Anh Đẹp Lắm

Chương 7


3 năm


Phương Kiều nói thật: “Nhịn tí cũng được, anh có việc gì muốn bàn với em à?”

“Có việc cần làm với em.”

Phương Kiều ngơ ngác hai giấc, đỏ mặt: “Chỗ này, không tiện lắm……”

Lịch Tu phủ người xuống, thì thầm bên tai Phương Kiều: “Nhớ em.”

Đạo hạnh của Phương Kiều nông cạn, vành tai mềm mại, nghe thấy Lịch Tu nói vậy lập tức thay đổi thái độ, vươn tay chỉ lên kệ: “Chỗ này có body lotion.”

Bên ngoài bất kỳ lúc nào cũng có thể có người gõ cửa, không gian bên trong thì nhỏ hẹp, cảm giác vụng trộm tăng thêm sự kích thích. Tuy màn dạo đầu hơi qua loa, Phương Kiều lại không thấy đau lắm, chỉ thấy vừa căng thẳng vừa kích thích, anh quỳ gối trên giường cong eo vểnh mông, cắn gối rên ưm a.

Lịch Tu nắm chặt lấy eo Phương Kiều đâm rút mãnh liệt, e ngại âm thanh lắc lư ồn ào của giường, ôm Phương Kiều qua cạnh tường, nâng một chân anh lên mãnh liệt đâm rút.

Phương Kiều chỉ chống một mũi chân khó khăn thăng bằng, hai tay ôm chặt cổ Lịch Tu, mềm nhũn dán lên ngực hắn, rên rỉ theo âm thanh va chạm.

Lịch Tu vươn tay sờ đùi Phương Kiều, nơi đó ướt át trơn bóng. Phương Kiều mặt đỏ như lửa: “Xin lỗi, làm ướt quần anh rồi… Lát nữa em lấy đồ mới cho anh.”

“Ướt ghê.”

Lịch Tu lướt một vòng trên chân Phương Kiều, sau đó nâng mông anh lên ôm vào lòng, vừa đâm mạnh từ dưới lên vừa nói: “Sao ướt như vậy? Sướng lắm à?” Hai chân Phương Kiều cách khỏi mặt đất, anh hoảng hốt ôm chặt lấy cổ Lịch Tu, Lịch Tu không chờ anh trả lời đã tiếp tục: “Cắn chặt tới vậy, xem ra phê lắm.”

Phương Kiều như sắp tan vỡ: “Anh, a…. Anh đừng nói nữa……”

“Tại sao?” Lịch Tu thành thực hỏi: “Không phải em bảo nói vậy trợ hứng ư? Bên trong em vừa ướt vừa trơn, còn rất nóng, cắn anh thoải mái lắm…..” Chưa nói xong liền bị Phương Kiều hung ác chặn miệng.

Hai người cứ duy trì tư thế đó làm xong chuyện.
Một trước một sau lên lầu, tắm xong đi ra, Phương Kiều tìm thấy một bộ đồ thể thao trong tủ quần áo, đưa cho Lịch Tu: “Bộ này em mua online, size to, chưa bao giờ mặc.”

Lịch Tu không nhận, để điện thoại lại vào phòng tắm, Phương Kiều ôm quần áo đứng ở cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước róc rách bên trong, lòng vui phơi phới, cũng chẳng biết sao vui đến vậy.

Lịch Tu tắm xong bước ra, thấy Phương Kiều ôm quần áo đứng đó, giống như một cô dâu nhỏ chờ được phục vụ ông xã, hắn không kìm được bật cười: “Em làm gì thế?”

“Sao chưa lau khô người đã ra rồi.” Phương Kiều lướt mu bàn tay theo giọt nước vương trên lồng ngực hắn, đỏ mặt nói: “Mặc quần áo đi, lỡ có người lên đây……”

“Em có biết em gạ tình* lắm không?”

* chỗ này bản gốc là ‘thiếu thao’ nhé =))

“Em……” Phương Kiều khựng lại: “Em, em không biết.”

Lịch Tu cau mày tiếp nhận quần áo trong tay Phương Kiều: “Sau này không cho phép sờ ngực anh.”

“Ơ, được.” Phương Kiều lúng túng gật gật đầu, thấy Lịch Tu ném quần áo lên giường, không định mặc. Phương Kiều nắm tay hắn hỏi: “Sao vậy?”

Lịch Tu cúi đầu nhìn tay Phương Kiều, Phương Kiều đỏ mặt, nhưng chẳng buông tay được: “Không được sờ ngực, vậy sờ tay được không? Em chẳng bao giờ nhịn được, lúc nào cũng muốn chạm vào anh, da anh đẹp thiệt ấy. Người chỗ nào cũng đẹp.”

Lịch Tu:“……”

Phương Kiều cố chấp hỏi: “Sao anh phải thay quần áo?”. truyện đam mỹ

Đương nhiên Lịch Tu không thể thừa nhận do mình bị sờ tới cứng, xụ mặt nói: “Xấu.”

“Cái gì?”

“Quần áo Xấu! Không mặc!”

“…….” Phương Kiều trầm mặc chốc lát, nhìn Lịch Tu, nhỏ giọng: “Em còn khen anh tính cách tốt trước mặt anh trai anh cơ đấy……”

Lịch Tu vừa nghe thấy thì lông mày càng nhíu chặt: “Anh của anh tới tìm em bao giờ?”

“Chiều hôm qua.”

“Tới làm gì?”

Phương Kiều ngẫm nghĩ nói: “Cũng chẳng làm gì, chỉ hỏi có phải em thích anh không, vì sao thích anh?”

Lịch Tu ngồi xuống mép giường, vỗ đùi, đợi Phương Kiều ngồi xuống, vươn tay sờ eo anh: “Giờ anh có phải tính tình rất tốt không?” Phương Kiều gật đầu, Lịch Tu lại hỏi: “Em trả lời thế nào?”

Phương Kiều ôm cổ y: “Em nói em thích anh, vì anh đẹp lắm.”

Lịch Tu: “…… Em thật thà thiệt.”

Phương Kiều: “Em siêu thật thà mà, em trả lời như vậy đó.”

Lịch Tu định đẩy Phương Kiều ra nhưng nhịn lại. Người ta cũng chẳng nói sai, hắn đúng là đẹp trai thật, từ bé tới lớn, tất cả mọi người đều nói vậy với hắn, nếu mà không sai thì hắn có quyền gì mà giận? Lịch Tu đành y như ‘tính tình tốt’ bấu lưng Phương Kiều một cái.

Phương Kiều uốn éo thắt lưng, cầm tay Lịch Tu: “Tối đó không phải anh cũng tới cổng nhà em à, sao sau đó lại đi?”

“Anh uống nhiều quá quên rồi.”

Phương Kiều nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay hắn: “Sau này uống ít thôi.”

Lịch Tu nén giận trong lòng, lạnh lùng đáp: “Dựa vào cái gì để anh nghe lời em?”

“Thì…… em thích anh mà. Anh thấy nhé, ban nãy dưới lầu, một tay anh cũng đủ ôm trọn lấy em, uống nhiều rồi thân thể sẽ không khoẻ. Lực cánh tay đương nhiên không tốt được vậy nữa…… Em thích anh như bây giờ cơ.”

Lịch Tu chờ Phương Kiều nói xong liền đè anh lên giường. Phương Kiều giãy dụa muốn ngồi dậy, bị Lịch Tu dùng một tay khống chế bả vai: “Ai nói chỉ có lực cánh tay tốt, lực eo của anh cũng rất đỉnh, không tin thì em kiểm tra thử đi.”

“Em tin em tin!”

“Tin cũng phải thử.”

Lịch Tu kéo khăn tắm xuống.

Phương Kiều khóc không ra nước mắt.
8

Hiểu Viện liên tiếp bốn ngày không đi làm, Phương Kiều gọi điện cho cô mấy lần đều không ai nghe máy. Tới tận tối ngày thứ tư, Phương Kiều tắm xong bước ra, tiện tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ.

Của Hiểu Viện.

Phương Kiều gọi lại, chuông reo một tiếng liền thông, Hiểu Viện trầm giọng khóc: “Sếp ơi cứu em!”

Cô mau chóng nói ra địa chỉ, không đợi Phương Kiều nói gì đã cúp. Cảm thấy tình hình này bất thường, Phương Kiều không dám gọi lại, cầm chìa khoá xe ra cửa, phóng xe tới hộp đêm Hiểu Viện nói.

Xuống xe bước về phía cổng hộp đêm thì anh bị hai người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen chặn lại, Phương Kiều nói: “Tôi tới tìm người, có việc gấp!”

Một trong hai người nọ ngó Phương Kiều từ trên xuống dưới rồi lắc đầu. Phương Kiều gấp muốn chết, đã quýnh lên lại càng chẳng nghĩ ra kế gì, anh quay người xuống cầu thang, cuống cuồng lật danh bạ điện thoại, do dự không biết nên nhờ Lịch Tu hay báo luôn cho cảnh sát. Bỗng nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái, Phương Kiều quay đầu, mắt bừng sáng: “Anh Chân!”

“Đúng là cậu rồi, cậu…….” Chân Điền ngó Phương Kiều kỹ càng: “Sao lại mặc thế này ra đường?”

Phương Kiều cầm chặt tay Chân Điền, kích động đáp: “Có thể gặp được anh ở đây thật tốt quá! Xin anh giúp tôi với!”

Sự nhiệt tình của Phương Kiều doạ Chân Điền sững người: “Có, có chuyện gì thì nói đã, cậu bỏ tay tôi ra trước đi.”

“Xin lỗi.” Phương Kiều buông tay Chân Điền, giơ tay chỉ về cổng của hộp đêm: “Anh có thể nghĩ cách dẫn tôi vào trong đó không? Tôi có một người bạn đang gặp rắc rối trong đó. Tôi…….”

“Hiểu hiểu.” Chân Điền ngắt lời anh, hỏi: “Biết ở tầng mấy không? Trong đó người phụ trách mỗi tầng khác nhau, biết cụ thể tầng mấy thì tìm nhanh hơn.”

“Tầng ba.”

“Được.”

Chân Điền dẫn Phương Kiều vào hộp đêm, tới tầng ba, gọi quản lý tầng đó ra, cho hắn xem ảnh trong điện thoại Phương Kiều: “Thấy người này không?”

Quản lý lắc đầu: “Không ạ.”

“Cho cậu mười phút, tìm bằng được người này cho tôi.”

“Chân thiếu, ngài làm khó em rồi…….”

Chân Điền: “Tám phút.”

Quản lý cuống quýt dậm chân: “Mười phút! Em đảm bảo có thể tìm được người của ngài!”

Tới khi người nọ chạy xa, Chân Điền mới trả lại điện thoại cho Phương Kiều, chau mày nói: “Ẻo lả muốn chết, buồn nôn.”

Phương Kiều cầm điện thoại, mặt mày lúng túng.

“Không phải bảo cậu, tôi bảo thằng kia.” Chân Điền uống một ngụm rượu, thấy Phương Kiều vẫn đứng ngây ra, nói: “Ngồi đê.”

Phương Kiều ngồi xuống một đầu sofa, thử gọi lại cho Hiểu Viện, vẫn tắt máy.

“Cô gái này là gì của cậu?” Chân Điền đốt điếu thuốc, dựa lưng vào sofa, nhìn Phương Kiều với ánh mắt sâu xa: “Bạn gái?”

“Không phải.” Phương Kiều trả lời: “Là nhân viên của shop tôi.”

“Oh, anh còn là ông chủ ha.”

Điện thoại bỗng rung rung, Phương Kiều cầm lên xem, thấy là Lịch Tu. Anh nghiêng đầu nhìn về phía Chân Điền: “Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại.”

Chân Điền xua xua tay, Phương Kiều cầm điện thoại ra ngoài, đóng cửa phòng VIP, đi xa một đoạn rồi nhấc máy: “A lô.”

“Em đang làm gì đó?”

Nghe giọng của hắn có vẻ không vui, Phương Kiều khựng lại, nhỏ giọng đáp: “Ở nhà.”

“Ở nhà làm gì?” Giọng Lịch Tu càng tệ hơn.

Phương Kiều đứng dựa vào vào tường hành lang: “Cũng chẳng làm gì, thì…. thì đang nhớ anh nè.” Nói tới câu này thì vai bị ai đó vỗ vỗ, Phương Kiều nói: “Thế đã nhé, chờ lát em gọi lại cho anh.”

Cúp điện thoại xoay người thì anh thấy người đứng đằng sau chẳng phải Chân Điền mà là Lịch Tu.

Phương Kiều :“……”

“Sao anh/em lại ở đây?”

Hai người đồng thanh.

“Em, em…….”

“Nghĩ kĩ đi.” Lịch Tu lạnh lùng nhìn anh: “Dám nói dối xem.”

Đương nhiên Phương Kiều chẳng dám chém gió, chỉ đành bộc bạch: “Em tới tìm người.”

“Ai?” Lời vừa dứt thì nghe thấy có người ở sau gọi anh, Lịch Tu quay người, Chân Điền ngó ngó Lịch Tu, lại nhìn nhìn Phương Kiều, vẻ mặt quỷ dị: “Hai người…. quen nhau hả?”

“Làm sao?” Lịch Tu hỏi ngược lại: “Bọn tôi không quen nhau được hả?”

“Cũng không phải…… không phải là không quen được, chỉ là…….”

Phương Kiều nhìn về sau người Chân Điền, bỗng rảo bước chạy qua đó, đỡ Hiểu Viện từ trong tay quản lý, hỏi gấp: “Không sao chứ?”

Hiểu Viện đỏ mắt lắc đầu, Phương Kiều thấy quần áo cô lộn xộn, khoé miệng bị rách, cổ còn có vết bầm rõ ràng, hiển nhiên đã chịu khổ không ít.

“Không sao thì tốt rồi.” Phương Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Anh đưa em về.”

Phương Kiều cảm ơn Chân Điền, đi qua Lịch Tu thì dừng lại, bảo anh: “Đợi lát em gọi cho anh.” Sau đó đỡ cô rời đi.

Để lại mình Lịch Tu đóng băng tại chỗ.

Chân Điền đâu có mù, đương nhiên nhìn thấu quan hệ của hai người. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa xa của Phương Kiều, lẩm bẩm nói: “Duyên phận đúng là thứ kỳ diệu khó tả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play