Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 112: Dạ Long Và Con Trai Nhỏ Xanh Xanh


...

trướctiếp

Editor: Nghi Nghi

“Đi, qua đó xem thử.”

Có người chơi nói, những người khác đã sớm nhào vào rừng rậm, chạy về phía đồi núi trước mặt. Trời sắp tối rồi, bọn họ đều chỉ nghĩ đến việc nhuộm áo choàng. Ba người Trần Thải Tinh, lão Trình và Haruhi đi ở cuối cùng.

“Đó là khủng long.” Trần Thải Tinh nói.

Trình Lập Phong nhìn đám người chơi đang chạy vội ở phía trước, nói: “Thấy rõ rồi sẽ trở về thôi. Chúng ta làm gì đây?”

“Qua đó xem thử, trời sắp tối rồi, chủ yếu là tôi không cảm nhận được sát ý của con khủng long đó.” Trong lòng Trần Thải Tinh có một suy đoán, còn chờ một việc khẳng định nữa.

Ba người đi qua, sáu người chơi chạy ở phía xa kia đã dừng lại rồi.

“Hình như không phải voi.”

“Lớn lắm, có vẻ rất nguy hiểm.”

“Hơi giống khủng long.”

“Đúng là hơi giống, nhưng không giống như khủng long mà tôi xem trong ‘Công viên kỷ Jura’.”

“Thế giới này còn có con kiến to bằng con gà cơ mà, đừng qua đó, đợi lát nữa đi.” Hà Chính Lâm dừng lại trước.

Giang Tinh nói: “Đợi lát nữa? Bình thường nghĩ mọi cách để làm đầu lĩnh, vừa đến lúc gặp nguy hiểm thì cho người khác đi thí trước, hay nhỉ.”

“Cậu nói nhiều thế? Không sợ chết thì có thể tự lên, tôi không cản.” Hà Chính Lâm cũng lạnh mặt với Giang Tinh.

Dù sao cũng đã xé rách mặt rồi, còn cần phải để ý cái gì nữa?

Giang Tinh cũng không ngu, đương nhiên sẽ không đấu với con quái vật khổng lồ kia một mình, nhưng mà miệng tiện cho nên tranh cãi theo thói quen, tiếp tục lải nhải thêm vài câu, vừa thấy người được gọi là chị Nguyên kia chạy đến thì bĩu môi không nói.

“Không phải nói là đi nhuộm áo choàng hả? Sao lại dừng cả rồi?” Trần Thải Tinh biết rõ còn cố hỏi bọn họ.

Hà Chính Lâm nói: “Nhìn không giống voi, rất giống khủng long, có thể là khủng long biến dị, nhóm chị Nguyên vẫn nên cẩn thận chút.”

“Không cần cẩn thận.” Trần Thải Tinh không thèm để ý nói: “Chúng tôi cũng không có ý định cứng đối cứng với khủng long.”

“Trời sắp tối rồi, không có con mồi sao chúng ta nhuộm được áo choàng? Cô không sợ à?” Có người chơi vội vàng nói.

Trần Thải Tinh vô cùng có lệ nói: “Sợ chứ, sợ lắm.”

Người chơi: …

Sợ cái quằn!

“Cả một khu này không có động vật, có lẽ là chúng đang kiêng kị thứ gì đó.” Hà Chính Lâm ra mặt phân tích, “Tôi đoán có lẽ là vì con khủng long màu đen kia, nếu thật là thế thì bốn phía hẳn là không có con mồi nữa, dù sao bây giờ chúng ta đi tìm con mồi cũng không ổn chút nào, đêm nay chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn.”

Giang Tinh cãi lại theo thói quen: “Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị chết hả? Tối hôm qua có áo choàng mà còn xém chút trụ không nổi, ông đây xém nữa bị mổ chết rồi, màu của áo choàng hôm nay không tăng thêm được chút nào, phải phòng bị thế nào đây? Dựa vào anh chắc?”

Hà Chính Lâm xụ mặt, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ kia, đá câu trả lời qua cho cô ta: “Chị Nguyên thấy thế nào?”

“Tôi thấy sao à?” Trần Thải Tinh nhìn con khủng long ở phía xa, đối phương dường như toàn thân đều toả ra hơi thở hấp dẫn cậu, ‘mau đến đây’, ‘chạy nhanh lên’, không khỏi nhướng mày nói: “Tôi thấy có thể hỏi đường thử.”

“Bị ngu à? Một con khủng long chả có cái mẹ gì, đen thui như mực, hỏi được gì mà hỏi?” Giang Tinh buột miệng thốt ra, nói xong lại nghĩ đến thằng em bị uy hiếp, miệng cọp gan thỏ nói: “Tôi nói sai à? Tuy là hơi khó nghe nhưng có sai đếch đâu?”

Trần Thải Tinh lười đấu võ mồm với cái tên này, nhấc chân chạy thẳng về phía đồi núi. Trình Lập Phong và Nguyên Haruhi nhắm mắt theo đuôi đi phía sau. Tốc độ của ba người rất nhanh, không mất bao lâu đã đến nơi, để lại sáu người chơi ngây ngẩn đứng đó.

Giang Tinh nguyền rủa: “Tìm chết, làm như mình xinh đẹp là có thể không cần phải cố kỵ chuyện gì vậy? Tôi chờ xem con khủng long đó chơi cô ta thế nào, tốt nhất là dẫm một cái bẹp luôn, suốt ngày tỏ ra mình quan trọng hô to gọi nhỏ với ông đây, loại đàn bà thế này sớm muộn gì cũng chết.”

Người chơi khác nghĩ thầm, chị Nguyên người ta không phải chỉ dựa vào cái mặt, mà lại dùng thực lực đập cái tên anh hùng bàn phím như cậu, có bản lĩnh thì mắng trước mặt đi, phiền như quỷ. Nhưng bọn họ cũng chỉ nghĩ như thế, không ai nói ra lời.

Giang Tinh vẫn là một tên tiểu nhân thủ đoạn âm hiểm, bụng dạ hẹp hòi nhưng lại có chút thực lực.

Khoảng cách khá xa, sáu người không nghe rõ đối phương nói những gì, chỉ thấy ba người mới vừa đến nơi, con quái vật khổng lồ đen như mực giống con khủng long kia đứng lên, thì ra vừa rồi nó chỉ nằm xuống nghỉ ngơi thôi, chỉ như thế đã rất lớn rồi, sau khi đứng lên lại còn lớn hơn nữa, đúng là quái vật mà.

Trong lòng sáu người còn sợ hãi, may là lúc nãy không chạy đến.

“Anh Hà, ít nhiều còn phải cám ơn anh gọi chúng tôi lại.” Người chơi nam đi cùng với Hà Chính Lâm nói một câu.

Sắc mặt Hà Chính Lâm cũng tốt hơn chút, nói: “Việc nên làm thôi, nơi này nguy hiểm trùng trùng, mọi người hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Ngoài miệng nói giúp đỡ lẫn nhau, nhưng lúc này ba người Trần Thải Tinh ‘nhìn có vẻ’ như đang gặp nguy hiểm, mà sáu người họ còn không phải là đứng từ xa không nhúc nhích xem tình hình, thậm chí còn chuẩn bị chạy trốn nữa. Nhất là Giang Tinh, hắn hận Trần Thải Tinh muốn chết, chỉ tiếc là chưa lừa lấy được cái áo choàng kia.

Con khủng long cả người toàn màu đen đó đứng lên ước chừng cao hai, ba mươi mét, thân hình thật lớn, mặc dù người chơi có đạo cụ nhưng đứng trước lực lượng tuyệt đối của thiên nhiên vẫn dữ nhiều lành ít, mà kết quả bọn họ lại thấy cô ta nâng đầu, đưa tay ra, con khủng long to đùng kia không chỉ cúi đầu mà còn nằm xuống trở lại nữa chứ!

???

“Hình như có thứ gì đó chạy xuống.” Hà Chính Lâm hỏi: “Các cậu có nhìn thấy cái cục xanh xanh đó không?”

“Không thấy nữa, nó còn biết di chuyển hả? Tôi còn tưởng cái cục xanh đó là bộ phận gì đó của con khủng long kia chứ, còn tưởng là thứ gì đặc biệt lắm.” Người chơi nói xong, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu xuống đồi núi nhuộm thành màu vàng cam, còn hơi phản quang nữa, chờ đến khi thấy được rõ ràng người chơi lớn tiếng nói: “Cái cục xanh xanh kia chạy lên người chị Nguyên rồi, hình như không có nguy hiểm gì, muốn đi xem thử không?”

Hà Chính Lâm cảm thấy vẫn nên chờ thêm chút nữa, vậy mà nhìn thấy cả một con khủng long to đùng, chớp mắt một cái đã biến mất cmnr, sau đó lại xuất hiện một người!

Đám người chơi:!!!

“Thứ tôi vừa thấy là thật hả? Khủng long biến thành người?”

“Thật đấy, mấy người quên NPC người chim kia rồi hả? Có cánh nhưng là người đấy thôi.” Hà Chính Lâm không có ý định xem tình hình nữa, vội quyết định nói: “Qua đó hỗ trợ.”

Hỗ trợ cái quằn, muốn nhặt của hời thì nói mẹ đi. Giang Tinh nghĩ vậy, nhưng hắn cũng là một trong số mấy người không biết xấu hổ đó cho nên không nói ra miệng. Con khủng long kia mạnh như vậy, nếu bọn họ có thể lợi dụng nó thì hệ số an toàn vào buổi tối sẽ cao hơn rất nhiều.

Mọi người chạy nhanh đến đã thấy người ở bên đó đã bắt đầu hạ trại rồi.

Bọn họ chạy đến nơi thì thấy đúng là xuất hiện thêm một người đàn ông cao lớn, mặc trường bào màu đen, tóc dài màu hoàng kim, ngũ quan anh tuấn thâm thuý như con lai giờ phút này đang loanh quanh bên chị Nguyên, mà trong lòng ngực chị Nguyên lại ôm một con khủng long nhỏ toàn thân màu xanh biếc, bề ngoài có vẻ giống như con khủng long màu đen lớn vừa rồi.

Thân hình của con khủng long nhỏ kia tầm một đứa con nít hai ba tuổi, mập mạp, đôi mắt to lóng lánh nước, còn cọ tới cọ lui trên bả vai chị Nguyên. Người đã thấy còn biết nó là khủng long, sau khi lớn lên sẽ trở thành một con quái vật khổng lồ, người chưa thấy còn tưởng nó là con mèo nữa, dính người vờ lờ!

“Chị Nguyên, đó là…” Hà Chính Lâm mở miệng trước.

Trần Thải Tinh vuốt cái đầu xanh lục của con mình, bây giờ tâm tình rất tốt, nghiêm túc nói bừa: “Dạ Long, nhìn thấy mĩ mạo của tôi thì mất khống chế, tự nguyện để tôi sử dụng.”

“Đúng vậy, thiếu nữ xinh đẹp, phục vụ cho em là vinh hạnh của tôi.” Người đàn ông kia khom lưng nói.

Thiếu nữ quằn què, con khủng long này mù hả? Tuy là cô ta cũng xinh đẹp đấy nhưng đàn bà mà không biết chăm sóc đàn ông, không biết nghe lời thuận theo, có đẹp hơn nữa thì Giang Tinh cũng không thể thưởng thức nổi. Nhưng mà trước đó hắn còn không dám nói gì trước mặt chị Nguyên, bây giờ đối phương có hai con khủng long, hắn lại càng không dám.

Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng lúc này đều vô cùng nhiệt tình với Trần Thải Tinh, nếu không phải đã đi cùng với bọn họ cả một đoạn đường thì Trần Thải Tinh sẽ cho rằng bọn họ thật sự rất thân thiện mất.

Cậu lười chơi tâm cơ với mấy người này, nói: “Đêm nay chúng tôi sẽ cắm trại ở đây.”

“Được được, chúng ta cùng hạ trại, không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi.” Hà Chính Lâm nói.

Trần Thải Tinh sửa lại, “Một đội ba người chúng tôi.” Hắc Đản bò lên bả vai cậu cọ tới cọ lui, kêu ‘ngao ngao’ mềm mại làm cho Trần Thải Tinh phải sửa lời, “Còn hai con khủng long của tôi nữa, năm ‘người’ một đội, dù tối nay có nguy hiểm gì thì cũng đừng hy vọng chúng tôi cứu ai.”

“Chị Nguyên, đừng vậy mà, sau này chúng tôi đều sẽ nghe lời cô, nhưng hôm nay mọi người đều không nhuộm được áo, không tìm thấy động vật, không còn cách nào khác nữa mới chỉ có thể xin cô che chở chúng tôi một đêm.” Hà Chính Lâm tỏ vẻ đáng thương.

Trần Thải Tinh không dao động, không khí trong chốc lát trở nên ngượng ngùng, Hà Chính Lâm cược cái mặt già mà còn không thể nhận được đồng cảm, người chơi khác càng sẽ không tiến lên đá cái ván sắt đó nữa. Trong lòng xôn xao mắng chị Nguyên mắng cô ta ác độc máu lạnh, nhưng ngoài mặt chỉ có thể cố gắng dựng trại gần một chút.

Vì thế xung quanh lều trại của Trần Thải Tinh đều bị bao vây.

Khủng long lớn: …

Tối nay còn làm được gì nữa?

Rất nhanh, màn đêm buông xuống, đám người chơi dùng cơm xong, hôm nay người rút trúng thăm gác đêm là Hà Chính Lâm, những người khác chui vội vào lều trại, dự định nghỉ ngơi dưỡng sức bởi buổi tối còn một trận ác chiến nữa. Nhưng bọn họ lại nghĩ bọn họ ở ngay trước mắt thì cô gái họ Nguyên kia hẳn sẽ không thật sự thấy chết mà không cứu. Sau đó họ lại nghĩ đến hai đêm trước, ba người kia khoanh tay đứng nhìn giống như người chết vậy, nhất thời, ác ý lan tràn.

Thật hy vọng cô ta chết sớm chút.

“Nó mới phá xác hai ngày, không biến thành người được.” Nguyên Cửu Vạn nói xong còn ra vẻ đồng cảm vỗ đầu con trai.

Hắc Đản tức giận hất ra, kêu ngao ngao khó chịu.

“Anh cố ý chứ gì?”

Nguyên Cửu Vạn tỏ vẻ vô tội, giật mình nói: “Sao lại thế được? Anh là cha ruột của nó chứ có phải cha dượng đâu, tự nó nói muốn thành kẻ mạnh nhất mà.”

“Ngao ngao!!”

“Bởi vì con là con nít, nếu biến thành người thành niên thì thân thể con sẽ chịu không nổi, nhưng mà cha thì không phải á, cha vốn đã mạnh mẽ đẹp trai như vậy rồi.” Nguyên Cửu Vạn tiếp tục vỗ đầu con trai, ‘dạy dỗ’ con trai.

Trần Thải Tinh: …

“Được rồi, Đản Đản ngoan, không sao, bây giờ con rất đáng yêu, vừa xanh vừa mềm mại.” Trần Thải Tinh ôm mặt con trai hôn hai cái, không phải là cậu tự khen con mình mà là hình tượng Dạ Long ở thế giới này lúc thành niên thì rất uy mãnh, làm người ta sợ hãi, nhưng Dạ Long lúc còn nhỏ đúng là vừa ngoan vừa manh, đôi mắt to lóng lánh, con ngươi đen bóng như mèo nhỏ vậy, cái đuôi nhỏ nhòn nhọn dựng lên, đáng yêu muốn chết.

Trần Thải Tinh sờ cái đuôi con trai mình một hồi, nói Đản Đản xinh đẹp cả buổi thì Hắc Đản mới không tức giận nữa.

Hắc Đản chui vào lòng ba mình, vui vẻ mở to mắt trừng cha ruột.

Ba nói con xinh đẹp nhất!

Ờ, con đẹp nhất, con giỏi nhất. Nguyên Cửu Vạn lạnh lùng trợn mắt.

Hắc Đản không thèm so đo, xanh xanh thế này mới đáng yêu.

Một nhà ba người như trước đây, trời về chiều, Trần Thải Tinh bắt đầu mệt rã rời, ngáp một cái, nói: “Ba đi ngủ đây, Đản Đản muốn gì thì tìm anh Haruhi hoặc chú Trình, đừng có chạy lung tung, cẩn thận nguy hiểm, hay là con muốn ngủ cùng với ba?”

Hắc Đản muốn ngủ với ba nhưng bây giờ nó là Dạ Long, thân thể bị Dạ Long ảnh hưởng cho nên không thích ở mãi trong lều trại, quá buồn chán.

Nguyên Cửu Vạn ngồi bên cạnh cong môi cười giải thích, “… Bây giờ nó thích nhất là tuỳ ý lăn lộn ngủ trên bãi cỏ.”

Trần Thải Tinh đại khái đã biết tại sao thằng con nhà mình ở thế giới này sao lại trở thành một con khủng long nhỏ xíu xanh mượt thế này rồi, tất cả đều là nhờ người cha ruột này ban tặng. Nhưng mà cậu cũng không tức giận, Nguyên Cửu Vạn chơi đến mức nào cũng sẽ không làm cho con trai rơi vào tình huống nguy hiểm, mà Đản Đản như vậy đúng thật là rất đáng eo.

“Được rồi, con đi chơi đi.” Trần Thải Tinh vỗ đuôi con trai.

Hắc Đản cong đuôi nhỏ cọ ba mình, vui vẻ chạy ra khỏi lều đi tìm anh Haruhi chơi!

Ba nói đó là anh của nó.

Nguyên Haruhi ngồi bên đống lửa chơi game, nhìn thấy con khủng long nhỏ kia chạy tới, đây là con của chủ nhân, vì thế nhóc thu lại vẻ lạnh nhạt trên người, đặt máy chơi game trước mặt Hắc Đản, nói: “Tiểu chủ nhân muốn chơi không?”

“Ngao~” Hắc Đản lắc đầu, nó không thích chơi cái này, sau đó nhảy nhót kêu ‘ngao ngao’.

Nguyên Haruhi nghe hiểu đại khái, “Muốn đi chơi à?” Nhưng mà nhóc phải gác đêm cho chủ nhân nữa.

Trình Lập Phong đến, tay cầm thịt khô đưa cho Đản Đản, khí chất không dễ tiếp xúc khi có người ngoài bây giờ giống như đổi thành một người khác, ôn hoà như anh trai nhà bên, nói: “Đản Đản ăn được cái này không?”

Hắc Đản ngậm thịt khô, ngoàm một cái nuốt hết vào, tiếp tục nhảy nhót kêu ‘ngao ngao’.

“Cậu đi chơi với Đản Đản đi, tôi gác đêm.” Trình Lập Phong sờ đầu Hắc Đản, khen: “Hôm nay Hắc Đản thật là xinh đẹp.”

Hắc Đản vui vẻ đến nỗi nhảy nhót, cọ cánh tay Trình Lập Phong, đây là biểu hiện với người thân cận, hai cái chân nhỏ nhắn nhảy tưng tưng, quay đầu nhìn Nguyên Haruhi kêu ‘ngao ngao’.

Anh giai, đi chơi êy!

“Đi đi.” Trình Lập Phong nói.

Tuổi tác của Nguyên Haruhi vẫn là một học sinh cao trung, Hắc Đản có thể nhẹ nhàng chơi đùa chút cũng tốt. Ánh mắt Trình Lập Phong mang vẻ cổ vũ.

“Cám ơn anh Trình.” Nguyên Haruhi nghiêm túc nói cám ơn, bỏ máy chơi game vào ba lô, cẩn thận đặt ba lô bên chân Trình Lập Phong, sau đó đuổi theo Hắc Đản.

Một con khủng long nhỏ xíu mềm mại kêu, dẫn Nguyên Haruhi chạy thật xa. Đến nơi người chơi nhìn không tới, Hắc Đản chạy lon ton, ban đầu Nguyên Haruhi còn rất câu nệ, nhưng rất nhanh trở thành bay chậm, đuổi theo Hắc Đản vui vẻ vô cùng. Trên mặt Nguyên Haruhi cũng mang theo vẻ tươi cười nhợt nhạt.

“Ngao ngao~” Có anh trai tốt ghê! Hắc Đản biết anh giai này, lần trước vẫn là tóc dài, xinh như Hắc Đản vậy!

Dường như ánh trăng cách sườn núi rất gần.

Ánh trăng đêm nay rất sáng, rộng hơn tối hôm qua một chút. Ánh sáng bàng bạc bao phủ toàn bộ đồi núi, lều trại cũng được phủ một lớp hào quang màu bạc.

“Ngủ đi, anh bảo vệ em.” Nguyên Cửu Vạn chống tay, cúi đầu khẽ hôn lên trán Trần Thải Tinh.

Bởi vì ánh trăng ảnh hưởng cho nên Trần Thải Tinh ngủ rất sâu, không chỉ cậu, những người khác cũng thế. Trình Lập Phong ngồi bên ngoài nhờ lực tự chủ mạnh mẽ mà kiên trì thanh tỉnh, nhưng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, có cái gì đó dường như đang kêu gào trong đầu hắn, buồn ngủ quá, muốn ngủ quá …

“Trình đại ca, tôi về rồi.” Nguyên Haruhi dắt tiểu chủ nhân đi ra từ bụi cỏ bên cạnh, trên mặt vẫn còn nụ cười sau khi chơi đùa vui vẻ.

Trình Lập Phong lập tức tỉnh táo lại, nói: “Tôi cảm thấy không đúng lắm, quá buồn ngủ.”

Hà Chính Lâm ở bên cạnh đã sớm ngủ mất rồi.

“Bình thường mà Trình đại ca, ánh trăng trong rừng rậm này có vấn đề.” Nguyên Haruhi tự nhiên nói: “Tất cả những thứ còn sống đều muốn ngủ, ban đêm là thế giới của sinh vật đã chết.”

Hắc Đản nhảy tưng tưng tại chỗ, tỏ vẻ mình không chịu ảnh hưởng, nó thích ngủ lúc nào thì ngủ lúc đó, ánh trăng có là gì đâu.

“Đản Đản không giống họ, Đản Đản rất đặc biệt.” Nguyên Haruhi nói.

Hắc Đản vui vẻ.

“Trình đại ca muốn ngủ thì cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện em gọi anh.”

Trình Lập Phong gật đầu định đi ngủ. Tuy mỗi đêm ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ nhưng vẫn phải trải qua một ngày bận rộn, cho nên nếu không ngủ thì rất khó để duy trì sự tập trung cao độ.

Toàn bộ doanh địa chìm vào giấc ngủ, Nguyên Haruhi ngồi bên đống lửa lấy máy chơi game ra chơi, vừa chơi vừa nói chuyện với tiểu chủ nhân. Rất nhanh, Hắc Đản cũng bắt đầu mệt, lắc lư đuôi hai cái, trên mặt cỏ xuất hiện một lớp bùn đất màu đen, Hắc Đản giẫm chân nhỏ nằm xuống, dựa người vào chân anh trai ngủ mất.

Đám xương khô oán khí đúng hẹn đến tìm.

Đêm nay càng hung mãnh hơn.

Đám quạ đen đó là khó chơi nhất, đám xương khô dường như phát ra ánh sáng, phần miệng dính chút màu đỏ, là huyết sát chi khí, sử dụng chúng nó cắn nuốt huyết nhục cho đến hừng đông.

“Chủ nhân…” Nguyên Haruhi nhắc nhở, mới vừa mở miệng.

“Tinh đang ngủ, không sao.”

Trong lều truyền đến giọng nói của một người khác, là ba của Hắc Đản, nhóc biết người này, là giáo viên tiếng Anh lần trước. Nguyên Haruhi nghĩ đến việc chủ nhân nói thích giáo viên tiếng Anh, thật là tốt, chủ nhân có thể ở bên cạnh người mình thích, còn có Đản Đản đáng yêu nữa. Vì thế Nguyên Haruhi không quấy rầy họ, đi gọi Trình Lập Phong.

Nhóc có thể cảm nhận được lực lượng của Đản Đản và giáo viên tiếng Anh, nhóc không thể nào so sánh được với hai người họ.

“Mẹ! Ông mày xém chút mù rồi.”

“Đau quá, đau quá, chia cho tôi một nửa áo choàng được không?”

“Buông ra, không đủ đâu, tôi khoác còn đau đây, mẹ nó, ông muốn chém cái đám quạ đen khốn nạn này.”

Trên đồi núi bắt đầu hỗn loạn, đám quạ đen vây quanh lều trại, mổ cái mỏ sắc bén của chúng làm rách lều, bầy xương khô lớn bắt đầu dẫm đạp, có người chơi bất hạnh bị giẫm lên bụng, tuy là né nhanh và khoác áo choàng nhưng vẫn trúng chiêu, trong chớp mắt cảm giác bụng đau muốn chết, nhưng rất nhanh đã không có cảm giác nữa, bắt đầu gia nhập vào đội ngũ tránh né.

Đàn quạ đen và đám xương khô đều tránh khỏi hai cái lều trại.

Trần Thải Tinh ngủ từ đầu đến cuối, Hắc Đản ngủ ở ngoài cũng giống như không nghe thấy bọn họ ầm ĩ, còn duỗi chân vào bùn đất ngủ rất ngon.

Trình Lập Phong được bảo vệ: …

Hình như không cần hắn phải làm gì.

Nhưng Trình Lập Phong không tiếp tục ngủ, hắn trốn vào trong bóng tối, thấy ai sắp nguy hiểm đến tính mạng thì vẫn sẽ ra tay kéo một cái. Nguyên Haruhi thật lạnh nhạt vẫn luôn chơi trò chơi, nhưng thấy Trình đại ca lại tiếp tục cứu người thì vẫn buông máy chơi game đi giúp, mà nhóc vẫn không biết tại sao phải cứu mấy người này?

Những người này chết không phải càng tốt hả? Nhóc biết rằng những người này không thích chủ nhân.

“Thói quen.”

Trình Lập Phong chỉ kéo người chơi một cái tránh nguy hiểm thôi, cũng không làm chuyện gì khác. Hắn vào quân đội, được giáo dục việc phục vụ nhân dân là nghĩa vụ, sau đó vào trò chơi, ban đầu không đành lòng, chuyện gì cũng muốn quản, rồi bị lòng người giáo huấn xém chút mất mạng cho nên bắt đầu lãnh đạm, nhưng dưới tình huống bản thân hắn an toàn thì hắn cũng sẽ ra tay giúp.

Mạng chỉ có một cái thôi.

Chỉ có Giang Tinh bị đuổi chạy, xém chút mất mạng thì Trình Lập Phong làm như không thấy.

“Giúp đỡ có chọn lọc.”

Nguyên Haruhi vốn lạnh nhạt, nghe Trình đại ca nói thế thì nở một nụ cười.

“Em không thích người kia, nếu không phải chủ nhân đã dặn không được giết người thì em đã giết hắn lâu rồi.”

Trình Lập Phong cười, “May là em đi theo Trần Thải Tinh.”

“Chủ nhân rất tốt.” Nguyên Haruhi thổi phồng chủ nhân nhà mình.

Tia sáng màu cam đầu tiên của ngày mới chiếu xuống, tất cả âm linh biến mất, đồi núi khôi phục lại sự yên tĩnh.

Đây là giấc ngủ ngon đầu tiên từ sau khi Trần Thải Tinh vào trò chơi, đến khi cậu xốc lều lên, nhìn thấy cảnh tượng long trời lở đất, than thở liên tục mới biết tối qua mấy thứ kia đã đến, nhưng chỉ không dám quấy rầy cậu, chuyện này phải cảm ơn Nguyên tiên sinh.

Trần Thải Tinh thức thời nói: “Cảm ơn Đại Dạ tiên sinh đã bảo vệ, không có gì để báo ân ngài, chỉ đành lấy thân báo đáp.”

“Hứa đấy!” Đại Dạ tiên sinh vô cùng phối hợp.

Trần Thải Tinh vừa lấy đồ trong ba lô ra rửa mặt súc miệng, vừa hàm hồ nói: “Chờ đến khi an toàn, hẹn anh đi dã chiến.”

Đại Dạ tiên sinh sáng mắt, dã chiến á, bọn họ chưa chơi cái này bao giờ!

Thời gian thu dọn hôm nay dài hơn bình thường, bởi vì mấy người chơi bị thương quá nặng, trong đó có một người chơi nam ôm bụng ngã ra đất. Đồng đội của người chơi nam này vốn không có áo choàng… nhưng mà bây giờ thì có rồi.

Ban đêm vì an toàn nên mọi người đều khoác áo choàng đi ngủ, người chơi nam đau bụng không có sức cất áo choàng, bị đồng đội của hắn cuốn bỏ vào ba lô của mình.

“Đau quá, bụng tôi đau quá …”

“Nhịn chút là ổn rồi, không thì bôi chút thuốc nha?” Người chơi nam nhận được áo choàng thuận miệng nói, nhưng tay thì không nhúc nhích.

Vẫn là người kia lấy một trăm đồng vàng trong ba lô mình mua thuốc đặc hiệu.

“Tôi bôi cho cậu.” Đồng đội của hắn lập tức nhiệt tình, nhận chai thuốc xịt.

‘oẹ’!

Người chơi nam đau bụng nằm trên mặt đất nôn ra một ngụm máu tươi, năm ngón tay nắm chặt đồng đội, trước khi chết giãy giụa: “Cứu tôi, cứu tôi …”

Cảnh tượng này quá quen thuộc.

Thân thể nổ tung, chia năm xẻ bảy, đám người chơi cầm áo choàng phủ lên.

Trần Thải Tinh che mắt Đản Đản, nói: “Con dẫn ba đi qua kia xem thử.”

Người chơi thứ ba thành bình thuỷ tinh, nát, tử vong.

Mười người chỉ còn bảy, nhưng áo choàng thì ngoại trừ người chơi nữ có bản đồ, mỗi người đều có một cái. Người chơi nữ thương tích đầy người, khập khiễng đi phía sau đám người kia, ánh mắt tối sầm đảo qua mấy người phía trước, xem xem ai dễ xuống tay hơn.

Lại vào rừng rậm, đây là ngày thứ tư.

“Còn phải đi bao lâu nữa mới đến?” Giang Tinh oán giận không ngừng, tối hôm qua cho dù có áo choàng hắn cùng bị thương không nhẹ, thương trước chưa lành thì thương sau đã đến rồi. Đau đớn làm hắn không quản lý được cảm xúc của mình, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Biết dẫn đường không đấy? Đau muốn chết, có những người tuy xinh đẹp nhưng tâm địa lại ác độc vô cùng, loại đàn bà này dù có tặng không cũng chẳng thằng nào muốn nhận.”

Tau đập chết moẹ mi!

Lần này chị Nguyên thay mặt tất cả phụ nữ, mắng: “Không tự biết mình biết ta thì tè một bãi tự soi đi, dù đàn ông trên đời có chết hết, phụ nữ tình nguyện chơi bách hợp cũng không muốn nhìn cậu, xấu bỏ bà!”

Hai móng nhỏ của Hắc Đản vỗ vào nhau: Ba lợi hại ghê!

Trần Thải Tinh vỗ đầu con trai, con nít đừng học bậy.

“Nói thêm câu nữa xem?” Trần Thải Tinh lạnh mặt.

Không phải đang hù doạ, Giang Tinh cảm nhận được sát ý, căm giận ngậm miệng. Mà người chơi nữ không có áo choàng nở nụ cười, cô ta biết nên lấy áo của ai rồi.

“Dựa theo bản đồ thì đi thêm hai ngày nữa là đến.” Trình Lập Phong mở bản đồ xác nhận lại.

Hà Chính Lâm nghe thấy thì thở phào, thế giới lần này cũng không phải rất khó, chỉ cần nhuộm áo choàng là được, đến lúc đó mặc áo choàng đỏ lấy Quả Sinh Mệnh là có thể về nhà.

Thật tốt quá.

Chống thêm hai ngày thôi.

Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong nhìn nhau, đều thấy vẻ kỳ quái trong mắt của đối phương.

Quá đơn giản, quá thuận lợi, tuy rằng vẫn luôn có người chết nhưng lại giống như thế giới cấp trung, cấp thấp, điều kiện tử vong hà khắc…bị nội thương sẽ vỡ vụn như chai thuỷ tinh, còn cái khác đều chỉ là bị thương ngoài da.

Nơi này không giống một thế giới cao cấp.

“Bảo bối, đôi mắt xinh đẹp của em chỉ có thể nhìn tôi, nếu không tôi sẽ đau lòng đấy.” Đại Dạ tiên sinh ở bên cạnh đúng lúc ghen tị nói.

Trần Thải Tinh đột nhiên nhớ đến gì đó, ánh mắt mang theo dụ hoặc, cười khanh khách nói: “Đại Dạ tiên sinh, chơi dã chiến không?”

Nguyên Cửu Vạn: …

Cái kịch bản quen thuộc hồi ‘học bổ túc’ này …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp