Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 121: Cho hắn một chút ôn nhu


2 năm

trướctiếp

Chỉ là, không biết có phải danh hào Tình Nhân quỷ quái gì đó cố ý gây họa hay không. Lúc này, nữ tử cư nhiên lại không ăn một bộ này của Diêu Vũ.

Sắc mặt nàng vẫn lạnh lẽo như cũ, không chút lưu tình liền dùng sức hất văng tay y ra, muốn đem cửa đóng lại:"Tránh ra."

Chỉ là, đúng vào thời khắc này, từ đầu hành lang lại không chút báo trước, truyền tới thanh âm the thé của ma ma chủ quản!

"Mặc Tư, ngươi đang nói chuyện với ai đó?"

Âm thanh của ma ma chủ quản vang lên, ngay lập tức liền làm sắc mặt Diêu Vũ tái xanh. Chỉ là, ngay khi y muốn làm ra đối sách thì đối diện, nữ tử đã đưa tay, trực tiếp bắt lấy cổ tay của y lôi vào phòng.

Nữ tử không đóng cửa, bởi vì như vậy quá giống có tật giật mình, giấu đầu lòi đuôi.

Nàng vẫn mở cửa, chừa ra một khe hở vừa đủ để đem cơ thể mình cùng một góc phòng sau lưng phơi bày ra. Mà Diêu Vũ, thì đã sớm bị nàng đẩy đến sau cánh cửa, vừa vặn nằm ở điểm mù của tầm nhìn.

Không giống với tưởng tượng của Diêu Vũ, trên người Mặc Tư lại có độ ấm. Sức lực của nàng rất lớn, đợi khi lấy lại tinh thần, y mới nhận rõ được vị trí hiện tại của bản thân.

Lưng tựa vào trên ván cửa, cảm nhận được không gian xung quanh không ngừng chấn động, cùng với hương vị kinh khủng lan toả trong không khí, Diêu Vũ liền chỉ có một suy nghĩ duy nhất - bà ta tới!

Quả nhiên, phảng phất để minh chứng cho suy nghĩ của y, lúc này, âm thanh mang theo phục tùng của Mặc Tư liền đã vang lên:"Tham kiến ma ma."

"Ừ." Không còn là giọng điệu gay gắt khi nãy nữa, lúc này, ma ma đã nhu hòa nói ra:"Mặc Tư, khi nãy ta nghe thấy ngươi lớn tiếng hô tránh ra, là đang nói với kẻ nào vậy?"

Đáy lòng khẽ nhảy, Diêu Vũ liền ngẩng đầu, không kịp phòng bị lại đem ánh mắt nhìn trộm của tiểu nữ hài bắt quả tang.

Bị y phát hiện, tiểu nữ hài liền giống như con thỏ nhỏ, cuống quýt dời mắt. Thật sự là một đứa trẻ dễ thẹn thùng lại nhát gan, làm người đau lòng.

Lúc này, đối diện với nghi hoặc của ma ma chủ quản, bởi vì ngăn cách bởi ván cửa, Diêu Vũ cũng không biết biểu tình của nàng lúc này là gì.

Chỉ biết, giọng nói của nàng vẫn như cũ không chút phập phồng, tư duy lại càng kín không kẽ hở:"Thưa ma ma, ta là đang nói chuyện với Mặc Đoá."

"Nàng nói bản thân nghe thấy bên ngoài huyên náo không ngừng, không những Mặc Phong mất tích, mà trong hí tràng còn có kẻ lạ mặt đột nhập, nên không dám ngủ một mình trong phòng, nằn nặc đứng trước cửa đòi vào ngủ với ta. Cho nên ta mới đuổi nàng đi."

Lúc này, Diêu Vũ mới biết được, thì ra nữ hài là một người câm.

Chỉ là, ma ma so với trong tưởng tượng lại càng phải khó chơi hơn nhiều, nàng không chỉ không tin tưởng, trái lại, thân thể cao lớn lại còn hơi rướn vào trên cửa lớn, quỷ quyệt đảo mắt qua trong phòng:"Bình thường hai người các ngươi không phải đều ở chung với nhau sao?"

"Vì sao hôm nay ngươi lại không cho nàng ngủ chung?"

"Mặc Tư, ngươi có phải đang che giấu việc mờ ám gì không?" Giọng nói trầm xuống, Diêu Vũ tựa hồ có thể nghe thấy được tiếng răng nanh ma sát của ma ma chủ quản.

"Ma ma nghĩ nhiều, chỉ là, hôm nay Quách đại nhân chỉ mặt điểm danh, muốn Mặc Tư hầu hạ, cho nên, Mặc Tư cũng không tiện để nàng lưu lại."

Mặc dù không biết Quách đại nhân là ai, nhưng Diêu Vũ phát hiện, sau khi Mặc Tư bày ra lí do này, thái độ của ma ma chủ quản giống như cũng đã hòa hoãn hơn một chút:"Vậy sao?"

"Như vậy ngươi phải thật tốt hầu hạ Quách đại nhân, ngài ấy thế nhưng là khách quý của hí tràng chúng ta."

"Vẫn là Mặc Tư ngươi nghe lời nhất, nếu như tiểu súc sinh Mặc Phong đó có thể ngoan ngoãn như ngươi, lão nương ta cũng không cần phí công nhọc sức như vậy rồi."

"Mặc Đoá, phải ngoan ngoãn học hỏi tỷ tỷ của ngươi, có biết chưa?"

Từ trong miệng ma ma chủ quản, Diêu Vũ xem như mới biết được, thì ra Mặc Đoá, Mặc Phong, Mặc Tư cùng quỷ mộc hài đều là cô nhi do ma ma chủ quản từ bên ngoài mua tới.

Bởi vì bà ta họ Mặc, nên những hài tử này đều cùng một chỗ bị ban cho họ Mặc, lớn lên cùng nhau.

Sau khi căn dặn vài câu, ma ma chủ quản rất nhanh liền đã rời đi.

Lúc này, sắc mặt cung kính của Mặc Tư trong nháy mắt liền biến mất không thấy, thay vào đó là lạnh lùng cùng sầu lo:"Đoá Đoá, mang hắn tới phòng của muội trốn tạm."

"Khoan đã, tỷ tỷ..."

"Ngươi không cần cố gắng như vậy, ta thật sự không biết Mặc Phong đang trốn ở đâu. Chỉ là..." Mi mày khẽ rũ, thời khắc này, ánh mắt Mặc Tư tựa hồ lại có phần ôn nhu cùng thương tiếc:"Nếu ngươi thật sự là bằng hữu của hắn..."

"Ta mong ngươi có thể tìm tới hắn, mang hắn rời đi nơi này, để hắn nhìn xem thế giới rộng lớn bên ngoài, cảm nhận được thân tình. Hắn là một đứa trẻ đáng thương...Ta vô dụng, không thể giúp được gì cho hắn cả."

"Chỉ mong ngươi có thể thay thế giới u ám này, mang đến cho hắn một chút ôn nhu."

Ngẩng đầu nhìn Mặc Tư, Diêu Vũ chỉ có một đánh giá duy nhất về nàng: quả thật là một nữ tử trong ngoài không đồng nhất, miệng tựa sắt đá, nhưng tâm lại mềm như đậu hũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp