Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 884: Nghe ngóng rồi chuồn


2 năm

trướctiếp

Sau khi cậu Trần nhìn thấy cảnh này thì hàm như muốn rơi xuống đất, anh ta hít một hơi thật sâu, cũng may là anh ta không chọc tức Lý Phàm, nhỡ đâu Lý Phàm tức giận thì đoán chừng sẽ dễ dàng phế bỏ bộ phận nào đó trên người anh ta cũng nên.

Hiện tại anh ta mới biết được Lý Phàm đã không dùng toàn lực khi đánh với anh ta, ngẫm lại mình vẫn còn giữ được mạng, trong lòng anh ta vô cùng vui sướng.

Hà Băng biết công phu của Lý Phàm không tồi, nhưng rất hiếm khi cô được nhìn thấy thực lực chân chính của Lý Phàm, khi nhìn thấy hai ngón tay của Lý Phàm giữ con dao lại, cô đã có thể đoán được thực lực của Lý Phàm vượt xa tưởng tượng của cô.

Người đàn ông trung niên cũng là cũng là một người nhìn thấu sự đời, cũng từng gặp qua rất nhiều cao thủ nên khi nhìn thấy thực lực của Lý Phàm, ông ta không khỏi sửng sốt.

“Cao thủ nội gia.” Người đàn ông trung niên không thể không chấn động, ông ta đã gặp không ít cao thủ ngoại gia, nhưng cao thủ nội gia thì rất hiếm khi, đặc biệt là một cao thủ nội gia lợi hại như Lý Phàm.

Sau khi nhìn thấy sự lợi hai của Lý Phàm, em trai của Hà Băng quá sợ hãi, cậu ta lui về sau mấy bước, cậu ta cũng nhìn ra Lý Phàm là một nhân vật tàn nhẫn nên không dám chọc vào Lý Phàm nữa.

Lý Phàm nói với em trai của Hà Băng: “Nếu cậu muốn kiếm chuyện thì tôi có thể “hầu” cậu bất cứ lúc nào.”

Em trai của Hà Băng nuốt nước miếng, dù ngốc đến đâu cũng không đủ dũng khí để thách thức Lý Phàm, anh ta không ngờ Lý Phàm lại lợi hại như vậy.

Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh ta không dám tin mọi thứ trước mắt là thật.

Lần này em trai của Hà Băng cũng trở nên thành thật hơn, không dám động tay động chân gì nữa, anh ta vội vàng xua tay.

Đột nhiên một đám người ở bên ngoài bắt đầu đập cửa dữ dội, em trai của Hà Băng như chim sợ cành cong, hoảng sợ nói: “Xong đời rồi, bọn họ đã tìm tới cửa rồi!”

Anh ta biết những người đó là ai, không ngờ chúng sẽ đến tận cửa, nếu không được tận mắt chứng kiến thì anh ta không dám tin đó là sự thật.

Bầu không khí đột nhiên chìm vào im lặng, trong lòng Hà Băng và ba mẹ rất là phức tạp, họ đã giúp đỡ đối phương rất nhiều lần, nhưng hết lần này đến lần khác cho đối phương cơ hội mà đối phương vẫn không chịu sửa đổi.

Nếu bọn họ ngồi yên không thèm lo thì cũng không được, mà 30 tỷ kia cũng đâu phải nói có là có được ngay.

Không bao lâu, cánh cửa đã bị đá văng, sau khi những người đó đi vào, họ lạnh lùng nhìn em trai của Hà Băng, cười khinh bỉ nói: “Tôi đã phái người đi tìm cậu cả buổi, quả nhiên là cậu ở nhà.”

Cậu em trai của Hà Băng sợ mất mật, nhìn đám người đó bằng ánh mắt kinh hãi, giật mình trong vô thức, nếu cậu ta không hoảng hốt mới là lạ.

Cậu ta biết đó là những kẻ tàn nhẫn, sẽ không hay ho gì khi đắc tội với họ.

“Sao các anh lại đến đây, tôi đang định cầm tiền đi đưa cho các anh đây.” Em trai Hà Băng xoa xoa tay, cười giả lả nói, suy cho cùng đứng dưới mái nhà thấp thì làm sao có thể ngẩng đầu lên được.

Chọc những kẻ này tức lên thì sẽ rước họa vào thân, cậu ta thừa biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Những người đó cười khinh bỉ: “Bớt làm trò đi, tôi còn không biết cậu là cái loại gì sao, nếu cậu có tiền thì đã trả lâu rồi.”

Em trai Hà Băng lập tức xấu hổ, không ngờ đối phương lại đi guốc trong bụng mình như vậy.

Người đàn ông mặt thẹo cầm đầu lạnh lùng nói: “Cậu nói lấy được tiền rồi, tiền đâu, trả luôn đi.”

Em trai Hà Băng run run khoé môi, bất giác nhìn về phía người đàn ông trung niên và mọi người, quỳ sụp xuống đất, nói: “Ba, ba cứu con đi, nếu không trả tiền cho họ, con sẽ chết chắc.”

“Hay anh cứu nó một lần đi.” Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng mềm lòng, nghĩ lại đối phương cũng là đứa con ruột thịt của mình nên liền thuyết phục theo.

“Không được, một thằng như nó có chết cũng đáng, nó là cái đồ ăn cháo đá bát, có cứu nó bao nhiêu lần đi nữa nó cũng sẽ không biết ơn bà đâu!” Người đàn ông trung niên gằn giọng nói.

Ông ta biết cho dù có trả tiền đi nữa thì cũng chỉ giúp được nhất thời chứ không phải lâu dài, ông ta đã không còn chút hy vọng nào đối với đứa con này và tỏ ý là ông ta bó tay rồi.

Người đàn ông mặt thẹo thấy em trai Hà Băng không nói tiếng nào, thêm vào đó là thái độ của đám người đàn ông trung niên nên lập tức hiểu được và chế nhạo em trai Hà Băng: “Hoá ra là cậu không có tiền, cậu cũng biết không có tiền sẽ có kết cục như thế nào rồi nhỉ?”

Em trai Hà Băng lập tức rùng mình, giật mình một cái, vội vàng nói với người đàn ông mặt thẹo: “Anh ơi, anh hãy thư thư cho em vài ngày nhé.”

“Không được, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng rồi, diêm vương bảo cậu chết canh ba, ai dám cho cậu sống đến canh năm hả?”

Người đàn ông mặt thẹo mặt vô cảm, giọng điệu rất lạnh lùng, không cho em trai Hà Băng bất cứ cơ hội nào.

Em trai của Hà Băng nghe vậy liền run rẩy cầu xin: “Anh ơi là anh, em hiểu quy tắc nhưng anh có chặt đi một tay của em cũng vô dụng thôi.”

“Ai nói là tôi muốn chặt tay của cậu hả, 30 tỷ mua một mạng của cậu là quá đủ rồi.” Gã mặt sẹo cười xấu xa, đám côn đồ phía sau cũng biết phải làm gì nên bắt đầu chậm rãi tiếp cận em trai Hà Băng.

Đám côn đồ trước tiên đánh em trai của Hà Băng một trận, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng không đành lòng, nhíu mày nói: “Các người hãy dừng tay đi, hiện tại tôi trả trước 9 tỷ được không?”

Không phải ông ta tiếc tiền mà là hiện tại ông ta chỉ có sẵn 9 tỷ mà thôi, ông ta chỉ muốn kéo dài thời gian cho đối phương, dù gì thì ông ta cũng là ba, không thể nhân tâm đứng nhìn chuyện xảy ra như vậy.

“9 tỷ? Còn chưa đủ số lẻ nữa.” Người đàn ông mặt thẹo bĩu môi, rồi phất tay nói: “Đánh tiếp đi.”

“Ba, cứu con.” Em trai Hà Băng không ngừng kêu rên.

Người đàn ông mặt thẹo đột nhiên chú ý đến Hà Băng, anh ta cười nhếch mép: “Các người chắc là người nhà của cậu ta, đã vậy thì các người phải có trách nhiệm trả nợ cho cậu ta.”

Chủ yếu là anh ta để ý đến nhan sắc của Hà Băng nên lúc này mới muốn nhân cơ hội để lợi dụng.

Người đàn ông trung niên đứng chắn cho vợ và Hà Băng theo bản năng, cậu Trần thấy vậy cũng sững sờ, anh ta cũng bất giác lui về sau.

“Tôi chỉ là người qua đường mà thôi, không phải người nhà của họ, tôi đi trước đây.” Cậu Trần gượng cười, chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông mặt thẹo thản nhiên nói: “Tạm thời anh chưa đi được đâu, đợi tôi xử lý xong chuyện ở đây đã rồi đi, lỡ anh lén đi báo cảnh sát thì sao?’ Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đột nhiên nghĩ ra gì đó liền cầu xin cậu Trần: “Cậu Trần, giúp chúng tôi đi, cậu hãy giúp chúng tôi 21 tỷ, tôi nhất định sẽ gả con gái cho cậu.”

Hà Băng hơi nhíu mày, cô rất bất mãn với lời lẽ của mẹ mình, này rõ ràng là hành động bán đứng con gái.

Cậu Trần gượng cười nói: “Tôi thật sự rất muốn giúp nhưng tôi chỉ có thể đưa ra 15 tỷ.

Thật lòng mà nói thì anh ta không muốn mạo hiểm vì chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp