Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

[TTCL]: Chương 19


1 năm

trướctiếp


Chương 19

Editor: Nhi Nhi

“Chúc mừng chúc mừng……”

Tuy rằng chỉ là người mới xuất sắc nhất, nhưng đây là nghệ sĩ đầu tiên của Thịnh Thế Ent đoạt giải, Lục An Kỳ cho rằng đây là dấu hiệu tốt, quyết định muốn mở tiệc chúc mừng, phỏng vấn sau lễ trao giải kết thúc, Hạ Tê bay về thành phố, bị kéo thẳng đến bữa tiệc mà Lục An Kỳ bao, Hứa Thiên Tình và Khương Giang đều tới, Hạ Tê vào cửa lập tức nhận được sự chào đón của mọi người, không ngừng cảm ơn.

Mọi người náo nhiệt xong lại đánh lẻ chúc mừng, Hạ Tê thụ sủng nhược kinh, ai đến cũng không từ chối, uống một lát mặt đã đỏ bừng.

“Được rồi, uống ít thôi.” Lục An Kỳ nhẹ nhàng giữ ly rượu của Hạ Tê lại, thấp giọng cười, “Lát nữa nó đến đây đấy, đừng say.”

Lục An Kỳ không chỉ tên nói họ, nhưng ai cũng biết “nó” là ai, mấy nữ nghệ sĩ có quan hệ tốt với Hạ Tê lộ ra nụ cười trêu ghẹo trong lòng biết rõ mà không nói, Hạ Tê chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu cười, bớt người mới nhỏ giọng hỏi Lục An Kỳ: “Không phải ngài Lục còn có việc sao?”

“Đúng là có việc, nhưng biết hôm nay cậu nhận thưởng, công ty còn có tiệc chúc mừng, sẽ qua xem.” Lục An Kỳ nhìn thời gian, dặn dò nói, “Chắc một lát nữa là đến rồi, đừng uống nhiều, nó cũng không ở lâu đâu, tôi có sắp xếp phòng rồi, hai người đi nói chuyện một lát, nó đi rồi thì mấy cậu tự chơi đi.”

Hạ Tê ngoan ngoãn vâng dạ, không uống rượu nữa, may mà mọi người đã chúc mừng xong, bắt đầu chào hỏi lẫn nhau, Hạ Tê ngồi ở một góc quầy bar, vừa lướt weibo vừa chờ Lục Hiên.

Bình luận trên weibo sớm đã nổ tung, các fan đều chúc mừng cậu, Hạ Tê nhảy xuống khỏi ghế cao, tìm chỗ nhiều ánh sáng chụp một tấm, đăng weibo cảm ơn các fans đã cùng đồng hành.

“Hạ Tê……”

Hạ Tê ngẩng đầu, Khương Giang không biết khi nào đã đứng bên cạnh cậu, Hạ Tê vội cười nói: “Anh Giang.”, vừa nãy Khương Giang cũng không cùng mọi người đến chúc mừng cậu, Hạ Tê quyết định vẫn uống một ly, trước nay Khương Giang vẫn luôn chiếu cố cậu, nửa năm nay tuy không biết tại sao lại xa lánh cậu, nhưng trong lòng Hạ Tê vẫn luôn xem hắn là tiền bối, rất tôn kính.

Khương Giang nhìn Hạ Tê, ánh mắt phức tạp, do dự nói: “Hạ Tê…”, Xung quanh quá náo loạn, thật sự không tiện nói chuyện, Khương Giang nhìn trái nhìn phải, “Cùng anh ra ngoài đi, có việc vẫn luôn muốn nói với em.”

Hạ Tê không rõ lý do, buông ly rượu theo ra ngoài.

Khương Giang đưa Hạ Tê đến một chỗ thật xa, may mà cả tầng đã được Lục An Kỳ bao hết, vẫn có thể tìm được chỗ yên tĩnh, Khương Giang hít sâu một hơi, nói: “Hạ Tê, xin lỗi em.”

Hạ Tê sửng sốt.

Khương Giang nói chuyện trước đây biết Bách Mộc Xuyên muốn hại cậu, mình lại không nói cho cậu biết.

Khương Giang nghẹn thật lâu, sau khi nói xong như trút được gánh nặng, nói: “Anh cũng không biết tại sao lại muốn nói cho em, anh biết Lục tổng rất che chở em, em có thể nói cho ngài ấy, anh không sợ bị Lục tổng dạy dỗ anh, anh… Hạ Tê, anh thật sự, thật sự rất xin lỗi.”

Trong mắt Khương Giang ngập tràn nỗi xấu hổ: “Lúc ấy anh rất ghen tị với em… thật xin lỗi.”

“Em sẽ không nói cho ngài Lục.” Hạ Tê lắc đầu, “Anh yên tâm.”

Khương Giang nhíu mày, Hạ Tê cười: “Vốn là ngài không cần nói cho em, nhưng anh vẫn nói.”, Có thể Khương Giang từng có toan tính, nhưng xét đến cùng hắn không phải người xấu, nếu không lương tâm sẽ không bất an mà né tránh mình, bây giờ còn cố nói tình hình thực tế lúc ấy.

Hạ Tê thiệt tình nói: “Chuyện lần trước đã qua rồi, người muốn hại em chính là Bách Mộc Xuyên, lòng em rõ ràng, hơn nữa… Trong khoảng thời gian này, đại khái em cũng đoán được tại sao anh trốn tránh em.”

“Lúc em bị phong sát anh vẫn luôn chiếu cố em, lúc đi học đưa em theo, dạy em hát, lúc em bị người ta bắt nạt thì bênh vực em…” Hạ Tê cười, “Em đều nhớ rõ.”

Nhớ tới những năm trước cùng ở Châu Quang không có tiếng tăm gì, hốc mắt Khương Giang đỏ lên.

Khương Giang thở một hơi dài, lau nước mắt nơi khóe mắt, thấp giọng nói: “Cảm ơn em…”

“Vừa đến Thịnh Thế anh vẫn mãi không có việc làm, nghệ sĩ cùng lứa ai cũng tốt hơn anh, người mới bám lên người sếp lớn cũng hữu dụng hơn anh, anh… Lúc ấy anh điên rồi…” Khương Giang đau khổ xoa mặt, “Là anh bị quỷ ám… anh đã sớm biết em không giống Bách Mộc Xuyên.”

Hạ Tê hít sâu, cậu biết Khương Giang vẫn luôn cực kỳ ghét loại chuyện này trong giới, cậu còn nhớ mang máng, lúc trước có vị đạo diễn rất nổi tiếng muốn bao dưỡng Khương Giang, nếu Khương Giang đồng ý, thành tựu bây giờ chắc chắn không chỉ có thế này, nhưng lúc ấy Khương Giang không hề nghĩ ngợi liền từ chối. Lại nói tiếp, thật ra Khương Giang cũng là một trong những người hiếm hoi dựa vào năng lực của mình dốc sức làm nghệ sĩ.

“Hạ Hạ……” nói hết lời trong lòng, Khương Giang dễ chịu rất nhiều, hắn nhìn Hạ Tê, đột nhiên cảm thấy cậu không khác gì so với lúc mới quen, nhịn không được nói, “Em… có lý do gì khó nói sao? Anh còn nhớ lúc em mới vào công ty, tên con nhà quan kia muốn em hầu hắn, em suýt bị đánh chết cũng không đồng ý, em không phải là loại người này mà, tại sao em lại…”

“Anh Khương.” Hạ Tê bất đắc dĩ cười, ngước mắt nói, “Vậy anh biết, lúc trước làm sao em thoát được không?”

Khương Giang ngẩn ra, lúc ấy hắn không quá thân với Hạ Tê, cũng là sau sự kiện đó mới biết được công ty có người như vậy, cũng vì chuyện này, trước khi sức khỏe Hạ Tê khôi phục trở lại công ty, Khương Giang vẫn luôn phá lệ chiếu cố cậu.

Hạ Tê nhấp môi, thấp giọng nói: “Lúc ấy là ngài Lục đã cứu em.”

Khương Giang không thể tin mà nói: “Lục tổng?”

Hồi ức khó chịu mấy năm trước lại lần nữa xuất hiện trước mắt, Hạ Tê nhắm mắt: “Lúc ấy em bị bỏ thuốc trong bữa tiệc, không biết gì cả, lúc không có ý thức đã bị đưa vào phòng… lúc hơi tỉnh táo thì người kia đã tới, hắn muốn… haiz…”

“Em không chịu, tuy bị bỏ thuốc không có sức lực gì, nhưng em không phối hợp, hắn vốn không đè được em, em đá hắn, cho hắn mấy đấm, nhưng đầu choáng quá, đánh không lại hắn…chắc là hắn chơi đồ, tìm bình rượu đánh em, suýt đánh gãy mũi em… cuối cùng bình rượu vỡ nát, hắn nói nếu mà em không nghe lời sẽ rạch mặt em, em biết mình đang làm gì, lần này không thể bị hủy dung, em chạy như điên ra ngoài, chạy ra được, nhưng vô dụng, phòng bên cạnh là người của hắn, bọn họ muốn bắt em, em chạy trên hành lang, vừa lúc được ngài Lục bắt gặp.”

Khóe miệng Hạ Tê tràn ra một nụ cười hạnh phúc, nhỏ giọng nói: “Nhân viên tạp vụ nhìn thấy em đều bị dọa chạy, chỉ có ngài Lục không trốn, em chạy đến bên người ngài ấy, những người đó nhận ra ngài Lục, cũng nhìn thấy em bị đánh dữ quá, sợ phiền chạy mất tiêu.”

Hôm đó là Lục Hiên đưa Hạ Tê đến bệnh viện, đóng tiền cho cậu, chờ người đại diện của Hạ Tê chạy đến mới rời đi.

Nếu không có Lục Hiên, Hạ Tê không dám nghĩ hôm đó mình sẽ ra sao.

Hạ Tê cảm kích trong lòng: “Ngài Lục là ân nhân cứu mạng của em.”

Khương Giang phản ứng không kịp, cứng họng nói: “Vậy mấy năm nay…… ngài Lục có biết là em không?”

Hạ Tê lắc đầu cười: “Anh không thấy được em lúc ấy nên không biết đâu, mặt em toàn là máu, là người hay quỷ còn không nhận ra..”

“Em… Không nói cho ngài ấy biết?”

Hạ Tê cười bất đắc dĩ: “Anh biết đó, em… Là chính em cầu xin ngài Lục bao dưỡng em, làm sao em có thể cho ngài ấy biết người lúc trước là em được chứ?”

Lúc trước vì tôn nghiêm suýt nữa bị đánh chết, bây giờ lại tự đưa tới cửa, phải giải thích với Lục Hiên như thế nào? Là thừa nhận mình sa đọa, hay là thừa nhận từ giây phút đó mình đã bắt đầu thích ngài ấy?

Lục Hiên sẽ không chấp nhận một tình nhân yêu mình, chỉ là bao dưỡng, theo nhu cầu, đây là đã nói ngay từ đầu.

Con người Lục Hiên như vậy, tình nhân yêu anh cũng không chỉ có một, kết cục khi vượt qua giới hạn đều là một khoản phí chia tay lớn và hợp đồng bịt miệng, Lục Hiên chỉ muốn tình nhân, không phải người yêu, Hạ Tê đã sớm biết.

Trong nụ cười của Hạ Tê có một chút chua xót: “Cho nên…… Em cũng không có đê tiện như bọn họ nói.”

Người cậu yêu cách cậu quá xa, cậu chỉ có thể tìm một biện pháp khổ sở khó chịu nhất để tiếp cận người mình thích. Rất hèn mọn, nhưng Hạ Tê không hối hận.

Khóe mắt Khương Giang đỏ bừng.

Hạ Tê ra vẻ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nói: “Được rồi, hôm nay nhận giải, uống chút rượu, nhịn không được nhiều lời chút thôi, xin giữ bí mật giúp em nha.”

Khương Giang gật đầu, Hạ Tê le lưỡi với Khương Giang, xoay người về phòng, lúc vòng qua ngã rẽ hành lang, nhìn thấy Lục Hiện không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Mặt Hạ Tê nháy mắt trắng bệch.

“Ngài… Ngài Lục?” Giọng Hạ Tê cũng thay đổi, môi cậu trắng bệch, “Ngài…… Đến đây lúc nào?”

Ánh mắt Lục Hiên phức tạp: “Lúc Khương Giang xin lỗi em.”

Trong đầu Hạ Tê ầm một tiếng.

Giấy, cuối cùng thì cũng không gói được lửa.

Khương Giang chân trước chân sau theo sau Hạ Tê chuẩn bị về phòng, qua ngã rẽ cũng lắp bắp hoảng hốt y chang, môi Lục Hiên hơi nhấp, anh liếc mắt nhìn Nghiêm Trác Dịch bên cạnh, Nghiêm Trác Dịch biết ý, đưa Khương Giang sang bên kia “Nói chuyện”.

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tê bị người ta nắm chặt, Lục Hiên vẫn luôn là một người cẩn thận như vậy.

“Đi cùng tôi.”

Lục Hiên sẽ không ngu ngốc mà đứng nói chuyện ở hành lang, xoay người tự đến phòng Lục An Kỳ đã đặt trước.

Hạ Tê giống như phạm nhân bị phán quyết, mơ màng hồ đồ đi theo Lục Hiên vào phòng, ngồi ở sofa đối diện Lục Hiên.

Lục Hiên cứ mãi im lặng, một lúc lâu mới nói: “Người năm đó, thì ra là em.”

Suy nghĩ của Lục Hiên bay đi rất xa, sau một lúc lâu lại trầm giọng nói: “Trừ những thứ vừa nãy, còn có gì muốn nói với tôi không?”

Hai tay Hạ Tê nắm chặt đặt cạnh nhau, cố gắng bình tĩnh, thấp giọng nói: “Còn có…”, Hạ Tê hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy, rồi lại vô cùng kiên định: “Còn có… Em yêu ngài.”

Tuy sớm hơn dự định rất nhiều, tuy dưới tình huống tồi tệ nhất, nhưng giây tiếp theo chắc là Lục Hiên sẽ phán cậu tội tử hình, lời Hạ Tê muốn nói với Lục Hiên còn rất nhiều, nhiều đến có thể nói cả đời, nhưng bây giờ thời gian không đủ, vậy nói điều quan trọng nhất, cũng là câu phải nói từ lâu rồi.

Trong mắt Hạ Tê như có muôn vàn vì sao lấp lánh, cậu nhìn Lục Hiên, lặp lại: “Em yêu ngài… Rất yêu rất yêu.”

Tất cả đều có thể giải thích rõ ràng.

Thật ra chuyện Hạ Tê thích mình Lục Hiên cũng không hề bất ngờ, anh vẫn luôn không nghĩ ra, là tại sao Hạ Tê chưa từng tiếp xúc mà đã yêu mình.

Tuy về phương diện tình cảm anh luôn luôn lạnh nhạt, nhưng còn chưa đến mức ngu ngốc thế này, Hạ Tê thích anh, anh có thể cảm nhận được, nhưng Lục Hiên cũng rát bất ngờ, sau khi biết Hạ Tê vượt quá giới hạn, lại không muốn chia tay Hạ Tê.

Ban đầu Lục Hiên cho rằng vì tình nhân nhỏ Hạ Tê này khiến anh đỡ lo, Hạ Tê cũng không đòi hỏi gì, lại ngoan ngoãn, biết tiến biết lui, cho dù có ngày mình muốn đổi tình nhân, chắc là cậu sẽ không dây dưa, nếu như vậy, tiếp tục cũng không có gì không tốt, Lục Hiên chỉ là không dự đoán được, một khi đã tiếp tục, thì lại kéo dài sự tiếp tục ấy hơn một năm.

Ngày Hạ Tê dính scandal, Lục Hiên theo bản năng cảm thấy là thời điểm kết thúc, Hạ Tê không phải nữ nghệ sĩ, dính loại scandal này ảnh hưởng không tốt đến mình, anh không thể để mình dính vào chuyện này, Lục Hiên vẫn luôn là người rất bình tĩnh, trong lòng anh rất rõ ràng nên giải quyết phiền toái lần này như thế nào khiến mình có thể rút lui, nhưng giây tiếp theo, anh lại gọi điện cho Hạ Tê, bảo cậu yên tâm.

Chuyện không nên như vậy.

Nhưng Lục Hiên vẫn thay Hạ Tê chuẩn bị tất cả, sau mấy tiếng, Lục Hiên mất liên lạc với Hạ Tê, Lục Hiên đã lâu không giận bỗng nhiên nóng nảy như một con sư tử, anh không chút phong độ xông thẳng vào hậu trường lễ công chiếu, bảo Nghiêm Trác Dịch đẩy cửa từng phòng tìm Hạ Tê.

Lúc ấy Lục Hiên đã ý thức được, có vài thứ đã không đúng rồi.

Lục Hiên dùng tiền mua tình cảm thành quen, lại dùng tiền kết thúc một mối tình, cha mẹ anh về ý nghĩa nào đó cũng là một mối tình có thể dùng tiền đổi lấy, cha anh và mẹ Lục An Kỳ cũng thế, Lục Hiên mưa dầm thấm lâu, sớm thành thói quen, cho nên anh không cảm thấy thân phận con riêng của Lục An Kỳ có gì xấu hổ, cũng sẽ không vì lo lắng mẹ gặp chuyện bất công mà khắt khe với Lục An Kỳ, trong mắt anh, điều này rất bình thường, từ nhỏ đến lớn thói quen cản trở cảm quan của anh, khiến cảm xúc anh trở nên lạnh nhạt trì độn, làm lúc đó anh không rõ mình bị sao, mãi cho đến lúc nãy.

Chẳng qua là mình yêu Hạ Tê mà thôi.

Lục Hiên nhìn Hạ Tê, đột nhiên thấp giọng cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng yêu em.”

Hạ Tê đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã, môi cậu run rẩy, thất thanh nói: “Ngài……”

Lục Hiên nhìn Hạ Tê, nghiêm túc lặp lại một lần: “Tiểu Tê, tôi cũng yêu em.”

—— Hoàn ——

Chap trước

Chap sau


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp