Anh Đẹp Lắm

Chương 5


3 năm


“Tôi về nước rồi! Vừa hạ cánh xong! Bất ngờ không? Sốc không? Ha ha ha, ông không phải nói tôi cũng biết đáp án rồi, come on baby! Biết ngay ông định hỏi gì, tôi chẳng cần ai hết, chỉ cần ông, may tới đón tôi!” Nói xong liền cúp máy.

Lịch Tu vào phòng ngủ, thấy Phương Kiều vẫn say giấc, tư thế không đổi, xem ra tối qua anh mệt lả. Lịch Tu vươn tay xoa trán anh, không nóng, yên tâm hơn một chút.

Chuông cửa reo lên, Lịch Tu mở cửa nhận quần áo từ tay Lâm Lăng, thay xong quần áo thì bước từ phòng ngủ, nói với hắn: “Đi sân bay.”

Lâm Lăng hẵng đần mặt.

“Sao thế?”

“Ngài…… có thể nói chuyện rồi ư?”

“Cũng chẳng phải người câm, đương nhiên có thể nói chuyện.” Lịch Tu đóng cửa cẩn thận, xuyên qua Lâm Lăng bước về trước: “Đi đón Chân Điền.”
Phản ứng của Chân Điền còn lố hơn Lâm Lăng nhiều, nghe thấy Lịch Tu mở miệng nói chuyện, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó gào lên, ngay lập tức xông tới ôm chặt lấy Lịch Tu: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng ông cũng nói chuyện rồi. Nếu không nói chuyện thì chắc chẳng cưới nổi vợ nữa!”

“Không cưới.” Lịch Tu chán ghét đẩy y ra.

Chân Điền miệng tiện: “Vậy gả đi nhé?” Lịch Tu lườm y sắc như dao, y bật cười dán về phía kính ô tô: “Đùa tí đùa tí, là tôi là tôi, ông không hỏi vì sao tôi đột nhiên quay về ư, tôi về cưới bà xã đó!”

“Cưới ai?”

“Vẫn chưa biết đây.” Chân Điền phiền não vò tóc xoăn: “Khả năng là con gái cả nhà họ Châu, cũng có thể là thiên kim nhà họ Liêu.”

Lịch Tu nói: “Chúc mừng.”

Chân Điền trừng hắn: “Ông không nói chuyện thì tốt hơn đấy.”

Lịch Tu cười: “Được, không nói.”

Châm Điền chỉ vào khoé miệng cong cong của hắn hét lớn: “Đậu má, còn biết cười nữa!” Quay đầu hỏi Lâm Lăng đang lái xe: “Tiểu Lâm Tử, cậu nói mau, rốt cuộc là tôi đã bỏ qua những gì?”

Lâm Lăng bó tay không trả lời, vì hắn cũng chẳng biết.
Không biết Chân Điền gây chuyện gì với gia đình mà, phụng phịu không chịu về, nhất định đòi ở khách sạn. Ở trên xe, Lịch Tu gửi hai tin nhắn cho Phương Kiều chẳng thấy anh hồi âm nên khá lo lắng, sau khi tiễn Chân Điền tới khách sạn liền bảo Lâm Lăng lái xe về, vừa đi được hai phút thì Chân Điền gọi điện qua: “Hai năm không gặp nhau mà ông đối xử với tôi như vậy hả? Có phải anh em nhau nữa không?”

“Tối gặp.” Lịch Tu cúp máy, nói với Lâm Lăng: “Lái nhanh lên.”
Hôm nay Phương Kiều dậy muộn, cộng thêm việc thức dậy không thấy Lịch Tu, tâm trạng rầu rĩ, không đi tiệm sách, định ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Chậm chạp gần một tiếng trong nhà bếp mới nấu xong cho chính mình một nồi cháo trắng, chan cho mình một bát, sau đó lấy cải muối trong tủ lạnh, ra khỏi bếp thì đúng lúc nghe thấy chuông cửa. Phương Kiều đặt bát cháo xuống đi mở cửa, thấy là Lịch Tu, mắt bứng sáng: “Sao lại là anh?”

Lịch Tu cau mày: “Em tưởng là ai?”

“Tưởng là ship bình ga, em vừa gọi.” Phương Kiều tránh sang một bên, “vào đi.”

Lịch Tu bước vào, quét mắt thấy bát cháo và cải muối trên bàn, lông mày càng nhíu chặt, xoay người hỏi Phương Kiều: “Vì sao không trả lời tin nhắn?”

“Hả? Anh gửi tin nhắn cho em à?” Phương Kiều rảo bước về phòng ngủ, nhanh chóng cầm điện thoại ra, hối lỗi nói: “Ban nãy em nấu cháo ở bếp, ngại quá, anh tới tìm em có việc gì à?”

Trước kia chưa lên giường với nhau, lần nào hắn tới anh thì anh đều hí ha hí hửng, cười tới mức mắt nhắm tịt, lần này lên giường xong, thái độ lập tức khác biệt, lại còn hỏi hắn tới đây có việc gì? Hắn thì có thể có việc gì ở đây?

Mắt thấy sắc mặt Lịch Tu càng ngày càng đen, Phương Kiều không hiểu xảy ra chuyện gì, hỏi tiếp: “Anh sao thế?”

Lịch Tu hít vào một hơi, bật ra hay chữ từ sau kẽ răng: “Không sao.”

Dáng vẻ này chẳng giống “không sao” tẹo nào, lẽ nào vì chuyện tối qua? Nếu thực sự vì điều đó thì cũng không khó hiểu, anh cũng là đàn ông, biết rõ dục vọng không được thoả mãn thì cả tâm sinh lý đều không thoải mái. Trong khoảng thời gian hai người duy trì mối quan hệ mờ ám, trong ngày Lịch Tu chưa bao giờ tới tìm anh, hôm nay là lần đầu tiên.

Kỳ thực ý tứ đã rành rành, anh đúng là ngủ tới hồ đồ, lại còn hỏi hắn tới đây làm gì, chẳng trách sắc mặt Lịch Tu không tốt.

Phương Kiều ảo não, lúng ta lúng túng, anh cất điện thoại vào trong túi, lòng bàn tay cọ qua cọ lại ống quần, nhỏ giọng hỏi Lịch Tu: “Anh muốn ở đâu?”

Phương Kiều thấp hơn Lịch Tu nhiều, Lịch Tu không thể không cúi đầu nhìn anh: “Cái gì?”

Phương Kiều tiến lên nắm chặt tay Lịch Tu, lòng bàn tay khô ráo mịn màng, ngón tay thon dài, móng tay hồng nhạt, được chăm sóc rất tốt, vừa nhìn là biết người không phải vất vả; chính là bàn tay này, tối qua du tẩu khắp người anh, bá đạo thâm nhập sâu vào trong…… Tai Phương Kiều nóng bừng bừng, đáng sợ quá, sao anh lại biến thành dạng này, chỉ là nhìn tay người ấy thôi mà cũng có thể cứng.

Giống như một tên biến thái lúc nào cũng ‘hứng tình’ vậy.

“Em nói là, anh muốn làm ở đâu?” Phương Kiều nắm tay Lịch Tu ngẩng đầu nhìn hắn: “Phòng khách hay phòng ngủ? Nhà tắm cũng được, em sao cũng ok.”

Lịch Tu:“……”

Hình như anh hiểu lầm, mà cũng hình như không phải. Sự khó chịu khó hiểu trong lòng kia chẳng hiểu sao lại biến mất, Lịch Tu rút tay về, tự cho rằng mình lạnh lùng lắm liếc Phương Kiều: “Em muốn làm?”

“Muốn.” Phương Kiều cúi đầu, lưu lại trước mắt hắn chóp tai đỏ ứng: “Mỗi lần gặp anh đều muốn.”

Lịch Tu không kìm chế được cau mày, nếu là người khác nói câu này, hắn đã đấm kẻ đó từ lâu rồi. Đây chính là dụ dỗ trơ trẽn, chẳng chút liêm sỉ. Lịch Tu nắm cằm Phương Kiều nâng lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong vắt của anh, kỳ lạ là lời này nói ra miệng người này, anh chỉ thấy đáng yêu, muốn thoả mãn em ấy, làm em ấy khóc thét.

“Về phòng đi.”
Lần này, Phương Kiều kịp thời ngăn Lịch Tu xé quần áo anh, anh chủ động cởi đồ ngủ, lưu loát nhanh chóng tự ‘lột sạch’ chính mình, sau đó cầm bao cao su và dầu bôi trơn đặt vào tay Lịch Tu. Cuối cùng anh nghiêng người nằm sấp trên giường. Nghe thấy tiếng bao bị xé, Phương Kiều do dự hai giây, xoay người tì dậy: “Có thể làm từ chính diện không? Em muốn ngắm anh.”

Lịch Tu rũ mắt nhìn anh, trong mắt ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn, lát sau nói: “Có thể.” Hắn phủ lên người Phương Kiều, bao bọc Phương Kiều trong lòng mình, một tay vuốt ve sau lưng anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên lối vào hơi sưng: “Muốn thật hả?”

Trải qua tối hôm qua, da mặt Phương Kiều dày lên không ít, anh giơ hai cánh tay vòng qua cổ Lịch Tu, thủ thỉ bên tai hắn: “Muốn.” 

Lịch Tu gật đầu, không cho anh cơ hội để hối hận nữa, sau khi bôi trơn đơn giản liền giương súng tiến công. Đỉnh trụ vừa đâm vào, Phương Kiều đau tới mức khẽ run rẩy; Lịch Tu lại chỉ dừng lại ngắn ngủi mấy giây, sau đó ngay lập tức thẳng lưng đâm vào tận gốc. Phương Kiều bật kêu thành tiếng, vành mắt trở nên ướt át, Lịch Tu nắm eo anh điều chỉnh hô hấp và tư thế; sau đó nhanh chóng nhấp sâu. Phương Kiều đau đớn, chịu được mấy chục phát nhấp liền bật khóc nức nở. Anh nức nở khiến Lịch Tu càng tiến công mạnh mẽ, hắn đã thăm dò được điểm mẫn cảm của Phương Kiều, cách mấy lần liền nhấp vào nơi đó — không dám nhấp liên tục, sợ Phương Kiều không chịu được — nhưng dù dùng cách này, Phương Kiều vẫn cảm thấy khó chịu, dưới kỹ xảo siêu quần của Tu, cái nơi từ đầu tới cuối chưa được chạm tới dần dần ngẩng đầu, nơi kết hợp phát ra tiếng nước dinh dính. Thân thể anh hoàn toàn mềm nhũn, không chút phòng bị rộng mở cho Lịch Tu thâm nhập. Khoái cảm đứt quảng giày vò anh, trên đùi đầy mồ hôi, trơn trượt khiến anh chẳng kẹp được thắt lưng Lịch Tu, đành dùng hai tay ôm cổ Lịch Tu, mềm giọng cầu xin hắn nhanh lên.

Lịch Tu thoả mãn anh, thắt lưng đong đưa vừa nhanh vừa mạnh, lại cố tình tránh điểm mẫn cảm kia, không để cho Phương Kiều sung sướng. Phương Kiều nâng nửa người lên, lấy lòng hôn lên cái cằm ẩm ướt mồ hôi của hắn, tính khí nửa mềm không cứng vểnh lên, cọ qua cọ lại trên bụng Lịch Tu, ý đồ cực kỳ rõ ràng. Lịch Tu giả vờ không hiểu, đè hai chân anh làm mãnh liệt, làm tới mức Phương Kiều lại không chịu nội, nức nở mở miệng xin hắn, nói rõ ràng rằng mình muốn nhấp nơi đó, nơi đó sướng. Lịch Tu thoả mãn được ác ý của mình, giờ hắn mới vươn tay lau nước mắt trên mặt Phương Kiều, lệnh cho anh nằm nghiêng, nâng một chân anh lên đâm vào ở góc độ đáng sợ, hung ác thoả mãn anh.

Phương Kiều sụp đổ nức nở, hai tay kéo ga giường nhăn nhúm, một khắc trước khi sắp lên đỉnh thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng chuông cửa. Phương Kiều mở trừng mắt, nhìn về phía cửa phòng ngủ rộng mở, toàn thân căng cứng, huyệt đạo mềm mại ép chặt. Lịch Tu không kịp đề phòng rên lên một tiếng, một tay ôm chặt lấy Phương Kiều, liên tục đâm rút thật sâu mười mấy phát, mở miệng cắn lên cổ Phương Kiều, nằm trên người anh bất động.

Dường như hai người lên đỉnh cùng lúc, Phương Kiều kẹp chặt thắt lưng Lịch Tu, bắp đùi co rút run rẩy, anh cắn chặt môi không lên tiếng, chỉ có nước mắt lặng yên chảy xuống từ khoé mắt.

Lịch Tu buông miệng, vương đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm dấu răng vương tơ máu, sau đó là khoé mắt ướt át của anh, cuối cùng ôm anh trong ngực trấn an, tới khi Phương Kiều thở dốc bình tĩnh lại, bật cười nhẹ: “Mặc quần áo, ship bình ga tới rồi.”
Đúng là ship bình ga thật. Phương Kiều mở cửa bảo họ vào nhà, sau khi đổi bình ga và trả tiền xong, nhờ họ mang bình đi, đóng cửa, giờ mới thả mình ngã lên sofa, chân mềm nhũn.

Lịch Tu tắm xong ra ngoài, bảo Phương Kiều đi tắm, Phương Kiều qua một hồi lâu mới rời mắt khỏi cơ bắp còn vương hơi nước của Lịch Tu, đỏ mặt rũ đầu: “Em đợi lát nữa tắm.”

“Đợi cái gì?” Lịch Tu cong lưng ngồi cạnh Phương Kiều, vươn tay sờ vành tai toả nhiệt: “Tới lần nữa không?”

Phương Kiều rụt cổ, mặt càng đỏ: “Không đâu, anh chưa ăn sáng đâu nhỉ, không đói à?”

Lịch Tu giơ tay vuốt tóc ướt, tư thế và ngữ khí lười biếng: “Ăn rồi, nhưng chưa no.”

Phương Kiều nhớ ra cháo mình nấu, hâm lại có lẽ vẫn ăn được: “Nếu anh không ngại, nãy em nấu……”

“Ngại.” Lịch Tu chau mày, biểu tình e ngại chẳng tẹo giả dối: “Thứ đó ăn được ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play