Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 38-39


11 tháng

trướctiếp

Chương 38

Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã kết thúc, hôm nay là ngày khai giảng của cao trung Di Hòa.

Các bạn học đã hơn một tháng không gặp nhau rồi, ba năm người tụ tập một nhóm nói chuyện nói nhau, trong lớp vô cùng sôi nổi.

"Đào Tử, mới một kỳ nghỉ không gặp, sao mình cảm thấy hình như cậu lại cao lên rồi", Triệu Lộ so chiều cao của mình với Tô Đào, dáng vẻ vô cùng ảm đạm.

Lúc trước, cô với Đào Tử cao xấp xỉ nhau, hiện tại cô ấy lại cao hơn mình nừa cái đầu, đều là hít chung bầu không khí, tại sao bố mẹ cô cao như vậy mà chiều cao của cô lại vẫn không hề động đậy vậy trời.

"Hình như cao thêm một chút, cậu cũng không thấp mà, chúng ta bây giờ vẫn còn đang phát triển, tốc độ tăng chiều cao cũng thế, cậu sẽ vẫn tiếp tục cao nữa"

Thật ra Triệu Lộ cao 1m62 ở trong lớp cũng không tính là thấp rồi.

"Lớp trưởng? Bài tập hè.. hehe", Mạnh Mỹ cười phơi phới.

Tô Đào đưa bài tập cho cô.

"Cảm ơn nha", Mạnh Mỹ cầm bài tập về chỗ ngồi, lập tức kéo theo một đống người vây quanh.

"Đào Tử, sau này cậu muốn vào trường đại học nào?"

"Bắc đại"

Bắc đại là trường đại học số một số hai trong nước, cách nhà cô cũng rất gần, hơn nữa mẹ cô cũng đang dạy ở Bắc đại.

"Vậy chúng ta không thể tiếp tục làm bạn học được nữa rồi", nói xong Triệu Lộ thở dài một tiếng, "Mục tiêu của học thần đúng thật là không hề tầm thường, tùy tiện đều là trường trọng điểm, bổn thiếu nữ theo không kịp nha!"

Tô Đào cười cười.

Ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng hò hét, Tô Đào không rõ lắm nhìn ra bên ngoài thì thấy đám đông bao quanh một người đang đi về phía này, vừa đến cửa lớp, một người từ trong đám đông đi ra, chính là Thời Hàn.

"Chậc chậc chậc, đãi ngộ của đại minh tinh đúng là không giống bình thường", Triệu Lộ chua xót, cái cảm giác chúng tinh phủng nguyệt này, chắc chắc rất đã!

Thời Hàn trợn mắt nhìn cô, "Muốn thử không, để mình giới thiệu cậu đến công ty của mình làm thực tập sinh nhá?"

Triệu Lộ vội vàng xua tay, "Bỏ đi bỏ đi, mình không muốn ngày ngày bị người ta nhìn chằm chằm đâu"

"Thời Hàn, cậu sau này muốn thi vào trường sân khấu điện ảnh hả?"

Thời Hàn gật gật đầu, công ty đã lên kế hoạch cho cậu thi vào học viện điện ảnh, phát triển theo hướng làm diễn viên, thị trường trong nước không có chỗ cho thần tượng, nhất là nhóm nhạc nam phát triển, hầu hết các ca sĩ thần tượng không thoát được con đường biến tưởng đi đóng phim.

"Các cậu định thi trường nào vậy", Thời Hàn cất cặp sách vào trong ngăn bàn, ngồi xuống.

"Với thành tích của mình miễn cưỡng lắm cũng chỉ thi được trường hạng hai thôi, vừa rồi Đào Tử nói muốn thi Bắc đại", cái này nếu từ miệng của người khác nói chắc cô sẽ cảm thấy người đó rất có chí khí, nhưng từ miệng của Tô Đào nói ra, cô chỉ cảm thấy cái này là tất nhiên rồi.

"Mình cảm thấy cậu ấy chắc chắn sẽ thi đỗ", Thời Hàn nói ra tiếng lòng của Triệu Lộ.

"Mượn những lời tốt đẹp của cậu nha", Tô Đào cười nói.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, cả lớp nhanh chóng về chỗ của mình, chủ nhiệm lớp Lưu Na mặt đầy ý cười bước vào lớp, trước tiên cô ấy đọc cả một bài phát biểu khai mạc dài ngoằng, liền chỉ đạo một số bạn nam trong lớp đi lấy sách mới.

Sách mới được phát xuống xong, Tô Đào lấy ra giấy bọc sách chuẩn bị từ trước cẩn thận bọc sách lại.

Thời Hàn tùy tiện ký tên của mình lên bìa sách, còn tán thưởng nó cả nửa ngày trời.

Ánh nắng le lói ngoài cửa sổ, sau khi học sinh mới nhập học được hai tháng thì trùng hợp là kỷ niệm 30 năm thành lập trường, do đó trường học quyết định tổ chức lễ kỷ niệm.

Một giờ chiều, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Trong hội trường, ghế ngồi đã dần được lấp đầy, ánh đèn trên sân khấu chiếu sáng khắp nơi, MC đã đứng vào vị trí, tổng cộng có 4 MC, năm hai và năm ba mỗi khóa có 2 người.

"Kính thưa các quý vị đại biểu"

"Thưa thầy cô và các bạn học sinh thân mến"

"Cả nhà buổi chiều tốt đẹp"

Cả 4 MC cùng nhau đọc lời khai mạc buổi lễ, MC của năm hai là Tô Đào cùng Thời Hàn, hai người vừa xuất hiện dưới khán đài đã vang lên tiếng reo hò, hò reo mãnh liệt nhất là các bạn học của lớp một năm hai.

Lưu Niên và Triệu Lộ là kích động nhất, thậm chí còn dẫn đầu hô khẩu hiệu, "Ai đẹp nhất?"

Các bạn học của lớp một năm hai: "Tô Đào!"

"Ai đẹp trai nhất?"

Các bạn học của lớp một năm hai: "Thời Hàn!"

Hai người ở trên sân khấu nghe được như vậy, không nhịn được phì cười.

Hôm nay Tô Đào mặc một chiếc váy dài màu trắng được thiết kế chiết eo và cổ đứng cổ điển, lộ rõ cái cổ trắng nõn thon dài của cô, đường cong eo tinh tế, đuôi váy xòe tự nhiên, có chút phồng lên, làn da trắng nõn nà, cổ giống như ấu trùng thiên ngưu, một đôi mắt to như chứa cả dải thiên hà, mái tóc dài ngang lưng không hề chải chuốt trang điểm, cô giống như tiểu tiên nữ rơi xuống trần gian.

Còn Thời Hàn mặc một bộ vest đen được thiết kế riêng, là của một hãng thời trang nổi tiếng, cậu giống như một vương tử bước ra từ tiểu thuyết, nghe được tiếng hò reo ở dưới khán đài, cậu bất ngờ nở nụ cười, nụ cười của cậu vô cùng dịu dàng khiến người ta cảm thấy cả thế giới bừng sáng, các bạn học ngồi ở dưới bao gồm cả các thầy cô cũng vô thức chạm vào trái tim mình.

Hai người đứng cạnh nhau giống hệt như những gì trong sách miêu tả cái gì mà tài tử giai nhân, kim đồng ngọc nữ.

Trong hội trường có không ít fans của Thời Hàn, đã lén lút chụp lại cảnh này đăng lên mạng, bức ảnh được fans chia sẻ một cách rầm rộ, thậm chí còn lên cả hot search

[Trời ạ! Nhan sắc thời hoàng kim của anh ấy thật sự là chưa bao giờ làm mị thất vọng]

[Tôi tuyên bố, từ hôm nay sẽ chuyển sang làm fan, từ nay làm một nhan cẩu]

[Anh ấy thật không hổ là tiểu bảo bối có một không hai trên thế giới này]

[Mị điiiiii chết đây]

[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa][Anh trai tiểu thịt tươi nha]

[Bảo bối hôm nay đẹp trai quá đi, ma ma yêu con]

[Các chị em có video không? Nhìn ảnh này không đã chút nào]

[+ 1]

[+ 2]

[+ 1309154 cầu video]

[Yếu ớt hỏi một câu nha, chỉ có mị để ý tói tiểu tiên nữ ở bên cạnh sao]

[Lầu trên yên tâm đi, không phải chỉ có mình cậu đâu, mị cũng cảm thấy em gái này thật xinh nha]

[Mình muốn làm đối tác của anh ấy]

* * *

Lưu Niên là một kẻ bát quái làm sao có để không động tay động chân nói mấy câu được, cậu để lại một bình luận ngay dưới weibo

[Ngay tại thời điểm này, tôi đang ngổi ở hội trường của buổi lễ, đồng thời, cũng là bạn cùng lớp của Thời Hàn, tôi biểu thị mình vô cùng tự hào]

Hình ảnh: Thời Hàn đứng trên sân khấu cúi đầu nhìn kẹp tài liệu.

Góc chụp của cậu thật sự rất tốt, các fans đã trực tiếp đẩy bình luận của cậu lên top, còn có gửi ib riêng cho cậu cầu thêm ảnh, thậm chí có fan còn nhắn tin xin wechat của Thời Hàn, có người còn hỏi Tô Đào là ai.

Nhưng mà chỉ có mấy người hỏi Tô Đào, Lưu Niên tất nhiên sẽ không trả lời những tin nhắn riêng như thế này, cậu trực tiếp tắt luôn tính năng bình luận và ib.

Sức ảnh hưởng của dàn trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau thật sự rất lớn, vả lại một người là thần tượng nổi tiếng, một người là học sinh đứng nhất khối, từ lúc hai người bọn họ xuất hiện người ở dưới khán đài đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ rồi.

"Biết trước sẽ được hợp tác với Thời Hàn thì mình cũng đi đăng ký làm MC"

"Đăng ký cũng không có tác dụng gì đâu, MC là do giáo viên quyết định mà"

"Người hợp tác với Thời Hàn là ai vậy? Xinh quá"

"Cậu ấy mà bạn không biết sao, đó là Tô Đào đó"

"Tô Đào là ai vậy?"

"Chính là người đứng đầu toàn khối nha, kỳ thi với 7 trường lần trước cô ấy cũng đứng đầu luôn, hơn nữa còn tham gia mấy cuộc thi toán và vật lý quốc tế đạt được huy chương vàng, nghe nói biết hát biết nhảy khiến người ta hâm mộ không kịp đâu!"

"A cậu đang nói đến đại ma vương năm hai đúng không! Thì ra cậu ấy tên Tô Đào"

"Chính là cô ấy!"

"Cái gì! Cô ta là Tô Đào", một giọng nói vừa ngạc nhiên vừa giận giữ đột nhiên chen vào.


Chương 39


Sau khi kết thúc, Tô Đào ở cánh gà thay quần áo, bộ lễ phục này là anh ba tặng cho cô, anh ba Tô Thừa của cô vừa mới lên năm ba đại học, hiện đã bắt đầu học quản lý gia nghiệp, đợi sau khi tốt nghiệp sẽ đến công ty của gia đình để luyện tập.

Vừa mới thay đồng phục xong thì nghe bạn học nói có người tìm cô.

Tô Đào vừa từ phòng thay đồ ra đã thấy một thiếu niên nổi bật đứng trong đám người, sở dĩ chỉ cần liếc mắt đã thấy là bởi vì khí chất của cậu ta quá đặc biệt, khắp người chỗ nào cũng có bốn chữ "người là chớ gần".

"Cố Từ"

Thiếu niên nghe thấy âm thanh này trong mắt mới hiện lên chút ý cười.

Tô Đào đi qua đó, "Sao cậu lại đến đây tìm mình vậy?", không phải nói vẫn quy tắc cũ gặp nhau ở cổng trường sao?

Cố Từ: "Thu dọn xong hết chưa vậy?"

Tô Đào gật gật đầu, vừa định nói tạm biệt với các bạn học thì đột nhiên vai bị vỗ một phát, quay đầu nhìn lại thì thấy tên đại minh tinh nào đó mặt đầy vẻ bát quái.

Thời Hàn ghé vào tai Tô Đào nhỏ giọng nói: "Ai vậy hả? Đẹp trai phết đấy"

"Cậu thích cậu ấy hả? Để mình giới thiệu cho nhé"

Thời Hàn trừng cô một cái, "Xì!", sau đó xoay người dời đi.

Tô Đào cười cười, ánh mắt quay trở lại đặt trên người Cố Từ, ai ngờ lại đối diện với tầm mắt lạnh băng của cậu.

"Cậu sao.."

Cô muốn hỏi cậu sao tự nhiên lại thay đổi sắc mặt vậy hả, còn chưa nói xong cậu đã bỏ đi rồi.

Chậc~~

Ra chơi buổi chiều ngày hôm sau, tay Tô Đào bị dính mực của bút bi nên cô liền đi WC để rửa tay, đang dùng sức tẩy đi mực dính trên tay, bên cạnh đột nhiên có một cô gái đi tới, không biết có phải cố ý hay không mà mở nước rất lớn, bắn lên cả người Tô Đào.

Tô Đào cau mày nhìn cô ấy không nói gì xoay người bỏ đi luôn.

"Tô Đào"

Cô gái kia đột nhiên mở miệng kêu tên cô.

"Bạn là?", Tô Đào quay người lại, nghi ngờ nhìn về phía cô gái kia.

Cô không quen biết cô ấy nha.

"Sau này cách xa Cố Từ một chút!", trong mắt cô ấy tràn ngập sự chán ghét và trào phúng, "Cô không xứng với cậu ấy".

Cái con bé này bị bệnh gì vậy! Học từ phim thần tượng hả?

Tô Đào cười một cái.

"Mày cười cái gì!", phản ứng của Tô Đào không hề nằm trong dự liệu của cô, cô còn chưa biểu đạt rõ ràng hả.

Tô Đào cười đến đau cả bụng, đợi cô cười đủ, lau lau nước mắt ở khóe mắt chảy ra mới đứng thẳng dậy nói: "Cho nên vừa nãy cậu mới cố ý tạt nước tôi hả?"

"..."

Không phải nói Tô Đào đứng đầu toàn khối, là học thần sao? Sao nhìn giống như con ngốc vậy!

Tô Đào tỏ vẻ vô tội, "Mình thật sự không có biện pháp nào để cách xa cậu ấy nha, dù sao thì bọn mình cũng là hàng xóm từ nhỏ, mình cũng không thể bảo nhà người ta chuyển đi được nha"

Cô gái nghiến răng.

"Nếu không cậu đi tìm cậu ấy thương lượng đi, dù gì cậu ấy cũng là con một trong gia đình, bố mẹ cậu ấy chắc sẽ cân nhắc đến ý kiến của cậu ấy nha"

Cả người cô ấy sững lại một lúc, một mặt xem thường, đồ không biết xấu hổ! Nhà mày không thể chuyển đi sao.

"Thực ra cậu cũng không cần đến tìm mình đâu, mình và Cố Từ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, tính khí cậu ta thay đổi thất thường, mình không dám để cậu ta làm bạn trai mình đâu"

"Có gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng chứ, con người sinh ra miệng không phải để nói sao, nếu cậu trực tiếp hỏi mình về quan hệ với cậu ấy không phải là tốt nhất sao?"

"Nếu như cậu xin lỗi tôi việc vừa rồi, có lẽ mình sẽ cân nhắc việc nói cho cậu biết một ít sở thích của cậu ta nhưng mà mình không đồng ý việc hai cậu hiện tại yêu nhau, trì hoãn việc học tập cũng không tốt lắm"

"Còn nữa, tam quan của tiểu cô nương như cậu hình như có chút lệch lạc nha, gì mà xứng với không xứng chứ, yêu nhau tốt nhất chính là môn đăng hộ đối, thôi bỏ đi nói nữa cậu cũng đâu có hiểu.."

Tô Đào đang muốn đi về lớp, cô bé lập tức nói xin lỗi, ánh mắt nhìn cô mang theo chút thành khẩn.

"Cô thật sự sẽ nói cho tôi sao"

Đối mặt với ánh mắt kinh hỉ của cô ấy, Tô Đào ngây ngốc gật đầu, mẹ ơi, thời tiết tháng sáu cũng không lật mặt nhanh bằng cô bé này đâu!

Không chịu đựng được cô gái nào nào đó nhiệt tình theo đuổi, Tô Đào đành phải viết cho cô sở thích của Cố Từ. Nhìn cô bé đó lấy giấy bút từ trong túi ra, Tô Đào có chút hoài nghi nhân sinh nha, đi vệ sinh mà cũng mang theo giấy bút là sao vậy?

Để tạo cảm giác hả?

Ấy~~Hehe~

Những thứ Cố Từ thích như thích đọc sách gì, thích màu gì, thích ăn gì, chòm sao hay mấy sở thích linh tinh khác Tô Đào viết cho cô ấy hẳn cả trang giấy, đến khi chuông vào lớp rồi mới dừng lại cấp tốc chạy vào lớp.

Tô Đào chạy hồng hộc vào lớp vừa đúng lúc giáo viên đến, cô vội nói xin phép rồi lon ton vào chỗ ngồi.

Thời Hàn quay sang nhỏ giọng hỏi: "Sao đi lâu vậy hả?"

"Xảy ra chút chuyện làm chậm trễ", Tô Đào ngẩng lên nhìn giáo viên đang quay lưng về phía họ thì mới trả lời cậu.

"Ây! Hỏi cậu cái này nha"

"Cái gì?"

"Tiểu soái ca hôm qua là ai vậy?"

Tô Đào nhìn cậu ta một cách kỳ quái, mẹ ơi, không phải chứ! Kiếp trước đâu có nghe nói Thời Hàn là, Tô Đào che miệng kinh hãi, cô phát hiện ra bí mật động trời rồiiiii

Thời Hàn véo véo mặt cô, "Đừng có mà nghĩ bậy bạ"

Cô sao có thể suy nghĩ bậy bạ chứ, không hề, không có chuyện đó đâu!

"Cậu ấy tên Cố Từ, là bạn từ nhỏ của mình"

"Thế thôi à?"

"Tất nhiên rồi"

"Mình thấy cậu ta đối với cậu không hề đơn giản như vậy, cậu ta thích cậu"

Tô Đào ngừng lại, quay đầu nhìn cậu, "Không thể nào"

"Sao lại không thể, mình nhìn người trước nay chưa từng sai nha, mình nói cậu ta thích cậu là cái chắc"

Thời Hàn vào nghề từ khi 7 tuổi, từng đóng rất nhiều vai nam chủ lúc nhỏ, mấy cảnh thanh mai trúc mã như này cậu hiểu rất rõ nha, ánh mắt Cố Từ nhìn Tô Đào thật sự rất khác biệt.

Hôm qua từ lúc Cố Từ bước vào cửa là cậu đã phát hiện rồi, thằng nhóc này một thân lãnh đạm, trong mắt dường như có phủ một lớp băng tuyết, nhưng mà vừa nhìn thấy Tô Đào, nó liền tan biến hết.

Cậu tuyệt đối không có nhìn lầm!

"Mình cá một cậy kem luôn"

Tô Đào cảm thấy mình ăn chắc cây kem này của cậu ta rồi, "Mình muốn vị sô- cô- la"

"Thành giao"

Một tiết học trôi qua rất nhanh, họ không cần phải thì thầm nữa rồi.

"Đào Tử, chỗ mình đang có một cơ hội kiếm tiền nè, cậu có muốn không?"

Kiếm tiền? Mắt Tô Đào sáng lên

"Cậu nói thử xem", cô hiện tại đang thiếu tiền nha, tháng sau là sinh nhật của Tô Lê rồi, cô đã nhắm được một cái trâm áo của nam mà đang lo không có tiền mua nó.

Kiểu dáng lông vũ, chất liệu làm từ bạc Sterling, hoàn toàn được làm thủ công, vừa sang trọng lại vừa hợp thời trang, lúc mặc âu phục thật sự giống như có một chiếc lông vũ rơi ở trên đó vậy, vô cùng nổi bật.

Đây là một thương hiệu nhỏ của Pháp nhưng mà cái thương hiệu nhỏ này nhiều lần đạt được các giải thưởng quốc tế cho nên giá cũng hơi chát một chút.

"Mình đang tính phát hành một bài đơn ca, trong đó có vài câu yêu cầu giọng nữ, không có nhiều đâu, khoảng 6 câu thôi, thù lao là một ngàn tệ, nếu cậu đồng ý thì mình sẽ đi nói với công ty chủ quản"

Tô Đào nghĩ nghĩ một chút, một nghìn tệ tiền thù lao cộng với tiền riêng của cô như vậy chắc là đủ nhể!

Cô đồng ý.

"Giọng hát của cậu thật sự rất hay, vừa đặc biệt lại dễ gây ấn tượng", đây cũng là lý do cậu muốn để Tô Đào tham gia vào bài hát này.

Cái này chắc là do di truyền

Giọng hát của Tô Lê rất hay cho nên em gái ruột của cậu là Tô Đào cũng hát rất hay.

"Công ty của cậu có đồng ý không?"

Tô Đào nhớ rõ quyền phát ngôn của nghệ sĩ trong công ty cũng không có lớn lắm, nhiều nghệ sĩ đã có chỗ đứng trong giới hoặc sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty chủ quản lúc này mới có quyền lên tiếng hơn một chút.

"Chắc chắn"

Cái này thì Thời Hàn không chút lo lắng, cậu hiện tại là nghệ sĩ được công ty trọng điểm bồi dưỡng, cậu cũng có quyền phát ngôn nhất định nha.

"Đào Tử, ngoài cửa có người tìm cậu", Lưu Niên đứng ở ngoài cửa trực tiếp hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp