Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 24


3 năm

trướctiếp

Cuộc họp toàn hội đầu tiên sau nhiệm kỳ mới xuất hiện rất nhiều gương mặt mới lạ, những gương mặt quen thuộc thì không bao giờ xuất hiện nữa. Cán sự mới gia nhập trong lúc tuyển chọn đã gặp qua ban chủ tịch một lần, nhưng sau khi kỳ nghỉ trôi qua, bọn họ từ sớm đã quên mất ai là ai rồi. Ngải Tiếu khi đến hội trường thì mọi người đã đến được một nửa, lúc đó phó chủ tịch của trung tâm Hàn ngữ đang dùng máy tính, cô liền lấy usb đứng đợi gần đó, kết quả là gặp phải một cán bộ tốt bụng nhắc nhở cô: "Dãy đầu tiên là của các chủ tịch, cô ra sau ngồi đi. Cô ở bộ phận nào thế?"

Ngải Tiếu xua tay, cô đứng một lát là sẽ rời khỏi à, cán sự tốt bụng thấy khuyên cô không được, nên chỉ còn cách tự mình ra sau ngồi. Phó chủ tịch trung tâm Anh ngữ nhìn thấy được cả quá trình nhịn cười nhịn rất đau khổ, đợi người kia rời khỏi thì mới nói: "Cô như vậy bị coi là cán sự rồi đó."

"Uhm...... chắc vậy." Cô cạn lời cười với anh ta, đối phương hỏi: "Nghe nói trung tâm tụi cô hôm qua liên hoan hả?"

"Hoạt động kết thúc thì có đi ăn cơm." Ngải Tiếu nói xong, file PPT của trung tâm Hàn ngữ đã chuẩn bị xong, cô giơ usb trong tay lên nói: "Tôi đi copy dữ liệu xíu." Thấy đối phương gật đầu, cô chạy đến trên bục copy PPT, làm cán sự hồi nãy nhìn tới ngẩn người, nhất thời không phản ứng gì.

Cán sự đó ngượng ngùng vùi đầu vào mặt bàn và hai cánh tay, cảm thấy lúc nãy mình làm một chuyện ngu ngốc thật.

Ngải Tiếu copy xong thì ngẩng đầu lên nhìn cán sự đó, thấy cô ấy đã vùi đầu vào bàn thì nhịn không nổi cười lên. Rút usb ra, cô quay về chỗ ngồi của mình, thấy thời gian vẫn còn sớm, lấy điện thoại ra lén mở Weibo của trang web tư vấn, cuối cùng cũng thấy được tin của mình.

Trang web tư vấn: "Cùng nữ thần tiếp xúc được một khoảng thời gian, tôi đối với cô ấy có thể không chỉ đơn thuần là thích như lúc trước nữa."

Ngải Tiếu: "......"

Cái tiêu đề này là chuyện quái quỷ gì thế! Tuy, tuy ý cô muốn biểu đạt cũng giống vậy, nhưng trang web này đưa ra tổng kết có phải là quá trực tiếp không?!

Cô ngượng ngùng xem bình luận, nhìn thấy đủ loại câu trả lời bên dưới, cô ôm mặt mình lại.

"Đây là cố ý rải thức ăn chó hả?!" ——Không phải đâu! Cô quả thật là nghiêm túc cần tư vấn mà!

"Lần trước tôi còn cỗ vũ chủ thớt đừng có nhát gan, bây giờ tôi cảm thấy....... thôi bỏ đi, chủ thớt cứ tiếp tục nhát gan đi, nữ thần rõ ràng làm muốn cưa cô, cứ nằm đó mà hưởng thụ là được." ——Cái quái gì thế, sao cô đọc không hiểu vậy?!

"Mấy người cần tư vấn có 9 phần là các cô gái, còn người chủ thớt miêu tả lại là nữ thần. Hơ, tôi có phải là phát hiện được một chuyện hay ho không?" ——Đúng vậy, ngươi phát hiện được một chuyện rất hay ho đó.

"Cá 10 bịch snack, câu chuyện tiếp theo là hai người ở chung với nhau đó:)" ——Làm gì có......

......

Ngải Tiếu vừa xem vừa trả lời thầm trong bụng, cho đến khi cô thấy Tô học tỷ đi vào, liền cất điện thoại đi. Tuy cô không có lướt Weibo nhưng trong đầu giờ toàn là mấy bình luận của mọi người trong Weibo, khi học tỷ đi ngang qua thì cô vẫn trong trạng thái thả hồn theo gió.

Tô Tư Doanh giơ tay ra huơ trước mặt Ngải Tiếu, chiếc nhẫn bạc tinh xảo ở gión giữa đập vào mắt, Ngải Tiếu liền phản ứng ra, ngại ngùng nói câu 'chào học tỷ'. Tô Tư Doanh mỉm cười ngồi bên cạnh cô: "Vẫn chưa đỡ à?"

Cô lắc đầu: "Đỡ nhiều rồi, đã không còn cảm giác gì rồi."

"Mắt em rất đỏ, hay là về sớm nghỉ ngơi đi. Vậy đi, thứ tự báo cáo lúc trước thay đổi một chút, em lên nói đầu tiên đi, nói xong thì rời khỏi được rồi đó." Tô Tư Doanh nói xong thì kêu bộ trưởng đang sắp xếp chỗ ngồi qua: "Lưu Lưu, cậu lát nữa sắp xếp lại tất cả nội dung báo cáo của hôm nay, gửi cho Ngải học tỷ đi."

"Được thôi, em biết rồi. "Lưu Lưu cười với bọn họ một cái rồi tiếp tục công việc.

Ngải Tiếu không muốn được đối xử đặc biệt quá, sự quan tâm trong ánh mắt Tô học tỷ làm cô không kịp nói ra lời từ chối. Thở dài, cô chỉ còn cách nhận phần tâm ý này, nói tiếng cám ơn với học tỷ.

Không lâu sau, Lưu Lưu lên phát biểu cuộc họp bắt đầu, cậu ta đơn giản giới thiệu chút lịch sử của hội liên hiệp ngoại ngữ, sau đó là vào vấn đề chính. Ngải Tiếu là người đầu tiên lên bục tổng kết và báo cáo kế hoạch công việc, sau khi kết thúc thì Tô Tư Doanh kêu cô rời khỏi trước, Ngải Tiếu dưới ánh nhìn của mấy chục người trong phòng ra khỏi phòng họp, cảm thấy sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Khi báo cáo thì không hề căng thẳng chút nào, nhưng khi rời khỏi cuộc họp sớm thì lại làm cho cô thấy rất căng thẳng.

Ra khỏi tòa nhà, Ngải Tiếu vội vàng lấy điện thoại ra, đăng nhập vào QQ, kết quả là một trận thất vọng. Lúc nãy khi đi ra thì thấy điện thoại rung, do lúc đó không tiện xem, còn tưởng là Nhạn nữ thần gửi tin làm cô thấy rất sốt ruột, sau đó thì hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.

Cô nhấn vào xem tin nhắn của Đoàn Tử, sau đó thở dài.

-Đoàn Tử: Trú Đại yêu dấu của tôi ~~~ phần lời viết tới đâu rồi ~~~

-Trú Trú: Xin lỗi, hai hôm nay có việc nên chưa có viết.

-Đoàn Tử: Không sao không sao, tôi chỉ hỏi thăm thôi, cũng quen nhau lâu vậy rồi mà sao Trú Đại vẫn cứ khách sáo vậy hả T^T, Đường Đường lúc nãy có gửi file ghi âm lời độc thoại cho tôi nghe rồi, cô có muốn nghe thử không~

Ngải Tiếu ngẩn người, đánh chữ: Được.

File được gửi qua, cô nhận xong thì đeo tai nghe lên. Phần thu âm chỉ đơn giản giảm bỏ tiếng ồn, giọng nói không qua hậu kỳ chỉnh sửa nghe rất êm tai, nhưng khi cô ấy truyền đạt tình cảm trong phần độc thoại đã đánh trúng vào trong lòng Ngải Tiếu. Không có hiệu ứng âm thanh của chiến trường, không có âm nhạc ai oán trong thâm cung, từng câu từng chữ đơn giản đó giống như là có phép thuật vậy, làm cô trong chớp mắt như đang chìm đắm trong thế giới quốc loạn dân bất an đó.

Cô nghe xong một lần, dưới ánh nắng mặt trời hít thở sau vài cái, cúi đầu đánh chữ.

-Trú Trú: Tình cảm diễn đạt rất thích hợp, rất kỳ vọng vào phần đối thoại của cô ấy.

-Đoàn Tử: Nhưng bọn tôi vẫn chưa tìm được người song ca nữa, so sad!: (

-Trú Trú: Không phải nói không cần vội hả? Đợi tôi viết xong lời thì mới tìm cũng được.

-Đoàn Tử: Uhm, không vội hhh

-Đoàn Tử: Đúng rồi Trú Đại, cô biết người sáng tác phải tiến hành hát thử không?

-Trú Trú: Hát thử???

-Đoàn Tử: Đúng đó, đợi phần lời viết xong, Chiết Tử sẽ gửi phần hòa âm cho cô, hai người các cô sẽ cùng nhau hát thử, sau đó gửi demo cho tôi.

-Trú Trú:............

Ngải Tiếu ngỡ ngàng, sao cô lại không biết là người sáng tác phải tiến hành hát thử?!

-Trú Trú: Không thể nào để cho Nhạn Đường trực tiếp hát thử hả?

-Đoàn Tử: Đường Đường tuy cũng biết sáng tác nhạc, nhưng khả năng hiểu rõ ca khúc này chắc không bằng cô với Chiết Tử &口&. Thật ra tôi cũng nghe qua đoạn nhạc cô hát năm xưa rồi, cô hát hay lắm đó, cho nên...... Trú Đại cô thấy có tiện không?

-Trú Trú: Uhm, tôi sẽ phối hợp với mọi người.

-Đoàn Tử: Cám ơn Trú Đại am hiểu lòng người, 'ôm lấy'~

Ngải Tiếu cảm thấy mình lại sắp bắt đầu đau đầu rồi, vì chất lượng bài hát tự sáng tác đầu tiên của nữ thần, cô không có lý do gì từ chối công việc này, cũng không muốn từ chối. Nhưng, cô vẫn cứ luôn hy vọng sẽ triển khai mặt tốt đẹp nhất của mình cho nữ thần thấy, lỡ như lần hát thử này làm hỏng thì......

Cô phà hơi ra, không ngừng nói mình biết là không được nghĩ nhiều nữa, nhưng lại bất giác nghĩ đến một chuyện...... lúc trước nữ thần đều là người đầu tiên báo tiến độ cho cô biết, nhưng lần này, cô ấy gửi phần độc thoại cho Đoàn Tử, không có tìm đến mình.

Nhưng cô lại không kiềm chế nổi lòng ảo tưởng. Đợi đến loại ảo tưởng này ngày càng nhiều thì cô lại cảm thấy mình tưởng tượng quá lố rồi. Cái tư tưởng mâu thuẫn này chưa từng xuất hiện trong 20 năm qua, nhưng những nhân vật dưới ngòi bút của cô lại thường xuyên xảy ra.

Trong lòng Ngải Tiếu rất phức tạp, suy nghĩ cả buổi, cô dường như ý thức được tâm trạng này gọi là 'lo được lo mất'. Một hồi thì sợ có được nhiều quá thì sẽ làm tăng độ chiếm hữu đối với nữ thần lên, một hồi thì lại sợ mất đi sự dịu dàng của nữ thần đối với cô, quả thật là sắp phát điên rồi.

Còn lúc này, Đoàn Tử đang chat với cô cười gian rồi nhất vào avatar của một người.

[I]

-Đoàn Tử: Xong rồi √

-Tùng Tử Đường: Làm tốt lắm.

-Đoàn Tử: Vậy tớ có được lợi gì không?

-Tùng Tử Đường: Đợi chuyện hai người họ thành đôi xong là cậu có thể thấy được người thật của Khổ Trú đó:)

-Đoàn Tử: Nghĩ kỹ thì thấy hình như cũng không tệ, nói không chừng tháng sau có thể hẹn Trú Đại ra BBQ rồi!

-Tùng Tử Đường: Cậu có chắc hai người đó mà thành đôi thì cậu còn hẹn được Nhạn Đường ra ngoài không?

-Đoàn Tử:...... Không phải chứ! Cậu ấy không phải là người trọng sắc quên bạn đâu!

-Tùng Tử Đường: Ai mà biết được chứ:)

Đoàn Tử nhìn thấy nụ cười gian xảo của anh ta, tự nhiên rất muốn bay qua văn phòng anh ta kiếm chuyện ghê.

Ngải Tiếu hoàn toàn không biết mình bị tính kế, khó khăn lắm tâm trạng mới dịu lại, tiếp tục chat.

-Trú Trú: Đó là điều nên làm thôi, tuần sau tôi bảo đảm sẽ giao phần lời cho cô.

-Đoàn Tử: Được~ Có vấn đề gì thì cứ tìm tôi =3=

Ngải Tiếu cảm ơn cô ấy, đi đến cửa phòng vặn tay cầm thì thấy cửa bị khóa rồi, liền tìm chìa khóa trong túi, thì phát hiện mình không có đem chìa khóa theo.

Rầu rĩ thở một hơi dài, cô gọi điện thoại cho Hoàng Tiểu Duyệt thì biết ba người bọn họ mới tới phòng tự học thôi à.

Ngải Tiếu chỉ còn cách đến đó tìm bọn họ. Trên đường đi đến phòng tự học, cô lại nhịn không nỗi nghe thêm mấy lần giọng nói mà Nhạn Đường sáng nay gửi qua, sau đó lén nhấn nút lưu lại.

Nói không chừng đây sẽ là tin chat voice duy nhất nữ thần gửi cho cô, nếu đổi điện thoại mà mất hết thì gay đó.

Ra khỏi phòng, cô vừa đi vừa nghe giọng nói của nữ thần, cảm thấy bước chân mình cũng nhẹ nhàng hơn. Khi đi ngang qua bảng chỉ đường, cô ngẩng đầu lên nhìn bảng chỉ đường trắng xanh xen kẽ nhau, phối hợp với giọng nói trong tai nghe, hình như cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Còn về kỳ lạ chỗ nào thì cô suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được, cho nên bỏ qua không nghĩ nữa, tiếp tục đi về phòng tự học.

Con đường đến phòng tự học thì phải đi qua sân bóng rổ, Ngải Tiếu từ xa đã nghe thấy tiếng bóng chạm đất vang lên trong sân bóng rổ, gần hơn nữa thì nghe được tiếng đế giày ma sát với mặt đất.

'Bịch, bịch', trên sân, Dịch Nhàn đang dằn bóng rất nhanh, rồi nghiêng qua một bên, tránh được một đối thủ đang cản cô, sau đó chân dùng lực, nhảy lên ném bóng vào rổ.

Khi Ngải Tiếu đến gần sân thì vừa hay thấy được cú ném rổ tuyệt đẹp đó, khi tiếp thì Dịch Nhàn giơ hai nắm đấm ra hét 'yes' một tiếng, mỉm cười chạy đến bên đồng đội.

Vốn muốn cúi đầu đi ngang qua, không ngờ Dịch Nhàn tinh mắt nhìn thấy được cô, liền gọi 'Tiểu học tỷ', đẩy cửa sắt của sân bóng chạy ra ngoài.

"Hội liên hiệp bọn chị hôm nay không phải có cuộc họp hả? Xong nhanh vậy?"

Ngải Tiếu ngượng ngùng cười, thẹn thùng nói ra sự thật: "Chị đi về trước, quên đem chìa khóa cửa phòng nên tìm bạn cùng phòng lấy chìa khóa....."

Dịch Nhàn thấy kỳ lạ: "Chỗ bà dì quản lý không phải có chìa khóa sơ cua hả?"

Ngải Tiếu: "......"

Không, không ngờ cô lại quên mất chuyện này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp