Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 169: Thủ Cung Sa Còn Đây


2 năm

trướctiếp

Cố Phi Trì nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng mới có giờ Thìn một khắc[ tầm 7h15p sáng].

Nghiêm khắc tính ra Vân Ngạo Tuyết cũng đã ngủ liền một lúc sáu bảy canh giờ, độ ấm khăn lông Cố Phi Trì nắm trong tay cũng dần dần tan hết, hắn thành thạo đem khăn mặt một lần nữa ngâm vào trong chậu nước ấm lại ấn hai cái mới nói, "Không tính là lâu, nàng có đói bụng hay không, có muốn ăn chút gì không?"

Hắn đang tận lực phai nhạt sự tình phát sinh đêm qua, hơn nữa Vân Ngạo Tuyết vừa mới tỉnh lại, đem sự tình từng cái từng cái ra xử lý, người bình yên vô sự mới tốt, những thứ khác không vội.

Thế nhưng hắn quá đánh giá thấp năng lực khôi phục của Vân Ngạo Tuyết.

Nàng ngẩng đầu, tác dụng dược lực còn chưa hoàn toàn tản đi, đôi mắt nhìn có chút sưng lên, trên gương mặt canh suông mỳ sợi[ mộc mạc] không có chút phấn trang điểm, tố nhan thiếu đi vài phần dịu dàng, nhiều thêm vài phần sắc bén.

Nhất là nốt ruồi son trên khuôn mặt tái nhợt càng có vẻ tươi đẹp bắt mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Ngài cứu ta?" Vân Ngạo Tuyết nói thẳng.

Hôm qua tiếng cười thành công của Mục Âm Âm còn vang vọng bên tai nàng, biểu tình đắc ý kia, còn có triệu chứng sau đó thân thể mình xuất hiện, đều chứng minh Mục Âm Âm thật sự hạ dược mình.

Nhưng khi nàng tỉnh lại, ngoại trừ cả người nhũn ra, các bộ phận khác không có một chút khó chịu nào.

Nàng cũng không phải là tiểu cô nương hoàn toàn không biết gì cả, kiếp trước thân là y giả, đối với cấu tạo thân thể tương đối quen thuộc, nếu như ngày hôm qua thật sự xảy ra chuyện gì, nàng không có khả năng một chút cũng không cảm giác được, ngay cả trung y trên người cũng là ngày hôm qua, điều này đủ để nói rõ mình cũng không bị xâm phạm.

Nàng hỏi như vậy, là muốn xác nhận ngày hôm qua mình hình như trong lúc dược lực phát tác vẫn ôm một người không buông tay, còn nói rất nhiều chuyện vớ vẩn, nhưng hôm nay tỉnh lại vừa thấy Cố Phi Trì ở bên cạnh lại cảm thấy có chút không đúng.

Lúc Cố Phi Trì đang lau mặt cho nàng nàng vẫn còn mơ màng, nhưng mùi hương của một người sẽ không thay đổi, nàng cảm thấy không phải người hôm qua.

Nghiêm khắc mà nói, lời này nàng hỏi có chút mơ hồ, cứu người, cũng phải phân chia cách cứu, ngày hôm qua hắn cứu nàng từ trong căn nhà âm u kia đưa đến khách điếm, nhưng trước khi nàng đến tòa nhà kia, đã xảy ra chuyện gì, Cố Phi Trì hoàn toàn không biết gì cả.

Đối phương là địch hay bạn, hắn càng là hai mắt bôi đen [không biết gì].

"Ngày hôm qua..." Cố Phi Trì không biết nên mở miệng như thế nào.

Ngọc Hợp Tán ra lưu truyền ở thứ lưu truyền ở nơi câu lan vượt việt tam giáo cửu lưu [nơi hỗn tạp mọi thành phần], công hiệu của nó như thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ, hắn cũng không phải là công tử thuần tình đối với chuyện nam nữ hoàn toàn không biết gì cả, thời điểm phong hoa nguyệt tuyết dùng thuốc gấm thêu hoa là quá phổ biến.

Thế nhưng Vân Ngạo Tuyết bất đồng, nàng vẫn là xử nữ.

<!-- PC_Midle1 -->

Thủ cung sa diễm hồng trên cánh tay còn ở.

Cô nam quả nữ ở chỗ này thảo luận dược trợ hứng trên giường màn có vẻ như không thích hợp lắm.

Vạn nhất, nói nhiều làm cho nàng có khúc mắc, chẳng phải là còn tệ hơn sao

Thời điểm hắn còn đang chần chờ, Vân Ngạo Tuyết ừ một tiếng, cho rằng hắn cam chịu.

Mặc kệ có phải hắn hay không, ít nhất là khi nàng thức dậy, là hắn đang ở bên chăm sóc nàng.

“Tuệ Nhi đâu?”

Cố Phi Trì nhíu mày, đã khi nào rồi, nàng còn quan tâm tiểu nha đầu không dùng được kia, ngày hôm qua nàng còn mơ mơ màng màng thành như vậy, tiểu nha đầu kia còn đang ngủ khò khò.

"Ta đuổi nàng ấy đi chợ mua xiêm y cho nàng, đợi lát nữa sẽ trở về."

Nghe ý tứ của hắn, chuyện mình bị hạ dược ngày hôm qua là bị che giấu, như vậy cũng tốt, tiểu nha đầu kia vô tâm vô phế, vạn nhất biết rồi lại muốn khóc, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Vân Ngạo Tuyết ừ một tiếng, tựa hồ rất hài lòng, "Đa tạ vương gia cứu giúp, phần ân tình này, ta nhớ kỹ. ”

Ngay cả Cố Phi Trì cũng không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết lại thanh tỉnh như vậy, nói ngắn gọn như vậy, mấy chữ cũng đã đem chuyện ngày hôm qua đặt một dấu chấm hết.

Nàng không giải thích tiền căn hậu quả, vì sao mình lại như vậy, ngược lại còn dùng mấy chữ này chặn miệng Cố Phi Trì.

Cố Phi Trì còn muốn nói cái gì, vừa nhìn biểu tình lạnh lùng như sương của Vân Ngạo Tuyết, môi mấp máy, rốt cuộc là đem lời nói bên miệng nuốt vào.

"Vương gia nếu không có chuyện gì thì mời đi ra ngoài trước, ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ thêm một lát." Vân Ngạo Tuyết không để ý tới Cố Phi Trì, rũ mắt nói xong câu này lần nữa xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía hắn.

Cố Phi Trì chỉ cho rằng nàng vừa tỉnh lại tâm tình không tốt, cũng không nói gì nữa, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa phòng lại cho nàng.

Hắn vừa đi, Vân Ngạo Tuyết liền mở hai mắt.

Nàng đương nhiên không có khả năng tiếp tục ngủ, cũng không ngủ được.

Chuyện ngày hôm qua giống như một thước phim điện ảnh, ở trong đầu quay cuồng kêu gào, rất nhiều chuyện như thủy triều ùn ùn kéo đến.

Đương nhiên ấn tượng sâu sắc nhất chính là gương mặt vẫn luôn lắc lư đến vặn vẹo trước mắt mình của Mục Âm Âm.

“Vân Ngạo Tuyết, thu hồi trái tim Thánh Mẫu của ngươi đi, nếu như không phải ngươi, ta làm gì đến nỗi lại lần nữa bị người cười nhạo ra nông nỗi này?”

“Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác chính là nói ngươi!”

"Tiện nhân!"

“Không phải ngươi chỉ muốn khoe khoang mình được hoan nghênh cỡ nào sao, vậy tối nay ta sẽ cho ngươi cảm thụ một chút tư vị bị những nam nhân kia tranh nhau ‘hoan nghênh’.”

...

Giết người cùng lắm chỉ là đầu rơi xuống đất, nhưng những lời của Mục Âm Âm lại giống như dùng đao đào cốt, ở trên người nàng, trong lòng một lần nữa lăng trì.

Rõ ràng ý nghĩ ban đầu của Vân Ngạo Tuyết không phải như thế.

Kiếp trước nàng mất đi thân nhân, từ khi bắt đầu có kí ức đều là từ cô nhi viện lớn lên, nhưng cô nhi viện không chỉ có một mình nàng, còn có rất nhiều người so với thân thế của nàng còn thảm hơn đồng dạng cũng là người không có nhà để về.

Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn vô cùng khát vọng sự ấm áp của gia đình, nhưng ông trời giống như đang nói đùa với nàng vậy, càng muốn cái gì, lại càng không có gì.

Đại nạn không chết nàng xuyên qua dị thế này, cho nàng gia thế hậu đãi, nhưng vẫn không cho nàng gia đình ấm áp mà nàng muốn nhất.

Trong nhà cao rửa rộng lục đục với nhau không thua bất luận kịch bản của bộ phim cung đấu nào, mỗi ngày như đi trên băng mỏng, không cẩn thận cũng sẽ vạn kiếp bất phục, Vân Ngạo Tuyết ban đầu kia có làm sai gì đâu chứ?

Chẳng là gặp phải gian tình của Vân Ẩn Nguyệt mà thôi, đã bị muội muội ruột cùng gian phu của mình dùng một cục gạch gõ chết.

Nàng ấy đến chết, cũng chưa từng hưởng thụ qua nửa khắc ôn nhu.

Cho nên ngày đó ở khách điếm, Mục Âm Âm hoảng hốt chạy tới, Vân Ngạo Tuyết cơ hồ là theo bản năng muốn bảo vệ nàng ta.

Sau đó trong ngõ nhỏ, nàng biết rõ Mục Âm Âm nói thật giả lẫn lộn, nàng cũng tin, lần thứ hai ra tay giúp nàng ta.

Chỉ là không nghĩ tới lon gạo ân, gánh gạo thù [Một đấu gạo tạo ân, một gánh gạo tạo oán – làm ơn mắc oán], thiếu chút nữa cái mạng nhỏ của mình cũng không còn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp