Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 372: Chỉ còn lại một gian phòng


2 năm

trướctiếp

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

Chương 372: Chỉ còn lại một gian phòng.

Lam Ngọc Anh không thể làm gì khác ngoài việc đem bọc khăn giấy mở ra, rút ra một tờ giấy đưa tới.

Không nghĩ tới, Hoàng Trường Minh lại trắng trợn, trực tiếp nắm lấy tay cô, dùng ngón tay thô ráp xoa xoa lấy lòng bàn tay của cô.

Không chỉ có bánh bao nhỏ, mà bên cạnh Diệp Tấn cũng đang nhìn...

Lam Ngọc Anh xấu hổ lườm anh một cái, hốt hoảng rút tay về phía sau lưng.

Lo sợ lần sau anh sẽ lại đưa ra các dạng yêu cầu khác nhau, nên cô dắt bánh bao nhỏ đứng dậy, mượn cớ rời đi "Hai người cứ từ từ câu cá, tôi mang Đậu Đậu đi xung quanh một chút..."

Lam Ngọc Anh cùng bánh bao nhỏ sau khi rời đi, chỉ còn lại Hoàng Trường Minh và Diệp Tấn.

Hoàng Trường Minh chậm rãi ăn hết bữa trưa, đặt hộp cơm cách nhiệt xuống, cùng Diệp Tấn ở bên cạnh chuyên tâm dồn chỉ để câu cá. Cần câu cầm trong tay giật giật, anh đột nhiên khẽ nói "Anh Diệp, anh nhìn thấy khu vực của tôi hình như đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Diệp Tấn không nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, đầu tiên là kinh ngạc trước cái nhìn thấu đáo của anh, sau đó cười một tiếng, không có trốn tránh, cùng ý tứ mà ám chỉ đáp lại "Cô gái tốt thì ai cũng thích." "Ha ha." Hoàng Trường Minh cười một cách khó hiểu.

Nếu đã nói ra, Diệp Tấn dừng một chút, sau đó vẫn chủ động nói "Tôi ngược lại là cảm thấy, nếu như dùng một đứa trẻ để trói người ta trở về bên mình, thì không phải là quân tử đâu." "Tôi chưa bao giờ cho mình là quân tử." Hoàng Trường Minh nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại trên những đàn cá đang trôi nổi ở trên bờ sông "Tuy nhiên, anh chỉ hiểu được nhiều câu chuyện ở phía bên ngoài, anh cho là đó là trói buộc, nhưng cũng không biết đó là do nội tâm của cô ấy lựa chọn, thật ra thì giống như câu cá vậy, mồi câu bày ở nơi đó, người muốn sẽ mắc câu." "Chà, hình như có động tĩnh."

Đột nhiên, Hoàng Trường Minh nhướng mày nói.

Quả nhiên, trên mặt sông xuất hiện những gợn sóng, anh vẫy vẫy cánh tay của mình, nhấc cần câu lên, vui sướng khi câu được con cá lớn.

Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn về phía bên kia, giọng đầy ý vị thâm trường "Anh Diệp, tôi nói, người muốn sẽ mắc câu!" Chờ anh lần nữa cầu thêm được một con cá lớn, Lam

Ngọc Anh cũng vừa vặn dắt bánh bao nhỏ quay trở lại. "Ba ba, ba cậu được cả rồi!"

Sau khi thấy, bánh bao nhỏ hào hứng nhảy lên. Khuôn mặt Hoàng Trường Minh lộ ra vẻ đắc ý, nhưởng mi hướng về phải cô "Ngọc Anh, em tới xem một chút, xem có lớn không?" "Thật lớn... Từ trong thâm tâm Lam Ngọc Anh gật đầu.

Khi cô liếc nhìn sang bên cạnh, kinh ngạc hỏi "Diệp Tấn, cậu chưa câu được con nào à?" "Vẫn chưa." Diệp Tấn lúng túng lắc đầu.

Có vẻ rất khác lần trước, phong thủy dường như đã luân lưu chuyền hồi, ánh mắt cùng lông mày Hoàng Trường Minh lười biếng nhếch lên, bên trong thùng đã câu được đầy cá, dường như không thể chứa thêm được, ngược lại Diệp Tấn vốn rất giỏi câu cá, hôm nay lại không câu được con cá nào.

Lam Ngọc Anh không nhịn được an ủi "Hôm nay có thể gió hơi lớn, không thích hợp cho việc câu cá" "Có lẽ là vậy!" Diệp Tấn đẩy gọng kính của mình.

Lam Ngọc Anh sợ anh ấy trong lòng không thoải mái, chủ động đi tới nói "Diệp Tấn, tớ giúp cậu đi lấy thêm mồi câu, anh đặt hêm mồi, đoán chừng sẽ dễ dàng thu hút cá hơn!" "Được!" Diệp Tấn cười một tiếng, kéo cần câu lên.

Lam Ngọc Anh ngồi xổm xuống, vừa mới chuẩn bị giúp Diệp Tấn treo mồi lên, bên cạnh Hoàng Trường Minh bỗng nhiên kéo môi nói "Đậu Đậu hình như không thoải mái." "Không thoải mái?" Cô nhất thời lo sợ.

Quay đầu nhìn sang, quả nhiên, bánh bao nhỏ vốn dĩ đang chọc cả vui đùa, nhưng hiện tại hai tay lại ôm lấy bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào có chút thống khổ vì đau đớn.

Lam Ngọc Anh bước nhanh về phía trước, lo lắng hỏi "Cục cưng, khó chịu chỗ nào? Có phải con đau bụng không?"

Bánh bao nhỏ cùi đầu, khó chịu rên rỉ.

Lam Ngọc Anh thấy vậy, vô cùng hốt hoảng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía của Hoàng Trường Minh, tay không tự chủ nắm lấy cánh tay của anh "Hoàng Trường Minh, làm thế nào bây giờ, Đậu Đậu hình như đau bụng rồi!" "Đừng lo lắng." Hoàng Trường Minh buông cần câu xuống.

Anh nhưởng mày nhìn con trai mình, giọng nói trầm ổn trấn an "Có lẽ gió sông tràn vào, mới vừa rồi còn uống nhiều nước lạnh, chúng ta bây giờ mang con đi vào trong phòng nghỉ ngơi, kêu phục vụ lấy nước ấm cùng thuốc để cho con uống!"

Hoàng Trường Minh nói xong, còn giơ tay lên giúp cô vén phần tóc bị thống xuống ở bên tai. Một loạt động tác tự nhiên lại vô cùng thân mật.

Lam Ngọc Anh nghe hắn nói như vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, không ngừng gật đầu "Ừ, chúng ta vào trong luôn đi!" “Anh tới ôm con trai." Hoàng Trường Minh ôm lấy con trai mình. Lam Ngọc Anh giờ giống như một cô con dâu nhỏ tất cả đều nghe theo anh, lúc này không hề để ý tới bất kỳ thứ gì khác, trong lòng tràn đầy sự âu lo cho bánh bao nhỏ.

Hoàng Trường Minh đem tất cả những cảm xúc của cô đặt vào trong nháy mắt, trên mặt tỉnh bơ, quay đầu nhìn Diệp Tấn tràn đầy áy náy "Xin lỗi!"

Diệp Tấn đứng ở bờ sông gật đầu, nặn ra một nụ cười không được tự nhiên, giơ tay đẩy mắt kính ở trên sống mũi, chỉ có thể nhìn bọn họ ôm con trai rời đi. Đây là một bức tranh hài hòa của gia đình ba người mà anh không thể chen vào dù chỉ một góc.Đến phòng nghỉ ngơi, Lam Ngọc Anh vội vàng đi tìm nhân viên phục vụ để có cốc nước ấm.

Bánh bao nhỏ vốn là đang thống khổ co rúc nằm ở trên ghế sô pha, nhưng sau khi cô đi được xa, liền ngẩng đầu lên, hướng về phía người đàn ông bên cạnh bĩu môi "Ba ba thật là hư" "Tại sao ba lại hư?" Hai chân dài của Hoàng Trường Minh trùng xuống. "Ba để cho Bảo Bảo lừa gạt Ngọc Anh!" Âm thanh của bánh bao nhỏ nhẹ, trên mặt tràn đầy sự khinh thường "Gạt người khác là không đúng! Nếu như Ngọc Anh biết, chắc chắn sẽ tức giận với Bảo Bảo!" *

Hoàng Trường Minh lạnh lùng nhìn con trai mình đấy nói cũng chẳng xong, không nhanh không chậm mà hỏi một câu "Vậy con muốn cho chủ Diệp cướp đi Ngọc Anh à?" "Không muốn!" Bánh bao nhỏ lắc đầu như trống lắc, ngoan ngoãn im miệng không nói.

Rất nhanh, có tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần, Hoàng Trường Minh bỏ hai chân đang trùng xuống, quay sang đối diện với con trai, cau mày vỗ vỗ cậu một cái. "Nước ấm đến rồi đây!"

Lam Ngọc Anh thở hổn hển chạy về, vẻ mặt buồn thiu "Làm sao đây? Em mới vừa hỏi họ, họ bảo không có thuốc chữa bệnh đau bụng, hơn nữa các loại thuốc giảm đau cũng không thể tùy tiện cho con uống được...

Bánh bao nhỏ được ba đút nước nóng, lúc này mềm nhũn bày tỏ "Ngọc Anh, bảo bảo không đau!" "Không đau sao?" Lam Ngọc Anh kinh ngạc, không nghĩ tới nước nóng lại thần kỳ đến như vậy! "Dạ!" Bánh bao nhỏ gật đầu

Lam Ngọc Anh ôm con trai ngồi ở trên đùi của mình, cẩn thận quan sát vẻ mặt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, có vẻ như là đã hết đau rồi, trông cũng không còn vẻ đau đớn nữa.

Cô mím môi một cái, không yên lòng nhìn về phía Hoàng Trường Minh "Thật không cần đi bệnh viện sao?" "Không cần." Hoàng Trường Minh trả lời chắc nịch.

Lam Ngọc Anh do dự gật đầu, lần nữa nhìn về phía con trai, thấy cậu bé tay chân linh hoạt đã có thể từ chân mình mà leo xuống.

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông thống xuống, cô lúc này mới nhớ tới "Diệp Tấn đâu?" "Nhân viên làm việc mới vừa tới bảo anh ấy đột nhiên có chuyện, nên bảo chúng ta về trước." Hoàng Trường Minh mở miệng giải thích. "Ồ." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Nghĩ thầm Diệp Tấn không phải là không có chừng mực như vậy, nếu là rời đi, nhất định là thật sự có chuyện gấp.

Hoàng Trường Minh lúc này bỗng nhiên mở miệng nói Khi nghỉ dưỡng còn cung cấp phòng cho khách. Nhân viên phục vụ nói đêm nay có bắn pháo hoa. Chúng ta sẽ không trở lại, ở chỗ này một đêm." "Ở nơi này?" Lam Ngọc Anh sửng sốt, điều này nằm hoàn toàn ngoài kế hoạch. "Ừ" Hoàng Trường Minh gật đầu.

Lam Ngọc Anh cau mày, cô biết đằng sau khu câu cá còn có một khu nghỉ dưỡng, lần trước tới đã thấy Đang định từ chối, thì bánh bao nhỏ liền nhào tới ôm lên đầu gối của cô, đôi mắt tinh nghịch, còn miệng thì nói "Bảo bảo muốn xem pháo hoa~" Lam Ngọc Anh không thể làm gì khác là đem những lời đang định nói nuốt trở về.

Tiếp theo, cả gia đình ba người cầm con cả đi tới tòa nhà nhỏ được trang trí theo phong cách phương Tây, khi bước vào sảnh, nhân viên lễ tân nói lời xin lỗi "Xin lỗi, chỉ còn lại một phòng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp