

“Không tốn bao nhiêu tiền?” Hạ Nhược Y nghi ngờ đầy mặt, theo ước tính của cô, giá cả của căn biệt thự này cũng phải từ chín trăm tỷ trở lên. Chẳng lẽ trong mắt Trần Dật Thần, chín trăm tỷ cũng không coi là tiền?

Nghĩ lại, Trần Dật Thần vẫn quyết định nói thật: “Mất một trăm năm mươi tỷ.”

“Một trăm năm mươi tỷ?” Hạ Nhược Y kêu lên, một trăm năm mươi tỷ, có khác gì tặng luôn không?!

Trần Dật Thần gật đầu, hỏi: “Em biết Thẩm Kình Thiên không?”

“Ý anh là anh quen Thẩm Kình Thiên?” Hạ Nhược Y nhanh chóng phản ứng lại, cô tất nhiên từng nghe tới tên tuổi Thẩm Kình Thiên rồi, người giàu nhất Thương Châu, hơn nữa khu biệt thự núi Ngọc Tuyền dưới chân cô cũng do ông ta xây dựng nên, bây giờ cô tham gia hạng mục khu nghỉ dưỡng ở núi Ngọc Tuyền, Thẩm Kình Thiên cũng đầu tư.

Phải nói rằng, ở Thương Châu này, bạn có thể không biết ai là người đứng đầu thành phố, nhưng bạn không thể không biết Thẩm Kình Thiên là ai.

Nếu Trần Dật Thần quen biết Thẩm Kình Thiên, vậy thân phận của Trần Dật Thần…

Nhà họ Trần!

Trong đầu Hạ Nhược Y đột nhiên lóe lên.

Trần Dật Thần và nhà họ Trần có liên quan!

Gần như ngay lập tức, gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y trở nên rất nhợt nhạt.

Nhìn thấy sắc mặt của Hạ Nhược Y, Trần Dật Thần không khỏi thở dài, tuy ngày này sớm muộn gì cũng tới, nhưng lúc nó tới thật, anh lại không biết nên ứng phó thế nào.

Một lúc sau, vẫn là Trần Dật Thần mở lời trước: “Anh đúng là người nhà họ Trần.”

“Ừ.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu.

“Khu nghỉ dưỡng ở núi Ngọc Tuyền cũng do anh chủ đạo đầu tư.” Trần Dật Thần biết rõ, từ khi Hạ Nhược Y biết anh là người nhà họ Trần, có nhiều chuyện không thể dối gạt được nữa.

“Ừ.” Hạ Nhược Y tiếp tục gật đầu. Thật ra, Trần Dật Thần không cần nói, cô cũng hiểu.

Có nhiều chuyện mà lúc đầu cô nghĩ không ra, bây giờ, cô hiểu cả rồi.

Vốn dĩ Lâm Chí Cường cũng không phải là bạn học của Trần Dật Thần, mà là cấp dưới của Trần Dật Thần. Cô có thể trở thành người phụ trách hạng mục ở núi Ngọc Tuyền cũng chẳng có liên quan gì đến nhà họ Hạ, tất cả đều là một câu nói của Trần Dật Thần thôi.

Còn chiếc xe Koenigsegg, lúc ấy khi Trần Dật Thần tới đón cô, cô còn tưởng Trần Dật Thần mượn xe, bây giờ nhớ lại, đều là cô ngây thơ.

Còn cả lúc ở Kim Lăng, thái độ của nhóm người Kiều Tiêu Nguyệt và Dương Thái đối với Trần Dật Thần luôn cung kính…

Tất cả mọi chuyện, đến hôm nay đều giải thích được rồi.

Đáng ra cô nên nghĩ thông từ lâu rồi.

“Xin lỗi.” Trần Dật Thần hít thở sâu, nói. Anh vẫn không thể nói cho Hạ Nhược Y nhiều chuyện hơn.

Anh là con riêng của nhà họ Trần, và mối quan hệ tế nhị hiện tại của anh với nhà họ Trần, những chuyện này, anh cũng không biết nói với Hạ Nhược Y thế nào.

Bởi vì, đối với Hạ Nhược Y thì những chuyện này quá nặng nề.

Mình anh gánh lấy là được rồi, không cần kéo cả Hạ Nhược Y vào.

Hạ Nhược Y lắc đầu: “Đừng nói xin lỗi em, anh chẳng làm gì có lỗi với em cả.”

Trần Dật Thần thật sự không làm gì có lỗi với cô, chỉ là cô không thể chấp nhận sự thật Trần Dật Thần là người nhà họ Trần.

Cô không biết Trần Dật Thần có nỗi khổ gì.

Nhưng Trần Dật Thần, đã giấu giếm cô suốt ba năm.

Ba năm qua, mọi người mỉa mai cô, cho rằng chồng của Hạ Nhược Y cô là một thằng vô dụng, là thứ bùn nhão không dính được lên tường.

Nhưng hôm nay, người đàn ông này chính miệng nói cho cô.

Anh ấy, là người nhà họ Trần ở Yến Kinh.

Là người nhà họ Trần ở Yến Kinh, một trong những gia tộc siêu giàu có ít ỏi của nước H!

Vậy ba năm nay ở nhà họ Hạ anh coi là cái gì? Diễn kịch à? Hay là trải nghiệm cuộc sống? Hạ Nhược Y không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

“Chúng ta… Xa nhau một thời gian đi.” Hạ Nhược Y bình tĩnh nói.

“Được.” Thẩm Kình Thiên hít thở sâu, nói. Anh biết, chuyện này khiến Hạ Nhược Y bị đả kích, đúng là Hạ Nhược Y cần một khoảng thời gian để tỉnh táo, để suy nghĩ quan hệ giữa hai người họ.

“Thời gian này em ở lại đây đi, có chuyện gì thì gọi cho anh.” Trần Dật Thần thở dài, sau đó đứng dậy.

Sau khi đi tới cửa, Trần Dật Thần dừng bước, nói: “Nhược Y, chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ giải thích với em tất cả mọi chuyện.”

“Ngày đó, sẽ không xa!”

“Vâng.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi Trần Dật Thần rời đi, Hạ Nhược Y mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà trên mặt mình đã đầy nước mắt.

Cô vốn là một người phụ nữ rất kiêu ngạo, nhưng vì Trần Dật Thần, cô bằng lòng từ bỏ sự kiêu ngạo của mình.

Ba năm qua, cô có rất nhiều cơ hội rời khỏi Trần Dật Thần, tìm một người đàn ông tốt hơn Trần Dật Thần khi đó cả trăm ngàn lần.

Nhưng cô không làm thế.

Dù người ta nói Trần Dật Thần hèn nhát, vô dụng thế nào, cô cũng tin rằng, Trần Dật Thần là người đàn ông ưu tú nhất thế giới này.

Sự thật chứng mình rằng, cô thắng cược.

Trần Dật Thần cũng không phải là thằng vô dụng.

Nhưng cô cũng cược sai rồi.

Suốt ba năm qua cô tin tưởng người đàn ông này hết mực, nhưng từ lúc bắt đầu đã che giấu thân phận bản thân với cô.

Đây mới là nút thắt trong lòng cô.

Nếu cô không mở được nút thắt này, vậy có nghĩa là duyên phận của cô Trần Dật Thần, chấm dứt rồi.

Sau khi ra khỏi biệt thự, tâm trạng Trần Dật Thần hơi nặng nề.

Ba năm qua, đây là lần đầu tiên quan hệ giữa anh và Hạ Nhược Y xuất hiện rạn nứt.

Nhà họ Trần!

Ánh mắt Trần Dật Thần lạnh lẽo, cũng là vì nhà họ Trần!

Nếu không bị nhà họ Trần uy hiếp thì anh đã nói thật mọi chuyện với Hạ Nhược Y từ lâu rồi, hai người cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như hôm nay.

Nhưng nhà họ Trần cứ như một thanh gươm của Damocles, treo cao trên đỉnh đầu anh, khiến anh làm việc gì cũng lo sợ.

Anh phải nhanh chóng có đủ năng lực tự vệ, nếu không, dù lần này anh và Hạ Nhược Y có thể vượt qua cửa ải khó này, nhưng lần sau chưa chắc vượt qua được.

Mà trước mắt, con đường duy nhất để anh nhanh chóng có năng lực tự vệ là thống nhất Thương Châu! Sắc mặt Trần Dật Thần nghiêm trọng nói.

Trước đây khi anh chưa đủ mạnh, luôn nghĩ làm việc khiêm tốn, có thể không khiến nhà họ Trần để ý thì sẽ cố gắng không để nhà họ Trần chú ý.

Thế nên đối với các thế lực lớn ở Thương Châu, Trần Dật Thần cũng không dồn hết tâm trí thu phục.

Cố Minh Sâm và Hàn Long, là vì vừa hay gặp dịp anh mới thu phục.

Nhưng sau chuyến đi Kim Lăng lần này, Trần Dật Thần hiểu được, mình khiêm tốn cũng vô ích, vì nhà họ Trần đã để ý anh từ lâu rồi.

Nếu không thể khiêm tốn, vậy Trần Dật Thần cũng không định khiêm tốn nữa.

Lần này, anh dự định gióng trống khua chiêng, thống nhất Thương Châu!

Biến Thương Châu thành căn cứ địa của anh, ít nhất để sau này, khi nhà họ Trần hành động ở Thương Châu cần phải kiêng dè.

Chứ không phải tùy tiện làm bừa!

Nghĩ tới đây, Trần Dật Thần lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn ngắn cho từng người gồm Hàn Long, Cố Minh Sâm và Trương Sơn Quan.

Nội dung tin nhắn ngắn rất đơn giản.

Một tiếng sau, tập hợp ở khách sạn Quân Thịnh!

Lần này, Trần Dật Thần cũng không định mượn tay nhà họ Trần để thu phục mấy thế lực khác ở Thương Châu.

Mà định sử dụng thế lực của mình.

Cố Minh Sâm và Hàn Long, bây giờ miễn cưỡng coi là người của anh, lần này, nếu hai người có thể thông qua khảo nghiệm của anh.

Về sau, anh chưa chắc không thể bồi dưỡng hai người chi chính của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp