Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 172: Phó chủ tịch trời ơi đất hỡi


...

trướctiếp

Núi Ngọc Tuyền.

Hạ Nhược Y một thân một mình men theo con đường nhỏ xuống núi. Dù chỉ cùng Trần Dật Thần xa cách một đêm nhưng đối với cô lại giống như trôi qua cả một mùa xuân thu.

Cô cứ nghĩ bản thân có thể thản nhiên đối diện với mọi thứ, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, cô mới nhận ra rằng mình vốn không cách nào thản nhiên đối mặt được. Trần Dật Thần…Rốt cuộc có nỗi khổ tâm gì, vì sao anh ấy phải giấu mình ba năm?

Vả lại, anh là người nhà họ Trần, còn mình, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ rất bình thường, ngoài ngoại hình xinh đẹp ra, về cơ bản cũng chẳng có gì xuất sắc cả, bản thân mình, lấy cái gì mà đòi xứng với anh ấy chứ?

“Nhược Y, sao cháu lại ở đây?” Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Hạ Nhược Y rốt cuộc hoàn hồn trở lại. “Dì Vương…” Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y mang theo ý cười miễn cưỡng, người phụ nữ trung niên trước mặt này tên Vương Mai, sống cùng Lâm Như Tuệ trong một tiểu khu, trước đây cũng từng làm hàng xóm với Lâm Như Tuệ được một thời gian, khoảng thời gian đó, mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, vì thế rất hay tụ tập, thường xuyên qua lại với nhau, nên Vương Mai cũng có quen biết Hạ Nhược Y.

“Nhược Y, sao sắc mặt cháu kém vậy, hay bị ốm rồi?” Vương Mai thân thiết nhìn Hạ Nhược Y, quan tâm nói.

Sắc mặt của Hạ Nhược Y đích thật rất kém, mặt trắng bệch không còn hột máu, cặp mắt tràn đầy tơ máu. Hạ Nhược Y lắc đầu, cười trừ: “Dì Vương, cháu không phải bị ốm đâu, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon giấc thôi.”

“Ngủ không ngon giấc…” Vương Mai lặp lại lời Hạ Nhược Y, sau đó bà nhìn lướt qua ngọn núi không chút dấu vết, cảm thấy có chút nghi ngờ, Hạ Nhược Y, sao lại từ trên núi xuống đây? Chẳng lẽ cô được gia đình giàu có nào đó trên núi bao nuôi?

“Vâng.” Hạ Nhược Y gật nhẹ, sau đó nói: “Dì Vương, nếu không còn việc gì khác, cháu đi trước đây.”

“À ừm, cháu đi đi.” Lúc này, Vương Mai mới phản ứng lại, nhưng trong lòng cảm thấy nghi ngờ hơn. Nhìn bộ dạng của Hạ Nhược Y, rõ ràng chính là vừa từ trên núi xuống, mà biệt thự trên núi, không phải thứ cô có khả năng mua được, chỉ có thể nói Hạ Nhược Y đi ra từ nhà của người khác. Nếu đúng là đi ra từ nhà người khác, thì chuyện này trở nên thú vị rồi, trong mắt Vương Mai hiện lên sự suy ngẫm sâu xa, quyết định nói chuyện này cho Lâm Như Tuệ biết.

Sau khi xuống núi, Hạ Nhược Y đến thẳng công ty. Vừa bước vào công ty, các nhân viên thi nhau chào hỏi sôi nổi.

“Giám đốc Hạ”

“Chào giám đốc Hạ.”

“Giám đốc Hạ trở về rồi.”

Hạ Nhược Y khẽ gật đầu, lịch sự đáp lại, nhưng sâu trong đôi mắt đẹp loé lên tia hoài nghi.

Tại sao trong công ty bỗng vắng vẻ nhiều người cũ, ngược lại thay bằng rất nhiều gương mặt mới vậy. Ôm theo sự nghi ngờ, Hạ Nhược Y đẩy cửa phòng làm việc ra thì phát hiện có một thân hình diễm lệ đang chễm trệ ngồi trên ghế làm việc, đôi chân nõn nà được bao bọc bởi lớp tất lưới đen tuỳ ý vắt trên bàn làm việc, đang nghịch nghịch móng tay của mình.

Thấy Hạ Nhược Y đến, người phụ nữ không những không đứng dậy, mà còn lạnh mặt hỏi vặn Hạ Nhược Y: “Cô ở bộ phận nào? Không biết vào phòng làm việc phải gõ cửa trước sao?”

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y lạnh băng, lạnh lùng nói: “Tôi vào phòng làm việc của mình còn phải gõ cửa sao?”

“Phòng làm việc của cô?” Người phụ nữ trang điểm đậm ngơ ngẩn một lúc mới phản ứng trở lại: “Cô là Hạ Nhược Y?”

Hạ Nhược Y không trả lời, mà đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ, quát lên: “Biến ra.”

“Dựa vào đâu mà tôi phải biến?” Người phụ nữ trang điểm đậm không những không đứng dậy, mà còn nhìn Hạ Nhược Y với vẻ cà lơ phất phơ rồi nói: “Hạ Nhược Y, bắt đầu từ bây giờ, phòng làm việc này là của tôi, còn cô, phòng tạp vụ ở dưới lầu đó, cô chuyển xuống đó đi, lấy chỗ đó mà làm chỗ làm việc của cô.”

“Ai cho chị lá gan làm vậy?” Hạ Nhược Y hít một hơi thật sâu, ép bản thân buộc phải bình tĩnh lại, cô rất muốn biết người phụ nữ chim cưu chiếm tổ chim khách này rốt cuộc lấy năng lực từ đâu mà dám phát ngôn như vậy.

“Hạ Nhược Y, cô quá đề cao bản thân mình rồi đấy? Đối phó với cô mà còn cần phải người khác cho tôi lá gan sao?” Người phụ nữ trang điểm đậm cười mỉa, nói.

“Được, được lắm!” Hạ Nhược Y bị chọc tức đến nỗi lồng ngực phập phồng lên xuống.

“An ninh!” Đối phó với loại phụ nữ càn quấy này, chỉ có thể dùng đến lực lượng an ninh dưới lầu.

“Còn gọi an ninh cơ à?”, “Ngược lại tôi rất muốn nhìn xem, bảo vệ nào dám đuổi tôi,” Chưa đầy ba phút, mấy người mặc trang phục an ninh đi lên. Nhưng khoảnh khắc mấy người đó bước vào lại không nhìn Hạ Nhược Y, mà ngược lại rơi tầm mắt trên người phụ nữ trang điểm đậm ngồi trên ghế.

“Ném chị ta ra ngoài cho tôi.” Hạ Nhược Y lạnh giọng ra lệnh, lại không chú ý đến sự khác thường của mấy nhân viên an ninh.

“Giám đốc Hạ.” Người bảo vệ dẫn đầu lộ vẻ mặt khó xử nhìn Hạ Nhược Y. Hạ Nhược Y dựng đứng lông mày lá liễu, quát lên: “Làm sao, không nghe thấy lời tôi nói à!”

“Hạ Nhược Y, đừng làm tốn thời giờ nữa.” Lúc này, người phụ nữ trang điểm đậm cười trào phúng, đứng dậy: “Hiện tại tôi chính là phó Chủ tịch của công ty, cùng cấp bậc với cô, cô nghĩ họ dám ném tôi ra ngoài sao?”

Phó chủ tịch?! Người phụ nữ này vậy mà lại là phó Chủ tịch của công ty?! Hạ Nhược Y không dấu nổi sự kinh ngạc, cô mới chỉ một một tuần không về công ty thôi, bỗng đâu ra rơi xuống một phó chủ tịch vậy chứ.

“Chị là do ông nội bổ nhiệm?” Hạ Thiên Hồng lạnh giọng lên tiếng, trong công ty, chức phó Chủ tịch này, ngoại trừ chủ tịch hội đồng quản trị Hạ Thiên Hồng, những người khác căn bản không có quyền bổ nhiệm.

Người phụ nữ trang điểm đậm biến sắc, nhưng không thừa nhận, mà còn cứng miệng nói: “Cô quản ai bổ nhiệm tôi làm gì, tóm lại tôi bây giờ là phó Chủ tịch công ty, dựa theo vị trí mà nói, tôi không thấp hơn cô bao nhiêu, cho nên cô cũng đừng khoe mẽ trước mặt bà đây, bỏ ngay cái kiểu đối xử như với cấp dưới của cô đi.”

“Bây giờ, mời cô cút ra khỏi phòng làm việc của tôi!” Người phụ nữ trang điểm đậm chỉ ra ngoài cửa, muốn đuổi người đi.

Hạ Nhược Y không nói tiếng nào, lấy điện thoại ra, cô muốn tìm Hạ Thiên Hồng hỏi cho ra lẽ, nếu người phụ nữ này thật sự là Hạ Thiên Hồng bổ nhiệm, vậy thì cô cũng chả còn gì để nói: “Cô muốn làm cái gì?!”

Thấy Hạ Nhược Y lấy điện thoại ra, người phụ nữ trang điểm đậm lập tức hoảng hốt, sải bước nhào đến trước mặt Hạ Nhược Y, duỗi tay muốn giật lấy điện thoại của cô.

Hạ Nhược Y lùi lại một bước, né tránh động tác của người phụ nữ trang điểm đậm. Người phụ nữ trang điểm đậm ngay lập tức thẹn quá hoá giận, giơ tay hung hăng quẳng một cái tát lên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y.

“Bốp” tiếng tát tai vang lên giòn rã, trên gương mặt trắng nõn của Hạ Nhược Y lập tức hằn sâu năm vệt ngón tay đỏ ửng.

Nhân lúc Hạ Nhược Y ngây người, Người phụ nữ trang điểm đậm giật lấy điện thoại của Hạ Nhược Y, ném mạnh xuống đất.

“Bịch” một tiếng, điện thoại của Hạ Nhược Y chia năm sẻ bảy. “Cái thứ vô liêm sỉ! Bà đây nói cho mà biết, vị trí phó Chủ tịch của bà đây, là anh họ của cô bổ nhiệm đấy, cô con mẹ nó thức thời một chút, thì tôn trọng bà đây chút đi, không thì bà đây sẽ khiến cô không lăn lội nổi ở cái công ty này đâu!” Người phụ nữ trang điểm đậm hai tay chống nạnh, mắng xối xả.

Hạ Lạc bổ nhiệm! Anh ta dựa vào cái gì chứ! Hạ Nhược Y ôm mặt, đôi mắt đẹp chứa đầy lửa giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp