Hãn Phu

Chương 44: H


1 năm

trướctiếp

Ơ! Tình tiết thế này không đúng! Không phải nên lập tức hỏi hắn cái bình chất lỏng kia là chuyện thế nào sao! Thiệu Vân An bối rối, Vương Thạch Tỉnh thô lỗ lột quần áo hắn, bàn tay luồn vào quần lót.

“A!”

Đột nhiên nhược điểm bị nắm lấy, Thiệu Vân An thở gấp. “Huynh, huynh thế nào, không hỏi?” Sao lại không theo kịch bản như vậy?

“Huynh chờ.”

Kéo quần lót Thiệu Vân An xuống, Vương Thạch Tỉnh lật người lại, một tay mạnh mẽ ôm eo Thiệu Vân An, để hắn nằm sấp.

“A a!”

Thiệu Vân An bị Vương Thạch Tỉnh không theo lý thuyết khiến cho đầu váng mắt hoa, đầu lưỡi mềm mại nóng rực trực tiếp đặt trên hai túi cầu. Không để hắn có cơ hội phản ứng, Vương Thạch Tỉnh dùng môi lưỡi liếm lộng một hồi, sau đó theo đà tiến tới, thẳng tắp di dời đến cái miệng nhỏ không ngừng khép mở, duỗi lưỡi.

“Ah!”

Cần cổ Thiệu Vân An căng chặt, thân thể trong chốc lát mất đi lực chống đỡ mà ngã quỵ trên giường, hai bàn tay to lớn nóng hổi đẩy hai cánh mông hắn, đầu lưỡi theo một tư thế nhịp nhàng, mạnh mẽ thâm nhập vào nơi vẫn luôn háo hức chờ bị xâm phạm. Nước mắt Thiệu Vân An tràn ra.

“Tỉnh ca, Tỉnh ca, không, ách... ưm.”

Vì cái gì hắn lại có cảm giác như tên kia đang trả thù.

“Tỉnh ca, không cần, không cần... ah... đệ, đệ chịu thua...”

Vương Thạch Tỉnh không mảy may lay động, đầu lưỡi tiếp tục đưa đẩy, từng dòng nhiệt dịch chảy ra, năm lượng thịt dưới hạ thân Vương Thạch Tỉnh chướng đến tím đen.

“Huynh tiến vào, đệ muốn huynh tiến vào! Ah!”

Thiệu Vân An hét lên. Hắn muốn, thân thể hắn, cả người hắn đều khẩn cấp muốn người này tiến vào, sử dụng bộ phận cứng rắn kia hung hăng muốn hắn.

Vương Thạch Tỉnh thẳng sống lưng, một tay giữ eo Thiệu Vân An, nâng thân dưới của hắn lên, một tay cầm lấy vật cứng tím đen của mình đặt tại địa phương đang sắp hỏng mất kia.

“Tiến vào, tiến vào!”

Thiệu Vân An gấp đến độ nện giường.

“A...”

“Ưm...”

Chờ đợi bị tiến vào, Thiệu Vân An phát ra tiếng rên rỉ thoả mãn, Vương Thạch Tỉnh lại là tiếng kêu rên khiến người run rẩy. Phần đầu thô to đè ép tiến vào nơi ướt át, cho dù Thiệu Vân An thuần linh không cần bôi trơn, nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau khi cơ thể bị ép căng ra.

Phần đầu hoàn toàn đi vào, Vương Thạch Tỉnh lại không ổn, mồ hôi theo vết sẹo đã nhạt rơi xuống đệm chăn, tám khối cơ bụng quyến rũ Thiệu Vân An nhất cũng phủ đầy mồ hôi. Vương Thạch Tỉnh rút ra, đâm vào, nhưng lại chỉ có phần đầu.

“Tức phụ, nhẫn một chút.” Vương Thạch Tỉnh cắn răng kìm nén kích động. “Chờ đệ lớn lên, huynh cho đệ.”

Một câu này cơ hồ là dùng hết sức mới nói ra được.

“Ngươi đồ khốn kiếp! Tiến vào hết đi. A a!”

Vương Thạch Tỉnh đột nhiên tăng tốc. Hắn cố duy trì chỉ có phần đầu tiếp nhập, nhưng động tác lại thô lỗ dã man lên. Thiệu Vân An thân thể bị căng ra, lại thả lỏng, lại bị căng ra, lại thả lỏng, khiến hắn như muốn điên rồi. Chỉ đơn giản ra vào như vậy, hắn run rẩy như sắp thăng thiên. Hắn cảm thấy Vương Thạch Tỉnh trời sinh chính là để dụ dỗ, tra tấn hắn.

Vương Thạch Tỉnh độc nhãn đỏ bừng, tất cả đều là thân thể trần trụi của Thiệu Vân An và cái miệng nhỏ tươi mới bị hắn lần lượt căng ra. Tay phải gắt gao nắm chặt đằng trước, không phút nào dám thả lòng. Hắn sợ một cái thả lỏng, ngay sau đó, hắn liền mất trí mà hoàn toàn tiến vào. Thiệu Vân An còn nhỏ, chỗ đó của hắn không bình thường, hắn sẽ làm người này bị thương.

Cùng với tiếng rên rỉ, khóc kêu như sắp phát điên của Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh rốt cuộc hét to, đem dịch thể ồ ạt bắn vào kẽ mông của Thiệu Vân An. Trên mặt Thiệu Vân An toàn là nước mắt, hừ hừ. “Huynh, huynh nhất định là trả thù đệ.” Không kiên nhẫn mà bắt nạt người khác.

Vương Thạch Tỉnh khom người, làm một cái dấu hôn trên vai Thiệu Vân An. “Tiểu tức phụ, đệ mau lớn lên đi. Huynh cũng sắp nhịn không được.”

Thiệu Vân An nức nở, trong ngực tràn đầy từng dòng nước ấm.

“Huynh thật sự không phải trả thù đệ?”

“Tiểu tức phụ sẽ nói, huynh chờ. Thanh nhi hôm nay thiếu chút nữa mất mạng, huynh muốn tức phụ, muốn đến không nhịn được, nhưng tức phụ còn nhỏ.” Lại hôn một cái. “Tiểu tức phụ, huynh muốn cùng đệ đến bạc đầu giai lão.”

Khoé mắt Thiệu Vân An còn ướt phút chốc bị nước phá tan, không màng trên người dính nhớp, hắn xoay người, ôm lấy tên nam nhân muộn tao thích dụ dỗ hắn, khi dễ hắn.

“Theo đệ đi.”

Vương Thạch Tỉnh chỉ cảm thấy trước mặt nháy mắt sáng ngời, chống đỡ thân thể rơi xuống mặt đất cứng nhắc. Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn choáng váng. Chuyện gì ở trước mặt hắn thế này? Thiệu Vân An cười xấu xa, ở dưới thân Vương Thạch Tỉnh chui ra, mặc kệ thân thể trần trụi đi đến hồ nước hình bán nguyệt phía cuối linh tuyền cách đó không xa, nhảy xuống.

Tiếng nước “Bùm bùm” khiến Vương Thạch Tỉnh hồi thần, nhìn thấy Thiệu Vân An nhảy vào hồ nước, hắn giật mình bò dậy, hoảng loạn đuổi theo. “Vân An!”

“Lại đây tắm nào.”

Đây là chỗ tắm rửa chuyên dụng của Thiệu Vân An. Linh tuyền hắn còn muốn uống, đương nhiên chỗ tắm rửa và chỗ uống nước phải tách ra. Vương Thạch Tỉnh thấy tiểu tức phụ nằm ở rìa bờ hồ, nhìn quanh một vòng, hỏi. “Tức phụ, đây là chỗ nào?”

“Huynh xuống đây đi, đệ nói cho.”

Vương Thạch Tỉnh đi xuống, vô cùng ngạc nhiên, không phải lạnh lẽo mà có chút ấm áp. Sau khi Vương Thạch Tỉnh vừa quan sát vừa ngồi xuống, Thiệu Vân An liền chui vào ngực hắn, nói. “Đây là bí mật của đệ, đây là không gian, cũng là thế giới, huynh có thể xem nó như động thiên phúc địa của thần tiên.” Thiệu Vân An ngẩng đầu nhìn người đang còn ngốc lăng. “Tỉnh ca, đệ không phải Thiệu Vân An kia. Thiệu Vân An trước đây nhảy sông tự sát đã chết. Đệ chẳng qua là một linh hồn trùng tên trùng họ. Này!”

Eo như muốn bị chặt đứt! Tên ngốc này không phải còn đang ngẩn người sao?

Đem bí mật lớn nhất thể hiện cho Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An cũng không muốn giấu hắn thân phận của mình. Hắn không muốn Vương Thạch Tỉnh đối xử với hắn như Thiệu Vân An thôn Thiệu gia bị Vương Chi Tùng lui thân, mà hắn, chính là hắn.

Thiệu Vân An nói cho Vương Thạch Tỉnh, hắn là người ở thời đại mấy ngàn năm sau, bởi vì ngoài ý muốn chết đi, linh hồn xuyên đến quốc gia trung quốc cổ đại không rõ lịch sử, trở thành người dị thế bị từ hôn, lại bị đại ca của đối phương cưới về nhà. Nói cho Vương Thạch Tỉnh nguồn gốc của không gian, vì sao hắn lại có nhiều đồ vật hiếm lạ và ý tưởng cổ quái.

Từ đầu đến cuối, Vương Thạch Tỉnh chỉ lắng nghe, một câu cũng không nói, nhưng hai tay lại tiết lộ trong lòng hắn không bình tĩnh.

Sau khi nói xong, Thiệu Vân An bình tĩnh hỏi. “Huynh sợ không?”

Vương Thạch Tỉnh nhấn đầu Thiệu Vân An vào lồng ngực trần trụi của mình, nghèn nghẹn nói. “Đệ là Thiệu Vân An, là tức phụ huynh. Huynh mặc kệ đệ từ đâu đến, đệ chỉ là tức phụ của huynh.”

Cuối cùng, hắn thô giọng nói. “Đệ đã gả cho huynh, chỗ nào cũng không được đi.”

Vương Thạch Tỉnh sợ, sợ Thiệu Vân An lại trở về.

Thiệu Vân An ở trong lồng ngực Vương Thạch Tỉnh khẽ cắn một cái. “Đệ muốn đi chỗ nào, còn phải nhờ huynh làm chứng hộ tịch nha!”

“Không cho!” Vương Thạch Tỉnh ôm chặt. “Tiểu tức phụ, phải ở cùng huynh.”

“Huynh thu dọn đất đai chỗ này tốt đệ sẽ suy xét.”

Vương Thạch Tỉnh nâng đầu Thiệu Vân An vội vã hôn lấy hắn. Thiệu Vân An túm búi tóc của Vương Thạch Tỉnh kéo ra, thở hổn hển nói. “Huynh nếu không tiến vào, đừng chạm vào ta nữa!”

Vương Thạch Tỉnh phớt lờ da đầu tê dại, đè gáy Thiệu Vân An hôn xuống. Thiệu Vân An buông tay, Vương Thạch Tỉnh với ngón tay vào hậu huyệt Thiệu Vân An, mở ra.

“Ưm...”

Thiệu Vân An gỡ bỏ búi tóc của Vương Thạch Tỉnh, hai đầu tóc dài ở trong nước quyện lại cùng nhau.

“A...”

Thân thể lại lần nữa cảm thấy chướng đau, lần này cơn đau phá lệ lâu hơn bình thường. Thiệu Vân An dùng hai tay vòng qua cổ Vương Thạch Tỉnh, đem cơ thể hoàn toàn giao cho hắn, chỉ cảm thấy quá trình tiến vào kéo dài dị thường. Năm lượng thịt này thật đúng là “khó nuốt.”

“Ừm... Ừm... tức phụ.”

“Huynh chậm một chút.”

“Tức phụ… tức phụ...”

Vương Thạch Tỉnh cắn môi Thiệu Vân An, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của hắn, cuồng loạn mút cắn. Hắn từng chút một cạy mở cơ thể người trong lồng ngực, tinh tế thưởng thức dòng mật ngọt mềm mại ấm áp. Đây là tiểu tức phụ của hắn, là Vân An của hắn.

Dồn dập, đồn dập, mặt nước tĩnh lặng nổi lên gợn sóng.

“A a!”

Tiếng khóc nức nở của Thiệu Vân An vang vọng khắp không gian. Vương Thạch Tỉnh đã nghẹn lâu lắm không bao giờ phải khắc chế bản tính của mình nữa. Hắn muốn triệt để chiếm hữu người này, người này từ giờ có thể toàn tâm toàn ý ở lại bên hắn, làm tức phụ hắn. Hắn biết bản thân vốn dĩ không xứng, hiện tại lại càng hoảng hốt.

“Tỉnh ca, Tỉnh ca... chậm một chút, chậm một chút...”

Vương Thạch Tỉnh bế Thiệu Vân An ra khỏi hồ nước, đặt xuống mặt đất, trong suốt quá trình vẫn luôn khoá trụ Thiệu Vân An, đem hai chân hắn cuốn lấy hông mình. Hạ thân giống như một động cơ mất khống chế, điên cuồng luật động.

Thiệu Vân An sớm đã không còn thời gian tự hỏi chính mình là tự làm tự chịu hay tự tìm đường chết, chỉ cảm thấy thân thể sẽ bị Vương Thạch Tỉnh đâm xuyên. Nhưng mâu thuẫn chính là, tứ chi hắn lại dùng sức cuốn lấy Vương Thạch Tỉnh, tiếng rên rỉ động tình như muốn kích thích từng luồng dục vọng trong cơ thể Vương Thạch Tỉnh, bao phủ lấy hắn.

Bọn họ, rốt cuộc chân chính viên phòng.

Loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, nghe không rõ ràng, Thiệu Vân An trong ổ chăn gian nan xoay người, kéo cái chăn che đầu tiếp tục ngủ. Qua một lát, tựa hồ có người đẩy cửa, hắn quá kiệt sức không để ý. Có người tới bên người, kéo chăn xuống, dùng tay lau sạch mồ hôi trên trán hắn, bế lên.

“Tiểu tức phụ, uống nước.”

Thiệu Vân An theo bản năng hé miệng, dòng nước ngọt ngào tiến vào khoang miệng, ngay tức khắc xoa dịu cổ họng khô khốc của hắn.

“Tiểu tức phụ, đói không?”

“Buồn ngủ…”

“Muốn ăn một chút không?”

Ngáp một cái thật to, lại vùi vào lồng ngực Vương Thạch Tỉnh, đến động đậy cũng lười, lẩm bẩm. “Thê tử trước của huynh chắc chắn không chịu nổi mới bỏ chạy.”

Một tiếng cười khẽ xuyên qua lồng ngực chấn động truyền tới.

“Ta ninh cháo, uống một chút rồi ngủ tiếp.”

“Ta muốn ăn mì.”

“Huynh đi nấu, giống tối qua sao?”

“Ừ.”

Thân thể bị thả lại trên giường, tên nam nhân khiến hắn mệt mỏi đã đi ra ngoài. Đánh hai cái ngáp, Thiệu Vân An chẳng muốn ngồi dậy. Tên nam nhân muộn tao, hôm qua ở trong không gian làm hắn không biết bao nhiêu lần, ra
ngoài lại ép hắn làm hai lần, nếu không có linh tuyền, hắn hoài nghi có phải hay không giờ này hắn lại đầu thai. Tên nam nhân muộn tao, lúc trước sợ hắn bị thương, luôn không chịu hoàn toàn ăn, hiện tại biết có linh tuyền và linh nhũ tồn tại, không thèm kiêng ăn, cũng không sợ nữa!

Thiệu Vân An cười tủm tỉm, bất quá không thể phủ nhận, quá trình làm hoàn toàn vẫn rất sảng khoái. Nam nhân thành thật ở trên giường, một chút cũng không thành thật chất phát, tư thế như vậy hắn hơi nghi ngờ có phải người này trước kia từng có kinh nghiêm với huynh đệ tốt.

Thở ra một hơi, duỗi thẳng cơ thể căng cứng. Nói ra bí mật, hắn nhẹ nhàng không ít. Trong không gian có người phụ trách, một đống vật tư và đồ sưu tập của hắn cũng có người thu dọn. Trước kia mỗi lần nghĩ đến là đau đầu. Chủ yếu là, nói ra bí mật, có nhiều việc hắn có thể dễ dàng xử lý hơn.

Vương Thạch Tỉnh trở lại, bưng một chén mì trứng thơm ngào ngạt, có linh tuyền và linh nhũ, Thiệu Vân An không phải quá chú ý đặc biệt đến việc ăn uống, chỉ đơn thuần muốn Vương Thạch Tỉnh nấu mì. Vương Thạch Tỉnh làm mì mỏng, nấu chín vừa phải, Thiệu Vân An rất thích, không có nhiều đàn ông trong gia đình nấu ăn như Vương Thạch Tỉnh. Giống như Vương Điền Nham và Vương Chi Tùng căn bản không tiến vào phòng bếp, tay nghề làm mì sợi của Vương Thạch Tỉnh cũng là do Vương lão thái “huấn luyện” mà thành.

Thiệu Vân An trở mình ngồi dậy, Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng chạy lại lót một cái gối sau lưng hắn, một tay kéo bàn lại, đặt chén xuống.

“Còn muốn ăn cái gì không?”

“Thế này đủ rồi! Khi nào rồi? Thanh nhi ổn chưa?”

“Đã giờ chiều, Thanh nhi không có việc gì, cổ họng không đau, cũng không tức ngực. Buổi sáng Tôn a gia đã đến một chuyến, nói Thanh nhi khôi phục rất tốt, chỉ là bị kinh sợ, ở nhà dưỡng mấy ngày là khoẻ. Ni tử cũng không có việc gì, hài tử còn hỏi đệ bị sao vậy, huynh nói tối qua đệ ngủ trễ.”

Thiệu Vân An trợn mắt, trừng đầu sỏ gây tội một cái. “Huynh còn không biết xấu hổ nói đệ ngủ trễ? Mặt trời ló dạng mới đi ngủ! Thê tử trước tuyệt đối là không chịu nổi huynh mới bỏ chạy!”

Vương Thạch Tỉnh độc nhãn nồng đậm thoả mãn, dịch lại gần thò tay mò vào trong chăn, xoa bóp thắt lưng Thiệu Vân An. “Tức phụ quá câu nhân, huynh nhịn không được.”

“Phắn. Huynh rõ ràng cầm thú! Huynh nói! Huynh ở trong quân có cùng huynh đệ hay không? Huynh thế kia mà chưa từng làm nam nhân sao?”

Vương Thạch Tỉnh lập tức nghiêm mặt nói. “Thật sự không có, chỉ là thấy người khác làm, mặc dù không có hứng, cũng học hỏi được chút ít.”

Sau đó dùng hết lên người ta đúng không?

Thiệu Vân An hừ lạnh hai cái, cúi đầu ăn mì. Vương Thạch Tỉnh biết đã làm tức phụ chịu mệt, nhưng hắn không hối hận, ôm được tức phụ mới chân chính cảm
thấy người này thuộc về hắn, hoàn toàn thuộc về Vương Thạch Tỉnh hắn.

Ăn hết một nửa, dạ dày không còn kêu gào, Thiệu Vân An hỏi. “Tình huống trong thôn thế nào?”

Biểu tình của Vương Thạch Tỉnh ngay lập tức lạnh xuống. “Tộc trưởng khai từ đường, những người có liên quan quỳ một đêm, bốn hài tử bị phạt ba roi. Nhà bên kia năm sau không được tham gia lễ tế tự của tông tộc.”

Thiệu Vân An nhướn mày. “Bao gồm cả Vương Chi Tùng?”

“Ừ. Thư Bình ca và Nguyên Đức ca lúc đến thăm Thanh nhi có nói, huynh không hỏi nhiều.”

Vương Thạch Tỉnh hiển nhiên không muốn quan tâm chuyện người nhà bên kia.

“Vương lão thái bị đánh ba mươi bản tử, huynh định xử lý thế nào?”

“Huynh nhờ Thư Bình ca đưa qua hai mươi lượng bạc, bọn họ muốn nhận hay không thì tuỳ. Huynh cũng nhờ Thư Bình ca nói lại, về sau nhà bọn họ không nên đến tìm huynh, hai mươi lượng này coi như huynh lần cuối cùng hiếu kính.”

Thiệu Vân An gật đầu. “Bọn họ nếu thông minh, về sau phỏng chừng sẽ không đến tìm chúng ta gây phiền toái nữa. Còn may lúc trước huynh không để Thanh nhi và Ni tử nhập gia phả, sau này tìm cách giúp huynh rời khỏi, viết tên đệ bên cạnh bọn họ ư? Buồn nôn!”

“Ừ.”

Ăn xong, Thiệu Vân An đi vệ sinh, sau đó tiến vào không gian tắm rửa một cái rồi đi ngủ. Hôm nay trong nhà có không ít người đến thăm Vương Thanh. Vương Thạch Tỉnh không nói lại với Thiệu Vân An. Sự kiện hôm qua có thể nói là chấn động toàn thôn, nhà Thạch Tỉnh rõ ràng có Huyện lệnh đại nhân chống lưng, người trước kia từng khi dễ nhà Vương Thạch Tỉnh đều run sợ, nhìn kết
cục một nhà Vương lão thái thế kia đã đủ doạ bọn họ sợ chết khiếp. Đặc biệt là nhà Vương Đại Phúc, nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh liền chạy trốn, chỉ sợ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sẽ tìm bọn họ tính sổ. Những nông hộ trước giờ không qua lại cũng nhân cơ hội đến hỏi thăm, nịnh bợ, nhưng đều bị Vương Thạch Tỉnh lấy lý do hài tử còn mệt mà đuổi khách. Đối với những người có quen biết thì nói nhiều hơn đôi ba câu.

Vương Thạch Tỉnh biếu Chu thúc và Chu thẩm một bao trà hoa cúc và mười lượng bạc. Hai lão phu thê thế nào cũng không chịu nhận, bị Vương Thạch Tỉnh cường nghạnh, nếu không phải Chu Thiên Bảo đúng lúc cứu Vương Thanh lên, ngay cả Thiệu Vân An cũng không có khả năng xoay chuyển, càng đừng nói tình cảnh lúc ấy Chu Thiên Bảo có thể phản ứng nhanh như vậy cũng không dễ dàng. Bên chỗ Đường Căn Thụ, Vương Thạch Tỉnh đã nhờ Triệu Nguyên Đức qua tặng năm lượng bạc cảm tạ. Mẫu thân Đường Căn Thụ là quả phụ, Vương Thạch Tỉnh không tiện một mình tới cửa. Đường Căn Thụ cũng không chịu nhận, TriệuNguyên Đức mang tới nói là dùng cho đệ đệ hắn đọc sách. Đường Căn Thụ đa tạ vài lần, cuối cùng nhận lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp