Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 166: Đêm Thăm Nhà Riêng


2 năm

trướctiếp

“Vương gia, ngài vẫn muốn đi sao?”

"Đi, đương nhiên phải đi." Không nghĩ tới trái tim Cố Phi Trì đập rất nhanh.

Hắn không giống những hoàng thân quốc thích khác, người khác ở trong kinh thành an nhàn lại phòng thủ kiên cố kia sống mơ mơ màng màng không biết thiên địa nhật nguyệt, mấy năm nay hắn du sơn ngoạn thủy tứ hải làm nhà, coi như là một khối đá cứng, cũng sớm đã trải qua pho bão táp mưa sa bị mài dũa từ trong ra ngoài thập phần thông thấu.

Vạn sự bất thường chắc chắn có quỷ, người này dám đến một mình, sau lưng tất nhiên có người hắn không thể tưởng tượng được đang chỉ điểm.

Người có công phu như vậy, lại chịu nói gì nghe nấy làm việc cho người khác, lại công khai ở trước mặt hắn lộ ra chân dung, một tảng băng sương hắn cũng chỉ nhìn thấy một góc, thần kinh của Cố Phi Trì căng thật chặt.

Cho nên thân phận người vừa rồi đến báo tin thập phần khả nghi, trong đầu hắn vẫn có một thanh âm không ngừng nói, để cho hắn nhất định phải đi, nếu không đi, nhất định sẽ hối hận.

Trước khi tiêu hủy tờ giấy, địa chỉ viết trên đó hắn đã học thuộc làu làu.

Người kia dám nửa đêm tới thông báo tin tức, hắn đi một lần thì đã sao chứ?

Đêm lạnh nặng nề, Cố Phi Trì thu thập thỏa đáng xong mới ra cửa, hắn trước sau nhìn trái phải một chút, xác định không có người đi theo mới lên xe ngựa, hướng mục đích chạy tới.

Đợi đến khi thanh âm xe ngựa lộc cộc dần dần đi xa, từ phía sau bóng lưng cây hòe già của khách điếm, lại lóe ra một bóng đen, ánh mắt trạm trạm nhìn chằm chằm phương xa, thẳng đến khi xe ngựa hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hắn.

...

"Vương gia, đến rồi." Người đánh xe ngựa là Cố Hành Chu, Vương gia tới nơi này là làm cái gì, hắn thân là thị vệ bên người rất rõ ràng, xe ngựa không cách âm, đêm khuya tĩnh lặng đến hô hấp cũng có thể nghe thấy, thanh âm bẩm báo của hắn cực nhẹ, nhưng hắn biết Vương gia nghe được.

Một giây sau liền thấy Cố Phi Trì vén rèm nhảy xuống xe ngựa, sau khi đứng yên hắn giương mắt nhìn bốn phía, căn phòng màu xám trắng đen kịt, xung quanh im ắng, vô duyên cơ tăng thêm vài phần hoi thở khủng bố.

Cố Phi Trì vừa muốn đi vào, Cố Hành Chu nghiêng người chắn trước mặt hắn, lộ ra phòng bị, "Vương gia, để thuộc hạ thăm dò đường trước. ”

Hắn ta vừa nói xong, Cố Phi Trì trực tiếp giơ tay ngăn cản hắn.

"Không cần, ở bên ngoài chờ ta là được rồi."

Cố Phi Trì nói một không hai, thấy hắn cự tuyệt Cố Hành Chu cũng không kiên trì nữa, cả người trong tức thì đứng dán vào tường như tùng vách đứng đó làm hết phận sự.

<!-- PC_Midle1 -->

Mấy năm nay Cố Phi Trì ra bắc vào nam đã gặp qua không ít chuyện, ý thức xử lý nguy cơ cũng ở dưới tiềm thức hóa càng ngày càng thuần thục, hắn nếu như đã dám đến, thì sẽ không sợ.

Vốn hắn còn muốn gõ cửa trước, ngọc cốt phiến trong tay vừa mới đến cửa còn chưa dùng sức, đại môn màu đỏ thẫm kia lại chi nha một tiếng chậm rãi mở ra.

Nửa đêm, cánh cửa nặng nề tự động mở ra, trong đêm yên tĩnh tựa như một trận sấm sét, cho dù Cố Phi Trì luôn luôn giữ bình tĩnh, sau lưng cũng nhịn không được toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Cố Hành Chu vừa nghe thấy tiếng lập tức hành động, lại bị Cố Phi Trì dùng ánh mắt quát lớn.

Hắn ta đành phải uể oải một lần nữa đứng lại chỗ cũ.

Theo ánh trăng sáng xuyên thấu qua những tầng mây mỏng, chiếu vào tiểu viện này thực sự sáng ngời.

Đây là một tiểu viện ra ra vào vào, thiết kế rất là tinh xảo, ở trấn nhỏ xa xôi này thoạt nhìn là một tòa tiểu viện bề ngoài bình thường không có gì lạ, bên trong ngõ nhỏ thế nhưng là một viên ngọc thạch Bạc Châu giữa trời.

Cho dù là phú quý như kinh thành, cũng không có mấy nhà cao cửa rộng Hầu phủ dùng được cái này, mà nơi này không chỉ dùng, dĩ nhiên còn phủ kín toàn bộ sân.

Mức độ hào khí khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Bất quá hiện tại không phải là thời điểm thưởng thức, Cố Phi Trì thu liễm tâm thần tiếp tục xem xét, viện tử hẳn là đã lâu không có người ở, hai bên hành lang còn có mấy chậu hoa chỉ còn lại lá khô, hắn xưa nay đối với tập tính thảo dược quen thuộc, cho dù điêu tàn đến chỉ còn lại có mấy gốc cây trống, hắn cũng có thể mơ hồ phân biệt những thứ này dường như là rễ hoa trà.

Hoa trà đối với thổ nhưỡng cùng độ ẩm đều có yêu cầu rất cao, quá lạnh quá ấm cũng không được, những bông hoa này rõ ràng là không có người chăm sóc bị đóng băng đến chết.

Ánh mắt Cố Phi Trì dần dần trầm xuống, nhìn những cành cây khô rách nát này, trong lòng cười lạnh, nơi này vậy mà lại là một cái Tàng Kiều Các.

Đúng vậy, hắn đáng ra nên nghĩ đến từ sớm.

Hoa trà đâu phải là loại người bình thường có thể trồng được, hơn nữa ở Yến quốc, hoa trà chính là biểu tượng của nữ tử phong nguyệt, những danh kỹ trong câu lan biệt uyển, danh kỹ hương y tóc mây, buổi tối lúc đi ra nghênh khách bên mái tóc đều sẽ cắm nghiêng một đóa hoa trà phổ biến nhất hiện nay, hoa trà nở rộ, đa tình, mỹ diễm.

Đáng tiếc, hoa đẹp rồi cũng tàn, càng rực rỡ, điêu tàn lại càng nhanh.

Nghĩ đến đã từng ở nơi này, nhất định là một vị danh kỹ danh dương một phương.

Chỉ là hắn nghĩ không ra, vì sao người nọ lại để cho hắn đến nơi này.

Cách đó không xa, phòng chính tối đen như mực, Cố Phi Trì đứng ở cửa một lát, đẩy cửa đi vào.

Thoáng chốc tầm mắt lâm vào hoàn cảnh càng ngày càng tối, Cố Phi Trì cố gắng chớp chớp mắt, một hồi lâu mới thích ứng.

Hắn vừa định lấy mồi lửa nhìn cho kĩ, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương vô cùng quen thuộc.

Ánh mắt Cố Phi Trì lạnh lùng, đẩy cửa vào nội thất.

Mồi lửa đã thắp sáng, hắn nhìn thấy người nằm trên giường liền hít một hơi khí lạnh.

Rõ ràng là Vân Ngạo Tuyết

Tại sao nàng lại ở chỗ này?

Nàng không phải đi cùng Mục Âm Âm tham gia dạ tiệc của Mục phủ sao, sao lại một mình không rõ thần thức nằm ở nơi này?

Vừa rồi lúc hắn lui về phía sau, đá ngã lăn ghế đẩu, động tĩnh lớn như vậy cũng không có đánh thức Vân Ngạo Tuyết, vậy chỉ có một loại khả năng, nàng không phải là tự mình đến nơi này!

Cố Hành Chu tập võ nhiều năm, tai thính mắt tinh, là cao thủ nhất đẳng, Vương gia phân phó hắn canh giữ ở ngoài cửa, nhưng động tĩnh bên trong quả thực không nhỏ, hắn sợ Vương gia gặp nguy hiểm, một cái phi thân trực tiếp vượt qua tường mà vào, cả cánh cửa đã mở sẵn cũng không thèm vào.

"Vương gia!"

Hắn sợ kinh động người bên ngoài, thanh âm kêu không lớn, nhưng trường kiếm tùy thân kia đã lặng yên ra khỏi vỏ kiếm, chỉ cần bên trong có bất kỳ động tĩnh gì, hắn xuất đao tất thấy máu!

Cố Hành Chu không đợi hồi âm vừa muốn tiến thêm một bước, thiếu chút nữa đụng phải Cố Phi Trì đang đi ra.

Cố Hành Chu tập trung nhìn vào, phát hiện trong ngực Vương gia còn ôm một người, mặt người nọ nằm trong lòng Cố Phi Trì, chỉ có hô hấp nhợt nhạt.

"Vương gia, để cho thuộc hạ đi." Cố Hành Chu nghĩ chỉ là thân thể thiên kim của Vương gia, làm sao có thể tự mình động thủ ôm nữ nhân, nhưng Cố Phi Trì lại không nghĩ như vậy.

Vân Ngạo Tuyết hơi thở vững vàng, nhưng thần thức hoàn toàn không có, hắn sốt ruột, theo bản năng lo lắng cho an nguy của nàng, căn bản là không rảnh cố kỵ cái khác, Cố Hành Chu không hề có chút mắt nhìn nào thấy, tự nhiên sẽ bị hắn nhìn bằng ánh mắt xem thường.

"Nhiều chuyện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp