Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 69: Cậu Nghĩ Tiểu Cửu Sẽ Thuộc Về Cậu À?


...

trướctiếp

Editor: Xu

Vợ chồng quỷ rất sợ bé trai, run lập cập trốn vào tủ quần áo.

Âm thanh bé trai non nớt càng ngày càng gần, cười hì hì hát: “Thắt dây buộc vào những ngón tay bạn có thể kết dây. Kéo dây, móc ra hình, hoạt tiết thật dễ thương…”

Nếu như chỉ nghe đồng dao mà không nghe chuyện cũ phía sau, thì đây là một bài nhạc thiếu nhi đơn giản vui tai, nhưng bây giờ người trong nhà đều biết, tiếp tục nghe đồng dao không thua gì bùa đòi mạng.

Âm thanh bé trai non nớt cùng giọng ca vui vẻ ở trong chung cư ma quái âm u cũ kỹ càng thêm kinh dị.

Âm thanh dừng ở bên cửa, bé trai cười hì hì hỏi: “Muốn thắt dây không? Chơi rất vui.”

Đương nhiên không ai đáp lại.

Trần Thải Tinh đang suy nghĩ điều kiện tử vong là gì, không có lời mời chủ nhà không thế tiến vào sao? Điều kiện này không khác biệt nhiều so với màn chơi cấp thấp. Cậu đang suy nghĩ, bé trai lại lên tiếng, vẫn hì hì cười nói: “Anh ơi, thắt dây thắt dây”

Cửa ầm ầm mở ra, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trần Thải Tinh cau mày, bởi vì cậu vẫn nghe được đôi vợ chồng quỷ kia ôm nhau trong tủ quần áo đồng thời run lập cập nói: Thắt dây, bọn họ lại tới nữa rồi, không biết đêm nay thắt cái gì.

Không biết là phòng nào, nghe âm thanh có vẻ cách đây không xa.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn kéo dài liên tục, không phải chỉ có một người chết.

“Hi hi hi hi hi.”

“Chơi thật vui chơi thật vui.”

Bé trai phát ra tiếng cười lanh lảnh, vừa vỗ tay vừa hát theo nhịp điệu: “Bạn xoay một móng gà lớn, tôi biến thành một sợi mì…”

Bé trai vừa vỗ tay theo nhịp điệu vừa hát qua hát lại câu này.

Trần Thải Tinh ở trong hoàn cảnh này, mí mắt lại nặng trĩu mà ngủ thiếp đi.

Cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy bọn họ sống trong căn phòng của vợ chồng quỷ.

Người nữ dáng người hơi gầy, bộ dạng tuy không xinh đẹp nhưng làm người ta cảm thấy thân thuộc thoải mái. Người nam để tóc húi cua, chiều cao tầm trung, lớn lên bình thường. Hai người mới kết hôn, người nữ là giáo viên mầm non, người nam là thợ mộc đang làm tủ mới cho gia đình.

Người nữ tan làm về nhà, người nam đã nấu xong cơm.

Người nữ mang theo hoa về trang trí gian phòng.

Ngày của giáo viên, các bạn nhỏ trong vườn trẻ tặng nhìn có đẹp không?

Đẹp, nhưng vợ anh nhìn đẹp nhất.

Người nam cười hạnh phúc hàm hậu.

Căn phòng nhỏ này ánh sáng ít chiếu đến, cũng có mùi mốc, nhưng mỗi ngày hai người đều dọn dẹp sạch sẽ, cuộc sống hàng ngày tuy khó khăn, nhưng người nam cũng sẽ thỉnh thoảng mua chút bánh ngọt cho vợ mình, chính hắn không ăn nhưng lại ở bên cạnh nhìn vợ ăn, người nữ sẽ làm nũng đút cho người nam một miếng bánh lớn.

Hai vợ chồng rất ngọt ngào, tuy rằng không giàu có nhưng có thể nhìn ra họ thật sự thỏa mãn và hạnh phúc.



Trần Thải Tinh tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã đến 6 giờ. Dựa theo cách nói mê tín của Quách Dục, 6 giờ là lúc gà gáy mặt trời mọc, âm khí chui xuống dương khí bay lên quỷ quái lảng tránh, thế giới thuộc về người sống.

Đứng dậy mở ra tủ quần áo, bên trong trống rỗng, vợ chồng quỷ tối hôm qua biến mất.

Xem ra lời Quách Dục nói cũng không phải giả.

Sau lưng truyền đến âm thanh Tiểu Cửu mơ mơ màng màng: “Chị ơi?”

Nếu là trước đây, Trần Thải Tinh có thể sẽ lên giường ôm Tiểu Cửu ngủ tiếp, mà bây giờ đầu cũng không buồn quay lại nói: “Đừng ngủ, rời giường.”

Đúng là phiên bản chị gái ác độc.

Nguyên Cửu Vạn:…

Trần Thải Tinh buộc tóc lên, nhanh chóng rửa mặt. Bên ngoài phòng khách Quách Dục còn đang ngủ say sưa, cậu chuẩn bị xong, Trình Lập Phong cũng đi lên, hai người đối mặt nhau.

“Tối hôm qua cô nghe thấy phải không?”

“Phòng cô là quỷ nam quỷ nữ với cả chơi thắt dây?” Trình Lập Phong nói đến đây, nhìn Trần Thải Tinh, giải thích: “Tôi có mua tốc độ, chạy qua rất nhanh.”

Ý là tối hôm qua không phải hắn cố ý làm ngơ không ra tay nhìn vợ chồng quỷ dọa Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh không thèm để ý, “Không có chuyện gì, trên người tôi có bùa hộ mệnh.”

“Chị của tôi, tôi sẽ tự mình bảo vệ.” Nguyên Cửu Vạn ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trình Lập Phong.

Trình Lập Phong: “Đã biết, em gái Tiểu Cửu.”

“Ha ha ha ha ha.” Trần Thải Tinh muốn cười chết tại chỗ, không ngờ rằng Trình Lập Phong còn có thể dỗi người, xoa tóc Tiểu Cửu đang thở phì phì nói: “Đều là người nhà cùng một đội, được rồi nha.”

Nguyên Cửu Vạn:… Rốt cuộc không tìm lại được sự thiên vị của Tinh Tinh với hắn.

“Ra ngoài nhìn xem?” Trình Lập Phong hỏi.

Trần Thải Tinh gật đầu.

Trong phòng Quách Dục còn đang ngủ, ba người đi ra ngoài, cả tòa nhà đều im ắng như mọi người vẫn đang ngủ say, nhưng Trần Thải Tinh có thể cảm giác được ánh mắt nhìn trộm xung quanh, xem ra còn có người chơi dậy rồi, nhưng vì an toàn nên không ra khỏi phòng.

Không quan tâm đến mấy ánh mắt nhìn trộm.

Tiếng kêu thảm thiết tối hôm qua rất gần, Trần Thải Tinh cho rằng phòng bên cạnh xảy ra chuyện, kết quả lại cách xa hai gian phòng.

“Hình như ở nơi này có cách âm hay không thì cũng chẳng có tác dụng gì.”

Cửa phòng đóng chặt, Trần Thải Tinh đẩy ra nhưng cửa khóa trái từ bên trong. Động tĩnh tối qua nghe được như là cửa lớn mở rộng, cậu thử gõ gõ, không biết bên trong có người chơi hay chỉ là phòng trống.

Yên lặng, không ai đáp lại.

“Để tôi xem.”

Trần Thải Tinh nhớ tới kỹ thuật của Trình Lập Phong liền tránh ra. Trình Lập Phong chỉ nhìn ổ khóa rồi lấy thanh sắt từ túi quần ra bắt đầu mân mê, Trần Thải Tinh nghĩ tới kỹ thuật còn chưa học được, đành ở một bên trộm học.

Trình Lập Phong nhìn cậu cười nói: “Sau này tôi dạy cô sau.”

“Được.” Trần Thải Tinh đồng ý, cậu quên mất việc này.

Nguyên Cửu Vạn nhìn hai người cùng nhau ‘giao lưu học tập’, lộ ra biểu tình như ăn phải nguyên quả chanh, giơ tay để giữ cảm giác tồn tại.

“Chị ơi, em cũng có thể dạy chị.”

“Nhóc biết?”

Nguyên Cửu Vạn cho dù không biết cũng phải tỏ vẻ biết! Bèn vội vàng gật đầu: “Biết.”

‘Cạch’ một tiếng cửa mở.

Trần Thải Tinh không tiếp tục nói chuyện phiếm, theo lực tay cánh cửa cũ kỹ chậm rãi mở ra vang lên âm thanh ‘kèn kẹt’.

Mùi máu tanh xông thẳng vào mặt.

Bố cục trong phòng đều giống những phòng khác, phòng khách nhỏ hẹp, trên cánh quạt cũ kỹ treo hai bộ thi thể, bụng thi thể bị mổ ra, ruột kéo ra ngoài, vòng quanh cổ treo ở trên quạt, cánh tay hai thi thể buông thõng xuống, chỗ cổ tay trống không không có tay, trên mặt đất ném bốn cái tay.

Bạn xoay một móng gà lớn, tôi biến thành một sợi mì.

Bài đồng dao tiểu quỷ hát tối hôm qua.

Tay chính là chân gà, từng sợi mỳ chính là ruột.

Trần Thải Tinh nhíu mày, cố nhịn sự buồn nôn, Trình Lập Phong dẫn đầu đi vào, rất nhiều máu dây quanh trên sàn nhà, đứng cách xa thi thể không tiến lên.

Trong phòng một nam một nữ hai người người chơi, tất cả đều chết.

Không biết mấy người chơi khác đến cửa lúc nào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, có người đi nôn, có người im lặng không nói gì, mặc dù là oldbie ở trong trò chơi thường thấy sống chết nhưng đối mặt với thảm trạng trong phòng vẫn cảm thấy không rét mà run.

Ai cũng không biết đêm nay có phải đến lượt bọn họ hay không.

“Hai người bọn họ tối hôm qua đã làm gì?”

Có người hỏi là muốn suy đoán điều kiện tử vong, không thể tùy tùy tiện tiện chọn người thì giết chứ?

“Không có gì cả, sau khi trời tối tôi thấy bọn họ vào phòng, sau đó chưa từng đi ra, đúng rồi, trong phòng truyền ra âm thanh mua bán qua lại, dù sao trong phòng mọi người đều giống nhau, chắc là sẽ lắp camera.”

Trần Thải Tinh được nhắc nhở, nhìn lên chỗ cao trên tủ, bên kia lập loè ánh đỏ của camera cho thấy nó đang làm việc. Tất cả mọi người đều nhìn sang chỗ đó.

“Lấy xuống xem.” Trần Thải Tinh lên tiếng.

Mấy người chơi tuy cảm thấy được khó chịu và sợ hãi, nhưng chỉ có thể làm.

Ở trong trò chơi thần quái, có thể đi tới hôm nay, ngoại trừ may mắn hay ôm được cái đùi lớn ra, thì mọi người đều như nhau, gắng gượng chống đỡ đến tận giờ phút này, tuy sợ hãi, cũng biết không thể tránh thoát, chỉ có thể làm.

“Ai đi lấy?” Mấy người chơi đứng ở cửa giương mắt nhìn nhau, loại phòng có người chơi chết này, mặt đất đầy máu, muốn lấy đồ có thể tránh được thi thể, nhưng máu dưới chân nhất định sẽ dính vào, còn chưa biết xem camera có được tính là điều kiện tử vong hay không.

Trần Thải Tinh vừa nhìn đã biết đám người này nghĩ gì.

“Ăn cơm có được tính là điều kiện tử vong không?”

“Uống nước tính không?”

“Ở trong phòng đừng ngủ, nếu không cũng chết đấy.”

Trần Thải Tinh hỏi liền ba câu, vừa hỏi xong câu cuối cùng, thấy được trên mặt của mỗi người chơi hiện lên thần sắc khác nhau. Xem ra tối hôm qua mỗi gian phòng đều bị quỷ phá. Câu không chần chờ nữa định nhấc chân tự mình đi lấy, Trình Lập Phong nói: “Cô không tiện, để tôi đi.”

“Tôi sao lại không … ”

Cậu thấy ánh mắt Trình Lập Phong nhìn bụng mình.

Trần Thải Tinh: …

Không phải cậu mang thai, chỉ là bụng bia thôi!

“Chị ơi, em đi lấy.” Nguyên Cửu Vạn nói xong lanh chanh cộp cộp chạy tới dẫm lên ghế lấy camera trên ngăn tủ.

Trần Thải Tinh nhìn Trình Lập Phong nói: “Đứa nhỏ và người lớn tranh giành tình cảm, đừng để ý.”

“Không sao, tôi cũng không bận tâm đến sở thích của nhóc này đâu.” Trình Lập Phong ám chỉ nói.

Trần Thải Tinh cười: “Anh em tốt.”

Nguyên Cửu Vạn rất nhanh lấy được camera, lúc theo đường cũ trở về không biết gió từ nơi nào thổi tới làm thi thể trên quạt lay động đung đưa, ruột trên người vẫy vẫy, người chơi ngoài cửa kêu lên: “Động đậy kìa.”, “Còn có ruột, tôi muốn ói ra.”

“Đừng lộn xộn, phiền quá.” Nguyên Cửu Vạn ôm camera nhìn cũng không thèm nhìn giòn tan nói.

Thi thể: … Được rồi, kết thúc công việc.

“Chị ơi, em lấy được rồi, chị xem.” Nguyên Cửu Vạn lộc cộc chạy tới như hiến vật quý cho Trần Thải Tinh, còn trừng mắt nhìn Trình Lập Phong.

Trình Lập Phong: “Nhóc giỏi.”

Nguyên Cửu Vạn: … Trong lòng cảm thấy mình rất ấu trĩ.

Trần Thải Tinh cười muốn rớt hàm, ôm camera nói: “Đi thôi về ăn cơm sáng.” Một đám người chơi đứng ở cửa đều nhìn về camera trong lồng ngực Trần Thải Tinh, muốn nói lại thôi, Trần Thải Tinh cười khanh khách nói: “Muốn xem chung hở? Không sợ là điều kiện tử vong sao? Không thì đợi chúng tôi xem trước, không chết thì cho mấy người xem?”

Mấy người chơi:… Cô nói tri kỷ như thế, bọn tôi còn biết nói thêm gì.

Trở lại trong phòng, Quách Dục đã tỉnh, đỉnh đầu loạn như ổ gà, khóe mắt còn dính gỉ, nói: “Mới ra ngoài về hả? Có chuyện gì vậy?”

Quách Dục ngủ một đêm cái gì cũng không biết.

Trần Thải Tinh cười híp mắt nói: “Muốn biết hử? Đến đến đến, cho cậu nhìn cái này.” Nói rồi lắc lắc camera trong tay.

“Tôi đi rửa mặt, ra ngay lập tức.” Quách Dục không rõ vì sao, nghĩ rằng Trần Thải Tinh và mọi người đã xem xong chỉ còn một mình hắn liền vội vã đi về hướng buồng tắm nhanh chóng rửa mặt, “Đến đến.”

Camera mở ra.

Trần Thải Tinh lấy đồ ăn ra, uống một hớp sữa chua, cố gắng dằn xuống hình ảnh mà cậu vừa thấy xong. Quách Dục thấy thế, đoán chừng không có chuyện gì, Tinh ca còn có khẩu vị ăn uống, vì vậy vô tư cầm đồ ăn vừa ăn vừa xem.

Trong hình là tiếng nói chuyện của người chơi nam và nữ.

“Lắp camera lên trước đi, đói bụng thì trong balo tôi có đồ ăn, lát nữa tranh thủ ăn nhanh đi.”

“… Camera rất phiền, tôi biết, điều kiện tử vong, anh yên tâm, tôi chỉ cảm thấy khó chịu thôi.”

Chuẩn bị xong hai người qua loa ăn uống, ăn xong, người chơi nữ nói: “Tôi đi dán bùa đuổi quỷ.”

“Được.”

Sau đó người chơi nữ cầm lá bùa vàng vào phòng ngủ.

Không có camera, một lát sau hai người rửa mặt xong, về tới phòng ngủ. Gian phòng yên lặng không một tiếng động, đoạn này rất nhàm chán, Quách Dục bấm tua nhanh, nhưng cũng không dám quá nhanh, dừng lại xem một chút, vừa đúng đoạn có tiếng động.

Quách Dục buông tay, Trần Thải Tinh nhìn đồng hồ, quả nhiên là sau 0 giờ.

Trong camera đầu tiên là nam người chơi như mộng du đi lòng vòng quanh phòng khách, sau đó không xảy ra chuyện gì thì tiến vào phòng ngủ.

Rất nhanh đã có âm thanh vang lên.

Thắt dây buộc vào những ngón tay bạn có thể kết dây…

Giọng trẻ con từ trong camera phát ra rất quỷ dị.

Cửa ầm ầm mở.

Trong camera xuất hiện hai đứa nhỏ tầm 7,8 tuổi lớn lên giống nhau như đúc.

Quách Dục không còn ngửi thấy mùi thơm bánh mì trong tay, cảm thấy trong phòng đột nhiên lạnh ngắt, “Là hai anh em sinh đôi kia.”

Bé trai lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, mắt to, tóc đen mềm mại, cằm nhọn, mặt trái xoan nho nhỏ, trên người mặc áo phông trắng in hình con vịt nhỏ màu vàng với quần yếm, chân đi tất trắng mang giày da. Nam nữ người chơi rất sợ hãi, đèn phòng khách vẫn sáng, cho nên quay hai bé trai rất rõ ràng, khóe mắt hai bé trai đều có một nốt ruồi son nhỏ, một bé mắt trái một bé mắt phải, nếu không có đặc điểm này thì cũng khó phân biệt ra ai với ai.

… Bạn xoay một móng gà lớn, tôi biến thành một sợi mì…

Đồng dao vẫn còn tiếp tục, bé trai có nốt ruồi bên mắt phải vỗ tay, cười hì hì nói: “Thắt dây thắt dây nha, tới chơi nha.”

Nam nữ người chơi từ phòng ngủ đi ra, bé trai có nốt ruồi bên mắt trái lấy ra một cây kéo lớn, khuôn mặt nhỏ non nớt lộ ra nụ cười thiên chân khả ái, “Bạn xoay một móng gà lớn, tôi biến thành một sợi mì…”

Sau đó bởi vì hình ảnh trong camera quá máu me, Trần Thải Tinh mém tí nôn hết đồ ăn ra, may là hình ảnh đều bị censor bởi mấy ô vuông.

Sau khi xem xong.

Quách Dục: Cơm nuốt không nổi, khẩu vị ăn uống bay sạch.

Hắn lại nhìn Tinh ca vẫn còn đang ăn trong lòng sinh ra bội phục.

“Không hổ là chị Nguyên của em.”

“Ngày hôm qua sau 5 giờ mọi người về phòng, hai người này cũng chưa từng đi ra, hành động và nói chuyện ở trong phòng khách không khác gì chúng ta cả.”

Lắp camera xong rồi oán giận vài câu, rửa mặt, về phòng ngủ chính.

Bọn họ cũng làm mấy việc gần giống như vậy.

Chỉ khác một chỗ: “Người chơi nữa dán bùa đuổi quỷ.”

Trình Lập Phong gật đầu, cũng nghĩ đến.

“Sau nửa đêm hôm qua, mọi người có ngủ ngon hay không?” Trần Thải Tinh nhớ đến điểm quái dị tối qua, gian phòng này cách âm không tốt, trước khi nam nữ người chơi kia chết, từ phía căn phòng kia, âm thanh la hét và bài đồng dao liên tục vang lên, nhưng ở lúc đó cậu lại ngủ say.

Không đúng.

Trình Lập Phong nói: “Phải. Bình thường tôi ngủ không sâu, rất đề phòng, sau nửa đêm bên phòng hai người chơi kia xảy ra chuyện, tôi nghe được tiếng vang, nghe nghe rồi ngủ mất.”

Quách Dục thì càng không cần nói. Lúc thường vốn gan dạ, nên sẽ không giống như tối hôm qua.

“Có nhân tố hoặc thứ gì đó quấy nhiễu chúng ta, làm chúng ta ngủ thiếp đi.” Trần Thải Tinh rất khó chịu, sau khi ngủ thì sao? “Kiểm tra camera trong phòng mọi người đi.”

“Đúng đúng đúng.” Quách Dục nhớ tới điều này.

Tìm camera trong phòng khách trước xem, không có gì. Từng người kiểm tra trong phòng mình, Quách Dục nhìn thấy sau nửa đêm, có tên quỷ nam tóc húi cua nhập vào trong thân thể hắn, nam quỷ điều khiển thân thể của hắn, nhưng không sử dụng quá nhiều. Trình Lập Phong cũng thế, tóc húi cua nhập vào thân thể Quách Dục như lựa chọn gì đó, ghét bỏ ra khỏi người Quách Dục, chạy đến nhập vào Trình Lập Phong.

Chỉ có Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn không có bị hai con quỷ bám vào người.

Trần Thải Tinh nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn.

Nguyên Cửu Vạn: …

“Chắc là đồng nghiệp.”

Quách Dục: “Hiểu hiểu hiểu, không nên bám vào người khác giới, như thế là không đứng đắn.”

Trần Thải Tinh:… Quách Dục đã bị em gái Tiểu Cửu che mờ mắt rồi!

Thiệt là đờ mờ nó không đứng đắn.

Nhưng vì Trần Thải Tinh được Tiểu Cửu che chở, Nguyên Cửu Vạn không muốn nói, hắn là người được lợi cũng không cố hỏi, nếu không thì không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chị Nguyên là trà xanh chứ không phải kỹ nữ.

Trần Thải Tinh sờ đầu Tiểu Cửu, “Ồ?”

“Sao, làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?” Quách Dục mới vừa xem xong video vẫn còn sợ.

Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, “Kẹp tóc của nhóc đâu rồi? Để chị tìm cho em gái Tiểu Cửu xinh đẹp đáng yêu của chúng ta đeo.”

Nguyên Cửu Vạn lấy dũng khí nói, “Tinh Tinh, không mang có được không?”

“Nhóc nói, thế giới này mặc tôi muốn làm gì thì làm.” Trần Thải Tinh nhe răng, “Không được.”

Nguyên Cửu Vạn:…

Tội nghiệp lấy kẹp tóc ra, là cái kẹp tóc lụa nơ con bướm màu xanh đậm ở dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng màu xanh lục.

Trình Lập Phong cùng Quách Dục đồng thời tặng cho nhóc một ánh mắt đồng tình. Quách Dục còn nói thầm: “Lão Trình, may mà anh dừng lại trước bờ vực, cực phẩm như chị Nguyên này … nữ thần, phàm nhân không với tới được.”

Trần Thải Tinh làm như không nghe ra ẩn ý trong lời Quách Dục cười lạnh một tiếng, Quách Dục bây giờ đã bị em gái Tiểu Cửu che mờ lý trí.

Cậu tết tóc cho Tiểu Cửu rồi cài thêm kẹp tóc, ôm mặt Tiểu Cửu xem, “Tiểu Cửu thật xinh đẹp đáng yêu.”

Nguyên Cửu Vạn: Xanh lè kém sang, cầu buông tha.

“Xem ra sau khi cặp sinh đôi giết người, người chơi trong phòng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, lúc này quỷ quái sẽ nhập vào người chơi trong phòng.” Trần Thải Tinh kéo đề tài về lại quỹ đạo, “Không biết người chơi bị bám vào thời gian dài sẽ như thế nào?”

Quách Dục tỏ vẻ điều này hắn biết, nhấc tay nói: “Tôi xem phim kinh dị với đọc được trong sách, thời gian dài sẽ đoạt xác, có khả năng kẹt lại chỗ này không ra được?”

“Ai biết.” Xem ra vẫn có hạn chế, ai biết thời gian bám vào người dài mấy ngày?

Dậy sớm, nói chuyện xong vẫn chưa tới 7 giờ, bên ngoài có người chơi đang tìm kiếm manh mối, Quách Dục nhìn thấy thì gấp gáp, sợ rằng nếu chậm trễ thì sẽ không tìm được manh mối, bốn người lập tức ra khỏi phòng. Trần Thải Tinh cầm di động trong tay, mở app ra xem, nhìn số lượng 18.000 người, không biết bao nhiêu người đang online.

【Mỹ nữ streamer thiệt to gan, làm tôi sợ muốn chết. 】

【 Đờ mờ mấy người livestream là thật hay giả vậy? Một nam một nữ streamer tối hôm qua đã chết, toàn bộ quá trình đã được quay lại, đáng tiếc cảnh máu me nhất lại chỉ thấy được cái mấy ô vuông. 】

【 Rõ ràng cái mấy ô vuông censor đó là giả, IQ của cậu nhiêu vậy? Mấy việc thần quái đó là streamer giở trò bịp bợm để hấp dẫn khán giả. 】

【 Tôi cảm thấy khá giống thật, camera tối hôm qua rất quỷ dị, còn có sáng nay từ camera trên người streamer thấy được hai người chết phòng bên cạnh, treo ở trên quạt thật đáng sợ. 】

【 Streamer đừng tìm đường chết, cô xinh đẹp như vậy, tôi bao dưỡng cô nhé, đừng để vừa mất tiền lại vừa mất mạng. 】

Trần Thải Tinh nhìn đến người muốn bao dưỡng cậu, đang định chửi lại, đột nhiên nhớ đến tính cách thiết lập của mình ở thế giới này liền cười hì hì nói: “Muốn bao dưỡng tôi, cũng đừng nói cho có vậy chứ, tôi ở đây ăn không ngon không ngủ ngon, nếu là có anh trai nào nguyện ý thì có thể giúp tôi gọi thức ăn ngoài không.”

Người xem: 【??? 】

【 Tôi nguyện ý tôi nguyện ý! Tuy rằng tôi không thể cùng chị gái xinh đẹp chơi trò chơi nhưng tôi nguyện ý mua đồ ăn! 】

【 Chị gái muốn ăn gì? Hoàng thiếu tôi mời khách. 】

Trần Thải Tinh vén tóc bắt đầu con đường lừa ăn gạt uống, camera quay thẳng vào cửa sắt lớn của chung cư, hàng rào và cửa sắt là loại có mấy khe ở giữa.

“Nói rõ trước, thức ăn dưới đẳng cấp năm sao không cần nha ~ ”

Người xem: 【 Năm sao thì tui chịu rồi. 】

【Hoàng thiếu bên trên, chị gái xinh đẹp nhường cho anh, năm sao tôi không đủ khả năng. 】

【 Chỉ là một streamer rác rưởi, lừa ăn gạt uống còn muốn kén cá chọn canh, cô bán không? 】

“Tôi bán quỷ, anh muốn không? Gõ cửa, chặt đầu, quỷ bám vào người muốn không?”

Người xem: 【… 】

【 Chị gái này cũng không vừa gì đâu. 】

【 Không vừa cũng đừng đòi người khác đưa cơm, giả vờ giả vịt, trà xanh. 】

“Đúng rồi đấy, bản trà xanh đây, không phục thì đến đây đánh tôi đi ~” Trần Thải Tinh nói, lại nhìn số lượng người xem đã hơn 30.000 người. Rồi nhìn camera chớp mắt, vén tóc hôn gió: “Nhớ đặt cơm nhé ~ ”

Thoát khỏi APP, cất di động vào túi.

Trần Thải Tinh thấy người chơi chung quanh đều đang quan sát cậu, vẫn hợp tình hợp lý nói: “Chúng ta là streamer, phải nhớ công việc của mình, một đám không có lòng cầu tiến, nhìn tôi làm gì? Làm việc cho tốt, tranh thủ để nhanh nổi tiếng mới được chứ.”

Người chơi khác:… đi ngủ đi.

Quách Dục nhỏ giọng nói: ” Chị Nguyên, bọn họ nhìn chị như nhìn người thiểu năng trí tuệ.”

“Biết rồi sao còn nói.” Trần Thải Tinh trừng mắt nhìn Quách Dục, “Cậu dẹp cái suy nghĩ đó đi, tôi mà thiểu năng thì Tiểu Cửu sẽ là của cậu à? Đừng có mơ.”

Nguyên Cửu Vạn ánh mắt như hổ rình mồi trừng Quách Dục.

Quách Dục: Tôi không có suy nghĩ đó, đừng nói vậy mà.

Bốn người đi quanh tầng một của tòa nhà, bố trí vuông vức bảy phòng liền nhau, nhìn một lượt các phòng, phòng nào cũng có dấu vết của trẻ con nhưng chỉ có quần áo bé gái, độ lớn cũng không phải là tầm tuổi của hai anh em sinh đôi.

Xem ra tầng một không phải nhà của cặp sinh đôi.

“Muốn lên tầng trên không.” Quách Dục nâng đầu nhìn lên trên.

Mới sáng sớm tia sáng khá yếu ớt, từng vòng cầu thang như mê cung làm người nhìn quáng mắt, đặc biệt là trước đó người đại diện nói tầng trên có chuyện ma quái, quỷ đánh tường, nhảy lầu, mọi người đều âm thầm sinh ra sự sợ hãi với tầng trên.

Mà không lên không được?

Chủ đề của thế giới này là đồng dao thắt dây của cặp bé trai sinh đôi, ở tầng một không có manh mối, chỉ có thể lên trên.

“Đi thôi.” Trần Thải Tinh dẫn đầu đi lên.

Quách Dục chỉ có thể cắn răng cùng đi, chị Nguyên tuy xinh đẹp nhưng vẫn mạnh mẽ, là nam nhân chân chính!

Kiến trúc tòa nhà này thuộc dạng xoắn ốc, hai bên trái phải cửa lớn mỗi bên đều có cầu thang. Bốn người Trần Thải Tinh đi dọc theo cầu thang lên lầu, bốn người chơi khác đang cân nhắc, có người muốn đi lên lại bị đồng bạn kéo lại, lắc đầu, ý là không vội, mới sáng sớm ngày thứ nhất, đợi xem bốn người kia có chuyện không rồi tính.

Theo lời người đại diện nói, ngoại trừ các phòng tầng một có điện nước, tầng trên không có điện. Cho nên hành lang rất tối, rõ ràng là ban ngày lại tối như ban đêm.

“Mọi người có thấy càng lúc càng lạnh hơn không?” Quách Dục nhỏ giọng hỏi.

Trần Thải Tinh đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại nói: “Cậu từng tự dọa mình trước.”

“Được rồi.” Quách Dục run run rẩy rẩy.

Rất nhanh nhanh đã lên được tầng hai, nước sơn lan can hành lang loang lổ, Quách Dục luôn cảm thấy rất lạnh, càng đi lưng càng lạnh, bên tai còn truyền đến từng cơn gió lạnh buốt, hắn nhìn bóng lưng ba người phía trước, không biết có phải ảo giác hay không, luôn cảm thấy bóng lưng ba người không thích hợp.

“Tinh ca?”

“Lão Trình?”

“Tiểu Cửu?”

Không ai đáp lại hắn. Ngược lại sau lưng lại truyền đến giọng Nguyên Tinh từ từ nói: “Anh trai tốt, anh đang gọi em sao?”

Quách Dục: Chị Nguyên chưa bao giờ gọi hắn là anh trai tốt, giọng nói sau lưng làm hắn lạnh lẽo, so với bị bóng đè còn đáng sợ hơn.

“Anh trai tốt, anh quay lại nhìn em một cái đi.” Giọng nói chị Nguyên mang ý cười mê hoặc.

Quách Dục: …

“Người anh em, tôi khuyên cô lên hoàn lương. Chớ học chị Nguyên, cô học không giống thì sẽ bị đánh á.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp