Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 177: Bà xứng sao?


...

trướctiếp

“Thằng ăn hại cậu, đâu ra cái xe tốt vây?” Sau khi phản ứng lại, Lâm Như Tuệ vội hỏi, bà ta có không có mắt nhìn đi nữ thì cũng biết giá của chiếc xe sang trước mặt này cũng phải mười lăm đến mười tám tỷ trở lên, đồ ăn hại như Trần Thuận sao có thể mua nổi.

“Thuê.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

Nghe Trần Dật Thần nói vậy, Vương Mai ở bên cũng từ trong kinh ngạc mà dần bình tĩnh lại, ban đầu bà ta còn băn khoăn, Trần Dật Thần không phải là thằng ăn hại nổi tiếng khắp nơi so, sao anh có thể lái được chiếc xe sang xa xỉ thế này, nói cả buổi hóa ra là xe thuê.

“Thuê?” Lâm Như Tuệ chau mày, ác độc liếc nhìn Trần Dật Thần, hỏi: “Một đứa bị bán đi như cậu, thuê chiếc xe tốt như vậy làm gì? Có phải cậu cảm thấy lái xe sang, người khác sẽ không ngửi được cái mùi hôi hám trên người cậu kia không?”

Vẻ mặt Trần Dật Thần lạnh hẳn đi: “Lâm Như Tuệ, tôi lái xe gì có liên quan đến bà sao?”

“Lâm Như Tuệ? Giờ cậu dám gọi tôi là Lâm Như Tuệ?” Giọng điệu Lâm Như Tuệ sắc bén hơn hẳn: “Ai cho cậu cái gan gọi tôi như vậy? Trong mắt cậu còn có người mẹ vợ này không?!”

Lâm Như Tuệ lập tức nổi điên, trước kia, Trần Dật Thần dù nói thế nào cũng sẽ gọi bà ta một tiếng mẹ, hiện giờ thì hay rồi, vậy mà dám gọi thẳng tên của bà ta.

“Mẹ vợ?” Trần Dật Thần cười giễu: “Lâm Như Tuệ, bà cảm thấy bà xứng sao!”

“Tôi không xứng!” Lâm Như Tuệ tức đến xì khói: “Thằng ăn hại cậu, bà đây có gì không xứng!”

“Ba năm trước, nếu không phải bà đây giữ cậu lại, thằng ăn hại như cậu có thể sống đến giờ sao?!”

“Bà đây giữ cậu lại, cho cậu ở nhà họ Hạ, ba năm này, cậu ăn của nhà họ Hạ tôi, dùng của nhà họ Hạ tôi, tiêu không biết bao nhiêu tiền của nhà họ Hạ, hiện giờ còn dám nói bà đây không xứng làm mẹ vợ cậu, thằng ăn hại như cậu, ai cho cậu mặt mũi để cậu ăn nói thế này?”

Lâm Như Tuệ ăn ngay nói thẳng, giọng điệu hung dữ, nhưng Trần Dật Thần lại thấy thật mỉa mai.

Ba năm trước, trong nhà họ Hạ này, chỉ có mình Lâm Như Tuệ phản đối cứu anh, muốn anh tự sinh tự diệt.

Nếu không phải Hạ Nhược Y cản lại, e rằng anh thật sự đã bị ném ra ngoài.

Nhưng qua miệng Lâm Như Tuệ mặt dày này lại trở thành bà ta chính là ân nhân cứu mạng của Trần Dật Thần.

Về phần tiền của nhà họ Hạ, Trần Dật Thần anh trong ba năm này bị bán đi, tuy không kiếm được nhiều nhưng cũng tuyệt không ít!

Luôn là anh nâng đỡ nhà họ Hạ chứ không phải nhà họ Hạ nâng đỡ anh!

Có điều, chuyện Lâm Như Tuệ giỏi nhất là bóp méo sự thật, Trần Dật Thần đã quen rồi, vậy nên anh cũng lười giải thích với Lâm Như Tuệ.

Công bằng tự biết ở trong lòng!

Lâm Như Tuệ muốn nói gì thì nói đi, dù gì anh cũng không mất miếng thịt nào.

“Nếu thằng ăn hại như cậu không xem mẹ vợ cậu ra gì, vậy cậu cũng không cần tiếp tục với Nhược Y nữa. Đợi lát nữa Nhược Y đến, cậu đi với Nhược Y đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi.” Đột nhiên lâm Như Tuệ bình tĩnh lại, nói với giọng điệu ra lệnh.

“Sao nào, cậu còn không muốn ly hôn?” Lâm Như Tuệ lạnh giọng, nói: “Nói thật cho cậu biết, Nhược Y hiện đã có bạn trai rồi, mà người ta còn là nhân vật máu mặt sống tại khu biệt thự đó.”

“Bạn trai? Nhân vật có máu mặt ở tại biệt thự?” Trần Dật Thần ngẩn người, sau đó khóe môi bắt đầu co rút, đồ ngốc Lâm Như Tuệ này, người bạn trai mà bà ta nói sẽ không phải là anh chứ, ừm, “nhân vật máu mặt” ở khu biệt thự, cũng chỉ có thể là anh thôi.

Lâm Như Tuệ không hề nhận ra biểu cảm không thích hợp của Trần Dật Thần, vẫn tự biên tự diễn như cũ: “Trần Dật Thần, nếu thằng ăn hại như cậu biết điều, lần này cậu nên ly hôn với Nhược Y đi, bạn trai của Nhược Y không phải người cậu có thể đắc tội nổi đâu, nếu cậu chọc người ta mất hứng, người ta chỉ cần một câu nói là có thể khiến cậu biến mất khỏi thế giới này!”

“Thật sao?” Trần Dật Thần cười như không cười, Lâm Như Tuệ nếu biết, “thằng ăn hại” hiện đang đứng trước mắt bà ta đây chính là nhân vật tai to mặt lớn trong mắt bà ta thì sẽ có biểu cảm thế nào.

“Thằng ăn hại như cậu còn không tin sao?” Lâm Như Tuệ hừ lạnh: “Tôi nói cho cậu biết, Nhược Y và bạn trai nó sắp đến rồi, đợi chúng đến tôi sẽ khiến cậu đến cả cơ hội để ăn năn cũng không có!”

Không thể không nói, mấy tính toán lặt vặt của Lâm Như Tuệ rất kinh khủng, trước tiên lợi dụng “bạn trai” của Hạ Nhược Y để loại bỏ chướng ngại Trần Dật Thần này, để Hạ Nhược Y trở lại trạng thái độc thân, sau đó bà ta lại tiếp tục ra kế sách gì đó, bảo Hạ Nhược Y từ từ tiến lên, từ tiểu tam trở thành vợ chính.

Lúc đó, mẹ quý nhờ con, Lâm Như Tuệ cũng có thể thuận lợi dọn vào biệt thự, trở thành nhân vật tai to mặt lớn trong mắt người ngoài!

“Nhược Y cũng sẽ đến sao?” Trần Dật Thần không để tâm sự uy hiếp của Lâm Như Tuệ, trái lại ánh khá quan tâm đến tin tức Hạ Nhược Y sẽ đến.

Tối qua sau khi tách ra với Hạ Nhược Y, đối với Trần Dật Thần mà nói vô cùng khó khăn, dù gì thì anh và Hạ Nhược Y đã kết hôn ba năm, lần đầu tiên xuất hiện nguy cơ trong tình cảm, anh cần phải xử lý tốt.

“Đương nhiên Nhược Y sẽ đến.” Hai tay Lâm Như Tuệ khoanh trước ngực, sau đó gằn giọng nói: “Trần Dật Thần, tôi nói cho cậu biết, lần này Nhược Y đến cùng bạn trai nó, lúc đó tốt nhất cậu nên xử sự tốt với tôi một chút, đừng chọc bạn trai Nhược Y mất hứng…”

Lâm Như Tuệ còn chưa dứt lời, một chiếc taxi đã dừng sau lưng bà ta.

Một bóng dáng mảnh khảnh bước xuống khỏi xe, bóng dáng này đương nhiên là Hạ Nhược Y.

Thấy Trần Dật Thần, ánh mắt Hạ Nhược Y sượt qua vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh, cô đã ép mình bình tĩnh lại, vẻ mặt vô cảm nhìn bóng lưng Lâm Như Tuệ, cất tiếng: “Mẹ ơi.”

“Con gái!” Vẻ mặt Lâm Như Tuệ vui vẻ, vội vàng xoay người, gấp gáp hỏi: “Con à, bạn trai con đâu?”

Vẻ mặt Hạ Nhược Y lạnh lùng: “Mẹ à, con đã nói với mẹ rồi, con hoàn toàn không có bạn trai nào hết.”

“Không thể nào!” Giọng điệu của Lâm Như Tuệ chắc nịch, nói: “Dì Vương của con đã nhìn thấy con đi xuống từ khu biệt thự, nếu con không có bạn trai, vì sao con lại qua đêm tại biệt thự.”

Hạ Nhược Y không khỏi liếc nhìn Vương Mai, Vương Mai cười gượng, rốt cuộc căn nguyên chuyện này vẫn là do bà ta ăn nói lung tung, nếu bà ta không nói lung tung, hoàn toàn sẽ không xảy ra nhiều chuyện như hôm nay.

“Mẹ à, tối qua con ở tại khu biệt thự, nhưng thật sự con không có bạn trai.” Hạ Nhược Y thở dài, nói, cô không thể nói cho Lâm Như Tuệ biết, biệt thự trên đỉnh núi là do Trần Dật Thần mua, vì vậy cô cũng không giải thích rõ được vì sao mình lại ở tại khu biệt thự, chỉ có thể mặc cho Lâm Như Tuệ hiểu lầm.

“Con gái à, thật sự con không có bạn trai?” Lâm Như Tuệ không dám tin.

Hạ Nhược Y gật đầu.

Vẻ mặt Lâm Như Tuệ xám ngoét, lập tức ngồi phịch trên nền đất, nếu Hạ Nhược Y không có bạn trai, vậy chuyến đi lên núi Ngọc Tuyền hôm nay của bà ta xem là gì?

Tự mình chuốc lấy?

Tự rước lấy nhục?

Bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất, về nhà còn bị hàng xóm láng giềng châm chọc.

Hôm nay mặt mũi bà ta sống cả nửa đời người đều đã mất hết!

Uất ức!

Vô cùng uất ức!

Lâm Như Tuệ không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Mẹ ơi, vết thương trên mặt mẹ là sao vậy?” Hạ Nhược Y không kiềm được hỏi, thấy Lâm Như Tuệ thê thảm thế này, cô cũng rất lo lắng, dù nói thế nào thì Lâm Như Tuệ cũng là mẹ ruột cô, mẹ ruột mình bị người khác đánh, đứa con gái nào còn có thể làm ngơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp