Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Phiên ngoại 3: Triệu Tinh Liệt trọng sinh (6)


2 năm

trướctiếp

" Cái thói quen đó là muội nghe được ở chỗ nào trong dân gian thế ?" Tạ Thanh Úc trêu chọc nàng.

Triệu Hi Hằng cũng không phát giác được có chỗ nào không đúng, ngược lại còn nổi lên tranh luận với hắn," Ngon lắm đó, thêm một chút mứt hoa quả ngâm với mật ong nữa, ăn món đó mà xem tuyết rơi thì quả thực vô cùng thoải mái, ta rõ ràng như đã từng thử qua rồi ấy!"

Thần sắc Vệ Lễ hoảng hốt, hắn đờ người ra, ly nước đường sữa quy linh cao trong tay đã bị quấy đến không ra hình dạng gì.

" Ngươi không ăn hả ?" Triệu Hi Hằng đưa mắt nhìn chén nước đường trước mặt hắn, nuốt nước bọt, " Nếu không ăn thì nói đi, ta ăn giùm ngươi cho."

Vệ Lễ cái gì cũng không thể nghe nổi, chỉ biết gật đầu.

Triệu Hi Hằng rất không khách khí mà kéo cái chén trước mặt Vệ Lễ qua phía mình, ăn hết phần của hắn.

Tạ Thanh Úc thấy nàng thích ăn, cũng đem phần của mình đưa qua cho nàng.

Hắn hơi có chút ngượng ngùng nhìn nhìn Vệ Lễ, tiền là do Vệ Lễ trả, hắn lại mượn hoa hiến phật, thật có chút không có ý tứ.

Nhưng hiện tại Vệ Lễ không hơi đâu đi chú ý tính toán chi li mấy chuyện vặt vãnh này.

Chẳng lẽ Triệu Hi Hằng cũng có trí nhớ của đời trước sao ?

Nhưng nếu như nàng có, vậy tại sao nàng lại không nhận ra hắn ?

Hắn nhíu mày càng suy nghĩ, lại nghĩ không ra được cái gì.

"A Đam..."

" Hử ?" Cắn người miệng mềm, Triệu Hi Hằng giờ đã dễ nói chuyện hơn chút, Vệ Lễ dám gọi nhũ danh của nàng, tuy nàng không vui, nhưng cũng không nổi giận với hắn.

" Nghe nói ở Bình Châu, mùa đông thì sắt cũng thành ngọt..." Hắn cẩn thận từng li từng tý thăm dò, mang theo thấp thỏm chờ mong.

Triệu Hi Hằng cả kinh, " Thật hả ? Bình Châu là chỗ a gia ta mới lập nên cách đây không lâu, ta còn chưa được đi qua đó đâu, nhưng mà chỗ đó vừa xa lại vừa quá lạnh, ta không muốn đi. Nếu như có khi nào ngươi đi, nhớ mang một cục sắt về cho ta nếm thử, xem có ngọt hay không nga."

Hoá ra....

Hoá ra nàng không nhớ.

Ánh sáng trong con ngươi Vệ Lễ liền bị dập tắt.

Không nhớ thì cũng tốt.

Đời trước nàng quá khổ, đời này hạnh phúc như vậy, vẫn nên đừng nhớ lại chuyện của đời trước thì hơn.

Triệu Hi Hằng vẫn đang quấn lấy hắn hỏi xem sắt thiết ở Bình Châu ngọt như thế nào, Vệ Lễ gượng cười đáp, " Ngọt thôi, khi nào có được ta cho ngươi một ít."

Buổi sáng là hoạt động thi bơi, buổi chiều tổ chức đua thuyền rồng, nấu bánh chưng các loại.

Buổi tối, đêm hội bắt đầu hoạt động thả hoa đăng trên sông.

Mỗi khi vào ngày lễ Tết, dân chúng không bị cấm đi lại vào giờ giới nghiêm, dân chúng có thể vui chơi bên ngoài đến khuya, còn các hộ tiểu thương thì buôn bán đến giờ Tý mới dọn quán.

Còn có quầy bán cả túi thơm ngải cứu.

Căn bệnh tham lam thích đồ lặt vặt của Triệu Hi Hằng lại tái phát, thấy túi thơm cái nào cũng đẹp, cũng tốt.

Tạ Thanh Úc không mang tiền, nàng tất nhiên quăng ánh mắt về phía Vệ Lễ, tay nắm chặt túi thơm, mục đích rất rõ ràng.

Mấy cái túi thơm vặt vãnh này chả bao nhiêu tiền, muốn thoả mãn nàng thì chỉ là một cử động đơn giản.

Nhưng hắn giả vờ như nhìn không hiểu, còn liên tục thúc giục nàng, " Làm sao vậy ? Chọn nhanh lên đi chứ !"

Triệu Hi Hằng cong môi, không biết hắn khờ thật hay giả vờ.

Nhưng người cầm tiền là Vệ Lễ, nàng cũng không thể nào làm gì được, lỡ như hù hắn sợ quá bỏ gánh chạy, không trả tiền giùm cho nàng thì sao bây giờ ?

Nàng kéo tay áo Vệ Lễ, nhỏ nhẹ nói, " Ca ca, muội rất muốn cái này."

Vệ Lễ bị nàng chọc cho vui vẻ.

Thật sự không cần biết là đời trước hay đời này, cái nết của Triệu Hi Hằng quả thật không bao giờ thay đổi.

Khi có chuyện cần nhờ, thì phu quân ơi, phu quân à, lời buồn nôn nào cũng có thể nói ra được; còn khi không cần nữa, thì chính là đồ khốn khiếp.

" Ai là ca ca của ngươi ? Không phải ngươi không nhận người ca ca như ta sao ?" Vệ Lễ chọc ghẹo nàng, nhưng lại sợ nàng nổi giận, liền bổ sung nói, " Ngươi cầu xin ta, ta mua cho ngươi".

" Cầu huynh mà!" Triệu Hi Hằng mới không thèm để ý mấy chuyện mất mặt nhỏ nhặt này.

Hơn nữa, đợi đó cho nàng, trong cung chính là địa bàn của nàng, đến lúc đó nàng cố tình dày vò Vệ Lễ, bù lại chút mặt mũi này là được thôi.

Khoé miệng Vệ Lễ cong lên một cái, vui vẻ giấu không được, " Được rồi, mua cho ngươi."

" Phiền chết, cứ muốn giống như trước kia, muốn nghe ta cầu ngươi cho bằng được..." Triệu Hi Hằng thấy hắn giao tiền xong rồi mới phàn nàn một câu.

Tạ Thanh Úc liền bắt được chỗ nào đó không đúng,
" A Đam, muội quen biết hắn bao lâu ? Cái gì gọi là giống như trước kia vậy ? " Hắn hơi thoáng mất tỉnh táo, đột ngột đứng lên cao giọng hỏi, " chẳng lẽ hắn từng bắt muội cầu xin hắn cái gì ?"

Hắn nhìn trái xem Triệu Hi Hằng, lại nhìn phải xem Vệ Lễ, suýt chút mở miệng chất vấn Vệ Lễ.

" Ta chỉ thuận miệng nói ra như vậy thôi..." Triệu Hi Hằng gãi gãi đầu, cũng không hiểu sao mình lại thuận miệng nói ra mấy chữ " giống như trước kia" đó, nàng cùng Vệ Lễ quen biết nhau có được bao lâu mà có trước kia chứ ?

Tạ Thanh Úc lúc này mới nhẹ nhàng ngồi xuống, thở ra một hơi.

" Sao ngươi không nói gì vậy ?" Triệu Hi Hằng giật giật tay áo Vệ Lễ đang ngồi ngẩn người ra một bên.

Vệ Lễ lúc này mới hồi thần lại, hắn biết mình dường như mới chảy nước mắt, nhưng khi đưa tay lên lau lại sạch sẽ không có chút gì. " Không có, không có chuyện gì cả, để ta mua thêm cho ngươi cái đèn hoa đăng."

Mùa đông uống nước đá bào, lại nói chuyện của trước kia, tất cả đều là do nàng còn nhỏ tuổi ăn nói lung tung mà thôi.

Nhưng trên đời tại sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy ?

Hắn có thể trọng sinh lại, tại sao nàng lại không ?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ mỗi hắn trọng sinh là được rồi, bổ sung được những tiếc nuối cho nàng khi còn bé.

Triệu Hi Hằng còn nhỏ, lòng ham chơi cũng nhiều, thả hết hoa đăng rồi cũng chưa chịu về, khó khăn lắm mới xuất cung được một lần.

Người đi lại nhộn nhịp trên đường cũng bắt đầu tản mác ra dần.

Tạ Thanh Úc không muốn ngáp, ngáp thật quá tổn hại đến hình tượng, hắn cố gắng nhịn đến nước mắt trào ra.

Hắn bèn thương lượng với Triệu Hi Hằng, " A Đam, chúng ta về được không ? Bệ hạ cùng nương nương ắt hẳn là lo lắng lắm."

Triệu Hi Hằng cũng đã buồn ngủ, nhưng nhất định không chịu lùi bước," Không được, ta còn đi dạo chưa đủ."

Tiểu tổ tông muốn tiếp tục, vậy đương nhiên là phải tiếp tục. Đến giờ Tý, các hàng quán đều đã thu gánh, Triệu Hi Hằng mới ngồi chồm hổm xuống trên mặt đất, cổ vẫn còn đeo một chuỗi túi thơm, " Ta mệt mỏi, đi không nổi nữa, muốn ngủ."

Tạ Thanh Úc thở ra nhẹ nhõm một hơi, thần sắc uể oải có phần tốt hơn, vậy là xong rồi.

Hắn mới vừa định mở miệng nói chuyện, Vệ Lễ đã trước hắn một bước, ngồi xổm xuống nói với Triệu Hi Hằng, " Lên đi, ta cõng ngươi."

Tạ Thanh Úc cảm thấy cực kỳ mất mặt, lời muốn nói cũng nuốt vào.

"Ca ca, huynh thật tốt!" Cái con ngựa con lém lỉnh này, thật không khách sáo mà bò từ trên mặt đất lên lưng hắn, ôm cổ hắn.

A gia của nàng thật sự nhìn người rất rõ ràng nga, cái ca ca này cũng không tệ.

Biết bỏ tiền mua đồ chơi cho nàng, còn tuỳ ý để nàng khi dễ, khi nàng mệt còn muốn cõng nàng.

Nể tình hắn hữu dụng như vậy, nàng cố mà không ghét bỏ hắn, về sau ở chung cùng hắn thật tốt đi.

Tiểu Đào và gã hầu của Tạ Thanh Úc loay hoay đứng ở đầu con phố, thấy bọn hắn liền vẫy vẫy tay liên tục, trông thấy Tạ Thanh Úc ngáp vài cái, liền khuyên nhủ, " Tạ lang quân hồi phủ nghỉ ngơi trước đi, nô tì cùng Vệ lang quân đưa công chúa về cung, ngài không tiện đường."

Tạ Thanh Úc xua xua tay, " Không được, đưa người phải đưa đến nơi đến chốn."

Vệ Lễ thấy hắn cứ lẽo đẽo theo đuôi liền thấy mệt tâm, liền dò xét liếc mắt một cái, " Ngươi buồn ngủ đến như vậy đi có nổi không ? Nãy giờ trên đường đi ta còn lo lắng ngươi rớt vào trong khe rãnh nào đó, nội cung cũng không phải là nơi tiện để nghỉ lại qua đêm đâu."

Triệu Hi Hằng lặng lẽ nhướng mắt lên, mở miệng, " Thanh Úc ca ca về nhà đi, ta có người đưa về rồi, ngày mai còn phải đi học đó."

Tạ Thanh Úc đã vô cùng buồn ngủ, nghe lời khuyên giải liền dẫn theo gã hầu đi về nhà.

Vệ Lễ vốn không phải là người thích nói chuyện với người khác, nên trên đường đi vô cùng yên tĩnh.

Hắn đi ổn, Triệu Hi Hằng cũng ngủ rất yên ổn.

Đến cung, Tiểu Đào nhanh chóng móc lệnh bài trong lồng ngực đưa cho thị vệ xem, Vệ Lễ khẽ xốc lại Triệu Hi Hằng trên lưng một chút, nàng sắp tuột xuống khỏi lưng hắn luôn rồi.

Triệu Hi Hằng mê mê tỉnh tỉnh mở đôi mắt mờ mịt, cằm gác lên vai của hắn, giọng nói còn mang theo buồn ngủ nhão nhão dính dính, " Vệ Lễ, năm sau đi xem hoa đăng, đừng có bỏ lại Chi Chi."

Khi Tiểu Đào xoay người lại, chỉ thấy Vệ Lễ đứng ngẩn người không cử động, nàng liền cất tiếng gọi, " Vệ lang quân ? Vệ lang quân ?".

Lại nhìn mặt Vệ Lễ, thấy nước mắt giọt lớn giọt nhỏ đang lăn dài trên má hắn, cả khuôn mặt đều ửng hồng.

Nàng ta lại càng hoảng sợ, " Làm sao vậy ? Là công chúa quá nặng sao ?"

Quá nặng cũng không thể đè người phát khóc luôn chứ...

Chi Chi...

Chi Chi...

Nàng nói Chi Chi.

Vệ Lễ không thể không buông một tay ra lau nước mắt, thanh âm ôn tồn không khỏi có chút run rẩy, " không có chuyện gì, đi tiếp đi."

Đời này Triệu Hi Hằng luôn có thể nói ra những chuyện tương quan với đời trước, nhưng lại toàn trong lúc vô tình mà nói ra, có thể ngay cả nàng ấy cũng không hề hay biết.

Vệ Lễ không biết mình nên vui vẻ hay là nên khổ sở.

Triệu Hi Hằng cũng có trí nhớ của đời trước như hắn, vậy là hắn không cô đơn rồi. Nhưng đời trước của nàng khổ như vậy, nhớ tới có phải rất khó chịu hay không ?

Thẩm Nghi Ninh vốn dĩ trái tim không tốt, nhưng vẫn cố ý muốn chờ khuê nữ trở về, lại bị lừa uống một chén súp an thần, không nhịn nổi liền đi ngủ mất.

Triệu Tinh Liệt vừa phê sổ con, vừa chờ đợi hai hài tử trở về.

Khi hắn nhìn thấy Vệ Lễ cõng Triệu Hi Hằng trên lưng, mặt hắn không nhịn được nở nụ cười vui vẻ.

Nhìn đi, thật sự là một ca ca tốt mà, mắt nhìn người của hắn quả không sai.

Hắn thân thiết bước lại vỗ vỗ vai Vệ Lễ, " Trưởng tử của ta, con vất vả rồi, muội muội con thật đúng là biết giày vò người, nhanh đi nghỉ ngơi đi, để ta bế nó cho."

Triệu Tinh Liệt đang muốn đưa tay đỡ lấy Triệu Hi Hằng, nhưng Vệ Lễ lại nghiêng người tránh được.

"Triệu Hi Hằng, để ta cõng A Đam đi, đừng làm nàng thức giấc." Vệ Lễ hơi ngẩng đầu một chút, nói xong trực tiếp bỏ đi.

Triệu Tinh Liệt đều sắp cảm thấy phát khóc.

Hắn phủi tay thở dài.

Nếu như hắn thực sự có sinh cho A Đam một huynh đệ đi nữa, cũng không chắc có thể tri kỷ được như vậy.

Vệ Lễ đặt Triệu Hi Hằng lên trên giường, cẩn thận xoa xoa tóc nàng, tiểu Đào vắt khăn nóng đến lau mặt, thay y phục cho Triệu Hi Hằng, hắn không tiện ở lâu, tuy không thể bỏ qua vạn phần nghi ngờ trong lòng, lại chỉ có thể đi ra ngoài.

Có một số việc, hoặc là hoàn toàn không biết, hoặc là biết phải biết thật rõ ràng, cứ nửa rõ ràng nửa mù mịt như vậy càng làm lòng người ngứa ngáy.

Vệ Lễ chính là cái người đang ngứa ngáy đó.

Hắn cả một đêm không ngủ.

Trời vừa sáng hắn liền chạy đến chỗ trước cửa cung điện Triệu Hi Hằng, chờ nàng thức dậy.

Hắn có thật nhiều thật nhiều lời muốn hỏi, cho dù nàng có nhớ được hay không, hắn vẫn nhất định muốn hỏi.

Hắn ngồi ngay bậc thang, tình cờ gặp được Triệu Tinh Liệt đang vào triều đi ngang qua. Triệu Tinh Liệt bước tới xoa xoa đầu của hắn, thân mật hỏi, " Trưởng tử của ta, thức sớm thế ? Không ngủ được sao ?"

Vệ Lễ hơi ngẩng ra một chút, lại cọ cọ đầu vào bàn tay Triệu Tinh Liệt.

Trong lòng hắn đầy gợn sóng, ngón tay cong lại rồi duỗi ra, nếu như A Đam đã có trí nhớ của kiếp trước, vậy hắn có thể....

"Bệ hạ, nếu ta nói ta muốn chăm sóc A Đam cả đời thì sao ?"

Bàn tay đang xoa xoa của Triệu Tinh Liệt dừng lại, trái tim của Vệ Lễ cũng đập dồn dập hơn, cơ thể cứng đờ lại, thở cũng không dám thở mạnh.

Triệu Tinh Liệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, " Nói cái gì đó tiểu tử ngốc ? Con là ca ca, tất nhiên phải chăm sóc muội muội cả đời rồi. Hai đứa phải chơi với nhau thật vui vẻ, còn phải chăm sóc lẫn nhau thật tốt. Ta vào triều đây, con đừng có nghe người khác ăn nói bậy bạ, có phải có ai dám nói ta muốn đuổi con đi không ? Vớ vẩn !"

" Không...." Không phải loại chăm sóc như vậy.

Không đợi Vệ Lễ nói xong, Triệu Tinh Liệt liền bộn bề công việc mà vội vàng vào triều.

-----

Triệu Tinh Liệt đi đến nửa đường, cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Hình như mấy lời kia của Vệ Lễ không phải đơn giản như vậy.

Hắn sờ sờ đầu, sờ tới cái mão cao ngất đội trên đầu, vội vàng buông tay, sợ làm méo, vẫn còn chưa đến mức suy nghĩ không tìm về được.

Có cái gì ghê gớm vậy chứ? Còn phải dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói?

Đúng rồi, Vệ Lễ cho dù có âm trầm cũng chả phải chỉ là một tiểu hài nhi thôi sao ? Có thể có tâm tư thâm trầm đến đâu ?

Hắn còn cần phải nghĩ tới nghĩ lui mấy lời của tiểu hài tử hay sao.

Triệu Tinh Liệt tự khuyên bản thân mình như thế.

Thái dương từ phương đông ngoi đầu thật lâu, Triệu Hi Hằng mới khó khăn lắm rời giường.

Tiểu Đào nói cùng nàng, "Vệ lang quân đã ở bên ngoài chờ ngài thật lâu."

Triệu Hi Hằng cái gia hỏa này vô tâm vô phổi, hoàn toàn không nhớ ân tình tối hôm qua hắn mời mình ăn nước đường, mua túi thơm rồi lại cõng nàng về nhà.

"Hắn tới chờ ta làm gì? Hắn đọc sách xong chưa ?"

Tiểu Đào suy nghĩ cái mớ sách kia nhiều như vậy, sao có thể một hơi đọc xong được chứ ?

Triệu Hi Hằng mặc xiêm y, rửa mặt xong liền đi ra ngoài.

Vệ Lễ thấy nàng, từ ghế dựa đứng lên, đem cây ngọc trâm trong lòng ngực ra cho nàng.

Triệu Hi Hằng nhăn mũi, "Thật xấu quá, ngươi sửa sao?"

Mặt Vệ Lễ lập tức đỏ, rụt rụt tay, Triệu Hi Hằng khi còn bé có thể nói là khó hầu hạ hơn khi nàng lớn lên nhiều.

"Hứ, nhưng nể tình ngươi một mảng thành tâm, bản công chúa liền cố mà nhận vậy." Triệu Hi Hằng ngưỡng cằm, ý bảo Tiểu Đào nhận lấy, "Về sau mấy thứ nào hỏng rồi thì không cần sửa, trong cung không thiếu tiền, ta cũng không thiếu mấy thứ này."

Ngọc trâm sửa lại không hợp ý nàng, nàng mới không mang đâu.

Vệ Lễ cũng đoán trước cái tiểu không lương tâm này sẽ nói loại lời nói như thế, dù sao hắn hôm nay tới đây cũng không phải chỉ muốn đưa cây trâm ngọc đó cho nàng.

Hắn thử hỏi, "Ngươi còn nhớ Chi Chi không ?"

"Cái gì chi chi chít chít?" Triệu Hi Hằng cảm thấy hắn hỏi lời này thật không thể hiểu được, "Ngươi ăn cơm sáng chưa?"

Vệ Lễ lắc đầu, còn muốn nói tiếp gì đó, bị nàng ngắt lời, "Chưa ăn thì liền cùng bản công chúa ăn đi, nếu ngươi lại còn lải nhải, né xa ta ra một chút!"

Vệ Lễ im miệng, Triệu Hi Hằng lại cảm thấy không thích ứng.

"Tiên sinh cho ngươi sách, ngươi đọc hết chưa ?"

"Đọc được một nửa." Vệ Lễ thành thật trả lời.

"Hừ, thật là dốt, vậy mà còn chưa xem xong." Triệu Hi Hằng chọt hắn một câu. Nàng cũng biết bao nhiêu đó sách nhiều như vậy, Vệ Lễ có thể xem hết một nửa đã rất khắc khổ nỗ lực rồi, nhưng cũng không biết tại sao lại thế này, cứ muốn thấy hắn xấu hổ vậy, không biết hắn có khi nào bị mình chọc khóc hay không.

Vệ Lễ là người lớn rồi, cũng không thèm so đó với một tiểu hài tử bị nuông chiều muốn hỏng rồi như vậy, chỉ cảm thấy nàng như vậy có chút đáng yêu.

Triệu Hi Hằng càng kiêu căng, hắn càng cảm thấy cao hứng.

Chỉ có tiểu hài tử được sủng ái mới có thể kiêu căng như vậy, Triệu Hi Hằng đời này được thân nhân vạn thiên sủng ái, thật tốt.

Nhưng nhìn nàng thế này, không giống như biết Chi Chi.

Chẳng lẽ sẽ giống như hắn phỏng đoán, những ký ức đó chỉ trong lúc lơ đãng mới hiển lộ ra ?

Vệ Lễ kềm chế lại tâm sự của mình, tóm lại thời gian còn dài, hắn không nên gấp gáp.

Ngày tháng chậm rãi trôi qua, bình tĩnh rồi lại náo nhiệt, đây là một loại sinh hoạt xóc nảy khác với đời trước, sống lâu rồi, thật giống như đây mới là hiện thực, cực khổ của đời trước chỉ là một cơn ác mộng đã bừng tỉnh lại.

Tiểu hài tử tựa như măng mùa xuân sau cơn mưa, mỗi ngày đều lớn lên rõ ràng, Triệu Hi Hằng cũng đến tuổi cập kê, theo lý thuyết phải nên định ra việc hôn nhân.

Nhưng cả thành Tấn Dương này một vương tôn công tử cũng không dám tới gần nàng mấy bước, sợ bị bệ hạ chộp tới làm phò mã.

Cho dù tiểu công chúa có xinh đẹp thì có ích lợi gì? Tính tình kém còn kiêu ngạo, nhà ai hầu hạ nổi một tổ tông sống như vậy ?

Bệ hạ cùng nương nương nhiều năm chỉ có mỗi một nữ nhi này, người nào cũng mù quáng cưng chiều, chưa từng làm trái ý điều gì, nàng cũng bị sủng đến hư.

Nếu nói bệ hạ cùng hoàng hậu có đôi khi còn dạy dỗ quở trách mấy câu, thì cái tên nghĩa huynh của tiểu công chúa kia mới chính là đồng loã lớn nhất đẩy nàng lên con đường không lối về này, cưng chiều như bảo bối ấy.

Vốn dĩ Tạ Thanh Úc cùng Triệu Hi Hằng quan hệ rất tốt, nhưng mấy năm gần đây hắn bận bịu nhiều, cũng không còn đi học ở thư phòng trong câu, ngay cả chuyện nhập cung cũng rất ít, tuy vẫn cùng Triệu Hi Hằng liên hệ như cũ, nhưng rốt cuộc không thân thiết bằng khi còn nhỏ.

Con sói đuôi to Vệ Lễ kia làm bộ làm tịch, còn thường xuyên an ủi Tạ Thanh Úc, "Đừng lo lắng, đời này ai làm muội phu ta, ta đều không nhận, ngươi yên tâm là được, ta sẽ không để bất luận kẻ nào có cơ hội tiếp cận A Đam."

Tạ Thanh Úc cảm động đến rơi nước mắt, thật suýt ôm Vệ Lễ kêu huynh đệ.

Triệu Tinh Liệt sớm đã mang theo Vệ Lễ xuất nhập triều đình, nghiễm nhiên là bộ dáng bồi dưỡng hắn thành người thừa kế, trong triều tất nhiên có người nịnh bợ tân bốc hắn, đưa hắn vàng bạc châu báu, mấy bảo vật hiếm quý.

Vệ Lễ thẳng thắn nói cho cha vợ hắn, Triệu Tinh Liệt ôm hắn hắn, mở lời khẩn thiết, "Ngươi xem đi, người ta cũng tặng rồi, đừng có từ chối không nhận, đồ tốt như vậy đừng nên đẩy đến đẩy đi, giày xéo làm gì chứ ?"

Sau đó cho hắn cái ánh mắt "ngươi hiểu mà".

Vệ Lễ ngộ ra, hắn cùng Triệu Tinh Liệt người mặt trắng kẻ mặt đen, vắt hết nước luộc của đám quan lại trên dưới triều đình không còn một mảnh, quay đầu lại hai người liền chia của.

Nhưng chia chia phân phân, phần lớn vẫn là vào túi Triệu Hi Hằng.

Triệu Tinh Liệt nói muốn tích cóp của hồi môn cho nàng, Vệ Lễ ngoài miệng thì nói tiện tay cho nàng chơi cho vui.

Toàn bộ Đại Chu, nếu nói ai có tiền nhất, đó tất nhiên chính là Triệu Hi Hằng.

Vệ Lễ ôm một hộc trân châu cống phẩm mới lấy, chạy tới tìm Triệu Hi Hằng.

Triệu Hi Hằng ngồi trên ghế đu, thấy hắn xa xa tiến lại, liền nhíu mày liễu trầm ngâm.

Nàng gần đây luôn nằm mơ, trong mộng là cảnh trắng như tuyết, còn có một bóng dáng mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt nàng.

Vệ Lễ xuyên qua hàng cây tử đằng lại đây, sườn mặt bị ánh mặt trời rơi xuống, Triệu Hi Hằng lập tức kêu  hắn, "Huynh đừng cử động!"

"Hôm nay lại chơi cái trò gì vậy ?" Vệ Lễ quả thực nghe lời đứng bất động tại chỗ đó, đầy mặt bất đắc dĩ mà nhìn nàng.

Đồng tử Triệu Hi Hằng rụt rụt, tình cảnh này quá mức quen thuộc, nhưng nàng......  nàng thật không nhớ nổi là thấy ở đâu......

"Không có việc gì......" Nàng thật sự nghĩ không ra, chỉ có thể lắc đầu, hỏi, "Hôm nay huynh mang cho ta mang thứ tốt gì vậy ?"

"Trân châu Thanh Châu, cho muội làm trang sức chơi." Vệ Lễ mở tráp ra cho nàng xem.

Trong lòng Triệu Hi Hằng rất thích, nhưng ngoài miệng lại không buông tha người, được tiện nghi còn khoe mẽ, "Huynh cũng thật là bỏ được há, đều không tích cóp lại cho lão bà sao? Tương lai không có tiền, ta xem huynh lấy cái gì cưới tức phụ đây."

Vệ Lễ cười mà không nói.

Triệu Hi Hằng tức giận, "Huynh cười cái gì mà cười? Vốn dĩ chính là như vậy, huynh sớm muộn gì cũng phải thành hôn! A gia ta đã bắt đầu chọn lựa tức phụ cho huynh rồi, đừng khi dễ ta không biết!"

"Ta thành hôn cùng người khác, muội vui vẻ không ?" Vệ Lễ ngồi xổm xuống, kéo nàng tay áo hỏi.

Hắn thích xem bộ dáng Triệu Hi Hằng bực bội đến nổi giận khi bị người chọc trúng tâm sự.

Nàng giật lại tay áo mình từ tay Vệ Lễ, quay đầu đi, "Huynh muốn cưới thì cưới. Đến lúc đó huynh thành hôn cùng người khác, ta cũng tuyển phò mã, lại dưỡng thêm mười mấy hai mươi nam sủng, ta không tịch mịch đâu."

Vệ Lễ xoa xoa đầu nàng, "Có cái tiểu tổ tông như muội đã quá phiền toái rồi. Nói nữa, nếu ta thực sự có tức phụ, những thứ tốt sẽ không thể giữ lại cho muội nữa."

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, "Triệu Hi Hằng, ta muốn nói với muội, thứ tốt nào của ta cũng là để lại cho tức phụ mình."

"Ai, sao muội lại khóc vậy ?" Vệ Lễ cảm thấy mình cũng chưa nói gì quá mức, liền thấy Triệu Hi Hằng nắm lấy dây mây, xoạch xoạch rớt nước mắt, cắn môi dưới, bộ dáng quật cường.

"Huynh đừng động ta, huynh sắp phải cưới tức phụ rồi, phải đối tốt với người khác, huynh quản ta làm gì?" Triệu Hi Hằng hất bay tay hắn.

Tại sao chứ ? Tại sao Vệ Lễ cưới xong tức phụ liền không quan tâm nàng nữa, tại sao cái gì thứ tốt thì cũng phải để lại cho tức phụ hắn ? Trước kia còn nói nàng ở trong lòng hắn là quan trọng nhất kia !

Đồ lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo!

Vệ Lễ nghĩ thầm, thật là đời này còn nhõng nhẽo hơn đời trước mà.

Hắn kéo kéo tay nàng, "Gạt muội thôi, đương nhiên phải quan tâm muội nhất rồi, còn phải đối với muội tốt nhất nữa."

Triệu Hi Hằng bĩu bĩu môi, trong lòng hơi thả lỏng, tùy ý Vệ Lễ chùi nước mắt cho nàng.

"A! Nghi Ninh, nàng nhìn hai huynh muội chúng nó tình cảm thật tốt." Triệu Tinh Liệt đứng ở nơi xa cảm thán.

Vệ Lễ đứa nhỏ này là hắn tự tay nuôi lớn, tính cách, phong cách làm việc hắn vô cùng vừa lòng, quan trọng nhất chính là đối với khuê nữ hắn thật tốt.

Thẩm Nghi Ninh giật giật môi.

Nàng lại cảm thấy hai đứa nhỏ này không thích hợp, Triệu Tinh Liệt không khỏi quá lạc quan rồi.

Nhưng nàng vẫn im miệng lại, mọi người ai cũng có số phận của mình, tiểu Vệ cũng khá tốt.

Tiểu Vệ cùng Thanh Úc, nàng đều rất thích.

Hoàng thất mỗi năm vào Tết Trùng Dương đều phải tế tổ.

Mỗi người cắm một cành thù du, sau đó đi tế lễ ở Thái Miếu.

Triệu Hi Hằng còn đang xuất thần nhìn cành thù du, nàng gần đây không hiểu sao thấy thứ gì cũng cảm thấy quen thuộc?

Triệu Minh Tâm sờ sờ cành thù du trên tóc, không mặn không nhạt há mồm, làm như thân thiết thăm hỏi, "Phò mã không biết đường tỷ đã chọn xong chưa ? Nếu muốn ta nói, lang quân độ tuổi vừa vặn tuy nhiều như vậy, nhưng nguyện ý cung phụng ngươi tổng cộng cũng chỉ có mấy người, ánh mắt đừng có quá cao.

Quay đầu lại chọn tới chọn lui tuổi tác càng lớn, ngay cả hài tử cũng sinh không ra."

"Ai cần ngươi lo! Tương lai ta sẽ sinh một nữ nhi đáng yêu nhất trên đời này!" Triệu Hi Hằng cắm cành thù du lên búi tóc, đi tìm Vệ Lễ.

Nàng nắm lấy váy, nghĩ thầm mình thật tà môn, không hiểu sao lại thuận miệng nói ra chuyện sinh nữ nhi vậy kia chứ?

Triệu Minh Tâm đuổi theo không bỏ, đi theo phía sau nàng lải nhải lẩm bẩm.

Mấy người hầu đều biết công chúa cùng quận chúa từ trước đến nay bất hòa, nhưng từ nhỏ đến lớn công chúa vẫn chưa từng hãm hại quận chúa, nên cũng chỉ không xa không gần đi theo.

"Triệu Hi Hằng à, Triệu Hi Hằng ngươi chậm một chút đi......" Cầu gỗ bị dẫm kẽo kẹt rung động, Triệu Minh Tâm thở hổn hển đuổi theo Triệu Hi Hằng.

Chân nàng ta đột ngột khuỵu một cái, người lảo đảo ngã đổ qua một bên cầu.

Triệu Hi Hằng không hề nghĩ ngợi, đưa tay giữ chặt nàng ta.

Triệu Minh Tâm tay vội chân loạn, hai người cùng nhau rớt xuống nước, chìm vào trong hồ.

Tiếng thét chói tai như vang lên không dứt bên tai.

Triệu Hi Hằng trên người đeo theo Triệu Minh Tâm nặng trĩu lại còn quơ tay chân tứ tung, gian nan bơi vào trong bờ.

Nàng mẹ nó thật đúng là xui tám đời đổ máu, mới phải có một cái đường muội như thế này.

Khi Triệu Minh Tâm giãy giụa kêu to không dứt, không cẩn thận chân đá vào trên cẳng chân Triệu Hi Hằng.

Cũng vừa vặn, vị trí đó chính là cọng gân chính trên cổ chân nàng.

Con mẹ nó!

Triệu Hi Hằng ùng ục ùng ục uống vài ngụm nước, chìm xuống.

Bãi đất đen trống, gió tuyết thổi vù vù.

Cả người bị lạnh cóng, xương cốt đều đau.

Xe liễn buông mành đỏ bị một mũi tên từ bên ngoài vén lên, gió tuyết như đao mà lướt vào muốn đông não.

"Khóc? Sợ ?"

Thiếu niên âm trầm cười, hắn đứng trước luồng sáng lờ mờ, trên mặt tràn ngập không có hảo ý.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp