Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 185: Cô chính là người nhà bệnh nhân?


2 năm

trướctiếp

Kết thúc chuyến du lịch dài ba ngày hai đêm vào kỳ nghỉ tết, Bạch Lăng Diệp trở lại với công việc của mình với tinh thần hết sức phấn chấn, cô còn mua rất nhiều quà cho mọi người.

Sau kỳ nghỉ lễ, có lẽ Lăng Hạo Thiên là người bận rộn nhất, sau khi biết Vương Giai Kỳ có thai, anh ta dường như trở thành một người chồng mẫu mực, luôn đi làm và tan làm đúng giờ, hơn nữa ngày nào trực đêm sẽ gọi điện hỏi thăm và nhắc nhở Vương Giai Kỳ đến sáu bảy lần, điều này khiến cho Bạch Lăng Diệp cảm thấy ghen tị.

Đôi lúc Bạch Lăng Diệp cũng có suy nghĩ, nếu như mình cũng có thai có lẽ Hàn Trạch Dương cũng sẽ giống y như Lăng Hạo Thiên bây giờ, ngày ngày suy nghĩ cho cô, nghĩ tới điều này, Bạch Lăng Diệp bất giác cúi đầu nhìn vùng bụng phẳng của mình, có khi nào sẽ có một sinh mạng đang hình thành ở nơi này không?

Đang miên man suy nghĩ, một y tá gõ cửa bước vào khiến cô hồi thần, "Bác sĩ Bạch! Có một trường hợp bệnh nhân cần cô xem xét phẫu thuật!" vừa nói cô ấy vừa đưa cho cô một tập bệnh án.

Bạch Lăng Diệp tiếp nhận bệnh án, vừa xem vừa nói, "Được rồi! Cô cho bệnh nhân đi làm các xét nghiệm trước đi!" ngừng một chút cô ngẩng đầu nhìn y tá, "Còn nữa! Cô gọi người nhà bệnh nhân đến gặp tôi một lúc!"

"Được! Tôi sẽ đi sắp xếp!" Nữ y tá gật đầu sau đó đi ra ngoài.

Một lúc sau liền có người gõ cửa phòng, Bạch Lăng Diệp ngồi ngay ngắn khẽ lên tiếng, "Mời vào!"

Cửa phòng mở ra, nữ y tá lúc nãy bước vào, "Bác sĩ Bạch! Người nhà bệnh nhân tới rồi!"

Bạch Lăng Diệp khẽ gật đầu, "Ừm! Vậy cô ra ngoài trước đi!"

Nữ y tá gật đầu, quay ra phía cửa, "Cô Thẩm! Cô vào đi!" Nói xong cô ấy liền đi ra ngoài.

Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu lên nhìn vừa muốn mở miệng nói chuyện liền khựng lại vài giây.

Người bước vào không ngờ lại là Thẩm Nhạc Y, nhưng mà bây giờ trông cô ta tiều tụy hơn rất nhiều, khác hẳn với trước kia, có vẻ như thời gian này cô ta sống không được tốt lắm.

Bạch Lăng Diệp nhìn thoáng qua cô ta hỏi, "Cô chính là người nhà bệnh nhân?" Giọng cô không nóng không lạnh, lộ rõ vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Thẩm Nhạc Y hơi giật mình gật gật đầu, "Đúng vậy!"

"Vậy cô cũng biết tôi chính là bác sĩ của mẹ cô?"

Thẩm Nhạc Y không nói gì chỉ gật đầu.

Bạch Lăng Diệp cười lạnh, "Vậy cô nghĩ tôi sẽ đồng ý phẫu thuật cho mẹ cô sao?"

Thẩm Nhạc Y lúc này đã không bình tĩnh nổi nữa, cô ta đi tới quỳ gối xuống trước mặt Bạch Lăng Diệp, "Bạch tiểu thư! Tôi biết hôm nay tôi không nên có mặt ở đây! Cũng biết giữa chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn! Nhưng mà tất cả đều là lỗi của tôi! Không liên quan gì tới mẹ tôi hết! Tôi cầu xin cô hãy cứu mẹ tôi! Bệnh của bà ấy đã nặng lắm rồi!"

Bạch Lăng Diệp chỉ thờ ơ nhìn Thẩm Nhạc Y.

Thẩm Nhạc Y tiếp tục cầu xin, "Bạch tiểu thư xin cô cứu lấy mẹ tôi! Chỉ cần cô đồng ý, Không!" Thẩm Nhạc Y lắc đầu, "Tôi hứa với cô, chỉ cần cô đồng ý cứu giúp mẹ tôi, đợi sau khi bà ấy khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ cùng bà ấy rời khỏi thành phố này, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa!"

Nhìn bộ dạng chật vật của Thẩm Nhạc Y, Bạch Lăng Diệp cũng không có cảm giác hả hê gì, cô lẳng lặng quay trở lại ghế ngồi, ngồi xuống nhìn Thẩm Nhạc Y nói: "Cô Thẩm, xin cô đứng lên đi! Với cương vị là một người bác sĩ, tôi nhất định sẽ dốc sức chữa trị cho người bệnh! Nhưng mà tôi cũng hy vọng cô Thẩm đây sẽ nhớ những lời hôm nay cô đã nói! Tôi không hy vọng sau này sẽ còn gặp cô nữa!"

Thẩm Nhạc Y nghe vậy liền ngẩng mặt lên nhìn Bạch Lăng Diệp đầy cảm kích, "Được Bạch tiểu thư! Cô yên tâm đi! Những lời hôm nay tôi đã hứa, tôi nhất định sẽ thực hiện được!"

Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Vậy không còn việc gì nữa thì cô ký vào đơn cam kết rồi ra ngoài đi!"

Thẩm Nhạc Y đứng dậy tiến tới ký vào đơn cam kết phẫu thuật mà Bạch Lăng Diệp để ở trên bàn sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

Cô ta ra ngoài rồi, Bạch Lăng Diệp mới thở dài một hơi, rốt cuộc vừa rồi cô làm đúng hay sai? Không ai biết được! Nhưng mà có một điều Thẩm Nhạc Y nói đúng, những chuyện trước đây dù đúng hay sai đều là lỗi lầm của một mình cô ta, không hề liên quan gì tới mẹ của cô ta, vẫn là không liên lụy đến người vô tội thì tốt hơn.

Sau khi sắp xếp ổn thoả, Bạch Lăng Diệp liền tiến hành làm phẫu thuật cho mẹ của Thẩm Nhạc Y.

Đúng như những gì Thẩm Nhạc Y đã hứa, sau khi phẫu thuật xong, cô ta thực sự không xuất hiện trước mặt Bạch Lăng Diệp lần nào nữa, những thủ tục còn sót lại đều do cậu họ của cô ta thay cô ta hoàn thành nốt, điều này cũng khiến cho Bạch Lăng Diệp cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong lòng.

Sau khi tan làm, Bạch Lăng Diệp trở về nhà, Hàn Trạch Dương cũng vừa trở về đang ở trong bếp nấu cơm, cô vui vẻ vứt túi xách lên ghế sau đó xông thẳng vào bếp ôm lấy anh, "Ông xã! Anh có biết hôm nay em đã gặp ai không?"

Hàn Trạch Dương cười cười, "Là ai mà khiến em vui vẻ như vậy?"

"Là Thẩm Nhạc Y! Mẹ cô ta chính là bệnh nhân của em!"

Hàn Trạch Dương vừa nghe liền nhíu mày.

Bạch Lăng Diệp nhìn anh nhíu mày liền hỏi, "Sao vậy? Anh không vui? Là lo em bắt nạt cô ta hay là lo em sẽ không đồng ý làm phẫu thuật cho mẹ cô ta?"

Hàn Trạch Dương lắc đầu, "Anh chỉ lo cô ta tới tìm em gây phiền phức!"

Bạch Lăng Diệp cười cười, "Chuyện này anh không cần lo, cô ta tới tìm em để cầu xin em cứu mẹ cô ta, em đã đồng ý rồi! Hơn nữa cô ta đã hứa sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa?"

"Tại sao?"

"Hả?" Bạch Lăng Diệp vẫn còn ngớ người trước câu hỏi của anh.

"Tại sao lại đồng ý làm phẫu thuật?"

Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Vì lương tâm người làm bác sĩ yêu cầu em làm như vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp