Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 167: Tình Độc


2 năm

trướctiếp

Cho dù Cố Hành Chu không có mắt nhìn, lúc này cũng biết nội tâm Vương gia lo lắng không nên nhiều lời, lập tức câm miệng chạy như gió ra ngoài.

Có thể nói Cố Hành Chu tuy rằng ánh mắt không tốt lắm, nhưng hiệu suất làm việc đúng là hạng nhất, lúc trở về xe ngựa không chỉ nhanh, hơn nữa còn rất vững vàng.

Không riêng gì như thế, không đợi Cố Phi Trì phân phó, hắn cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, dĩ nhiên đã bắt được đại phu tiếng tăm lừng lẫy trên trấn Lạc Mã từ trong chăn nóng hổi bắt ra, trực tiếp mang đến khách điếm vương gia ở lại, đến khám bệnh cho Vân Ngạo Tuyết.

Đại phu kia hành nghề y đã mấy chục năm, mặc dù không nói là thánh thủ Hạnh Lâm, nhưng cũng là cao nhân hành y trong nhân dân, ngày thường người nào gặp được không tôn xưng một tiếng Dương đại phu, đi đâu cũng được tôn kính.

Mùa đông khắc nghiệt ngày ngắn đêm dài, hơi thở ra còn có thể ngưng kết thành băng, trên đường cũng không có bao nhiêu người, Dương đại phu liền phân phó tiểu nhị đóng cửa, sớm đã nằm trên giường cùng Chu công chơi cờ[ ngủ say nằm mơ], đột nhiên bị vật nặng đánh thức.

Ông ta mơ màng mở ra, phát hiện bên giường có một người đứng, sợ tới mức ngủ gật trong nháy mắt chạy nhanh không còn một mảnh.

"Ngươi...là ai?”

Hiệu thuốc kinh doanh mười mấy năm, bên ngoài là cửa hàng, bên trong là nơi nghỉ ngơi, cửa đều đóng rất tốt, người này làm sao vào đây được?

Canh ba nửa đêm không mời mà đến, chẳng lẽ là kẻ thù?

Nhưng vậy cũng không đúng a, ông ta làm nghê chữa bệnh cứu người, chỉ có người mang ơn với ông ta, không có nói nửa đêm trả thù, Dương đại phu lặng yên di chuyển vào bên trong, dưới gối đầu có một thanh chủy thủ, nếu thật sự là kẻ xấu, dù chỉ có cái xương già này ông ta cũng phải liều mạng với hắn!

Một ý niệm trong đầu chưa xoay xong, chăn trước mặt lại lún xuống vài phần, là một đống đồ vật màu vàng trắng.

Nương theo ánh nến lờ mờ Dương đại phu híp mắt nhìn một chút, giống như là không tin, ông ta đưa tay đi lấy, quả nhiên nặng trịch.

Vậy mà là mười thỏi bạc nén!

Sau đó đỉnh đầu liền nặng nề vang lên một thanh âm, "Ngươi chính là Dương Tư Ấp? Đi theo ta. ”

<!-- PC_Midle1 -->

Dương Tư Ấp Dương đại phu cứ như vậy mặc trung y, khoác một bộ ngoại sam, ngay cả giày còn chưa kịp thay, đã bị liên tục lừa gạt gọi tới nơi này.

Một lúc lâu sau, Dương Tư Ấp cuối cùng cũng hiểu được vì sao người nọ lại sốt ruột như vậy.

Nữ tử nằm trên giường kia, sắc mặt đỏ như hoa đào, hô hấp lúc nhanh lúc chậm lại, trên trán mồ hôi đầm đìa, vừa nhìn đã biết là trúng tình độc, lại nhìn trong phòng này có một tiểu sinh tuấn lãng đi tới đi lui gấp không chờ nổi, tự cho là trong lòng sáng tỏ, cho dù người ta không nói nguyên nhân bệnh, hắn cũng có thể đoán trúng bảy tám phần.

Dương đại phu một tay đặt lên mạch của Vân Ngạo Tuyết dò mạch, một tay khẽ vuốt râu, thỉnh thoảng ừ vài cái, một lúc lâu sau mới mở mắt, lập tức thấy trên cổ tay Vân Ngạo Tuyết có vết thương, trong lòng càng chắc chắn.

“Đại phu, nàng thế nào rồi?”

Cái người Cố Phi Trì luôn luôn bình tĩnh kia, hết lần này tới lần khác ở trên người Vân Ngạo Tuyết mất hết chừng mực, Cố Hành Chu biết Vương gia một lòng một dạ toàn bộ đặt ở trên người Vân Ngạo Tuyết, lập tức trực tiếp đem Dương đại phu kéo sang một bên, lại từ trong ngực lấy ra một bát bạc, lúc này nói chuyện khách khí hơn vừa rồi một chút, "Đại phu đừng trách, công tử nhà ta thập phần yêu thương cô nương, buổi tối còn tốt, không biết tại sao nửa đêm liền hôn mê bất tỉnh...”

Cố Hành Chu còn muốn nói cái gì, lại bị Dương đại phu phất tay cắt đứt, ông ta thế nhưng cười hắc hắc.

Chỉ là trong mắt kia rõ ràng có ngọn lửa bát quái tìm tòi nghiên cứu hừng hực thiêu đốt, ông ta tiếp nhận bạc vào trong ngực dùng một giọng điệu nhìn thấu còn đem thanh âm đè thấp ba phần nói, "Lão phu hiểu được, tiểu phu thê mà, tình đến nồng đậm khó có thể kiềm chế, ban đêm ân ái không biết chừng mực cũng là chuyện bình thường... Bất quá lão phu xem qua thì, nhiệt tình như lửa cũng không thể dùng Ngọc Hợp Tán a, liều lượng quá lớn, nếu không phải tôn phu nhân thể chất đặc thù, chỉ sợ sớm đã khí huyết công tâm không còn phương pháp xoay chuyển đất trời. ”

Cố Phi Trì đứng có chút xa, màn che phản chiếu vừa vặn chia khuôn mặt hắn làm hai nửa, nửa khuôn mặt ẩn ở trong bóng tối, theo ánh sáng róc rách run rẩy, làm cho người ta nhìn không rõ ràng lắm, chỉ nghe hắn gằn từng chữ lặp đi lặp lại, "Ngọc hợp tán?"

Cố Phi Trì cũng không phải vương gia ngây thơ gì, từ năm ấy hắn hành quan lễ, bệ hạ đã thưởng đại thị nữ bên cạnh Hoàng hậu làm nha đầu ấm phòng cho hắn.

Chuyện nam nữ, tình đến chỗ sâu tự nhiên là cầm sắt hài hòa[vợ chồng thân thiết hòa hợp], nếu không sao lại có câu dưới hoa mẫu đơn chết làm quỷ cũng phong lưu đây?

Đương nhiên cũng có thời điểm không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất[Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.], có vài người là tình đầu ý hợp, có người là bá vương ngạnh thượng cung. [” bá vương ” chỉ những người siêu mạnh mẽ, ” ngạnh thượng cung ” hiểu là ” xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ “, mà ” cường cung ” thì hiển nhiên sẽ bắn ra ” cường tiễn “, từ ” cường tiễn ” hài âm hoàn toàn với ” cưỡng gian “. Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ ” cưỡng gian cưỡng ép”]

Cho nên loại thuốc vừa có thể trợ tình vừa có thể trợ tính như Ngọc Hợp Tán liền đúng thời cơ mà ra đời.

Những loại dược hạ cửu lưu này, dược phường chính quy bình thường nào dám bán, bởi vậy liền sinh ra một chuỗi sản nghiệp liên kết, đó chính là bí dược không truyền ra ngoài trong tay đám tú bà.

Thứ nhất, có thể để cho những cô nương mới đến còn vọng tưởng băng thanh ngọc khiết ra bùn mà không nhiễm mùi bùn biết, vào thanh lâu này, chính là vào sinh tử môn, hoặc là sung sướng đến chết, hoặc là bị đánh chết.

Đương nhiên cũng có chút tính tình cương liệt đến chết không theo, tú bà bỏ ra giá cao mua chút ‘hàng thượng đẳng’, làm sao có thể để cho nàng ta chết thống khoái như vậy, liền không cần phần trần cạy mở miệng các cô nương không nghe lời ra, đem Ngọc Hợp Tán liều lượng mười phần rót xuống cho các cô nương.

Không quá công phu vài khắc, cho dù là thánh nữ trên trời uống phải thuốc này cũng có thể làm cho các nàng biến thành tiểu dã miêu trên giường mềm.

Huống hồ thanh lâu là nơi, chú ý cũng là một cái tình thú, thường xuyên qua lại, ngọc hợp tán được dụng càng ngày càng rộng rãi, trong lúc nhất thời càng là cung không đủ cầu.

Lúc trước Cố Phi Trì cũng cảm thấy không có gì, cũng chưa bao giờ ép buộc người nữ nhân bên người hắn dùng, nhưng hôm nay phát hiện ra cái này trên người mình thích, sau khiếp sợ càng nhiều hơn là phẫn nộ.

Dược này, không có cách nào chữa được!

Nếu như hắn tới muộn một chút, nếu như người người nọ thông tri không phải là hắn mà là người khác...

Hậu quả này Cố Phi Trì không dám nghĩ tiếp!

"Chẳng lẽ một hai phải..." Lời sau Cố Phi Trì còn nghĩ nên dùng ngôn ngữ ngắn gọn gì mà nói mới không đến mức có vẻ xấu hổ, chỉ là lời còn chưa nói ra, Dương đại phu kia mở miệng trước.

“Bất quá xin công tử yên tâm, phu nhân cát nhân tự có thiên tướng, đơn giản phát hiện kịp thời, xử lý thích hợp, hơn nữa thành phần Lộc Nhung [nhung hươu] trong Ngọc Hợp Tán này tuy rằng dùng đến mười phần, nhưng vị cô nương này lúc trước vừa vặn uống qua rượu hùng hoàng, đem dược hiệu này trung hòa một bộ phận, huyết khí bị hao tổn là không sai, nhưng cũng nhờ họa được phúc a!”

Dương Tư Ấp hành y mấy chục năm, trùng hợp như vậy cũng là lần đầu tiên gặp.

Cố Phi Trì càng nghe mày lại càng nhíu chặt.

Rượu Hùng Hoàng?

Đó không phải là ‘hôm nay say’ ngày hôm đó hắn để cho Vân Ngạo Tuyết thử nếm thử một chút?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp