Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 80: Khẩu Vị Của Thân Vương Thiệt Mới Lạ


...

trướctiếp

Editor: Xu

Trần Thải Tinh bị đuổi về nơi ở huyết nô. Nữ quản đốc phát sinh tranh chấp với cậu cũng quay về rồi, nhưng mà thảm hại hơn nhiều so với cậu, bản thân quỷ hút máu sắc mặt đã trắng bệch lúc này nhìn lại càng thêm gầy yếu, Trần Thải Tinh chú ý tới tứ chi đối phương có máu ứ đọng.

Quỷ hút máu có năng lực tự lành, coi như hầu gái này đẳng cấp thấp hơn, năng lực cơ bản cần phải có, phòng nhốt hầu gái hẳn là có thứ gì đó làm quỷ hút máu sợ, không phải nước Thánh, tỏi? Đồ bằng bạc?

Cậu tùy ý nghĩ, trên mặt mỉm cười nghe Spencer quản gia ra oai phủ đầu. Hầu gái quản đốc sợ hãi càng thêm kính ý biểu thị sẽ không tái phạm sai lầm, đến lượt Trần Thải Tinh.

“Được, Spencer tiên sinh, nô bộc đã hiểu. Nhưng mà nói đến trái với quy củ bên trong, nô bộc muốn hỏi có thể có sổ tay ghi lại mấy điều cấm được không? Nô bộc muốn cố gắng học tập tốt hơn.”

Dù sao cậu không phải nô bộc, ai thích thì làm. Trần Thải Tinh nghĩ trong lòng.

Spencer quản gia hơi trầm ngâm một chút, nói: “Đem sách cho đám huyết nô mới đến này học tập cho tốt, lập tức sẽ đến sinh nhật đại nhân, không thể mất quy củ.”

“Vâng.” Nữ quản đốc cung kính cúi đầu đáp.

Tiễn Spencer quản gia đi, hầu gái lạnh lùng lệ khí nhìn Trần Thải Tinh, “Nhân loại thấp hèn.”

“Nữ quan, tôi dìu ngài đi nghỉ ngơi, buổi tối còn có yến hội, không cần tốn thời gian với đám nhân loại thấp hèn này.” Có hầu gái đứng ra nói.

Trần Thải Tinh nghĩ thầm nhân loại thấp hèn trong miệng các ngươi làm sao cũng là lương thực của Thân vương, mắng người cũng phải nhìn mặt chủ nhân được không!

Thời khắc này, cậu quyết định, muốn trở thành nam nhân của Thân vương, quyết định đi con đường công lược Sơ Ủng.

Quyết định xong mục tiêu lần này, Trần Thải Tinh đang trầm tư làm sao mới có thể nhìn thấy Thân vương.

Nhưng mà còn không đợi cậu nghĩ kỹ đã phát hiện mình bị người chơi khác cô lập.

???

Đây giống như tân sinh viên đại học lần đầu ở trong trường, ngày đầu tiên người cả ký túc xá đều đến đông đủ, ngươi đến muộn một hai ngày, thì sẽ mang phong cách khác với người ta, người ta một nhà thân mật, ngươi thế nào cũng không phải người trong nhà.

Đặc biệt là Trần Thải Tinh còn vác bụng bầu.

Tất cả người chơi cùng nhóm chia sẻ thông tin, ăn cơm hoạt động học tập đều cách Trần Thải Tinh xa mấy mét, Trần Thải Tinh cũng không phải người ngu, rất nhanh đã nhận ra, nhưng người có thể cô lập cậu còn chưa xuất hiện, chỉ có cậu tự cô lập mình!

Vì thế Trần Thải Tinh trừng nam nhân nói cậu biến thái.

Rất nhanh, trong đội ngũ có người nhớ đến thấp giọng nói: “Anh, sao bụng anh cũng lớn lên?”, “Anh đã làm gì?”

Người chơi nam bụng đau cũng không dám lớn tiếng kêu, nói: “Tôi cũng không biết, tôi, tôi phải làm sao bây giờ.”

“Không có chuyện gì một lúc sẽ hết đau.” Người từng trải nói với Hứa Quốc Hưng, còn truyền thụ kinh nghiệm cho hắn, “Đừng ngồi thẳng, eo lót cái đệm để bụng có thể thoải mái chút, mẹ nó sau khi mang thai ông đây ngồi xổm xuống thắt dây giày đều khó khăn, trước đây tôi thích ngồi bồn cầu may là WC có bồn cầu, còn nữa không nên tắm quá lâu dễ bị thiếu oxi, dù sao tôi mang thai đã như thế này…”

Hứa Quốc Hưng mang thai nghe một câu lại một câu. Trần Thải Tinh ở bên cạnh nghe cảm thấy tự thẹn không bằng.

Người chơi nam lại mang thai, mọi người càng sợ Trần Thải Tinh hơn, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu. Số 25 trở thành con sói cô độc trong đội ngũ, nhưng con sói cô độc này vào lúc chạng vạng ngày thứ hai có người tìm tới cửa.

Chính là Hứa Quốc Hưng.

Bụng đã xẹp xuống, Hứa Quốc Hưng vừa sợ vừa rối rắm đến trước mặt Trần Thải Tinh, “Bụng tôi biến mất rồi.”

Trần Thải Tinh không lên tiếng chờ nghe tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt Hứa Quốc Hưng không giống như cao hứng ngược lại mang theo ưu sầu, “Tôi biết cậu dùng đạo cụ, tôi chỉ muốn hỏi xem đứa nhỏ trong bụng tôi đâu rồi? Nó đột nhiên biến mất, dù sao cũng là một mạng người, nó ngủ cùng tôi hai buổi tối, tôi còn cảm nhận được thai máy, bỗng nhiên cảm thấy có chút không quen.”

“Ai, thôi, tôi cũng không thể thật sự sinh nó, nó đi cũng được, chỉ là một cái mạng…”

Trong giọng nói có vô hạn tiếc nuối. Trần Thải Tinh nhìn dáng vẻ mất mát của Hứa Quốc Hưng như một lão nhân mất đi đứa con duy nhất, không khỏi nghĩ đến tình cảnh ‘con của chúng ta không còn’ tra nam trong trạng thái hổ thẹn áy náy, sợ đến mức nhanh chóng xem xét lại đạo cụ, thật sự có đứa nhỏ à?

Chuyện thai nhi có sinh mệnh là bất khả thi, đây chỉ là mô phỏng theo trải nghiệm mang thai.

Sau đó không ai tìm Trần Thải Tinh, cậu hoàn toàn bị xa lánh bên ngoài. Đại khái qua khoảng một tuần, bọn họ lại như dê trong chuồng, buổi tối có hầu gái dạy bọn họ quy củ, cả tòa lâu đài ngoại trừ sảnh phụ phía tây để bọn họ hoạt động, những nơi còn lại huyết nô bị cấm đi vào, bao gồm ra ngoài tắm nắng.

Nói cách khác bọn họ đã ở trong nhà một tuần.

Trong lúc biết được sinh nhật Thân vương sẽ diễn ra sau ba tháng nữa, trong lâu đài còn có rất nhiều khách quý, mấy đại nhân đủ kiểu chức tước đều đến đây chúc mừng. Nhìn qua quy cách như hoàng đế cổ đại làm thiên thu yến, dù sao mỗi đêm từ phòng yến hội đều vang ra tiếng cười hưởng lạc, có lúc còn có lời kịch ca vũ, đám quỷ hút máu này thật biết hưởng thụ.

Đương nhiên quy củ như vậy không quản được số 25, chỉ cần không bị phát hiện, như vậy thì không tính đụng vào điều cấm.

Một tuần này Trần Thải Tinh thăm dò cả tòa lâu đài, ngoại trừ tầng ba trở lên, một khi cậu bước vào, thẻ bài trên chân sẽ ‘leng keng leng keng’ vang, dù cầm trong tay vẫn sẽ kêu, thiếu chút nữa bị Spencer phát hiện, may là cậu rút lui đúng lúc. Sau đó, sinh hoạt quy luật không một chút chập trùng, cũng bởi vì quá quy luật làm không khí giữa mấy người chơi càng ngày càng kỳ quái.

Ở dưới áp lực này càng bình tĩnh càng bực bội.

Mọi người không tìm thấy điểm đột phá.

“Cũng đã qua một tuần, ngoại trừ định kỳ có người mang thai bụng lớn, ngay cả cái lông một con quỷ hút máu cũng không thấy.”

“Thế giới khác trước đây thời gian cũng không dài như vây, chẳng lẽ vẫn như thế này mãi sao?”

“Thử nghĩ cách xem.”

“Đúng, tôi có một ý tưởng, mấy người lại đây …”người chơi kia thấy Trần Thải Tinh lập tức ngậm miệng không nói, mấy người khác ăn ý nhìn nhau đi về phòng người chơi có chủ ý.

Trần Thải Tinh:… Cậu vẫn có thể nghe được.

“Không thể tiếp tục như vậy, chúng ta có thể lén lút đi phòng yến hội rình xem.”

“Nếu bị phát hiện thì sao?”

“Chúng ta có đạo cụ nước Thánh, Thập Giá thì sợ cái gì?”

Mấy người chơi này chưa từng gặp quỷ nên không biết sợ chết. Trần Thải Tinh không đi nhắc nhở, đối phương không tin cậu còn phòng bị cậu ra mặt. Dù sao cậu cũng dự định đi nhìn xem.

Rất nhanh trời đã tối, hầu gái dạy quy củ xong cũng chẳng buồn quản bọn họ, dường như rất tin tưởng nhóm huyết nô này chạy không thoát.

Phòng yến hội ca múa mừng cảnh thái bình, nói cười vui vẻ.

Cửa một căn phòng mở ra, bốn người chơi chuồn ra, ba nam một nữ đi về phía phòng yến hội. Trần Thải Tinh không nhanh không chậm cách một khoảng đi theo phía sau, đến đường vào phòng yến hội thì dừng bước lại, quen cửa quen nẻo tiến vào một gian phòng, hai bên phòng tầng một đều là tạp dịch tôi tớ, phòng chính tầng một là phòng trống. Tầng hai, ba nơi khách nhân ở, tầng ba trở lên hẳn là nơi ở của chủ nhân Thân vương.

Phòng trống liền nhau, một gian nối với một gian có cửa ngăn, nhưng mà mở cửa là có thể đến góc chết cầu thang ở phòng yến hội.

Trần Thải Tinh đến rất nhiều lần, rất nhanh đã tìm đúng vị trí, nhìn quanh đã không thấy bốn người chơi đâu.

Thân vương không ở đây, chỉ có khách mời nam nữ, Trần Thải Tinh thấy được một người quen … Lâm Dao. Đối phương bị một vị phu nhân kéo tay, ôn nhu vuốt ve hai má Lâm Dao, nhưng ánh mắt lại ở trên người một nam quỷ hút máu khác, hai người trò chuyện vui vẻ, đây chắc là Anna tử tước.

Vì cách khá xa, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng cười của hai người.

“… Hương vị Tiểu Dao rất ngon miệng, anh thử xem.” Anna tử tước đưa cánh tay Lâm Dao qua mời nam quỷ hút máu thưởng thức, cười nói: “Tôi thích em, bảo bối của tôi, đừng sợ, để Lewis hầu tước nếm thử.”

Trên mặt Lâm Dao thuần phục, đáy mắt vị Lewis kia mang theo xem thường, nhưng lại cúi đầu lộ ra hai răng nanh sắc bén cắn vào cổ tay Lâm Dao. Lâm Dao đầu tiên là tê rần cau mày, sau đó như là rất thoải mái bắt đầu choáng, hai má đỏ lên, cắn môi.

“Thế nào Lewis?”

“Đa tạ lời mời, nhưng tôi càng thích tự tay mình tìm kiếm con mồi hơn.” Lewis thu hồi răng nanh, thân sĩ nói.

“Anh có thể tự mình tìm, hương vị huyết nô nơi này của đại nhân rất mĩ vị. Đến đây đi tiểu bảo bối, đừng sợ, đến trong lồng ngực tôi, Lewis quá thô lỗ, tôi hôn nhẹ em, đừng sợ.” Anna dịu dàng nói, một bên hôn má Lâm Dao, “Tiểu bảo bối của tôi bị dọa rồi, tôi muốn dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi.”

Lewis làm thủ thế xin cứ tự nhiên.

Nhưng Trần Thải Tinh nhưng nhìn ra thời điểm Lewis đang hút máu, ánh mắt Anna lóe lên dục vọng, vốn không phải mang Lâm Dao đi nghỉ ngơi mà có khả năng chuyển sang nơi khác từ từ thưởng thức món ăn mĩ vị. Anna tử tước này vốn không tốt như lời Lâm Dao nói, có vấn đề.

Lewis không hứng thú nhìn một vòng đại sảnh, hơi có chút nhàm chán đi về một góc.

Trần Thải Tinh liền thấy bốn người chơi lén lút bên trong góc đi theo Lewis.

Mấy người đây là lo Lewis ăn không no, đi lên đưa cơm cho người ta sao? Người ta vừa nói muốn tự mình tìm con mồi thì có con mồi đưa tới cửa. Trần Thải Tinh không biết nói cái gì cho phải, vừa rồi nghe Anna xưng hô, Lewis là hầu tước, So với Anna còn cao hơn hai cấp, ít nhất so về tước vị là như vậy.

Trầm tư một giây, Trần Thải Tinh dự định qua xem thử ra sao.

Thời điểm cậu tìm được cơ hội chuồn qua, người chơi nữ kia đã bị đẩy ra ngoài. Người chơi nữ thống nhất mặc váy dài màu trắng rộng rãi cổ chữ V viền hoa, người chơi nam là áo sơ mi và quần.

Người chơi nữ nhào vào ngực Lewis, vội vàng đứng dậy, điềm đạm đáng yêu nói: “Xin, xin lỗi, tôi không nhìn thấy ngài.”

“Spencer dạy dỗ đám huyết nô các ngươi thế nào?” Lewis không thèm nhìn thẳng người chơi nữ, thậm chí còn lấy ra khăn tay chán ghét xoa xoa tay, nói: “Không được dạy dỗ tốt đã đi ra ngoài.”

Người chơi nữ mắt ngập nước, “Tôi không phải tôi không … ”

“Tôi?” Lewis cười nhạo, ” Huyết nô này đúng là không hiểu quy củ, nếu như ở trong lãnh địa của ta, người như người chắc chắn sẽ bị trừng phạt.”

Sinh ra trong thời đại bình đẳng mấy người chơi chưa từng phải chịu oan ức như vậy, đặc biệt là người chơi nữ tướng mạo không tồi, mặc kệ là xã hội hiện thực hay trong trò chơi, dọc theo đường đi dựa vào khuôn mặt ít nhiều cũng được nam nhân ưu ái tôn trọng, còn chưa bao giờ bị xem thường trào phúng như vậy.

Ánh mắt người chơi nữ nhìn sang bên cạnh cắn răng nói xin lỗi, điểm này bị Lewis thấy được rất hứng thú nói: “Còn có huyết nô khác sao? Các ngươi đang chơi trò chơi gì vậy? Việc này so với mấy tiết mục nhàm chán kia thì xem hay hơn nhiều.”

Vào lúc Lewis nhìn về phía người chơi nữ, một người chơi nam đồng thời nhảy ra lấy ra nước Thánh thủy hất về phía Lewis.

Nhưng Lewis còn nhanh hơn chớp mắt vọt ra phía sau người chơi nam, nước Thánh hất trượt dội trên sàn nhà, mùi vị rất nhanh lan ra toàn bộ đại sảnh làm tất cả quỷ hút máu chú ý.

“Là nước Thánh.”

“Cái mùi này thật buồn nôn.”

Người chơi nam hất nước Thánh thất bại, vì phòng ngừa mùi vị bị lộ, khi hất hắn đã cố ý lấy ra từ balo trò chơi, nhưng không ngờ năng lực phản ứng của quỷ hút máu càng nhanh hơn. Gáy tê rần, vốn không biết đối phương ra tay thế nào đã bị đánh gục trên mặt đất. Hai người chơi nam khác vừa thấy biết trốn đã không còn kịp nữa, cắn răng liều mạng, lấy ra Thập Giá đâm về phía Lewis, một người khác hất nước Thánh.

Nhưng đến góc áo Lewis hai người cũng không thể đụng vào.

“Thập Giá? Thứ đáng ghét này vì sao mang vào được.”

“Xử tử bọn họ.”

Trong đám người có người kêu, “Lewis giết bọn họ.”

“Huyết nô trên địa bàn Thân vương đại nhân, tôi cũng không dám động thủ.” Lewis dễ dàng đánh ngã hai người chơi nam, xem thường trào phúng nhìn về phía người chơi nữ đang sợ hãi, ‘hừ’ một tiếng nói nói: “Đã là thời đại nào rồi, còn có người muốn học kịch bản cẩu huyết trong tiểu thuyết? Ngươi là cảm thấy được dung nhan của ngươi có thể xưng tuyệt thế, hay là nói chỉ cần ta ôm ngươi một chút, ngươi khóc hai giọt nước mắt, ta sẽ vì ngươi mất lý trí muốn chết muốn sống?”

Trần Thải Tinh: Vị hầu tước này anh hiểu biết cũng không ít, còn biết cả kịch bản bá đạo tổng tài.

Nhóm quỷ hút máu phát ra tiếng cười, “Lewis ngươi thật đáng yêu.”, “Lewis ngươi gần đây lại đang xem cái gì thế? Có thể giới thiệu cho ta không, tuy rằng dăm ba câu chuyện tình yêu nhân loại viết đối với chúng ta thật là ngu xuẩn, nhưng lại có thể giết thời gian, ngươi biết mà, chúng ta có rất nhiều thời gian để lãng phí.”

Giữa trận vui đùa này Lewis chỉnh lại vạt áo, cười cười nói: “Quay về ta sẽ sai quản gia của ta tổng hợp danh sách cho các ngươi, bây giờ ta phải bắt một con còn sót lại … ”

Trần Thải Tinh cảm thấy kinh sợ không ổn nhưng đã chậm, sau lưng có một bóng người lạnh như băng đang đứng.

Là Lewis.

Trong nháy mắt trên mặt Trần Thải Tinh mang nụ cười nhàn nhã, tự nhiên hào phóng hành lễ theo kiểu một tay khoát lên ngực hơi khom lưng, sau đó nói: “Hầu tước đại nhân tôn kính có chuyện gì không?”

“Ngươi là nam nhân?” Ánh mắt Lewis dời xuống, nụ cười tỏ vẻ hứng thú, “Rất có ý tứ, trên người ngươi tản ra hương vị mê người.”

Trần Thải Tinh nghe được chỗ không đúng trong lời nói, im lặng một lúc nói: “Hầu tước đại nhân, ta là một nam nhân thất thân ô uế, không xứng với ngài.”

“Không sao, ta ghét nhất dòng máu xử nữ, ta còn chưa từng hưởng qua dòng máu như ngươi vậy.” Lewis càng nói càng thêm hứng thú.

Trần Thải Tinh: Không nhìn ra người này còn là một tên khẩu vị nặng.

Rất nhanh Spencer đã đến hướng về Lewis hành lễ. Lewis thuận miệng nói: “Spencer, ta thích huyết nô này, có thể cho ta không?”

“Hầu tước đại nhân tôn kính, ngài là khách nhân, đương nhiên có thể … ”

“Không thể.”

Một âm thanh lạnh lẽo cắt ngang lời Spencer, Spencer nhanh chóng phản ứng lại tiến lên cung kính hành lễ. Tất cả khách mời ở đây dồn dập hành lễ, trong miệng xưng hô: “Thân vương đại nhân.”, “Đại nhân.”

“Lewis, hắn là huyết nô của ta, ngươi có thể chọn người khác hoặc nữ nhân kia?” Giọng điệu Thân vương lạnh nhạt vang lên.

Lewis ghét bỏ liếc nhìn người chơi nữ, nói: “Nếu là huyết nô của đại nhân thì ta đành phải từ bỏ.”

“Tiếp tục yến hội.” Thân vương nhìn nam nhân lớn bụng, “Ngươi tên gì?”

Trần Thải Tinh nhìn gương mặt quen thuộc của Thân vương, mỉm cười nói: “Thưa đại nhân, nô bộc đánh số 25 tên là Trần Sát Nguyên.”

Thân vương: …

Spencer phát hiện sắc mặt Thân vương có chút khó coi, quan tâm hỏi: “Đại nhân?”

“Không có việc gì, ngươi đi theo ta.” Thân vương nhìn về phía số 25 Trần Sát Nguyên nói.

Trần Thải Tinh nhiệt tình dạt dào trả lời: “Đại nhân, ngài gọi Sát Nguyên phải không? Sát Nguyên sẽ đến ngay.”

Thân vương: …

Sau khi hai người rời đi, Lewis nhìn bóng lưng biến mất hứng thú vừa dâng lên lại biến thành vô vị, nói: “Thiệt là nhàm chán, ta về phòng xem tiểu thuyết.”

“Cung tiễn hầu tước đại nhân.” Spencer khom lưng hành lễ.

Yến hội tiếp tục.

Spencer vẫy tay, hầu gái kéo bốn người chơi về, lại gọi tạp dịch nhân loại dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà, đồ vật hoặc rửa sạch hoặc đốt cháy vứt bỏ, lúc này mới đi nơi người chơi ở phía tây. Bốn người chơi bị bắt trở lại mấy người chơi đã biết không ổn, lúc này một đám câm như hến không dám nói lời nào.

“Các ngươi gặp may mắn, sắp tới chính là sinh nhật của đại nhân, trong thời gian này sẽ không giết người.” Spencer nói.

Trong lòng bốn người chơi thả lỏng,

Ngay sau đó Spencer nói: “Dùng vũ khí đánh mười roi nhốt lại, không dùng vũ khí trực tiếp nhốt lại hai ngày.”

Bốn người nghĩ đến nam nhân lớn bụng bị giam một ngày trở về, việc gì cũng không xảy ra còn ăn ngon uống tốt, không để việc bị nhốt ở trong lòng, cho rằng cùng lắm bị nhốt chỗ tối mà thôi, trong balo bọn họ có đồ ăn không sợ bị đói khát, vì vậy khuôn mặt thả lỏng nghe theo xử phạt.

Mãi đến khi nhìn thấy ‘phòng tạm giam’, đáy mắt dâng lên sợ hãi, rốt cuộc nam nhân bụng lớn kia làm sao vượt qua?

Nam nhân bụng lớn Trần Sát Nguyên lúc này rất bận, không có chuyện gì đừng gọi cậu, cậu đang bận uống trà.

“Thân vương đại nhân? Nếu không có lời giải thích thì tên của tôi ở thế giới này sẽ thành sự thật, tôi đảm bảo.”

Thân vương Nguyên Cửu Vạn: …

“Anh nói đi.”

“Nghe giọng điệu này của ngài, đúng là oan ức cho ngài rồi, đại nhân.”

Nguyên Cửu Vạn bật cười, ngoan ngoãn giải thích nói: “Anh đã từng nói về chuyện mất trí nhớ với em rồi, thế giới này là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau, anh chậm chạp không tìm em thật ra là muốn dựa theo nguyên cốt truyện để chúng ta gặp nhau lần nữa, anh muốn em tìm về ký ức, anh không muốn em quên mất anh …”

“Câu nói cuối cùng của anh nếu hơi trầm xuống một chút, như vậy thì sẽ gợi lên được lòng thông cảm của tôi.” Hình thức dạy học của Trần Thải Tinh mở ra.

Nguyên Cửu Vạn: “Đây cũng là học từ em. Anh vốn là một người đứng đắn, cuối cùng gặp phải em.”

Tôi nghe anh cái rắm ấy mà người đứng đắn. Trần Thải Tinh tỏ vẻ không tin. Nguyên Cửu Vạn thấy thế thì biết khổ nhục kế lừa tình không thể thực hiện được, đành phải tiếp tục: “Anh muốn chờ em làm rõ cốt truyện, nhưng mà một tuần lễ đã qua mà em cũng chưa có tìm đến anh.”

“Lần trước ngày thứ mấy tôi tìm đến anh?”

“Buổi tối ngày đầu tiên. Em bị phạt nhốt lại rồi dùng đạo cụ chạy ra, sau đó gặp anh ở hành lang, em kinh động như gặp thiên nhân đi lên lôi kéo làm quen cười hì hì sờ cơ ngực hỏi tên anh, lúc đó em đối với anh rất nhiệt tình, quyến rũ anh đến muốn sống muốn chết, sau đó còn tự tiến cử mình lén lút mò lên giường của anh…”

Ánh mắt Trần Thải Tinh nghi ngờ nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn, cậu cảm thấy nửa đoạn trước còn có chút tin cậy.

“Đừng lải nhải, nói rõ cốt truyện.” Cậu không tin khi cậu chưa mất trí nhớ lại tao lãng như vậy!

Nguyên Cửu Vạn tiếc nuối không thể nhớ lại nhiều hơn kỷ niệm về thời gian ân ái của hai người, nói: “Sau đó chúng ta yêu nhau, em đâm anh một đao ở trên giường nhưng mà anh không chết. Vấn đề này sẽ tiết lộ tuyến cốt truyện ở thế giới này anh không thể nói. Bao gồm hiện tại, mặc dù anh là nhân vật Thân vương NPC nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm, không thể phá vỡ tính cách thiết lập, nhất định phải ở trước mặt người ngoài duy trì tính cách thiết lập Thân vương, trừ khi có thể đụng vào điểm đẩy mạnh nội dung cốt truyện.”

“Nhưng mà trong âm thầm, chúng ta có thể … ”

“Thiết lập của Thân vương là gì?” Trần Thải Tinh không muốn nghe Nguyên Cửu Vạn gắn cho cậu cái mác tao lãng yêu Nguyên Cửu Vạn yêu đến mức tự bò lên giường, dâng lên tận họng như cậu cũng không cầm giữ được thì lén lút có thể làm gì? Lén lút đương nhiên là muốn làm gì thì làm, muốn ngừng mà không được, có thể tiến có thể lui.

Nguyên Cửu Vạn lộ ra một nụ cười cơ trí, “Em yêu, cái này cũng không thể nói, nhưng mà em có thể từ từ cảm nhận anh.”

“Cảm nhận cái gì? Giết chết Thân vương à?” Trần Sát Nguyên hỏi.

Nguyên Cửu Vạn: …

Nói chuyện không bao lâu cửa phòng gõ vang, Spencer ở ngoài cửa hỏi: “Đại nhân đến giờ dùng bữa rồi?”

“Không cần.” Nguyên Cửu Vạn nói xong lại cảm thấy có thể show ân ái cho thiên hạ thấy hắn và Tinh Tinh đang làm gì, vì vậy nhàn nhạt nói: “Ta đang dùng bữa, huyết nô mới đến rất ngon miệng.”

Spencer ngoài cửa: … Nam nhân mang thai kia? Ngon miệng?

Khẩu vị của đại nhân sao đột nhiên lại trở nên kỳ quái như thế, không phải trước kia đại nhân thích mùi thơm của xử nữ sao.

Spencer cả đầu đầy dấu hỏi rời đi.

Trong phòng, Trần Thải Tinh hỏi: “Bây giờ anh thật sự là quỷ hút máu?”

Nguyên Cửu Vạn lộ ra hai chiếc răng nanh.

Ánh trắng sáng bạc ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt của hắn, mắt sâu mày rộng, đôi mắt xanh biếc, tóc quăn rũ ở bên tai, hai chiếc răng nanh dài nhọn càng tăng thêm mấy phần yêu dị tuấn mỹ, lúc này Trần Thải Tinh tin cậu đã từng bật damdang MODE mà tự bò lên giường.

Đẹp trai chết người là có thật ó.

Trần Thải Tinh mặt dày quên mất lời nói chính đáng vừa xong, nói: “Hôn môi với ma cà rồng có đụng phải răng nanh không?”

Trên mặt Nguyên Cửu Vạn tươi cười, lần trước Tinh Tinh cũng hỏi như thế.

Hôn môi với ma cà rồng có bị cấn răng nanh hay không?

“Em muốn thử xem không?”

Ngươi muốn thử xem không? Trong đầu Trần Thải Tinh nhớ tới câu nói này, đồng thời Nguyên Cửu Vạn hỏi như vậy. Trong đầu hiện lên hình ảnh, hiện thực Nguyên Cửu Vạn tới gần, cúi đầu, khom người, hai tay chống ở trên ghế salon, đem cậu ôm vào trong ngực.

Trần Thải Tinh tự giác ngẩng đầu lên, hai người nhẹ nhàng hôn nhau.

“Không cảm giác được.”

Nguyên Cửu Vạn làm sâu hơn nụ hôn này.

Má nó. Trần Thải Tinh vỗ ngực bảo đảm, hôn môi với ma cà rồng sẽ không bị đụng răng á.

Cậu ở trong phòng Thân vương hơn 1 giờ đồng hồ, Spencer lại đến lần thứ hai, Trần Thải Tinh lẩm bẩm vị Spencer có khi nào mang tình cảm khó nói gì đó với Thân vương không, nhìn hắn gấp gáp đến vậy mà. Nhưng cậu vẫn rất tự giác đứng lên, lớn tiếng cung kính nói: “Thân vương đại nhân tôn kính, nô bộc lui xuống trước.”

“Spencer, đưa hắn trở về.” Thân vương lạnh nhạt nói.

“Vâng.”

Trên đường quay về, Trần Thải Tinh phát hiện ánh mắt Spencer nhìn cậu nhiều hơn mấy lần, không phải âm thầm đánh giá mà là nhìn thắng trắng trợn, Trần Thải Tinh nhìn lại, trên mặt lộ ra nụ cười đơn thuần, “Spencer tiên sinh, ngài có chuyện gì ư?”

“Đại nhân rất yêu thích ngươi?”

Trần Thải Tinh lập tức lộ ra bộ dáng mờ mịt kinh sợ, nói: “Đại nhân dùng qua một lúc có nói máu tươi của tôi rất đặc biệt, bảo tôi khi về ăn nhiều một chút, á, xin lỗi Spencer tiên sinh, tôi quên xưng hô nô bộc.”

Chắc Spencer đã bị khẩu vị nặng của Thân vương chấn động đến mức nói không lên lời, xua tay tỏ vẻ không sao cả, thậm chí dặn dò hầu gái nói: “Chuẩn bị cho hắn nhiều đồ ăn bổ máu, gần đây khẩu vị đại nhân thay đổi.”

“Vâng.” Hầu gái cung kính nói nhưng chờ Spencer vừa đi, ánh mắt nhìn về phía Trần Thải Tinh lộ ra đố kị.

Trần Thải Tinh lộ ra một hàm răng trắng, cười híp mắt nói: “Ai biết Thân vương đại nhân dĩ nhiên sẽ thích máu của nam nhân mang thai, đại nhân còn nói ngày mai truyền tôi đi hầu hạ dùng bữa, không biết đêm nay nên ăn cái gì? Tôi muốn ăn dê nướng và uống sữa tươi, thêm chút đồ ngọt. Làm phiền cô rồi nữ quan đại nhân cao quý, dù sao tôi ăn không ngon, huyết dịch không tốt đại nhân cũng sẽ tức giận.”

Nhân loại thấp hèn này. Hầu gái tức giận đến muốn cắn nát răng, trên mặt lại nói: “Chờ.”Lời của beta: Rốt cuộc hôn môi với ma cà rồng thì có bị cọ răng nanh hay không? Online chờ gấp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp