Sư Tử Nhỏ Có Vị Chua Ngọt

Chương 4


3 năm


Việc học trong học kì 2 cao tam vô cùng bận rộn, mỗi một học sinh đều bị bao phủ bởi biển đề ôn thi đại học, lịch đếm ngược thời gian thi ở phía sau lớp mỗi ngày đều rất có nguyên tắc mà rớt một tờ, giọng của giáo viên cũng càng ngày càng gấp.

Tiêu Chiến đã hoàn thành kì thi mĩ thuật, thành tích cũng rất cao, buông bút vẽ xuống, vùi đầu làm đề. Một vài lúc rảnh rổi, anh sẽ vẽ vào chỗ trống trong vở graffiti, muốn vẽ gì thì vẽ đó.

Từ khi mơ giấc mơ quỷ dị kia, Tiêu Chiến càng ngày càng để ý đến hành động của Vương Nhất Bác. Trong mắt người khác, Nhất Bác là một người không dễ tiếp xúc, là một cool guy, nhưng kỳ thực cậu lại có một trái tim dịu dàng đến lạ thường.

Tiêu Chiến thích ăn khoai tây chiên, anh đều lấy vài bịch ra vừa ăn vừa làm đề. Mỗi lần sắp ăn xong, Vương Nhất Bác liền trộm mua thêm để tồn, nhãn hiệu hay khẩu vị cũng sẽ không sai. Tiêu Chiến mỗi lần xé gói bánh đều mời đối phương, nhưng Vương Nhất Bác chỉ ăn hai miếng, còn lại đều vào miệng Tiêu Chiến.

Còn có trái cây được gọt sẵn ở trên bàn, quần áo trên ban công đều đúng lúc thu lại.

Cuộc sống của hai nam sinh cao trung rất đơn giản, số chuyện phải làm không nhiều lắm đều do Vương Nhất Bác nhận thầu hết.

Trong cuốn vở graffiti của Tiêu Chiến, dần dần có những đồ vật nhỏ đáng yêu, năng động, anh vẽ ván trượt, motor, người tuyết, còn có Vương Nhất Bác.

Phiên bản chibi của Vương Nhất Bác với khuôn mặt trầm ngâm, hay lúc cười ra hai dấu ngoặc đơn nhỏ, lúc trượt trên ván trượt, Tiêu Chiến tự nhận mình vẽ rất khá, mỗi lần lật xem đều có thể làm cho tâm tình anh vui vẻ.

Lại nhớ đến, tuy Vương Nhất Bác có chút ông cụ non, nhưng lớp mỡ sữa trên khuôn mặt trắng nõn của cậu còn chưa biến mất, Tiêu Chiến lén lút cho cậu một cái biệt danh —— Vương Điềm Điềm.

Người nào đó ngoài mặt là cool guy, nhưng kỳ thực rất ngọt ngào.

Vào đầu tháng 5, trường tổ chức một bữa tiệc tối đưa tiễn học sinh cao tam, liên quan đến Vương Nhất Bác, cũng liên quan đến Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lại bị chủ nhiệm lớp kêu đi biểu diễn tiết mục vũ đạo, Tiêu Chiến thì với tư cách là đại diện cho các thí sinh thi vào đại học lên đài phát biểu.

Một văn một võ, một tĩnh một động.

Vào lúc trình diễn, Tiêu Chiến ngồi ở hàng đầu tiên, nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác. Trên sân khấu, cả người Vương Nhất Bác tản ra ánh sáng, thân thể theo tiết tấu của âm nhạc mà đong đưa, khả năng phối hợp cũng điêu luyện. Đại đa số người thực hiện vũ đạo đều chỉ là nhảy động tác sao cho đúng thôi, còn vũ đạo của Vương Nhất Bác có thể xưng là nghệ thuật, là sự hưởng thụ của thị giác và cái đẹp. Cậu đúng thật là một dancer bẩm sinh cực kì có tài năng.

Bài phát biểu của Tiêu Chiến không kiêu ngạo, không siểm nịnh, kiếp học ba năm gian khổ rất nhanh đã phải kết thúc, kỳ vọng và miễn cưỡng chồng chất lên nhau, bọn họ chung quy phải mộng tưởng càng cao càng xa, rời đi cái nôi này, đi đến đất trời rộng lớn.

Nhân khí hai người đều cao, dưới khán đài truyền lên từng trận tiếng hét chói tai.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nghiêm túc phát biểu trên sân khấu, cũng rõ ràng biết một tháng sau, bọn họ sẽ phải chia lìa.

Tiệc tối kết thúc, Vương Nhất Bác vào hậu trường thay quần áo, Tiêu Chiến bị giáo viên bắt giữ lại một lát, anh bảo Vương Nhất Bác cứ đi về trước đi. Chờ đến khi sân trường trống vắng không còn bóng người, anh mới được thả đi. Tiêu Chiến vào phòng học lấy cặp sách. Kỳ thật cặp sách không cần lấy, buổi tự học vào buổi tối ở trên trường đều đã dừng lại, ngày mai là ngày học tập bình thường, cũng không có bài tập về nhà. Tiêu Chiến chỉ là muốn lấy cuốn vở graffiti của anh thôi.

Trong phòng học ngoại trừ một mình anh còn có cô gái xuất hiện hồi lễ Giáng sinh.

Vở graffiti của anh bị người khác lật ra. Mà người lật còn chưa rời đi.

Giáo dưỡng của Tiêu Chiến tốt, cũng nhịn không được mà tức giận mở miệng:

– Cậu động vào đồ vật của tôi?

Cô gái kia dùng biểu tình khó có thể tin nhìn anh.

– Cậu là gay sao? Vương Điềm Điềm là ai? Vương Nhất Bác?

Tiêu Chiến nói:

– Em ấy là em trai tôi.

– Em trai sao? Vậy vì sao hai người khác họ? Vì sao cậu mỗi ngày đều nhìn cuốn vở này mà cười, mỗi ngày đều cẩn thận bỏ vào cặp sách mang theo bên mình?

Nước mắt của cô gái đó rơi trên mặt, rít gào lên:

– Tôi thích một người lâu như vật, không đúng, không riêng gì tôi, còn có nhiều người ngưỡng mộ khác cậu nữa. Bọn họ biết cậu là dạng người thế này sao?! Bọn họ biết cậu thích nam sinh sao?! Cậu là tên lừa đảo!?

Như bị người ta nói trúng tâm tư, Tiêu Chiến còn đang nỗ lực tự hỏi hàm nghĩa của mấy từ “gay”, “thích nam sinh”, “tên lừa đảo”.

Anh muốn mở miệng giải thích rằng mình không có lừa gạt bất luận là ai, nhưng nhìn biểu tình sắp hỏng mất của đối phương, một chữ cũng không nói nên lời.

–0–

Vương Nhất Bác lúc về nhà phát hiện Tiêu Chiến còn chưa về, lại trở về trường về trường tìm Tiêu Chiến.

Phòng học của Tiêu Chiến còn sáng đèn, cậu đứng trên thang lầu liền nghe được giọng nói nóng giận của một nữ sinh.

Tiêu Chiến khẳng định không biết xử lý loại chuyện này thế nào, rõ ràng anh cũng không có làm sai điều gì.

Cậu đi vào, thấy Tiêu Chiến đã thu thập lại mọi thứ, cậu sau đó mở miệng nói với cô gái kia.

– Là các người tự tiện thích anh ấy, tự tiện lợi dụng sự dịu dàng và giáo dưỡng của anh ấy, lại còn hi vọng anh ấy đáp lại các người. Cô hi vọng anh ấy phải có tư cách gì, là bạn học hay là bạn bè, anh ấy có chỗ nào không tốt? Cô cũng là người muốn thi vào đại học, nếu chuyện hôm nay đối với Tiêu Chiến có ảnh hưởng gì, cô không thấy lương tâm mình sẽ cắn rứt sao?

Nói xong liền kéo Tiêu Chiến rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng la khóc của nữ sinh.

–0–

Trên ghế sô pha, Vương Nhất Bác đặt cái ly rót đầy nước ở trên bàn, cả người Tiêu Chiến giống như gỗ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Tuy rằng khiếp sợ nội dung nói chuyện của hai người, nhưng cậu không muốn Tiêu Chiến thi đại học, cậu áp chế cảm xúc của mình, thử mở miệng an ủi Tiêu Chiến:

– Con gái rất dễ xúc động, anh không cần nhớ lại chuyện đó. Ngày mai giải thích tốt là được rồi.

Tiêu Chiến nhắm mắt hồi lâu mới mở ra, như là đã nhận lấy một thứ gì thập phần thống khổ. Anh lấy cuốn vở graffiti của mình từ trong cặp sách ra, đặt trong tay Vương Nhất Bác, sau đó mở miệng:

– Không phải, không phải thế…… Có khả năng điều cô ấy nói chính là sự thật, anh lừa gạt mọi người, anh thích nam sinh, đối tượng lại là em, có phải rất ghê tởm đúng không.

Một câu mang đến lượng thông tin quá quá tải, Vương Nhất Bác thậm chí còn cảm thấy là ảo giác.

Thấy đối phương tự đày đọa bản thân, Vương Nhất Bác rốt cuộc nhịn không được nữa, đặt tay lên vai Tiêu Chiến, ấn đối phương xuống một chút, sau đó dùng sức hôn lên đôi mắt khiếp sợ của đối phương.

Đều là người không có kinh nghiệm, chỉ biết để hai đôi môi dán vào nhau, một lát sau liền tách ra.

– Ghê tởm sao? Nếu anh biết em đối với anh cũng ôm loại suy nghĩ thế này thật lâu, thì anh cũng cảm thấy ghê tởm sao?

– …….

– Tiêu Chiến, em thích anh, từ rất lâu về trước đã thích anh.

– Em cho rằng một tháng sau chúng ta sẽ vĩnh viễn chia lìa, em rốt cuộc chẳng thể nhảy vào cuộc sống của anh được nữa, chỉ là nghe anh nói anh thích em, em thật sung sướng, nhưng cũng không thể tin được.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, lời nói bộc bạch vang lên trong phòng khách an tĩnh.

Hai trái tim nóng bỏng không còn trốn tránh được nữa. Thời cơ không đúng, hai người hậu tri hậu giác mới phát hiện rằng, người mình thích cũng thích mình.

Tiêu Chiến: “Em còn nhỏ.”

Vương Nhất Bác: “Em từ sớm đã thích anh.”

Tiêu Chiến: “Em đối với anh quá tốt.”

Vương Nhất Bác: “Chỉ đối tốt với mình anh, chỉ dạy anh chơi ván trượt, chỉ cùng anh đắp người tuyết, chỉ thích một mình anh.”

……..

Tiêu Chiến: “Chúng ta đây?”

Vương Nhất Bác: “Anh cứ lo thi trước, sau đó chúng ta ở bên nhau.”

Tiêu Chiến: “Anh còn phải đi vào đại học.”

Vương Nhất Bác: “Hai năm sau em đi tìm anh.”

Tiêu Chiến: “Chúng ta sẽ rất vất vả.”

Vương Nhất Bác: “Thời điểm Tiêu Chiến không nhìn đến em, thì đó mới là thời điểm em vất vả nhất.”

Tiêu Chiến nhớ lại lời Vương Nhất Bác đã nói qua:

   – Tình yêu vốn chính là như vậy, không có cách nào khác. Nếu nói nhẹ nhàng như vậy, thì chỉ là không đủ yêu mà thôi.

Tương lai rất xa xôi, nhưng mà vào giờ này khắc này, cuối cùng hai trái tim tràn đầy tình yêu đã vui vẻ, anh theo bản năng nắm lấy tay đối phương, cho cậu một cái ôm thật chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play