Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 76 - Thế giới thứ ba: Ngược lão đại giới giải trí ( 19 )


2 năm

trướctiếp

Kỳ Dục Dương yêu cầu tay chân đi theo dõi Trình Nhiên nhưng lại dùng chủ ngữ là bọn họ, nói cách khác, thực tế hắn muốn theo dõi cả hai người.

Cấp dưới cũng có hội anh em bạn dì riêng của cấp dưới, cũng hóng được tin tức từ người anh em ở viện làm thủ tục tuồn ra, anh ta nghĩ ngợi một hồi, đầu bỗng nảy số ra ý của ông chủ. Mục tiêu chú ý 8 9 phần mười là đoá hoa lạnh lùng tên Tiết Thanh kia.

Nơi Trình Nhiên chọn là phòng khám riêng của anh ta, tính bảo mật cao lại không có người ngoài ra vào, rất phù hợp để bật mí những điều bí mật, nhưng thế thì lại xui cho anh trai theo dõi kia, anh ta ngồi trong xe nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra một chiêu. 

Anh ta liên hệ hai anh em đồng nghệ rồi nói qua tình hình, chưa đầy năm phút hai anh em cây khế đã đến, xuống xe, ba người liếc nhau gật đầu, sau đó hai người nọ nghênh ngang đi vào phòng khám.

Ngay lập tức, một giọng nam chói tai vang lên: “Trình Nhiên! Thằng nào là Trình Nhiên?! Vợ tao tới đây tư vấn tâm lý, vừa tư vấn xong thì đòi ly hôn, còn muốn kết hôn với thằng khác, luôn mồm nói thằng đó mới là tình yêu thật lòng, tao là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của bọn nó. Ông mày đang loạn hết cả lên đây, Trình Nhiên là ai, cút ra đây cho ông!”

……

Loại chuyện này ở đâu cũng gặp, danh tiếng Trình Nhiên không thấp, mỗi ngày tiếp đón rất nhiều bệnh nhân, bọn họ giả dạng làm chồng của bệnh nhân, Trình Nhiên chưa gặp họ bao giờ nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lộ tẩy. Hơn nữa đầu năm nay kiểu bác sĩ tâm lý gặp nhiều nhất là thanh thiếu niên có ám ảnh thời thơ ấu và phụ nữ ngoại tình, trường hợp như thế này có lẽ Trình Nhiên từng gặp rồi.

Y như dự đoán, thấy hai người đàn ông xông vào sống chết không chịu đi nhưng cũng không làm loạn quá mức, không đánh người, xem ra chỉ khăng khăng đòi gặp Trình Nhiên, hộ sĩ cũng đành để họ tự tiện, mười phút sau một chiếc xe việt dã màu xanh ngọc lao ra từ tầng hầm gửi xe, trên xe ngoài Tiết Thanh ra còn có một người đàn ông mặc áo blouse trắng.

Thủ hạ đắc ý cười rồi vội vàng lái xe đuổi theo. 

Đang giờ ăn cơm nên hai người bèn tới một nhà hàng khá xa hoa, vừa ngồi xuống, phục vụ đã tiến tới chờ gọi món, Trì Chiếu tháo kính râm, tức khắc khiến phục vụ ngây ra tại chỗ.

Người phục vụ này mới tới làm việc nên thấy ngôi sao vẫn còn chưa quen, Trì Chiếu ngước mắt nhìn cô, “Chúng tôi chưa vội gọi món, nếu có yêu cầu sẽ gọi cô.”

“Vâng, được……”

Phục vụ quay đi mà vẫn giữ nguyên nét mặt bàng hoàng.

Hôm nay Trình Nhiên không có nhiều thời gian, huống chi phòng khám còn có hai người nhà bệnh nhân đến ăn vạ, tâm trạng Trình Nhiên không tốt lắm, hắn nhìn Trì Chiếu: “Có chuyện gì, nói thẳng đi.”

“Tôi nghe nói Kỳ Dục Dương không muốn tiếp nhận trị liệu ở chỗ anh.”

Trình Nhiên nhìn cậu sau đó cười cười, “Đúng, nhưng không phải anh ta không muốn trị liệu ở chỗ tôi, mà đúng ra phải là không muốn trị bệnh ở bất cứ chỗ nào.”

Hai khuỷu tay Trình Nhiên chống trên bàn, dù đang gấp nhưng hắn vẫn ung dung nhìn Trì Chiếu: “Cậu biết nguyên nhân không?”

Trì Chiếu cau mày nhìn hắn, không trả lời.

Trình Nhiên hỏi không phải vì muốn nghe câu trả lời mà thực tế hắn đã chắc chắn Trì Chiếu biết nguyên nhân nhưng không nói cho hắn. Đây cũng là điểm đáng ghét nhất của bác sĩ tâm lý, bọn họ quá nhạy bén, luôn dễ dàng nhìn ra những thứ che giấu sâu kín trong thâm tâm mỗi người. 

Trình Nhiên thở dài thu lại ánh mắt quá phận, bất đắc dĩ nói: “Người bệnh không muốn trị liệu tôi cũng không ép người ta được, ca này tôi bó tay, trừ khi Kỳ Dục Dương thay đổi suy nghĩ.”

“Tôi có cách khiến anh ta tiếp tục trị liệu.”

Trình Nhiên hơi nhướng mày chăm chú lắng nghe.

Trì Chiếu ngập ngừng một lúc rồi mở miệng: “Anh chuyển lời cho anh ta. Bệnh tâm lý sẽ ảnh hưởng cuộc sống về mọi mặt, kể cả tình cảm lẫn phán đoán. Nếu không chữa được khỏi bệnh, anh ta không thể yêu người khác một cách toàn vẹn, đồng thời người anh ta yêu cũng sẽ vĩnh viễn không tin rằng mình được yêu.”

Nếu tác động đến Kỳ Dục Dương vô ích thì Tiết Thanh lại là nhân tố hiệu quả nhất tác động đến Kỳ Dục Dương.

Trình Nhiên lẳng lặng nhìn Trì Chiếu, vài giây sau hắn mới ra tiếng dò hỏi: “Đây là suy nghĩ thật lòng của cậu hay chỉ là cái cớ để Kỳ Dục Dương tiếp nhận trị liệu?”

Trì Chiếu trầm mặc, “Cái cớ.”

Biểu cảm Trình Nhiên bất chợt trở nên thật khó đoán, không biết nghĩ đến điều gì mà hắn đột nhiên cười một tiếng, vừa cười vừa lắc đầu: “Kỳ Dục Dương rất yêu cậu.”

Cảm khái nói xong câu đó, Trình Nhiên lại ngẩng đầu, “Còn cậu thì sao, cậu yêu hắn sao?”

Trì Chiếu trầm mặc một lát, lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Lại một câu hỏi dồn tới: “Không yêu, hay là không thể yêu?”

Câu hỏi này quá sắc bén, hơn nữa dưới ánh mắt áp bức kia của Trình Nhiên, Trì Chiếu đột nhiên cảm thấy vô cùng không thoải mái, cậu cau mày, “Bác sĩ Trình, tôi không phải bệnh nhân của anh.”

Trình Nhiên thoáng mỉm cười, nét mặt vốn nghiêm túc bỗng thả lỏng, “Đúng vậy, cậu không phải bệnh nhân của tôi, nhưng cậu có quan hệ rất rối rắm với bệnh nhân của tôi. Thực lòng thì tôi cảm thấy hứng thú với cậu, mỗi tội tôi không có thói quen chen chân vào chuyện tình cảm của người khác.”

Trì Chiếu nghiêm túc sửa lại: “Tôi không có tình cảm với Kỳ Dục Dương.”

“Phải không?” Âm cuối nâng cao, sắc điệu giọng nói không một chút tin tưởng, “Vậy tại sao cậu lại muốn để Kỳ Dục Dương chữa bệnh?”

Trình Nhiên thong thả ung dung nói: “Kỳ Dục Dương không trị liệu tôi có thể hiểu, sau khi anh ta đi tôi mới nghĩ kĩ tình trạng của anh ta, sau đó phát hiện một vài điểm bất thường, dựa vào đó có thể giải thích vì sao anh ta không muốn trị liệu. Nhưng cậu……Tôi đúng là chưa nghĩ ra, chẳng lẽ cậu không sợ sau khi Kỳ Dục Dương chữa khỏi sẽ không còn yêu cậu nữa?”

Trước mặt Trì Chiếu có một ly nước chanh phục vụ mới đem đến, Trì Chiếu nhẹ nhàng vuốt quanh thân ly, tiếng nói phát ra rất nhỏ nhưng người bên cạnh vẫn nghe được, “Anh ta vốn dĩ không yêu tôi. Chữa khỏi, cùng lắm là quay về tình trạng bình thường mà thôi.”

Nghe vậy Trình Nhiên còn định nói gì thêm, Trì Chiếu lại ngẩng đầu lên, “Tóm lại phiền anh liên lạc với Kỳ Dục Dương một lần nữa, thử khuyên nhủ anh ta, còn nữa, nhờ anh giữ kín như bưng chuyện hôm nay tôi tới gặp anh và những lời tôi nói với anh, đừng để Kỳ Dục Dương biết được.”

Trình Nhiên khá bực, “Tại sao?”

Trì Chiếu trả lời rất kiên quyết, “Không vì gì cả, tự tôi không muốn để anh ta biết, bác sĩ Trình, anh có làm được không?”

Trình Nhiên nhìn Trì Chiếu một hồi lâu, sau đó mới khẽ gật đầu.

Trì Chiếu đeo kính râm đứng dậy, “Tôi đi trước, anh ăn đã rồi hẵng đi, tôi thanh toán.”

Trình Nhiên nhìn cậu, “Không cùng ăn à?”

“Không, tôi còn vướng chút việc.”

Trong nhà vẫn còn nam chính đang chờ kia kìa, cậu mà đi lâu quá lại phải tội Kỳ Dục Dương đau quằn quại trên giường. 

Xoay người đi ra ngoài, bỗng Trì Chiếu thoáng trông thấy người mặc một thân tây trang giày da ngồi phía sau cậu lúc vừa nãy, trên bàn người nọ không hề có đồ ăn mà chỉ một cốc nước cùng một cái laptop không biết đang gõ cái gì. Trì Chiếu nhìn thoáng qua rồi đi khỏi nhà hàng.

Cậu rời nhà 1 tiếng 50 phút, Kỳ Dục Dương đã ăn cơm xong, hắn rũ mắt nhìn đồng hồ, mím môi theo thói quen. 

Kỳ Dục Dương đứng lên đi ra cửa đón Trì Chiếu, “Xong việc rồi à?”

Trì Chiếu gật đầu, “Ừm, xong rồi.”

“Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

Kỳ Dục Dương vừa nghe xong đã đi về phía phòng bếp đi, “Từ từ, anh hâm nóng thức ăn cho em.”

Đồ ăn trong bếp là cơm hộp, đến bây giờ đã nguội lạnh, Kỳ Dục Dương để cơm vào mâm, lần lượt để vào lò vi sóng. Lúc đang chờ thức ăn được hâm nóng, di động Kỳ Dục Dương đột nhiên rung lên.

Hắn bỏ di động trong túi quần, nhận ra di động đang rung, Kỳ Dục Dương vẫn giữ nét mặt bất biến đứng trước lò vi sóng. Bê thức ăn đặt xuống cạnh Trì Chiếu, nhìn cậu ăn xong xuôi rồi cuối cùng mang bát đĩa vào bếp, Kỳ Dục Dương mới nhân thời gian vào phòng vệ sinh rửa tay mà lấy di động ra nhìn qua tài liệu thủ hạ gửi tới. 

Trừ hai dòng là thời gian và địa điểm, toàn bộ nội dung trong tài liệu đều là đối thoại.

Khả năng viết ngoáy của ông anh này quả là thần sầu, gần như chép nguyên toàn bộ nội dung Trình Nhiên và Trì Chiếu nói chuyện. Nhìn bảy chữ chói mắt “Anh ta vốn dĩ không yêu tôi”,  Kỳ Dục Dương nắm chặt di động.

Thời gian Kỳ Dục Dương ở phòng vệ sinh khá dài nhưng Trì Chiếu lại không để ý, bởi cậu đang mải xem tin tức trên di động. 

Chủ đề Tiết Thanh có phải gay hay không nổi lên trọn một ngày một đêm, rồi bị một drama khủng bố hơn nữa đè xuống. 

Tin tức về ngôi sao nam đen như 🐕 kia vừa bị tuồn ra ngoài, nhưng nếu chỉ là tai nạn xe cộ thì cũng không đủ để kéo người ta vào hít drama, nhiều lắm chỉ có fans tên kia quan tâm. Nhưng tinh hoa nó ở chỗ này này, người hại ngôi sao nam kia tai nạn xe cộ lại là một vị ảnh đế trứ danh, vị ảnh đế nọ lái xe nhanh đến vậy sở dĩ bởi vì đang chạy trốn khỏi nhà một ngôi sao nữ, lại còn quả nữ minh tinh kia nữa, mới kết hôn nửa năm trước, cô ta và chồng còn được coi là cặp đôi mẫu mực trong giới showbiz.

Ảnh đế kia hú hí với ngôi sao nữ kia, rồi đột nhiên chồng cô ta về, lửa giận bừng bừng muốn đánh chết ảnh đế, ảnh đế thoát trong gang tấc, hoảng gần chết cứ thế mà phi xe như điên, và tèn ten, đương nhiên cuối cùng là đâm phải người. 

Cốt truyện này, khiếp phim truyền hình còn chào thua!

Vốn dĩ quần chúng hóng hớt không biết về việc này, nhưng sau đó cảnh sát thông báo, hơn nữa chồng ngôi sao nữ kia đột ngột thông báo tin li hôn, kết nối tất cả các dữ kiện lại với nhau xong, mọi người mới được một phen ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa.

Cả bè hóng hớt sôi nổi tấm tắc, cái giới của quý minh tinh loạn thật sự.

Trì Chiếu vừa xem vừa cười, đương nhiên dựa theo tính cách đã thiết lập thì cậu không thể cười quá thoải mái, chỉ có thể khẽ cong khóe môi. Kỳ Dục Dương từ buồng vệ sinh đi ra thì thấy, hỏi: “Cười cái gì đấy?”

Trì Chiếu kể lại một lượt rồi bổ sung: “Kỳ thật ngày đó hắn xuất hiện ở dưới lầu là vì tới tìm tôi, hắn nói chuyện lỗ mãng bị tôi đánh đuổi đi, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng hắn bị tôi đánh kinh quá không nhìn rõ đường hoặc không tránh được xe, ai ngờ sau lưng còn có những việc này.”

Người khác thế nào Kỳ Dục Dương một chút đều không quan tâm, hắn nhíu mày: “Hắn nói chuyện với em như thế nào?”

Nghe xong câu hỏi mắt Trì Chiếu nhìn quanh một vòng. Con tim mách bảo rằng cứ để Kỳ Dục Dương cho hắn một bài học cũng được, dù hắn bị tai nạn xe cộ hủy dung thật, nhưng chỉ cần nhớ tới những lời nói của hắn là Trì Chiếu lại không thể nào nguôi giận. 

Kể nguyên si lời của tên kia xong, sắc mặt Kỳ Dục Dương nháy mắt đen kịt lại, hắn không nói hai lời liền đứng lên vào một căn phòng khác rồi vài phút sau mới đi ra, Trì Chiếu đoán hắn đang phân công cho thủ hạ, đến khi hắn đi ra rồi cậu vẫn ngồi nguyên vị trí, hơi ngửa đầu nhìn Kỳ Dục Dương.

Kỳ Dục Dương vẫn ôm nguyên bộ dáng giận không thể nén, đã thế lại còn mắng Trì Chiếu một câu: “Hắn nói ra được những câu này mà em cũng để hắn ra ngoài?!”

Trì Chiếu chớp chớp mắt, không rõ tại sao đang yên đang lành lại bị mắng vốn “Tôi cũng đâu đánh chết hắn được, hắn là người của công chúng, tôi cũng là người của công chúng.”

Kỳ Dục Dương hiểu thì có hiểu nhưng tức vẫn cứ tức, hắn ngồi cạnh Trì Chiếu, giọng điệu vừa âm trầm vừa tủi thân, “Anh sẽ xử lí hắn, nhưng còn em, đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua chuyện này dễ thế.”

Trì Chiếu không hiểu part 2, “Vậy anh muốn thế nào?”

Bỗng nhiên Kỳ Dục Dương xoay đầu, cực kì nghiêm túc nói: “Em hôn anh cái rồi anh mới nói.”

Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống: 【 Bịt lỗ tai hát say mê】 Tôi là bố cậu đó ~Tôi là bố cậu đó ~  Tôi là bố cậu đó ~Tôi là bố cậu đó ~ 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp