Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

[NPC] Chương 13


1 năm

trướctiếp


Tuyệt đối đừng để bị bắt được (13)

Quý tộc bị trói trên giá xử tội đau khổ tột cùng mà gào thét: “Hắn muốn kéo tất cả mọi người vào địa ngục! Quốc gia của chúng ta xong đời rồi!! Các ngươi tin tưởng ta, các ngươi tin ta đi!!!”

Giờ phút này gã đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Hắn tức giận gào thét với quốc vương phía xa, nhưng tất cả đã không thể thay đổi.

Giáo Hoàng vòng qua từ phía sau, nhẹ nhàng che mắt Khương Sở.

“Đừng nhìn, bẩn lắm.” Giọng nói của hắn mang theo ý cười.

Khương Sở cũng không chắc chắn giáo hoàng dối trá này có ý gì. Nói hắn nhân từ, hắn cũng không lộ ra ánh mắt tiếc thương, ngược lại lại có vài phần xem kịch.

Cậu bắt lấy cổ tay giáo hoàng: “Bỏ ra.”

Louis không buông ra tay, lại dùng tay còn lại xoa xoa mái tóc đen của cậu, sợi tóc mềm mại trượt qua kẽ ngón tay hắn.

Quốc vương nhỏ giãy giụa: “Đừng ôm ta, bây giờ ngươi nóng lắm.”

Khóe miệng Louis cong lên: “Bệ hạ, bây giờ đã là đầu mùa xuân.”

Khương Sở đẩy hắn ra phía sau, nhìn thoáng qua quý tộc sắp bị hành hình, tuy cậu quên mất quý tộc này đã làm gì, nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng, nếu không cũng sẽ không xử tội công khai.

Thượng đế không nhất định sẽ trừng phạt kẻ ác, nhưng trước mặt ma quỷ, tất cả kẻ ác đều bình đẳng như nhau.

Cậu không xem tiếp, xoay người rời đi.

Cậu ở lì trong thư phòng một buổi sáng, xem mật báo từ các nơi truyền về, hoạt động của những kẻ ngoại đạo, quý tộc phản kháng và đàn áp, tựa như một trò khôi hài. Mà trò khôi hài này là một phiên bản của thảm án mười mấy năm trước. Ngay cả Khương Sở là người chơi mà cũng thấy buồn cười.

Đột nhiên hầu gái hốt hoảng chạy vào: “Bệ hạ!”

Khương Sở ngừng bút: “Sao vậy?”

“Hoàng cung… Hoàng cung bị bao vây rồi.”

Hoàng cung đúng là bị bao vây, nhưng tình huống cũng không nguy hiểm, bởi vì quốc vương có kỵ sĩ của mình, mỗi người bọn họ đều là quân tinh nhuệ, tuy số lượng không chiếm ưu thế, nhưng cũng ngăn cản được kẻ xâm nhập.

Ấy thế cũng không thể kiên trì lâu, có thể nói, bây giờ hoàng tộc không nơi nương tựa. Những quý tộc phản ứng lại đều đã biết quốc vương đang âm thầm dẫn dắt tất cả, vì thế bọn họ liên hợp lại bày tỏ sự phẫn nộ của mình với quốc vương.

Quốc vương nhỏ không nơi nương tựa có thể kiên trì bao lâu?

Cựu công tước Leighton đầu tóc hoa râm ngồi trên lưng ngựa, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh: “Nó chẳng kiên trì được lâu đâu —— trừ khi nó chính là ma quỷ.”

Quý tộc ở đây đương nhiên là gật đầu, nhưng quá bọn họ ôm trong mình suy nghĩ mờ ám nào không muốn cho ai biết, điều này thì không biết được.

Một kỵ sĩ chạy tới từ phía trước, lao thẳng đến trước mặt công tước, vội vàng nói: “Lão gia, công tước Verland Leighton vừa xông vào từ cổng trước!”

“Chỉ có một mình ngài ấy!”

Lão công tước rất tin vào con trai của mình: “Để nó đi, ta tin tưởng nó.”

Nhưng Khương Sở đang giằng co với Verland ở bên trong không nghĩ như vậy.

Hắn mặc áo giáp, vết máu màu đỏ sậm lại thành từng mảng, không biết là máu của ai. Theo hướng hắn đi về phía Quốc vương trên cầu thang, giáp sắt cứng rắn nặng nề va chạm.

Giáo Hoàng đi xuống theo sau, khi hắn thấy công tước, đôi mắt không khỏi sung sướng mà híp lại.

Đương nhiên công tước cũng thấy hắn, giờ phút này hắn hoàn toàn đã không còn tôn kính Giáo Hoàng, chỉ còn lại thù hận và không phục. Hắn đặt tất cả ánh mắt trên người Khương Sở, mặt mày dịu dàng lại: “Xin lỗi, ta hối hận rồi.”

“Bây giờ ta chưa thể chết được.”

Khương Sở nhìn lướt qua thanh kiếm dính máu trong tay hắn: “Đây là câu trả lời của ngươi?”

“Đúng vậy, ta hối hận rồi…” Hắn bình tĩnh nói, “Ta không muốn bị ngài giết chết, ta không thể nhìn ngài bị mê hoặc.”

Khương Sở vừa định nói, đột nhiên thấy một người đi ra.

Không, hẳn là không thể gọi hắn là người, làn da hắn màu xanh, sau lưng mở ra cánh dơi tàn, mười ngón tay là móng vuốt còn sắc bén hơn dao nhọn, mắt phải nhỏ hơn mắt trái rất nhiều, có dấu vết mạng nhện rõ ràng.

Nhìn quốc vương bằng ánh mắt kinh ngạc, quái vật phát ra âm thanh khàn khàn, lần đầu tiên mở miệng:

“Thật vậy sao?” m thanh của quản gia khàn khàn, “Ngài mới là… người chỉ đạo của những kẻ ngoại đạo?”

Công tước nhẹ giọng nói: “Là ta nói cho hắn.”

Quản gia tiếp tục nói: “Là ngài… hại tôi thành thế này sao?”

Giờ thì hay rồi, lúc nãy cậu còn cân nhắc sức chiến đấu của hai bên, bây giờ phe đối diện lại đến thêm một người có sức chiến đấu bùng nổ.

Lúc đó cậu đã biết được từ chỗ quản gia hắn từng bị những kẻ ngoại đạo nguyền rủa, mới biến thành bộ dạng hiện tại, bây giờ hắn biến hóa, mình lại trở thành độc thủ sau màn của những kẻ ngoại đạo.

Mà trong số những NPC, Hill ám cảm thấy có lỗi nhất đối với vị quản gia trung thành và tận tâm này.

Cậu còn nghĩ rằng quản gia đã chết trận, không ngờ lại dùng phương thức này để xuất hiện một lần nữa trước mặt cậu.

Hệ thống trò chơi lúc này lại xuất hiện lựa chọn:

【 đối mặt với chất vấn từ quản gia, ngài chọn ——】

【A. Thừa nhận B. Lừa gạt 】

【 xin người chơi hãy lựa chọn cẩn thận 】

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp