Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

[TTCL]: Chương 22


1 năm

trướctiếp


Chương 22

Editor: Nhi Nhi

Sau khi ghi hình xong, lúc về nước Hạ Tê quyết định giận dỗi một chút, ra vẻ bất mãn vì suýt nữa không có phần thưởng.

Tại sao có thể bắt nạt người ta lúc đang làm việc chứ? Lúc đó mình cuống muốn chết, nhỡ mà không lấy được, vậy, vậy… Hạ Tê phẫn nộ, vậy không thể lấy được kho báu lớn để tặng Lục Hiên! Đây là lần đầu tiên cậu giành được kho báu lớn, vừa hay lại là một cái nhẫn kiểu nam, còn là hai người cùng giành được, thật không dễ dàng gì!

Hạ Tê còn lên website chính thức của nhãn hiệu tài trợ xem thử, đây là nhẫn nam phiên bản giới hạn chưa phát hành của năm nay, tương đối đắt, Hạ Tê rất vừa ý, cảm thấy cũng tạm xứng với Lục Hiên.

Tập mới quay xong còn chưa chiếu, Lục Hiên chỉ biết Hạ Tê lấy được giải, cũng không biết chi tiết, Lục Hiên sẽ không tò mò hỏi mấy chuyện lặt vặt này, Hạ Tê lén vui vẻ, lặng lẽ giấu nhẫn đi.

Đã nói là giả vờ giận dỗi, nhưng Hạ Tê không giả vờ nổi, hơn nữa vì ghi hình tiết mục cộng thêm tuyên truyền cho kỳ hai của chương trình, vừa tròn một tuần chưa được gặp Lục Hiên, Hạ Tê nhớ anh đến điên mất, sau khi về nước nhìn thấy Lục Hiên xong thì quên sạch bách, mình thì chạy lên trước, chả có tí gì là lạnh lùng như đã nói cả.

Lục Hiên vừa về đến nhà đã bị người yêu bé nhỏ của mình nhào vào lòng, nở nụ cười, “Về rồi đấy à?”

Hạ Tê đáng thương gật đầu: “Chưa nói đến phải quay quảng cáo, không ngờ lần này thuê đảo tư nhân, nói là có quen biết không tốn tiền, vừa hay thời gian của những người khác cũng trống, thế là cùng ghi hình.”

Mấy ngày trước mượn tiết mục dụ được Hạ Tê gọi tên mình, tâm trạng của Lục Hiên rất tốt, cười nói: “Anh sẽ đánh tiếng với ekip, lần sau đừng tự ý điều động thời gian như vậy nữa.”

“Không cần không cần.” Hạ Tê lắc đầu, “Quay phần giới thiệu cũng có mấy lần thôi à, chỉ không biết là trì hoãn lâu như vậy, nhớ… nhớ ngài.”

Trong mắt Lục Hiên hiện lên một vệt sáng nhỏ, rũ mắt nhìn vào đôi mắt của Hạ Tê, hỏi: “Nhớ bao nhiêu?”

Hạ Tê vô cùng đáng thương nói: “Đêm cuối cùng, biết sắp được về gặp ngài, high đến nỗi ngủ không yên.”

Lục Hiên hơi đẩy Hạ Tê ra, cởi áo khoác của mình, tháo đồng hồ, một tay ôm Hạ Tê lên, vào thẳng phòng tắm.……

“Tiểu Tê?”

Sau một hồi đánh nhau kịch liệt, Hạ Tê mệt không mở mắt nổi, cậu dựa vào lồng ngực của Lục Hiên, nhỏ giọng đáp lại, âm thanh còn hơi khàn: “Ngài Lục?”

“Ờm…” Lục Hiên hơi nhíu mày, nhưng Hạ Tê bị anh lăn lộn đến mức đầu óc mơ màng nên không cảm nhận được, Lục Hiên chỉ đành bỏ qua vụ xưng hô, hỏi, “Gần đây làm sao vậy? Em thấy đau chỗ nào à?”

Thật ra không phải là chuyện gần đây, Lục Hiên nhớ khi Hạ Tê và anh vừa mới bên nhau, cậu vẫn rất buông thả, tuy ngại ngùng dễ đỏ mặt, chơi đa dạng xíu thôi sẽ xấu hổ không dám nhìn mình, nhưng vẫn rất nghe lời, ở trên giường gần như là mình nói gì nghe nấy, phản ứng cũng rất tốt, là Lục Hiên vô cùng hài lòng, không thể không nói, ban đầu khi không biết gì về Hạ Tê, Lục Hiên vừa ý với biểu hiện trên giường của cậu, nhưng sau này không biết từ khi nào, lúc ở trên giường Hạ Tê đột nhiên trở nên rất nhẫn nhịn, phản ứng cũng không như trước kia, lúc ấy Lục Hiên vẫn chưa để ý Hạ Tê cũng còn ổn, nhưng bây giờ hai người đã có tình cảm với nhau, Lục Hiên vẫn hy vọng Hạ Tê có thể hưởng thụ hơn.

Hạ Tê không hiểu lắm Lục Hiên nói gì, cậu cố mở mắt ra nhìn Lục Hiên: “Đau gì?”, Hạ Tê xoa mắt, phản ứng lại Lục Hiên nói gì, vội lắc đầu: “Không… Không đau.”

Ở trên giường Lục Hiên luôn rất dịu dàng, tuy thỉnh thoảng sẽ “bắt nạt” cậu, nhưng đều rất có chừng mực, sẽ không làm Hạ Tê bị thương, Hạ Tê không hiểu tại sao Lục Hiên lại hỏi chuyện này, dụi dụi phía trước, chôn mặt vào khuỷu tay Lục Hiên ngáp một cái, mặt ửng đỏ: “Không đau tí nào.”

“Nếu không đau.” Lục Hiên nhẹ nhàng dùng ngón cái lướt qua môi dưới đo đỏ của Hạ Tê: “Vậy lúc nãy cứ cắn môi mãi là đang nhịn cái gì?”

Nhịn không phát ra tiếng đó!

Hạ Tê tỉnh táo ngay lập tức, cậu cảnh giác nhấp môi, khéo léo giải thích: “Em có thói quen xấu này, thích cắn môi, nên…”, Hạ Tê tuyệt vọng gì cũng dám thử, đáng thương nhìn Lục Hiên, “Có phải dễ thương lắm không?”

Lục Hiên: “……”

Hạ Tê dễ thương lắm bị Lục Hiên mở chân hung hăng bắt nạt thêm lần nữa.

Đêm đó qua đi, Lục Hiên cho Hạ Tê một sổ nhật ký rất tinh xảo, đồng thời để lại một mệnh lệnh làm Hạ Tê đỏ từ mặt đến cổ.

Đối với Lục Hiên, chỉ cần là vấn đề, đương nhiên là phải giải quyết, cũng đương nhiên có giải pháp, nếu ngại nói ra thì viết ra, sau mỗi lần thân thiết đều phải viết, viết xong không được giấu, phải để dưới gối, khi Lục Hiên muốn xem thì Hạ Tê phải ngoan ngoãn lấy ra.

Trong tuần tiếp theo, gần như là ngày nào Hạ Tê cũng trong trạng thái đỏ hết cả mặt.

Giáo viên thanh nhạc mới của Hạ Tê là người Hà Lan, ông cho rằng Hạ Tê bị bệnh, giờ giải lao không ngừng dùng tiếng Trung không chuẩn lắm khuyên Hạ Tê phải nghỉ ngơi nhiều, yêu quý giọng nói của mình.

Điều kiện của Hạ Tê rất tốt, Lục An Kỳ chuẩn bị để Hạ Tê hát ending cho bộ phim của cậu, gần đây đang huấn luyện cấp tốc.

Hạ Tê đỏ mặt cảm ơn giáo viên, giáo viên thanh nhạc vỗ vai cậu, truyền thụ nhiều việc cần chú ý để bảo vệ giọng nói.

Sau khi tan học Hạ Tê chạy đến phòng nghỉ của mình, bây giờ Hạ Tê đã thăng lên trụ cột chính của công ty, tháng trước công ty đã đổi phòng nghỉ cho cậu, tốt gấp mấy lần phòng cũ, giống phòng junior suite bình thường, rất thoải mái, Hạ Tê tựa vào sofa lớn dùng clone lướt weibo, xem đoản văn người khác viết về cậu và Lục Hiên.

Đây là thú vui to lớn nhất của Hạ Tê trong thời gian làm việc.

Nhưng hôm nay xem mấy đoản văn đó cũng không thể làm Hạ Tê thả lỏng, Hạ Tê rất muốn nói cho những cô gái ngây thơ này, ngài Lục hư hỏng hơn mấy cô tưởng tượng nhiều!

“Hạ Hạ?”

Diêu Miêu Miêu gõ cốc cốc hai cái, đẩy cửa ra nói: “Mệt à?”

Hạ Tê vội vàng cất điện thoại, vừa chỉnh tóc vừa nói: “Không có, chị Miêu Miêu mau ngồi đi, có việc gì ạ?”

“Nói với cậu về chuyện số đặc biệt trung thu.” Diêu Miêu Miêu cười ngồi xuống, “Chị xem hậu kỳ rồi, cũng không tệ lắm, bọn họ rất cẩn thận, cắt hết mấy đoạn mập mờ rồi, mấy đoạn còn lại sẽ thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, dễ thương lắm, cũng rất tự nhiên.”

Hạ Tê vốn lo lắng mấy cái này, sau khi trở về còn hỏi đi hỏi lại, thấy Diêu Miêu Miêu nói không có việc gì mới yên tâm, cười nói: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”

Diêu Miêu Miêu cười: “Nói chuyện chính xong rồi chị lại hỏi cậu chuyện khác, mấy ngày nay cậu sao vậy? Lúc nãy giáo viên còn nói với chị, hình như cậu không thoải mái, bảo chị chú ý ăn uống của cậu.”

Hạ Tê vội giải thích: “Không sao không sao, chị đừng lo lắng, em ổn mà.”

“Đỏ mặt gì chứ?” Diêu Miêu Miêu bật cười, “Rồi cuối cùng là bị sao? Không nói với chị được à?”

Tuy Diêu Miêu Miêu lớn hơn Hạ Tê mười tuổi, nhưng dù sao cô nàng cũng là một phụ nữ trẻ tuổi, Hạ Tê nói không nên lời, Diêu Miêu Miêu nhìn ra được cậu có khúc mắc trong lòng, lại hỏi mấy lần, lại nói, thật ra Diêu Miêu Miêu là người hiểu rõ nhất mối quan hệ giữa Hạ Tê và Lục Hiên, Hạ Tê luôn xem cô như chị cả, mấy ngày nay rất rầu, cậu cứ do dự mãi, rũ đầu đỏ mặt nói.

“Hahaha…”

Phòng nghỉ chính của Hạ trụ cột truyền ra một trận cười ầm của Diêu Miêu Miêu.

Diêu Miêu Miêu không cảm thấy ngại tí nào, cười không ngừng: “Dồi ôi, cậu cố ý show cho chị xem đấy à hahaha…”

Hạ Tê khóc không ra nước mắt: “Chị Miêu Miêu!”

Diêu Miêu Miêu nhịn không được mà trêu ghẹo cậu, cười một lúc lâu mới nói: “Này có gì đâu, rõ ràng là Lục tổng muốn cậu buông thả một chút mà.”

Hạ Tê không tin tưởng nhìn Diêu Miêu Miêu, ấp úng: “Ngài Lục ngài ấy… Trước đây từng nói, em… đặc biệt…”

Những gì sau đó Hạ Tê không nói nên lời, Diêu Miêu Miêu cũng đoán được đại khái, cười lau nước mắt, nói: “Yên tâm, tin chị đi không sai được đâu, haha… Chời, Lục tổng trông cấm dục như vậy, thì ra là phúc hắc ngầm, haiz… Nhìn nhầm người rồi, lần này xem như tự làm tự chịu sao hahahaha…”

Hạ Tê nửa tin nửa ngờ, Diêu Miêu Miêu không hề nói giỡn, nghiêm túc lại, cười nói: “Tin chị, dù lúc đó Lục tổng nói gì, chắc chắn chỉ là vô tình, nếu không cũng sẽ không bắt cậu viết nhật ký tình dục, ngài ấy cho rằng giữa các cậu có vấn đề cần thấu hiểu, biết cậu ngại nói nên mới nghĩ ra biện pháp đơn giản mà hiệu quả như vậy, hahaha không nói giỡn, chỉ cần thành thật nói cảm nhận của cậu cho ngài ấy, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.”

Diêu Miêu Miêu còn có việc bận, đứng dậy chớp mắt với Hạ Tê, tấm tắc nói: “Đứa trẻ à, có việc thì hỏi Lục tổng nhiều vào, đừng lúc nào cũng tự mình suy nghĩ vớ vẩn, tự cho là thông minh.”

Ngày mốt đã là trung thu, hai người đều về nhà sớm, ăn bữa cơm đoàn viên xong thì ườn lên sofa xem kỳ trung thu đặc biệt của 《 Đại phú ông 》.

Vì kỳ này có thêm giai đoạn chém giết, có vẻ căng thẳng hơn bình thường rất nhiều, chọc cười cũng nhiều hơn, rất nhiều lần Hạ Tê cười đến nỗi suýt rớt khỏi sofa, nhìn lúc mình và Lục Hiên tương tác, tim lại không nhịn được mà đập nhanh hơn, giọng của ngài Lục truyền qua TV thật là… hay quá đi.

Lục Hiên cũng sẽ cười, nhưng không kịch liệt như Hạ Tê, chương trình rất nhanh đã đến giai đoạn cuối cùng, lúc ấy trên người Hạ Tê đã bị vẽ hai dấu, cậu căng thẳng nhìn điện thoại, liên tục gọi “Ngài Lục, Lục tổng”, Lục Hiên nhếch môi: “Lúc ấy anh tính thời gian, vốn định giây cuối cùng mới trả lời, không ngờ em gọi tên anh thật.”

Hạ Tê căm giận, nhưng nhìn Lục Hiên cười xấu xa lại cảm thấy rất đẹp trai, Lục Hiên hôn trấn an cậu, hai người tiếp tục xem chương trình, Hạ Tê nhận được đáp án chính xác xông ra ngoài, đào ra kho báu lớn đã bị lộ vị trí… Một chiếc nhẫn kiểu nam.

Quý một của 《 Đại phú ông 》sắp kết thúc, cuối cùng Hạ Tê cũng thắng được một lần, Lục Hiên cười quay đầu nhìn Hạ Tê, đang muốn chúc mừng cậu thì thấy Hạ Tê đỏ mặt, đưa cho mình một cái hộp.

Lục Hiên không cần mở ra cũng biết bên trong là gì.

Lục Hiên nhìn Hạ Tê ngượng ngùng lại thấy lòng mình ấm áp vô cùng, đây là Tiểu Tê của anh.

Hạ Tê ngại ngùng cười: “Kiểu dáng đơn giản, em cảm thấy… rất hợp với ngài.”

Lục Hiên mỉm cười: “Đeo cho anh đi.”

Hạ Tê gật đầu, mở hộp ra, vừa cẩn thận lại vừa trịnh trọng đeo cho Lục Hiên, định mệnh đều do trời định, nhẫn vừa y ngón áp út tay trái của Lục Hiên.

Lục Hiên nhìn nhìn, cười: “Cảm ơn, anh rất thích.”

“Còn có……” Hạ Tê lấy hết can đảm, tiến lại gần, khe khẽ nói, “Em… trước đây em hiểu lầm lúc chúng ta thân thiết anh không thích em quá… quá phóng đãng, nên mới cố chịu đựng, em… em rất thích ngài, cũng thích thân thiết với ngài, ngài đừng hiểu lầm em…”

Lục Hiên nhíu mày, bật cười: “Lúc nào mà anh…”

Hạ Tê khẩn cầu nhìn Lục Hiên hy vọng anh đừng nhắc chuyện cũ, đương nhiên là Lục Hiên thuận theo cậu, Hạ Tê tiếp tục nói: “Cho nên, nhật ký kia… có thể không cần viết đúng không?”

Ánh mắt Lục Hiên sâu thẳm: “Vậy phải xem biểu hiện của em ra sao đã.”

Hạ Tê: “Hả? Rõ ràng đã nói là… ưm…”

Chuyện hài hòa sau khi về bên nhau · hoàn

Chap trước

Chap sau


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp