Gió Xuân Cõi Người

Chương 35


2 năm

trướctiếp

Tới sân bay, hai người ở ghế sau phát hiện bầu không khí giữa Quan Ninh và Ngô Duệ ngòn ngọt tình tứ, bèn tự giác mang theo hành lý xuống xe. Tiếng đóng cửa đánh sầm như thể phát tín hiệu, Ngô Duệ cởi đai an toàn, vải vóc cọ xát ghế da phát ra tiếng sột soạt, cậu cúi người hôn lên môi Quan Ninh.

“…… Năm phút,” Giọng Quan Ninh ú ớ, “ăm út ôi.” (năm phút thôi)

Năm phút sau, Ngô Duệ hãy chưa đã thèm, nhưng quét mắt nhìn đồng hồ, e Quan Ninh không kịp đăng ký, bấy giờ cậu mới miễn cưỡng thả người.

Ngô Duệ kéo va ly màu cam của Quan Ninh, tay nắm tay đi hội họp với nhóm Giám đốc đang đứng uống nước.

Trước khi Quan Ninh qua cửa an ninh, cô siết tay Ngô Duệ bảo, “Sinh nhật vui vẻ nhé, tôi xin lỗi hôm nay không thể ở bên cậu trọn ngày.”

“Không sao.” Ngô Duệ khom lưng, vươn tay khẽ xoa tóc Quan Ninh, sực nhớ ra gì, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Quan Ninh, “Lúc về chị nhớ mặc bộ đồ đẹp nhất nhé, em sẽ tới đón chị.”

Quan Ninh luyến tiếc vô vàn khi vừa cận kề xác thịt cùng anh bạn nhỏ đã lập tức phải xa nhau nhiều ngày, cô sáp tới hôn nghiền lấy môi Ngô Duệ, bịn rịn dặn, “Khi nhớ tôi hãy gọi video nhé.”

Quan Ninh xoay người đi qua quầy kiểm tra an ninh, Ngô Duệ nhìn xoáy theo bóng lưng mảnh mai ấy, những ngỡ một khoảnh trái tim đã theo cô mất rồi. Chờ bóng hình Quan Ninh biến mất khỏi tầm mắt, cậu vò mặt thở hắt ra một hơi, miễn cưỡng xốc tinh thần rời sân bay, lái xe tới nơi tổ chức sinh nhật.

Ngô Duệ không ngại giao tiếp mà còn rành rẽ cách cư xử trước mặt người lớn. Mấy vị kỳ cựu trong ngành mà Ngô Quốc Ý giới thiệu đều cực kỳ hài lòng về cậu. Vóc người cao ráo, diện mạo anh tuấn, khéo ăn khéo nói, có ai không hài lòng cơ chứ? Chẳng qua họ cũng sớm nghe thấy những đồn đãi vớ vẩn về Ngô Duệ, nể tình Ngô Quốc Ý và nhà họ Ngô, họ thấy cậu còn trẻ, xét về tình cảm trăng hoa tí vẫn tha thứ được, thậm chí còn có một vị Chủ tịch Đặng muốn giới thiệu con gái cho Ngô Duệ.

“Ở nhà cháu chỉ biết chơi game, sợ cô ấy thấy chán thôi ạ.” Ngô Duệ từ chối ngay và luôn.

Song Chủ tịch Đặng bảo, “Âm Âm cũng thích chơi game, vừa khéo hai đứa có thể chơi chung.”

Ngô Duệ khó xử, “Cháu mắc tiêu chuẩn kép, mình chơi game thì được nhưng cháu không thích con gái chơi game.”

Mặt đối phương lộ vẻ sượng sùng, nhưng ông ta lập tức chêm thêm, “Ca hát khiêu vũ cưỡi ngựa bắn tên, trò nào Âm Âm cũng biết, nói không chừng có thể dẫn cháu ra ngoài làm việc khác.”

“Cô ấy bao lớn ạ?” Ngô Duệ đột nhiên hỏi.

Thấy cậu có hứng thú, Chủ tịch Đặng tức khắc hớn hở, “Hăm mốt, kém cháu nửa tuổi.”

“Ấy?” Ngô Duệ nhăn mày, giọng điệu ra chiều tiếc rẻ, “Lớn tới vậy hả?” Dứt lời cậu cố ý khoe nhẫn trên tay —— do chính cậu mua, cậu thấy đối phương chưa đổi sắc mặt tí nào thì cố tình nhấn mạnh, “Mấy em cháu quen toàn mười bảy mười tám, cháu sợ mấy ẻm ở chung không hợp lại cãi nhau ỏm tỏi.”

“Anh ——” Đối phương che ngực, bị kích thích không nhẹ.

Ngô Duệ gật gù với ông ta, “Chú Đặng, cháu xin phép đi tiếp khách nhé.”

Vốn Ngô Duệ định bảo mình sắp cưới, nhưng vị này biết mình lông bông thất nghiệp, lăng nhăng tụ nghiệp mà vẫn đẩy con gái vào hố lửa, cậu biết tỏng vị họ Đặng có giới hạn đạo đức thấp tè về phương diện kinh doanh lẫn gia đình, đối đãi với loại người này phải dùng biện pháp cực đoan.

Ngô Duệ đi tìm Trương Khải Văn đương lẳng lặng ăn tráng miệng, người sau rà cậu từ trên xuống dưới, “Chân lành rồi?”

Ngô Duệ gật đầu chào, cụng ly rượu với anh ta.

Trương Khải Văn cực kì tinh mắt, lập tức chú ý chiếc nhẫn trên ngón tay Ngô Duệ, y chưa từng thấy Ngô Duệ mang thứ đồ chơi này, trong lòng lập tức nảy sinh cảm giác bất thường.

“Đây là?”

Ngô Duệ xoay nhẫn, hết sức thẳng thắn bảo, “Em tự mua đeo chơi.”

Trương Khải Văn thở phào nhẹ nhõm, “Tôi còn tưởng cậu sắp kết hôn.”

“Ồ, chắc sắp rồi đó.” Ngô Duệ nói.

Trương Khải Văn mở bừng mắt, “Với ai? Mấy cô bạn gái của cậu chưa đủ tuổi hết mà?”

“Anh mới chưa đủ tuổi,” Ngô Duệ sỉ vả, “Anh còn nhớ cái đêm em nhảy lầu không?”

Trương Khải Văn đương nhiên nhớ, anh ta gục gặc đầu.

Ngô Duệ hãy thấy ngài ngại khi nhắc tới việc này, “Vốn bữa đó em ở nhà bạn gái hiện tại, vì một số lý do không tiện kể, em mới nhảy xuống từ lầu hai. Chúng em định cưới nhau.”

“Sao không nghe thấy tiếng gió nào lọt ra thế?” Trương Khải Văn châm chước, “Ba mẹ cậu đồng ý chưa?”

“Ba em chưa nói đồng ý nhưng cũng không phản đối, phần mẹ em hẳn không thành vấn đề, có điều anh đã nhắc thì lát em đi hỏi bà ấy xem sao.”

“Hai người lén lút trao nhận á?”

“Còn chưa trao,” Ngô Duệ nhác thấy mẹ mình đang bế Ngô Nam, cậu nóng lòng muốn nói chuyện với bà, trước khi đi bỏ xuống một câu, “Em chưa cầu hôn.”

“Mẹ,” Ngô Duệ rảo bước tới, lần đầu tiên chủ động giang hai tay, “Để con bế Ngô Nam dùm mẹ cho.”

Mẹ Ngô nghi ngờ nhìn con trai một lát, rồi chuyền con út qua.

“Duệ Duệ, gần đây con sao rồi?” Hôm nay mẹ Ngô thấy Ngô Duệ đã muốn hỏi, bà cứ thấy thằng cả sao sao đó.

“Đâu có sao trăng gì ạ,” Ngô Duệ cõng Quan Ninh chẳng thấy nặng tẹo nào, ôm thằng cu mười mấy cân (*) mà cánh tay nặng trịch, cậu cúi đầu nhìn Ngô Nam ghé vào ngực mình chảy nước miếng, cố dằn lòng không quăng nó đi, ngước mắt bảo, “Mẹ, con tìm mẹ đúng là có chuyện thật.”

(*) 1 cân ~ 0.5kg

Ba mẹ con ra một góc yên tĩnh, mẹ Ngô hỏi liền: “Có phải con gây hoạ gì nữa không đó?”

“Không phải hoạ,” Ngô Duệ ngập ngừng rồi nói, “Là chuyện lớn đời con ạ.”

Mẹ Ngô tức tốc thẳng lưng, sốt ruột, “Con làm cô nào lớn bụng rồi hả? Từ lâu mẹ đã nhắc đi nhắc lại không thể để con bồ bịch tùm lum mà ba con cứ lờ đi, con cũng chả nghe lời mẹ, giờ thì hay rồi…… Con mau nói với ba đi, ngày mai chúng ta tới cửa nhận lỗi, con gái nhà người ta còn nhỏ vậy con cũng ra tay được hả?”

“Mẹ ơi, mẹ coi con là hạng người nào vậy?” Quả thực Ngô Duệ không biết nên cười hay mếu, “Không phải chuyện này, con quen một người bạn gái lớn tuổi, người ấy tốt lắm, con rất thích chị ấy, con định cầu hôn.”

“Con gượm đã,” Mẹ Ngô đè ngực thở hổn hển lấy hơi, “Lớn hơn con…… bao nhiêu?”

“Năm nay chị ấy hai mươi tám tuổi, ba cũng biết người ấy, buổi sáng ở công ty nghe con nói mua nhẫn cầu hôn mà ba không phản đối.”

Mẹ Ngô liên tưởng đến những biến hóa gần đây của con trai, bà cứ ngỡ đối phương đã bốn mươi, vừa nghe mới hai tám thì nhẹ lòng thở phào. Bà hỏi, “Duệ Duệ, bạn gái con tên gì?”

“Chị ấy tên Quan Ninh ạ,” Ngô Duệ bảo, “Con có đứa bạn tên Quan Trình, mẹ đã gặp qua, Quan Ninh là chị Quan Trình đó.”

Quan Trình đã ăn vài bữa cơm tại nhà họ Ngô, lúc ấy mẹ Ngô nhìn đứa trẻ kia hâm mộ biết chừng nào, vừa hiểu chuyện vừa hiếu học, dáng vẻ hiền hoà đẹp trai, đỡ lo hơn Ngô Duệ nhiều, khi hay tin cậu bé được chị nuôi lớn, bà còn định hẹn chị Quan Trình ra tâm sự phương pháp giáo dục con trẻ, thế mà trong chớp mắt, Quan Ninh sắp trở thành con dâu bà á?

“Lần này con thiệt lòng hả? Đừng có cưới về rồi một dạ hai lòng, đến lúc đó không riêng ba con, ngay cả mẹ cũng sẽ đánh gãy chân con đó.” Mẹ Ngô cảnh cáo.

Thái độ Ngô Duệ nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu, “Mẹ, con sẽ không để Quan Ninh thất vọng về con, nếu có ngày đó con cũng sẽ thất vọng về mình.”

Mẹ Ngô yên tâm hẳn, hỏi cậu, “Mua nhẫn chưa con?”

“Ờm, đây ạ.” Ngô Duệ lấy hộp nhẫn từ túi áo tây trang.

Mẹ Ngô mở hộp, viên kim cương rất lớn cắt thành hình tròn, chung quanh khảm một vòng vụn kim cương, trên vòng nhẫn cũng điểm xuyết kim cương li ti, bà vừa thấy đã ngợi khen, “Duệ Duệ tinh mắt đó, cháu Quan chắc chắn thích lắm.”

Nhắc tới cầu hôn, thật ra Ngô Duệ khá hồi hộp, chẳng phải do sợ Quan Ninh sẽ cự tuyệt; Quan Ninh là người dịu dàng, cho dù từ chối cũng sẽ uyển chuyển, cố gắng không tổn thương trái tim cậu; song dẫu sao cũng là lần đầu tiên, cậu khó kìm lòng thấp thỏm.

Mẹ Ngô nhìn thấu suy nghĩ con mình, nhẹ giọng hỏi, “Tính cầu hôn ngày nào thế? Ba mẹ góp mặt được không? Bằng không quay phim cho ba mẹ xem được không con?”

Nghe vậy, tức khắc Ngô Duệ càng thêm thấp thỏm, cậu kéo cà vạt, “Mẹ, mẹ khoan hẵng hỏi, con sắp đứt hơi đây này.”

Ngô Nam thấy cà vạt anh chơi vui, bèn túm trong tay, Ngô Duệ bị cậu túm phải oằn lưng, dòm nhóc con ham chơi tươi cười gợi đòn trong lòng, cậu chợt vơi căng thẳng.

“Ngô Nam, thả ra.” Ngô Duệ gằn giọng đe, “Không là anh đánh em đó.”

Ngô Duệ chưa đánh Ngô Nam mà Ngô Nam đấm một cái lên người cậu, mẹ Ngô vội ôm con út về, ngoài miệng trách móc, “Sao Nam Nam lại đánh anh?”

Ngô Nam bĩu môi, “oe oe” khóc ré lên.

Chưa gì nói khóc là khóc, Ngô Duệ nhức đầu, cậu lấy nhẫn từ tay mẹ rồi ra ngoài tìm bọn Từ Tri Dã.

Ba tên Từ Tri Dã đang chán òm, dù sao tiệc này có mấy ông già toạ trấn ở đây nên không cần tới họ, cả bọn bèn té chạy, hiện giờ đang ngồi bên ao trong vườn cho cá ăn. Lúc Ngô Duệ đi ra, Từ Tri Dã đang ngồi đu dây.

“Sao mày cũng ra đây?” Thẩm Ngọc hỏi.

“Ngô Nam khóc.” Ngô Duệ chìa tay về hướng Lộc Phong, “Cho tao điếu thuốc.”

“Lại hút hả?” Từ Tri Dã nghi hoặc, “Chiến tranh với chị nữa?”

“Đâu ra, tụi tao vẫn ổn,” Ngô Duệ nhận thuốc, ké Lộc Phong tí lửa, ngón tay đẹp đẽ kẹp điếu thuốc, đưa đến môi rít một hơi, “Tao…… Tao hơi hồi hộp, khụ khụ khụ…… Sao thuốc này nặng vậy?”

Lộc Phong phớt lờ câu hỏi của cậu, điềm nhiên hỏi, “Mắc mớ gì mày hồi hộp?”

Ngô Duệ hít mấy nhịp thở, “Tao tính cầu hôn chị.”

Nghe xong lời này, Từ Tri Dã đứng phắt dậy.

Nháy mắt hai người còn lại cũng đứng thẳng người.

“Lẹ dữ vậy?” Từ Tri Dã cảm thấy hệt như nằm mơ, Ngô Duệ là út ét trong đám, thế mà cậu muốn lấy vợ rồi á?

“Tao lo, thật tình tao lo lắm, sao tao có thể không lo chứ?” Ngô Duệ quét ba đứa một vòng, hỏi rất chân thành, “Hử? Hở? Hả?”

Ba người nghe xong đều có chung cảm tưởng, cứ ngỡ đêm nay nó ngỏ lời cầu hôn luôn, bất giác căng thẳng dùm nó, chờ Ngô Duệ bảo ngày cầu hôn còn cách mấy ngày nữa, Từ Tri Dã thở dài nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống đất đặt câu hỏi, “Bên Quan Trình mày tính sao đây?”

Ngô Duệ cũng ngồi xổm theo, trả lời cậu ta, “Tao tính sắp tới tuồn dấu vết, trước tiên tiêm cho nó mũi dự phòng, đến lúc đó tụi mày phối hợp chút. Tao cũng sợ đến khi đó nó không tiếp thu, nhỡ nó về rùm beng với chị, chị không chịu thì sao giờ?”

Thẩm Ngọc là người thứ ba ngồi chồm hổm, im lặng nghe một hồi, “Tụi mày nói coi Quan Trình có đánh Ngô Duệ không nhờ?”

Từ Tri Dã bảo, “Tao thấy có đó, cá không?”

Thẩm Ngọc hỏi, “Cá gì?”

“Người thua đáp ứng người thắng một chuyện.” Từ Tri Dã nói.

Dứt lời, Ngô Duệ và Thẩm Ngọc đồng loạt thốt, “Tao chọn đánh.”

“Tao vô tụ luôn.” Ngô Duệ đế thêm.

Lúc bấy giờ ba người dưới đất nhất trí ngẩng đầu ngó Lộc Phong đương đứng xem diễn, Lộc Phong ghét cực nhưng vẫn ngồi xổm theo. Bốn người tạo thành vòng tròn, Lộc Phong thở dài, “Đang chờ tao sụp hố đấy hả?”

Ngô Duệ vỗ vai cậu, “Lộc Phong Phong, kịch bản nhờ mày hết nhá, viết lời cho hay vào, kèo với tao có thể xù luôn.”

Lộc Phong hất tay cậu ra, “Mắc ói chưa? Kịch bản tao lo được, nhưng tụi mày phải nghe tao hết, không phối hợp thì tao sẽ là người đầu tiên bốc phốt Ngô Duệ với Quan Trình đó.”

“Dạ dạ dạ.” Ngô Duệ gật đầu lia lịa, tỏ vẻ cậu chịu tất.

Ngô Duệ bị Ngô Quốc Ý gọi vào, cậu nốc cạn mấy ly với các chú các bác, chờ tới khi tiệc sinh nhật kết thúc, Ngô Duệ cảm thấy hơi choáng váng, bỗng dưng cậu nhớ Quan Ninh quá đỗi, chỉ muốn mau mau về gọi video với chị ấy.

Tài xế đưa cậu về, bước vào nhà, bật đèn, cậu ngồi trên sô pha tìm tên Quan Ninh trong điện thoại chọt vào. Tiếng chuông báo video call reo hồi lâu mà không ai bắt máy. Ngô Duệ thoáng mất mát, cậu bám riết gọi tiếp, kết quả vẫn chẳng có động tĩnh nào.

Cậu dẫm lên dép lê đi vào phòng riêng của Thiếu Gia, ngồi bệt xuống sàn chụp mấy tấm hình chung với nó, gửi hết cho Quan Ninh.

“Chị ơi, em nhớ chị lắm, em và Thiếu Gia đều nhớ chị.”

Bắn tin gửi xong, cậu nghiêng người dựa lên sô pha chờ Quan Ninh trả lời.

Quan Ninh không nhắn trả, trái lại Quan Trình nhắn tới một tin.

Vỏn vẹn một câu.

“Nhắn lộn người hả???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp