Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

[TTCL]: Chương 18


1 năm

trướctiếp


Chương 18

Editor: Nhi Nhi

Tê Càn Quét siêng năng và chăm chỉ chẳng những được lòng khán giả, còn khiến nhà tài trợ đá quý cho 《 Đại phú ông 》vừa lòng không thôi, chương trình lần này ngắn hơn dự tính, rất nhiều kho báu nhỏ chưa bị đào ra, mấy thứ này đều là nhãn hàng trang sức mới của nhà tài trợ, dùng để quảng cáo, có Hạ Tê càn quét một vòng, đồ trang sức mới có cơ hội lộ diện trên màn ảnh.

Rating kỳ hai của chương trình vượt mốc 2, ekip rất năng động, sau khi bố trí địa điểm ghi hình, thiết kế trò chơi đã tốt lại càng tốt hơn, vô cùng bắt mắt, Hạ Tê cũng chậm rãi quen thân với vài vị đại thần khác, tính cách của Hạ Tê thì không cần nói nhiều, những người khác trong giới cố gắng nhiều năm, tuy không thể so với Bách Mộc Xuyên tiến như nước chảy, bị tiểu hắc mã* Hạ Tê chiếm spotlight, nhưng mọi người không để ý chút nào, lại chỉ dùng việc buồn cười này trêu Hạ Tê trong chương trình, ở chung rất hòa hợp.

小黑: người có khả năng khiến người khác phải ngạc nhiên, người có tiềm năng

Theo chương trình phát sóng, số lượng fans của Hạ Tê Weibo nghênh đón lần tăng đột biến thứ hai, sau #Tê Càn Quét# Diêu Miêu Miêu gần như là không cần mua số liệu cho Hạ Tê nữa, đều có fans xào nhiệt cho cậu.

Đầu mùa hè, bộ phim truyền hình đầu tiên của Hạ Tê《Đi ngược gió》 cũng đã đóng máy, trước khi đóng máy Hạ Tê chuẩn bị cho mỗi người trong đoàn một phần quà nhỏ, hôm đó lần lượt tặng, lần lượt cảm ơn, sau khi rời khỏi đoàn phim không ít người khóc lóc.

Hôm nay cũng là Lục Hiên tự tới đón cậu.

“Tôi còn sợ em lại muốn khóc.” Sau khi lên xe Lục Hiên chọc Hạ Tê, “Sao thế, trưởng thành rồi à?”

Hạ Tê lắc đầu cười nói: “Lần này không giống lần trước, ừm… Lần trước là chết có ý nghĩa, nhưng hơi buồn bã mất mát, lần này tuy rằng cũng là hi sinh cho tổ quốc, nhưng lại có thêm cảm giác khẳng khái chịu chết, cậu ấy là cười mà chết đi, rất thỏa mãn, rất vui vẻ, ai da em không biết nói sao…”

Đêm trước trận Thượng Hải, nhân vật Hạ Tê thủ vai từ chối quyết định muốn đưa cậu về hậu phương của nam chính, dứt khoát dấn thân vào tiền tuyến, mấy tháng sau trận chiến khốc liệt, hao hết cây súng cuối cùng, chết trong trận chiến tranh Trung – Nhật thảm khốc, kết thúc một đời ngắn ngủi từ gã lưu manh đến sĩ quan cao cấp.

Hạ Tê nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Chuyện quan trọng nhất chính là em đã mong đóng máy từ lâu rồi, gần đây bận quá, hơi mệt.”

Không tính một vài quảng cáo, gần như là tuần nào Hạ Tê cũng phải giành thời gian đến quay show thực tế, ekip này giàu sụ, toàn quay ở nước ngoài, mỗi lần qua lại lệch múi giờ rất kinh khủng, phim bên này cũng không thể ngừng, đã lâu lắm rồi Hạ Tê chưa được nghỉ ngơi tử tế.

Cũng may có show thực tế giúp cậu duy trì độ nổi, bây giờ Hạ Tê có thể lười biếng một thời gian, tạm thời chưa cần nhận thêm phim, ý của Diêu Miêu Miêu vẫn là chờ phim tốt, Hạ Tê debut đi theo phong cách tao nhã, Diêu Miêu Miêu sợ cậu nhận mấy phim truyền hình kỳ lạ phá hỏng thiết lập tính cách.

Hạ Tê không tự giác mà làm nũng, Lục Hiên cười khẽ, xoa đầu cậu: “Còn trẻ mà đã không chịu cố gắng rồi?”

Hạ Tê hưởng thụ vuốt ve của Lục Hiên, trong lòng nhỏ giọng nói, nguyện ý chịu khổ, nhưng càng nguyện ý cùng anh.

Công việc nhiều đồng nghĩa với việc thời gian bên cạnh Lục Hiên ít đi, bây giờ Hạ Tê thỉnh thoảng sẽ hoài niệm lúc mình còn chưa nổi tiếng, lúc ấy cậu có thể ở bên Lục Hiên cả ngày, khi Lục Hiên không có việc hai người ở nhà, chán mấy cũng không thấy phiền.

Lại nói tiếp, hai người chính thức ở chung cũng đã mấy tháng.

Tuy thời gian hai người ở chung không nhiều bằng trước kia, nhưng tất cả những chuyện khác đều như cũ, có cảm giác càng ngày càng hoà hợp, có khi không cần phải nói, chỉ một ánh mắt là Hạ Tê đã biết Lục Hiên muốn gì, có hôm Lục Hiên còn đưa Hạ Tê đến công ty, vui vẻ đến mức không ai nhận ra, Lục Hiên làm việc, Hạ Tê ở trong văn phòng vừa ăn đồ ăn vặt Nghiêm Trác Dịch mua vừa chờ Lục Hiên, tan tầm Lục Hiên dẫn cậu ra ngoài ăn tiệc. Giờ làm việc và nghỉ ngơi của Lục Hiên cố định, ngày nào cũng sẽ về nhà ngủ, dù cho buổi tối có đi xã giao về khuya.

Có hôm Hạ Tê dậy sớm, nhìn Lục Hiên ngủ say, không biết như thế nào, mắt bỗng cay cay.

Lúc ấy trong lòng cậu ma xui quỷ khiến bật ra bốn chữ, bên nhau dài lâu.

Nếu thật sự có thể bên nhau dài lâu thì thật tốt quá.

“Đúng rồi, hôm nay Phí Hạo gọi cho tôi…” Lục Hiên cắt ngang suy nghĩ của Hạ Tê, “Nói hình như đề cử năm nay có em.”

Hạ Tê còn chưa phản ứng lại: “Đề cử gì?”

Lục Hiên nhàn nhạt nói: “Giải Kim Kê Bách Hoa .”

……

Ghế sau truyền đến một trận ho tê tâm liệt phế, Nghiêm Trác Dịch vốn đã làm lơ thành thói, không nghe, không nhìn, không nói, nhưng động tĩnh lần này quá lớn, hắn không thể không dò hỏi, Lục Hiên xua tay, nhìn Hạ Tê thật không biết nói gì: “Xem tiền đồ kìa…”

Hạ Tê ho đến đỏ bừng mặt, cậu khó tin nói: “Bách… Bách hoa… Giải Bách hoa?!”

“Chỉ là đề cử.” Lục Hiên nói, “Nhưng chắc vấn đề hẳn là sẽ không quá lớn.”

Hạ Tê khó khăn nuốt nước miếng: “Đề cử giải gì?”

Lục Hiên vẫn bình tĩnh như cũ: “Giải thưởng người mới xuất sắc nhất, Hạ Tê… Hình như《 Loạn thế 》 của Phí Hạo đề cử sáu bảy người, trong đó có hai người đã giành giải, mà người ta cũng không có kích động như em.”

Hạ Tê đương nhiên cũng không muốn biểu hiện một bản thân chưa trải sự đời trước mặt Lục Hiên, nhưng đó là giải Kim Kê Bách Hoa đó! Dù chỉ là đề cử, dù chỉ là đề cử người mới xuất sắc nhất, nhưng cũng có nghĩa là cậu có thể đến tham gia, đây gần như là lý tưởng tối cao năm đó khi cậu còn học ở Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.

Hạ Tê khóc ròng trong lòng, lần đầu tiên muốn túm vai Diêu Miêu Miêu kêu gào, tin tức nhanh nhạy lên được không, đừng để lần nào cũng là ngài Lục báo trước chứ, mất mặt chết.

Hạ Tê cứ nghĩ Thái sơn có sập cũng không biến sắc, nhưng bất đắc dĩ kích động quá, cậu chọt chọt Lục Hiên, xác định lại lần nữa: “Thật vậy à? Thật sự sẽ gửi thư mời cho em à? Ơ… không phải lại là ngài…”

“Không phải tôi.” Lục Hiên biết Hạ Tê nghĩ gì, phủ nhận, “Tôi còn chưa rảnh đến mức làm mấy chuyện như này.”

Hạ Tê phát hiện mình tự mình đa tình, hơi ngại ngùng, cậu suy nghĩ rồi lại nói: “Vậy tại sao ngài lại nói ‘vấn đề sẽ không quá lớn’?”

Lục Hiên nói: “Phí Hạo quen vài người, bọn họ để lộ ra… hơn nữa Phí Hạo đã xem hết những người được đề cử, cho rằng không có sai.”

Hạ Tê hoàn toàn đắm chìm trong quả bom nặng nề này, thật lâu không thể tự thoát ra được, đến thẳng ngày trao giải Hạ Tê mới biết được tại sao Lục Hiên lại có thể chắc chắn như vậy… Có năm người được đề cử hạng mục Người mới xuất sắc nhất, tính cả cậu thì chỉ có hai người tới, người kia biểu diễn trong phim còn kém Hạ Tê nhiều, không có khả năng gì, rõ ràng là tới cho có, Diêu Miêu Miêu vốn căng thẳng muốn chết, sợ giải thưởng của Hạ Tê không có, lần này cũng yên tâm, đúng là… không có gì hồi hộp nữa.

Đêm nay, 《 Loạn thế 》của đạo diễn Phí hiên ngang chiếm spotlight, bao hết phim truyện hay nhất, biên tập hay nhất và âm nhạc hay nhất, đoàn phim Loạn thế nhận giải đến mỏi tay, Hạ Tê cảm thấy cực kỳ vinh hạnh khi được tham gia quay phim, vẫn luôn vỗ tay hết mình.

Điều đáng tiếc duy nhất là Lục Hiên có việc không thể tới, nhưng Hạ Tê lại không mấy ủ rũ, vốn Lục Hiên đã rất bận, sao cùng mình đi được, Diêu Miêu Miêu bảo Hạ Tê gọi điện cho Lục Hiên hỏi xem có thể ghé một chút không, Hạ Tê đồng ý nhưng lại không gọi, cậu không biết xấu hổ mà nói với Diêu Miêu Miêu: Chờ đến ngày được đề cử nam chính xuất sắc nhất, em sẽ mời ngài Lục tới.

Nếu có ngày đó thật, lúc nhận giải, khi trở thành ảnh đế, người đầu tiên cậu cảm ơn sẽ là Lục Hiên. Mặc kệ truyền thông viết như thế nào.

Đây là giấc mơ từ trước tới nay của Hạ Tê.

Rốt cuộc cũng đến giải người mới xuất sắc nhất, tác phẩm của những người được đề cử lần lượt xuất hiện trên màn hình lớn, trong 《 Loạn thế 》, Hạ Tê nằm giữa ruộng lúa, cả người toàn là đất và rơm rạ, bên cạnh cậu là biển lửa và khói mù cuồn cuộn, phía sau là cây cầu lớn đang sụp đổ, xuyên qua khói súng dày đặc cậu lộ ra nụ cười vừa không nỡ vừa đắc ý với những ngôi sao trên bầu trời.

Đạo diễn Phí ngồi cạnh Hạ Tê, hắn nhìn mấy cảnh này quen rồi, rất bình tĩnh, lúc này còn có hứng xem lại cảnh này, quay đầu nói với Hạ Tê: “Ánh mắt lúc này rất tốt… Công thành danh toại, đến cuối cùng vẫn là tâm nguyện khó yên.”

Đương nhiên không có cách nào buông bỏ, đó là người Vưu Tại yêu cả đời, cậu vì nàng không nói một lời, cậu vì nàng kinh thiên động địa.

Đạo diễn Phí hài lòng cười, trầm giọng nói: “Tôi còn nhớ ngày đầu tiên giảng diễn cho cậu, cậu nói cậu hiểu được tình cảm của Vưu Tại, đó chính là……”

Hạ Tê mỉm cười: “Tôi yêu người ấy, yên yên tĩnh tĩnh không người biết, tôi yêu người ấy, oanh oanh liệt liệt trong lòng tôi.”

Người công bố giải thưởng này là một đạo diễn lớn tuổi có trình độ rất cao trong giới điện ảnh, đạo diễn cúi đầu nhìn kỹ danh sách đoạt giải, hiền hoà cười: “Hạ Tê, tác phẩm tiêu biểu, 《 Loạn thế 》.”

Vô số ánh đèn và ống kính chiếu vào Hạ Tê, Hạ Tê đứng dậy, trong mắt tràn đầy ánh sao.

Chap trước

Chap sau


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp