Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 11: Người đến tra hỏi (beta)


9 tháng

trướctiếp

Sau khi ra khỏi trung tâm đăng kí kết hôn, Thẩm Hiên và Lục Vinh đi đến một cửa hàng ở gần trung tâm gửi bán.

"Ông chủ có nhìn thấy ai gửi bán thứ này không?"

Lục Vinh thấy trước quầy có một người đàn ông mặc quần áo sang trọng, lập tức trốn sau kệ để hàng.

"Không, tôi không nhìn thấy người gửi bán, nhưng tôi đã gặp không ít kẻ đến đây tìm hắn, cậu là người thứ sáu rồi đấy! Nghe nói đây là thuốc tráng dương, hiệu quả vô cùng tốt phải không? Đại thiếu gia, nhìn cậu không giống đám người kia nha, bọn họ rõ ràng là hao tổn quá độ rồi!".

Lục Vinh trốn sau kệ hàng, nghe được đây đã là người thứ sáu, không khỏi tê cả da đầu, nhưng nghe đến câu kế tiếp thì bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Mã Tử Dương cười lúng túng: "Tôi kim thương không ngã, không hề có một chút vấn đề nào cả, nhưng mấy thằng bạn của tôi lại rất cần thứ đó.".

Nghe đến kim thương không ngã, Lục Vinh nhíu mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ người này chính là vị khách hàng đầu tiên?.

Ông chủ vẫy tay: "Người nào tới đây cũng nói như vậy".

Mã Tử Dương lại xấu hổ cười cười: "Tôi nói thật mà".

"Không quản thật giả, cậu muốn băng ghi hình của chúng tôi phải không?". Ông chủ cửa hàng hỏi.

"A! Ông chủ, ông đúng là người tốt.".

"20 ngàn tinh tệ, không trả giá." Ông chủ cười híp mắt.

Mã Tử Dương cắn răng: "Thành giao.".

Lục Vinh co quắp khóe miệng, không hề nói gì.

Thẩm Hiên cùng Lục Vinh chọn mua một ít đồ dùng hàng ngày trong cửa hàng xong thì lập tức rời đi.

Lục Vinh cảm kích nhìn Thẩm Hiên: "Nhờ em cẩn thận nên bây giờ mọi việc mới ổn thoả thế này".

Thẩm Hiên híp mắt: "Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này đi.".

Lục Vinh gật đầu: "Được, dù sao thì anh đã sớm muốn rời khỏi đây rồi.".

...............

Sau khi thay đổi thuộc tính hôn nhân, Lục Vinh và Thẩm Hiên bắt đầu chuẩn bị cho việc rời đi.

Thẩm Hiên kiểm tra đồ vật cũ của Lục Vinh, phát hiện một ít thứ không tầm thường.

"Lục Vinh, cha mẹ anh để lại cho anh một căn hộ ở khu trung tâm của Lạc thành cấp B, anh có biết không?"

Lục Vinh kinh ngạc: "Anh có một căn hộ ở Lạc thành?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng thế.".

"Trong hồ sơ này ghi rằng, cha mẹ anh vốn là người ở thành thị cấp B, vì công việc nên mới phải xa xứ. Sau khi tới nơi này, họ đã nhận một vài việc nguy hiểm, lúc họ qua đời không có ai đến thành thị nhận di sản, sau đó nhà bác trai của anh đã đoạt lấy quyền sử dụng căn nhà kia. Hiện tại gian nhà kia trên danh nghĩa là của bác trai anh.". Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh cau mày: "Vậy anh có thể lấy lại căn nhà đó không?".

Một căn hộ ở thành thị cấp B có thể trị giá đến mấy trăm vạn tinh tệ, phải biết rằng khoảng thời gian này bọn họ mạo hiểm bán thuốc cũng chỉ kiếm lời được chừng một trăm vạn thôi!

Thẩm Hiên nghĩ nghĩ: "Cũng còn cơ hội, anh chỉ cần trở lại thành thị cấp B làm giám định, chứng minh anh là con trai của họ thì có thể lấy lại nhà, nhưng mà hiện tại trong nhà đã có người ở.".

Lục Vinh hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ chúng ta phải đi cãi cọ với nhà bác trai?.".

Thẩm Hiên: "Em nghĩ nhà bác trai của anh sẽ không ngờ anh lại tìm tới Lạc thành, động tác của chúng ta phải nhanh một chút, đem hồ sơ đã chuẩn bị kĩ đến Lạc thành, lấy lại chứng từ bất động sản, sau đó bán sang tay cho người khác là được.".

Lục Vinh gật đầu: "Được, đều nghe theo em.".

Lục Vinh thầm nghĩ: Thẩm Hương Vân hao tổn tâm cơ chỉ để được gả cho người trong thành thị, nếu Thẩm Hương Vân mà biết Lục Vinh vốn dĩ chính là người thành thị, nhất định là sẽ hối hận muốn chết.

"Sao em tra ra được chuyện này thế? "Hắn" trước đây hình như cũng không rõ ràng lắm." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên cười cười: "Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng bình đẳng, em có thể kiểm tra hồ sơ cá nhân của anh.".

Lục Vinh gật đầu: "Ra là vậy".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp