Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 39


3 năm

trướctiếp

Cuối tuần, người đi bộ trên đường rất nhiều, cộng thêm thời tiết rất tốt, không ít các cặp tình nhân ra ngoài tản bộ, cực kỳ náo nhiệt. Ngải Tiếu bắt xe đến gần quán cà phê, sau khi xuống xe thì men theo con đường phía dưới một dãy đèn đường đi về phía trước.

Chỉ còn 5 cây đèn đường nữa là cô có thể đến được quán cà phê rồi, không biết trong dòng người qua lại này có nữ thần không ta?

Mắt thấy trước quán cà phê không ai dừng bước chân lại. Ngải Tiếu bắt đầu đi từng bước nhỏ, cực kỳ chậm rãi. Ánh mắt di chuyển, phát hiện thấy chỉ còn cách 4 cây đèn đường nữa thôi.

Ây da, bây giờ quay về thì có kịp không ta? Cô đứng yên dưới đèn đường, tay đang để trong túi áo bất giác nắm chặt lại, móng tay nhấn sâu vào trong lòng bàn tay.

Có lẽ......cô lần đầu tiên gặp được thần tượng, có phải là nên chuẩn bị một phần quà gì đó không? Cứ trực tiếp đi như vậy có khi nào bị trừ điểm ấn tượng không? Nhưng nữ thần hình như không giống người sẽ tính toán mấy chuyện này, lỡ như món quà mình tặng không được người ta thích thì chi bằng đi tay không.

Ngải Tiếu không ngừng tìm cho mình lý do để trốn tránh, đến cuối cùng vẫn là nhấc chân lên lết về phía trước.

Còn 3 cây đèn đường nữa, cô cúi đầu nhìn điện thoại, cách thời gian hẹn còn tới 20 phút lận.

Ánh nắng mùa xuân tuy không gay gắt nhưng cứ phơi dưới nắng như thế thì cũng không dễ chịu. Kéo nón lưỡi trai thấp xuống chút, cô tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng đi đến trước cửa quán cà phê, nhìn xung quanh, cô hít một hơi sâu, gửi tin nhắn cho nữ thần.

-Trú Trú: Em tới rồi...... đang ở trước cửa...... cái này...... em đội nón lưỡi trai màu trắng....... trước khi chị đến nói với em một tiếng trước...... để em...... chuẩn bị tâm lý......

-Nhạn Lai Thời: Được thôi, hahahaha.

Cúi đầu nhìn xuống vạt áo của mình, đôi chân Ngải Tiếu cảm thấy hơi mềm nhũn, điều này làm cô tự nhiên thấy khinh thường bản thân mình. Không biết đứng được bao lâu nữa, điện thoại trong túi lại rung lên, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

-Nhạn Lai Thời: Chị sắp đến rồi đó, em chuẩn bị xong chưa?

-Trú Trú: Chuẩn bị xong rồi!

Ngải Tiếu đặt điện thoại xuống, thở dài trong lòng....... thôi kệ đi, để cô đứng đây cả ngày cũng không chuẩn bị được tâm lý gặp mặt đâu.

Nhạn Đường cách đó không xa thấy được những động tác nhỏ dễ thương của em ấy, nhè nhẹ cong môi lên. Ngải Tiếu bình thường ăn mặc cũng rất dễ thương, nhưng khi em ấy dày công sửa soạn thì vẫn có một chút cảm giác khác lạ hơn....... càng dễ thương hơn thường ngày, nhưng có một điều giống với lúc trước mỗi khi gặp mặt là đều làm cô cảm thấy rung động.

Cô đứng một hồi, nhấc chân lên đi về phía thiếu nữ toàn thân đang tỏa ra khí chất thanh xuân phơi phới kia.

Ngải Tiếu hồi hộp chờ đợi nữ thần đến, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, mà chỉ cúi đầu xuống lẩm bẩm 'không hồi hộp'. Rất nhanh, cô nghe thấy có người đi về phía mình, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng hơn, mỗi một bước đều làm tim cô đập nhanh hơn nữa.

Có phải nữ thần đến rồi không...... Có phải nữ thần đến rồi không?

Đợi đến khi người đó đứng trước mặt cô, Ngải Tiếu liền 'liều mình' ngẩng đầu lên. Cùng lúc đó, Nhạn Đường làm ra vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, mở miệng hỏi: "Xin hỏi em có phải là Khổ Trú không?"

Ngải Tiếu: "......"

???????????

Trong lòng cô xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi! Mở miệng tính nói chuyện, nhưng cả buổi cũng không nói ra được một chữ nào.

Tại sao Yến Đàm lại đến đây! Tại sao cô ấy lại hỏi mình có phải Khổ Trú không! Tại sao hôm nay cô ấy lại ăn mặc xinh đẹp như thế!

A, đợi đã, câu cuối không tính!

Ngải Tiếu há hốc mồm ngẩn ngơ nhìn Nhạn Đường, đối phương cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn cô. Hai người đứng trước cửa cà phê kinh ngạc nhìn nhau một hồi lâu, Ngải Tiếu có chết cũng không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế.

Cho dù trong lòng cô có một trăm lý do không tin, nhưng không thể không thừa nhận là đáp án của vấn đề này chỉ có một mà thôi, đó chính là...... 'Yến Đàm' gì đó thật ra chính là Nhạn Đường.

Ngải Tiếu sắp bị cái sự ngu ngốc của mình làm cho tức chết rồi, lúc trước cảm thấy giọng nói của chị gái hàng xóm của Dịch Nhàn với nữ thần rất giống nhau, sau này thấy tên nghe cũng giống giống, sau này nữa lại phát hiện cách nói chuyện của hai người......sao cô lại chậm hiểu như vậy, Nhạn Đường với Yến Đàm rõ ràng là một người mà!

Cho, cho nên nói, lúc trước cô đã từng gặp nữ thần rất nhiều lần rồi? Nhiều chuyện mất mặt của mình cũng bị nữ thần nhìn thấy rồi? Sao xui xẻo vậy, còn nữa sự trái ngược của cô giữa trên mạng và ngoài đời, cùng một thời gian nhưng lại nói những lời khác nhau đối với Yến Đàm và Nhạn nữ thần...... trời ơi, mất mặt quá đi!!!

Hơn nữa, tại sao Dịch Nhàn lại không hề nói cho mình biết chị gái hàng xóm này tên Nhạn Đường vậy! Nhạn nữ thần tại sao lại gạt mình nói là Yến Đàm gì đó! Nếu Dịch Nhàn nói ra tên đối phương sớm hơn, thì mình đâu có gây ra nhiều chuyện hiểu lầm vậy?

Nhưng mà như vậy cũng có thể nói là, cô đã từng cùng nữ thần đi mua sách, uống cà phê, lên lớp, ăn cơm, mua trái cây, nhận được bánh kem?

Niềm hạnh phúc đột nhiên dâng trào, làm cô cảm thấy hiện giờ mình giống như kẻ thắng lợi vậy.

Nhưng mà...... Ngải Tiếu nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của Nhạn Đường, lần đầu tiên biết được, khi một người được gắn thêm một thân phận khác thì cảm giác đối phương mang lại hoàn toàn khác trước.

Lúc trước khi gặp người này mình cũng cảm thán đối phương xinh đẹp quá, nhưng trong khoảnh khắc cô ấy hỏi mình có phải là Khổ Trú không, khi Ngải Tiếu nhìn cô ấy, cả thế giới như được gắn thêm lăng kính màu hồng.

Trong mắt cô, hiện ra người xinh đẹp nhất thế giới, cũng chính là người cô thích nhất.

Ngải Tiếu ngẩn người không nói chuyện, cho đến khi cô thấy được nụ cười trên mặt đối phương, lập tức hoảng loạn kéo nón cúi đầu xuống, cho khuôn mặt đỏ ửng vào trong bóng tối.

Thời gian im lặng đã đủ lâu rồi, Nhạn Đường đoán chắc trong đầu em ấy đã nhận ra được thân phận của mình, liền mở miệng nói trước: "Không ngờ em lại là Khổ Trú, trùng hợp thật."

"Em, em cũng không ngờ, ngờ tới chị lại là Nhạn nữ...... Nhạn Đường."

Ngải Tiếu nói xong thì trong lòng thấy rất giận mình, rõ ràng trước đây đã gặp người này nhiều lần rồi, tại sao giờ lại cà lăm vậy?

"Đừng đứng trước cửa nữa, vào trong rồi nói tiếp đi." Nhạn Đường cười nhẹ, xem ra đã điều chỉnh xong tâm trạng ' kinh ngạc' của mình rồi, "Không cần căng thẳng, cũng quen nhau lâu rồi mà."

Đúng ha, lý ra cô không nên căng thẳng, mình với Nhạn Đường tuy không thân, nhưng cũng gặp qua nhiều lần vậy rồi. Ngải Tiếu hít thở sâu, đi theo sau lưng Nhạn Đường vào quán cà phê.

"Em muốn ngồi đâu?" đi được vài bước, Nhạn Đường hỏi.

Ngải Tiếu nhớ đến lúc trước đã từng tưởng tượng ra mình và nữ thần dưới ánh đèn mờ ảo cùng bầu không khí lãng mạn...... nhất thời rất muốn nhét cái đầu của mình vào tường.

Cô cúi đầu xuống ấp úng nói không nên lời, Nhạn Đường cười, nói: "Vậy ngồi chỗ lần trước đi."

AAAAAAAA!

Giọng nói thuộc về nữ thần vang lên bên tai, hơi thở thuộc về nữ thần đang vây xung quanh, Ngải Tiếu cảm thấy mình như sắp nổ tung rồi.

Lần này, Nhạn Đường không có chỉnh cái đèn cho sáng lên, ánh sáng vàng cam lãng mạn lan tỏa ra xung quanh, làm cho những tâm sự nói không ra được hóa thành sự im lặng.

Nhân viên phục vụ hỏi hai người có cần gọi món không, Ngải Tiếu đang ngồi ngay ngắn không lên tiếng, Nhạn Đường chỉ còn cách gọi cà phê với món bánh lần trước. Đợi nhân viên phục vụ rời khỏi, Nhạn Đường hướng người ra phía trước, hai tay đặt lên bàn: "Đừng nói là hôm nay em sẽ làm đà điểu cả buổi nha?"

"Em, em không......" mặt Ngải Tiếu nóng lên, đặc biệt là khi thấy Nhạn nữ thần đang chăm chú nhìn mình, thì tay chân càng luống cuống hơn.

"Được thôi." Nhạn Đường cảm thấy mình chắc là làm chú đà điểu này sợ rồi, mỉm cười rồi nói: "Vậy em có gì muốn hỏi chị không?"

Giọng cười của Nhạn Đường truyền vào tai Ngải Tiếu, nghe hơi nhột. Cô nắm lấy quần jean, nhỏ tiếng hỏi: "Tại sao chị lại nói mình là Yến Đàm vậy....."

Nhạn Đường mặt nghiêm túc trả lời: "Do từ sớm đã tiết lộ tên thật và nghệ danh giống nhau, cho nên nhiều lúc chị phải nói mình là Yến Đàm." Cô nói xong thì tự mình ghi nhớ trong lòng....... chuyện này phải về nói cho Dịch Nhàn biết mới được, mắc công em ấy lại bán đứng mình.

Ngải Tiếu gật đầu, lại hỏi: "Dịch Nhàn chắc biết thân phận của chị phải không, sao lại không gọi tới tên chị?"

"Cái này là có giao ước, chị thường có thói quen tách biệt thế giới 2D với 3D ra, nên kêu em ấy khi xưng hô thì chú ý chút." Khóe miệng cô cong lên, nụ cười đó dưới ánh đèn mờ ảo làm cho Ngải Tiếu suýt chút nữa ngạt thở.

Tại sao người này càng nhìn càng thấy xinh vậy, rõ ràng lúc trước tiếp xúc cũng đâu có mấy cách nghĩ kỳ lạ này đâu......

Lúc trước là thích Nhạn nữ thần, không có cảm giác gì với Yến Đàm, bây giờ thân phận của hai người gộp lại làm một, Ngải Tiếu một hồi thì cảm thấy mình lén lút thích chị hàng xóm của Dịch Nhàn như vậy là không tốt, một hồi thì lại cảm thấy mình thích không có gì là sai cả, dù sao thì từ 3 năm trước cô đã bắt đầu thích Nhạn nữ thần rồi.

Trong tâm trạng bối rối, cô nghĩ hoài không ra câu hỏi thứ 3. Nhạn Đường ở đối diện nắm nhẹ tay trái lại, che miệng lại cười: "Không còn gì để hỏi nữa à?"

"Không, không có nữa......" Ngải Tiếu nắm chặt quần mình lại, chỗ bị nắm sắp bị mồ hôi làm ướt luôn rồi, "Xin lỗi, lần đầu tiên gặp mặt, em rất căng thẳng."

Tuy biết làm vậy là hơi mặt dày, Nhạn Đường vẫn lấy giọng nói của mình hay dùng ở thế giới 2D ra nói: "Chắc là em quen thuộc với giọng nói này hơn, hử....... như vậy em có thoải mái hơn chút nào không?"

Ngải Tiếu: "......"

Trời ơi, làm gì có! Cô ấy nếu dùng giọng nói bình thường nói chuyện, thì cô còn có thể tự gạt mình người đối diện chỉ là Yến Đàm mà thôi. Bây giờ dùng giọng nói mà cô say mê nhất nói chuyện, thoải mái được mới là lạ đó!

Giọng nói này, đúng là phạm quy mà!

Ngải Tiếu đột nhiên nhớ tới 'Thanh Tâm Chú' thường được nhắc đến trong các tiểu thuyết tu tiên, cô rất sợ mình không niệm chú thì máu mũi chắc sẽ chảy ra luôn quá.

Lúc trước những chi tiết nhỏ ít được chú ý đến nay lại được phóng to gấp vạn lần trong không gian riêng dành cho hai người này, cô lần đầu tiên phát hiện ra hàng mi của người đối diện không ngờ lại dài đến thế, bàn tay mềm mại lại thon dài, ngón tay út đeo một chiếc nhẫn bạc, dường như là có một ý nghĩa nào đó.

Ngải Tiếu lén lén nhìn người mà mình đã yêu thầm nhiều năm, Nhạn Đường phát hiện ra điều này thì cho ánh mắt di chuyển ra chỗ khác, để em ấy có thể 'ngắm' mình tốt hơn.

Cái chậu hoa màu xanh đậm trong ánh mắt cô có gì để xem đâu, cô chẳng qua là sợ khi hai người bốn mắt nhìn nhau thì lại làm chú đà điểu nhỏ kia sợ thôi.

Trạng thái này duy trì cho đến phục vụ bê cà phê qua. Ngải Tiếu nhân cơ hội nhìn theo ánh mắt Nhạn Đường, ngoại trừ chậu hoa ra thì là bức tường, không biết có gì để xem nữa.

Có phải là mình không thu hút được nữ thần, cô ý ngay đến nhìn mình mà cũng không muốn nữa hả? Cắn nhẹ môi của mình, Ngải Tiếu bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nghe Nhạn Đường lên tiếng: "Cô giáo Ngải?"

A, AAAA!

Dùng giọng nói của Nhạn Đường kêu tiếng 'Cô giáo Ngải' càng phạm quy hơn nữa!

Ngải Tiếu mơ hồ trả lời một tiếng, sau đó cố làm vẻ bình tĩnh cầm ly cà phê lên, kết quả là suýt chút nữa làm đổ cà phê ra ngoài.

Nhạn Đường dường như là không có ý thức được nguyên nhân em ấy căng thẳng là do mình, nụ cười càng sâu xa hơn: "Cho nên, chị sau này nên gọi em là gì, tiếp tục gọi cô giáo Ngải, hay là Trú Trú?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp