Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 102: Kết thúc (hạ)


1 năm

trướctiếp

Đường Nhiễm mười chín năm nhân sinh, lần đầu tiên "mất mặt" như vậy, vẫn là ngày đầu tiên vào đại học -- trận hoan nghênh độc đáo đến từ phòng thí nghiệm INT làm cô hoàn toàn ngây người, nghệt ra tại chỗ, không biết phản ứng thế nào.

May mà người đứng xem cũng là lần đầu tiên thấy, cũng đều chưa phục hồi tinh thần lại.

Khi Lạc Trạm nghe Đàm Vân Sưởng nói cũng đã đoán trước, lúc này cũng là người đầu tiên phản ứng. Anh tay trái xách vali của Đường Nhiễm, tay phải nắm lấy tay cô: "Đi."

Đường Nhiễm đi theo vài bước, mới nhớ ra, hấp tấp quay đầu lại: "Em còn chưa, chưa có báo danh đâu."

"Có thể bổ sung sau." Lạc Trạm nói, "Nếu không đi, liền không tới kịp."

"?"

Không đợi Đường Nhiễm hỏi nguyên nhân, phía sau hai người truyền đến thanh âm vui sướng khi người gặp họa của Đàm Vân Sưởng: "Các anh em, đừng để Trạm ca cùng chị dâu của các cậu mệt -- tới, giúp bọn họ xách đồ nhanh!"

"Tới luôn tới luôn!"

Tiếng cười cùng tiếng bước chân hỗn độn, như đám cướp đuổi đến.

Lúc này Đường Nhiễm không cần hỏi lại, ngoái đầu nhìn mười mấy nam sinh như lang tựa hổ nhào lên -- cô sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vài bước liền chạy tới phía trước, lôi kéo Lạc Trạm nhắm thẳng khu dạy học chạy trốn.

Rất nhiều năm sau Đường Nhiễm nhớ lại cuộc sống đại học của mình, ấn tượng sâu nhất không gì hơn ngày khai giảng đầu tiên. Lấy trận "vườn trường đại đào thoát" kinh tâm động phách này, nó cứ như vậy mở màn.

Nửa tiếng sau.

Đổi bộ quần áo khác, Đường Nhiễm đứng ở trước phòng của kí túc xá nữ sinh, mũ lưỡi trai màu đen của Lạc Trạm có ám văn thêu của danh gia Evelina Gunnarsson người Thụy Điển còn đang ở trên đầu cô.

Trước khi vào, Đường Nhiễm lòng còn sợ hãi mà nhìn nhìn phía sau -- không có ai đi theo.
Đường Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.

Vài phút trước ở khu dạy học, Đường Nhiễm bị đám người Đàm Vân Sưởng truy đuổi đến sức cùng lực kiệt. Lạc Trạm thừa dịp cắt đuôi đám kia, giấu cô trong phòng vệ sinh nữ của khu dạy học, sau đó tự mình đánh lạc hướng hỏa lực.

Đường Nhiễm ở buồng vệ sinh thay bộ váy liền vàng cam kia, lúc này mới thành công thoát ly "chiến trường", đứng ở nơi này.

Trải qua trò khôi hài vừa nãy, Đường Nhiễm cực kì quý trọng giờ phút an tĩnh cùng tự do này, xác định không ai đi theo, cô liền kéo va li đi vào.

Thang máy đến tầng 7, Đường Nhiễm đi tới phòng 716.

Tầng này hiển nhiên đa số là tân sinh viên, một đường hành lang còn có thể nhìn thấy bóng dáng các phụ huynh. Nhưng Đường Nhiễm tới vốn dĩ không tính là sớm, lại bị đám người Đàm Vân Sưởng ầm ĩ làm trì hoãn một hồi lâu, lúc này trong phòng ngủ đã qua kì cao điểm, quạnh quẽ hơn nhiều.

Cửa phòng 716 để một cái khe, không phải trầm mặc như tưởng tượng, bên trong truyền ra tiếng cười đùa.

Đường Nhiễm khẽ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào: "Xin chào, tớ là......"

Đường Nhiễm còn chưa nói xong, trước mặt đột nhiên một đạo bóng dáng nhào lên--

"Tiểu Nhiễm! Biết ngay là cậu mà!"

Đường Nhiễm bị ôm lấy, va li đập xuống sàn. Sững sờ một lúc, Đường Nhiễm kinh hỉ mà nghiêng mặt: "Huyên Tình?"

"Là tớ đây!"

"Cậu cũng ở phòng này?"

"Đúng vậy, gần đây thấy cạnh chỗ tớ nằm dán tên của cậu, tớ liền khẳng định là cậu! Ha ha ha tớ đã nói thế nào, chỉ bằng duyên phận hai ta, nếu đều thi đậu đại học K khẳng định là sẽ được phân cùng một ban!"

Đường Nhiễm cười đến đôi mắt cong thành trăng non.

Ôm lấy cô không phải ai khác, ngày cô gặp Lạc Trạm ở trước cửa hàng INT, người hảo tâm chủ động đưa cô tới, Hứa Huyên Tình.

Lúc ấy Hứa Huyên Tình nói cho cô mình đang học ở trường trung học phụ thuộc trường K, sau đó Đường Nhiễm thông qua kiểm tra học lực tiến vào trường trung học phụ thuộc trường K để tham gia thi đại học, liền ở trong trường gặp lại Hứa Huyên Tình một lần nữa.

*Đường Nhiễm trước bị khai sinh thiếu một năm mà ở chương đầu Huyên Tình nói cô hơn Đường Nhiễm một tuổi, nên giờ hai người bằng tuổi nhau.

Nhờ duyên phận, hai người rất nhanh liền thành bạn tốt, còn hứa sẽ cùng nhau thi vào hệ tự động hoá của đại học K.

Hai nữ sinh trong phòng người ngồi trên giường người ngồi dưới ghế, đang tò mò mà nhìn ra.

"Hứa Huyên Tình, bạn ấy chính là Đường Nhiễm mà cậu nói hả, quả nhiên thật xinh đẹp nha."

"Thật sự, tui thấy cậu ấy chính là người đẹp nhất năm nay, hoa khôi cũng có khả năng nha."

Hứa Huyên Tình cười kéo Đường Nhiễm vào: "Được rồi các cậu đừng khen Tiểu Nhiễm như vậy, cậu ấy rất dễ đỏ mặt."

"Không thể nào, Đường Nhiễm lớn lên đẹp như vậy, hẳn là từ nhỏ đến lớn rất nhiều người khen mới đúng."

"Tiểu Nhiễm trời sinh da mặt mỏng." Hứa Huyên Tình ha ha cười, chuyển đề tài, "Tiểu Nhiễm, trước khi cậu tới bọn tớ đã làm quen. Tới đây, giới thiệu cho cậu một chút, hai người họ ............"

Ngày khai giảng bận rộn đầu tiên rất nhanh liền qua hơn phân nửa.

Tới tối, dựa theo truyền thống đại học K, buổi lễ đón tân sinh viên của các hệ bắt đầu.

Hệ tự động hoá là khoa trọng điểm của đại học K, số lượng học sinh cũng phá lệ nhiều. Điển lễ được sắp xếp ở trong nhà sân vận động lớn nhất khuôn viên trường.

Giai đoạn chuẩn bị, lãnh đạo cùng thầy cô còn chưa tới, các sinh viên theo đơn vị lớp ngồi ở ghế gấp trường học phát xuống, tốp năm tốp ba mà trò chuyện.

Lúc này mọi người đều chưa thân, đa số đều tụ tập theo phòng.

Đường Nhiễm các cô cũng như thế.

Phòng 716 ngoại trừ Đường Nhiễm, ba nữ sinh đều tương đối hoạt bát, hơn nữa có Hứa Huyên Tình đã quá quen thuộc, cả ngày qua đi, các cô đã sớm thân, nói chuyện sôi nổi.
Trong lúc tán gẫu, đề tài còn chạy tới trên người Đường Nhiễm.

"Đường Nhiễm cậu quá hướng nội. Rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, không nói lời nào rất đáng tiếc?"

"Ai nha cậu biết cái gì, đây mới là phong phạm của nữ thần nha. Đường Nhiễm cậu nghe tớ, về sau cứ giữ nguyên vậy, nam sinh hệ chúng ta khẳng định sẽ bị cậu mê đến không lối về -- sau này bữa sáng phòng chúng ta liền giao cho hậu cung của cậu ha!"

"A, sao tớ lại không nghĩ tới chứ, cậu quá cơ trí!"

"Ha ha ha hai người đủ rồi đấy, Tiểu Nhiễm vừa mới vào, các cậu nhớ thương lấy ẻm đổi phiếu cơm đúng không?"

"Haiz, sắc đẹp là tài nguyên, phải biết tận dụng chứ. Chỉ bằng phong phạm nữ thần này -- tui đã tưởng tượng được, Đường Nhiễm về sau ở trường chúng ta sẽ có bao nhiêu phong quang."
Đường Nhiễm ở bên cạnh bất đắc dĩ vừa buồn cười vừa nghe.

Thẳng đến khi câu chuyện vừa chuyển: "Nhưng mà nói đến phong quang, tui đoán năm nay hệ chúng ta sẽ có một người còn nổi bật hơn cả Đường Nhiễm."

Hứa Huyên Tình lập tức nhạy bén: "Ai? Ai còn xinh đẹp hơn cả Tiểu Nhiễm chúng ta vậy?"

"Ha ha, không nhất định là xinh đẹp, trông như thế nào cũng chưa biết đâu."

"Hở?"

"A a, tớ biết cậu nói ai," Nữ sinh cạnh Hứa Huyên Tình kích động lên, "Giáo thảo đại học K chúng ta, cái bạn gái thần bí của Lạc Trạm kia -- đồn rằng cậu ấy là tân sinh viên của hệ chúng ta đúng không!?"

Đường Nhiễm nghe thấy những lời này, bỗng dưng cứng đờ.

-- ăn dưa ăn đến trên người mình, đại khái chính là cảm giác của cô giờ phút này.

"Giáo thảo đại học K?" Hứa Huyên Tình không phát hiện Đường Nhiễm biểu tình biến hóa, tò mò hỏi, "Rất tuấn tú sao?"

"Kia há chỉ là tuấn tú...... Ai, cậu không phải học trường trung học phụ thuộc sao, thế mà không biết Lạc Trạm? Tớ từ nơi khác tới, trước đó ở trên diễn đàn Tieba còn có diễn đàn tân sinh viên vân vân đều đã nghe qua đại danh của ảnh."

"Có nghe nói, mà chưa thấy qua." Hứa Huyên Tình lắc lắc đầu.

"Ồ, tui cũng chưa thấy tận mặt, nhưng mà đều nói lớn lên sở hữu khuôn mặt minh tinh, hẳn là không sai."

"Hắn là ban năm đi? Nếu thật sự soái như vậy, lại là thiên tài, bạn gái ảnh nhất định là cực kì đẹp."

"Há chẳng phải sao!"

Nhắc tới cái đề tài này nữ sinh tựa hồ rất hứng thú, kéo ghế gấp nhích lại gần, còn vẫy tay với ba người Đường Nhiễm.

"Để tui nói cho mà nghe, ảnh 14 tuổi liền vào ban năm đại học K, theo năm sinh hình như là độ tuổi nhỏ nhất, phá kỉ lục của đại học K luôn thì phải? Sau đó không quá hai năm được chọn làm giáo thảo K đại, từ đó giờ chưa đổi. Phòng thí nghiệm INT bọn họ hình như cũng phi thường trâu bò, cụ thể chuyên nghiệp thế nào tui cũng không hiểu lắm -- nhưng cái đáng giá bát quái nhất đó là, ảnh năm nay mới 22, nghe nói đây là mối tình đầu của ảnh á!"

Hứa Huyên Tình cả kinh buột miệng thốt ra: "Ngây thơ như vậy sao?"

"Ha ha ha ha là tính nết ngạo kiều, đều nói ảnh nam nữ đều không thèm liếc lấy một cái. Cho nên trước đó, nghe đồn giáo thảo đại học K vẫn luôn là vô tính luyến ha ha ha......"

"Vậy bạn gái là thật hay giả?"

"Thật đó. Sáng nay, ở trước lều báo danh, phòng thí nghiệm INT toàn thể xuất động, kêu 'Chào chị dâu' với một nữ sinh mới mà!"

"Phụt."

"Trận đó nháo đến khí chấn núi sông, ai không biết còn nghĩ là băng đảng xã hội đen xuất động cơ."

"Này tớ cũng nghe nói ha ha ha...... Diễn đàn tân sinh viên nổ tung, có người chụp được bóng dáng hai người đang chạy, nhưng mà hơi mờ, chỉ có thể thấy cô gái kia mặc váy màu hồng nhạt."

"......"

Đường Nhiễm bất an nhéo nhéo cổ tay áo sơmi.

Nhưng vào lúc này, di động của cô đột nhiên rung lên.

Đường Nhiễm cúi đầu nhìn xuống.

Tên người gọi: "Lạc Lạc".

Đường Nhiễm: "!"

Cô tay mắt lanh lẹ, cầm di động lên, cuống quít nhận điện.

Cô há mồm muốn gọi Lạc Lạc, nhưng trước khi lời nói ra khỏi, cô kịp thời dừng, do dự mà nhìn về phía ba người.

Mấy người Hứa Huyên Tình cũng đang nhìn lại: "Điện thoại?"

"Ùm," Đường Nhiễm gật đầu, "Tớ đi nghe điện một chút."

"Bọn tớ nói chuyện sẽ không quấy rầy cậu đi?"

"Không, sẽ không. Tớ đeo tai nghe, các cậu cứ nói chuyện đi."

"Ừm."

Đường Nhiễm lấy tai nghe bluetooth đeo lên, sau đó rụt rụt người.

Trong tai nghe, giọng người nọ ép tới khàn khàn từ tính, mang một chút ý cười: "Điển lễ tân sinh viên các em bắt đầu rồi?"

"Còn chưa, phải đợi các thầy cô đến."

"Hiện tại đang làm cái gì?"

"Nghe...... bạn cùng phòng nói chuyện phiếm."

"Ừ, đang nói chuyện gì."

Nhớ tới đề tài vài giây trước, Đường Nhiễm nghẹn lại.

Cuộc trò chuyện này an tĩnh vài giây, ba người bên kia vừa vặn đã khởi động lại đề tài.

Hứa Huyên Tình: "Vậy hiện tại biết bạn gái thần bí của ảnh là ai chưa?"

"Cái này thì không biết."

"Mặc kệ là ai, đây chính là mới vừa vào cổng trường liền thành địch nhân của nữ sinh toàn trường."

"Này cũng quá thảm."

"Thảm?? Đừng nói vậy, này mà tính là thảm sao, tui cũng muốn thảm như vậy."

"Cậu không muốn hả? Lạc Trạm, kia chính là nghe đồn trí tuệ, năng lực, diện mạo, gia thế, không một phương diện nào có vấn đề."

"Không sai. Cũng không cần phải nói đâu xa, có thể làm bạn gái ảnh, mỗi ngày ngủ với ảnh cũng đã là kiếm lời rồi!"

"Ha ha ha......"

Ba cô gái cười vui vẻ, người bên cạnh Đường Nhiễm lơ đãng ngẩng đầu: "Hứa Huyên Tình nói, tui còn chưa tin đâu. Đường Nhiễm da mặt cũng quá mỏng đi ha ha ha."

Hứa Huyên Tình: "Hở?"

"Cậu xem, chúng ta chỉ đùa một chút, Đường Nhiễm mặt đỏ thành cái dạng gì -- sắp bốc cháy rồi kìa."

"Ai da, thật đúng là."

Hứa Huyên Tình vội vàng xua tay: "Tiểu Nhiễm chúng ta vẫn chỉ là cô bé thuần khiết, cũng không thể dạy hư cậu ấy được -- ể, Tiểu Nhiễm! Cậu đi đâu đấy!"

"Tớ tớ tớ ra ngoài nghe điện thoại, sẽ trở lại sớm thôi!"

Đường Nhiễm đã đứng phắt dậy, chạy trối chết.

Cô một đường chạy đến phòng lấy nước của sân vận động, lúc này mới dừng lại. Gió nóng ùa vào từ màn đêm ngoài cửa sổ, Đường Nhiễm dựa tường gạch men sứ lạnh băng băng, hoảng hốt thở dốc.

Qua mấy chục giây, chờ nhịp tim chậm rãi bình phục, Đường Nhiễm đỏ mặt cúi đầu nhìn trong tay --

Di động còn sáng, hiển thị màn hình cuộc gọi.
Người nọ nhẫn nại mười phần mà chờ cô.
Tựa hồ là nghe ra Đường Nhiễm đã cân bằng hơi thở, giọng trong tai nghe một lần nữa vang lên, ẩn chứa ý cười: "Các em vừa nãy, đang nói chuyện này?"

Đường Nhiễm giả ngu: "Nói, nói cái gì......"

"Chẳng lẽ là anh nghe lầm?" Lạc Trạm dừng lại, thấp giọng cười rộ lên trong tai nghe, "Không phải đang nói chuyện em như thế nào ngủ với anh sao?"

"--"

Ngón tay nắm chặt di động của cô run lên, tóc tai dựng lên như giật điện.

Cô không nói lời nào, Lạc Trạm cũng kiên nhẫn lại xấu xa mà chờ.

Sau một lúc lâu, Đường Nhiễm rốt cuộc mới hoàn hồn, đỏ mặt lắp bắp: "Em em em không nói...... Các cậu ấy, đều là nói giỡn thôi."

"Chỉ là nói giỡn?"

"Vâng."

"Đừng." Lạc Trạm tựa cười tựa than, "Thật tiếc, anh còn chờ Nhiễm Nhiễm tới ngủ anh đây."

"--!!"

Thần trí cô hoàn toàn bị thổi bay, hóa thành đám mây hình nấm.

Chờ cô hồn du thiên ngoại một hồi lâu, giọng nói trong tai nghe lại lần nữa vang lên: "Đừng dựa vào tường, gạch men sứ quá lạnh."

Đường Nhiễm chậm nửa nhịp mà lấy lại tinh thần: "Sao anh biết em......"

"Cốc cốc."

Ngoài phòng, có người giơ tay, gõ gõ cửa gỗ.
Đường Nhiễm chấn kinh ngẩng đầu, rơi vào một đôi mắt cười như không cười.

"Cô bé, buổi tối tốt lành."

"......Buổi tối tốt lành," Dư vựng trên mặt Đường Nhiễm chưa tan, màu hồng nhạt vẫn còn đọng trên vành tai, "Lạc Lạc."

Lạc Trạm đi vào: "Anh không 'tốt' cho lắm."

"?"

"Nghe nói Nhiễm Nhiễm muốn ngủ với anh, anh đầy cõi lòng chờ mong mà tới. Kết quả em nói với anh là đùa giỡn."

Đường Nhiễm lại lần nữa nghẹn đỏ mặt.

Lần này rèn luyện thêm vài giây, cô rốt cuộc có thể phản bác: "Em, em chưa nói qua."

"Vậy sao anh nghe thấy được?" Lạc Trạm dừng trước người Đường Nhiễm, thấp giọng cười xấu xa.

Đường Nhiễm quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh, ảo giác."

Lạc Trạm không nhịn được bật cười: "Phải không."

"Ừm!"

"Nói dối là không tốt, Nhiễm Nhiễm."

Đường Nhiễm bị anh chậm rãi áp sát, khẩn trương đến đôi mắt trợn tròn: "Em em em em không nói dối."

Lạc Trạm ngừng ở cách cô chỉ có mấy cm, thực không làm người mà cười rộ lên: "Rõ ràng anh nghe được, em đúng là nói dối không sai."

"......"

Đường Nhiễm nghe thấy tim mình đập nhanh như thể nhiễm bệnh. Không biết là chân mềm hay là muốn chạy, cô bắt đầu theo mặt tường sau lưng chậm rãi trượt xuống.

Đáng tiếc mới vừa trượt được một nửa, lại bị Lạc Trạm vòng lấy eo, sau đó áp sát người cô.
Cánh tay Đường Nhiễm dán mặt tường, lúc này lạnh băng băng, Lạc Trạm phát hiện. Anh hơi cau mày, nghĩ nghĩ liền nâng cô xoay cái 180 độ.

Đường Nhiễm ngốc lăng, một vòng chuyển xong trong óc càng hồ nhão -- ý thức về phương hướng biến mất tại chỗ, cô cũng không ổn định thân, đè nặng một tiếng trầm vang, đẩy Lạc Trạm dựa vào vách tường.

Chính cô cũng đâm thẳng vào trong ngực Lạc Trạm.

An tĩnh vài giây, Đường Nhiễm chậm rì rì ngẩng đầu: "Em, không cố ý."

Lạc Trạm rũ mắt, cười: "Ừ, anh tin."

Đường Nhiễm: "......"

Theo tư thế hai người hiện tại, không gian hoạt động của Đường Nhiễm rộng hơn so với nãy. Cô cẩn thận lùi ra, đáng tiếc còn chưa dịch được tí nào, lại bị Lạc Trạm phát hiện ý đồ.
Tay đặt sau eo cô lại lần nữa đem người đè lại. Lạc Trạm cúi đầu, con ngươi đen nhánh tràn ngập nghiêm túc kiến nghị: "Thiên thời địa lợi nhân hoà, thật không ngủ anh sao?"

"Lạc...... Lạc Trạm!"

Lạc Trạm cười đến cong cả người, cơ hồ dựa lên trên vai cô: "Ừ, anh đây."

Thẹn quá hóa giận nhưng nghe thấy những lời này, cô bỗng ngơ ngẩn.

Lạc Trạm đợi hồi lâu không thấy động tĩnh, có chút kỳ quái. Anh thu liễm ý cười đứng thẳng dậy, sau đó liền thấy cô ngẩng đầu lên.

Cô biểu tình rối rắm lại nghiêm túc hỏi: "Em có phải hay không, làm Lạc Lạc nhẫn nhịn rất vất vả?"

Lạc Trạm ngẩn ra.

Đường Nhiễm nói: "Từ lúc Lạc Lạc giả làm người máy của em, dường như vẫn luôn là Lạc Lạc nhân nhượng. Lạc Lạc muốn cái gì, chưa bao giờ nói."

"......"

Xét về biện luận logic, Lạc tiểu thiếu gia trước nay đều là nháy mắt hạ gục người khác, đây vẫn là lần đầu tiên đại não hoàn toàn trống rỗng không biết nên mở miệng như thế nào.
Coi phản ứng Lạc Trạm này như là cam chịu, Đường Nhiễm càng tự trách.

Cô cúi đầu, trầm mặc hồi lâu tựa hồ mới lấy đủ dũng khí. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ rực, biểu tình lại rất nghiêm túc: "Lạc Lạc hy vọng em có thể càng chủ động hơn một chút, đúng không?"

"......"

"Nhưng em không biết làm thế nào," Đường Nhiễm thanh âm nhẹ đi, mang theo chút chần chờ bất an cùng thẹn thùng, "Trước hôn, hôn một chút có thể chứ?"

"......"

"Lạc Lạc?"

Lạc Trạm chậm rãi than một tiếng, sau đó cười rộ lên, thanh âm nghẹn đến lợi hại: "Có thể."

Lạc Trạm chậm rãi siết chặt tay vòng sau eo cô, chỉ là trước khi anh cúi người, Đường Nhiễm ngửa đầu, nghiêm túc mà nói: "Lạc Lạc không thể động."

"Hử?"

"Không thể luôn là Lạc Lạc chủ động, tới gần em." Đường Nhiễm mặt đỏ đến lợi hại, nhưng vẫn kiên trì nói, "Em cũng muốn chủ động tới gần Lạc Lạc."

Lạc Trạm nhìn cô, sau đó rũ mắt cười: "Được. Anh không động."

"Ừm!"

Trong không khí vang lên tiếng quần áo sột soạt.

Vài giây lại vài giây, nhón chân lại nhón chân......

Nửa phút sau.

Không có việc gì phát sinh.

Lạc Trạm gian nan nhịn cười.

Cô níu vai anh ủy khuất muốn khóc: "Em với không tới."

Lạc Trạm rốt cuộc nhịn không được, bật cười: "Là em không cho anh động."

"qwq"

Bị cô ngửa mặt bất lực lại ủy khuất mà nhìn hai giây, Lạc Trạm liền tước vũ khí đầu hàng.

Theo mặt tường lạnh băng băng, Lạc Trạm hạ thấp thân, nửa ngồi xổm nửa quỳ xuống. Từ Đường Nhiễm ngước nhìn anh, biến thành anh ngước nhìn Đường Nhiễm.

Ngẩng đầu nhìn cô, Lạc Trạm mỉm cười: "Như vậy được chứ."

Đường Nhiễm khuôn mặt đỏ bừng, gật đầu: "Được."

Lạc Trạm dựa trên tường, cười như không cười mà nhìn cô: "Ừ, hiện tại anh bắt đầu bất động."

"Được, được."

Vài phút sau.

"Điển lễ bắt đầu rồi, Tiểu Nhiễm chạy tới nơi nào vậy."

"Cậu đừng vội, cửa sân vận động đóng rồi, khẳng định còn ở trong. Tầng này cũng chỉ có phòng lấy nước sôi cùng toilet, nếu toilet không có, khẳng định là ở bên kia."

"Đen ngòm, cũng không bật đèn...... Cậu ấy thật sự ở đó sao?"

"Tớ cùng cậu qua xem chẳng phải sẽ biết."

"Ừ, cẩn thận một chút nha."

"......"

Hứa Huyên Tình cùng bạn cùng phòng tay kéo tay, cẩn thận bất an mà dịch bước chân. Trong bóng tối, các cô vô thức mà giảm bước chân xuống nhẹ nhất.

Cho đến khi tới trước phòng lấy nước.

Cửa không đóng, các cô thực nhẹ nhàng là có thể thấy bên trong.

Tối nay ánh trăng như nước, tảng lớn chiếu vào mặt đất bên trong phòng, rõ ràng mà phác họa ra hai đạo thân ảnh ở góc tường --

Thanh niên dáng người cao dài ngồi bệt dựa vào mặt tường. Anh duỗi một chân, chân kia đầu gối gập lên.

Mà thân ảnh cô gái nhỏ xinh ngồi ở trên đùi bên chân duỗi ra, lại dựa vào bên chân gập lên kia.

Cô đang nghiêng người, đôi tay bất an mà nắm chặt áo sơmi của thanh niên. Đôi mắt cũng khép, động tác vụng về mà hôn môi người kia.
Cô hôn thật nhẹ nhàng, có đôi khi sẽ vì khẩn trương lệch khỏi quỹ đạo mà hôn đến cằm. Nhưng loại thời điểm này, chỉ phá lệ làm hầu kết thanh niên đang dựa tường lăn lộn càng rõ ràng hơn.

Trận này hôn thật cẩn thận, càng khẩn trương lo sợ không yên. Đường Nhiễm chỉ nghe được ngực mình như nổi trống, hoàn toàn không nghe được thanh âm khác.

Cho nên tiếng nói cùng tiếng bước chân ngoài phòng cô cũng không chú ý.

Lạc Trạm vẫn luôn có chút phòng bị, lúc này cũng là dư quang liếc qua. Anh nâng hai tay vẫn luôn kìm nén buông thõng hai bên lên, đỡ sau gáy cô, chậm rãi gia tăng nụ hôn, đồng thời ôm lấy cô khẽ xoay người.

Khi dừng lại, bộ dáng cô gái đã hoàn toàn ẩn trong bóng tối.

Lạc Trạm giảm lực độ ngón tay, một lần nữa mặc kệ cô gái trước người đang vụng về hôn chệch xuống cằm.

Áp xuống nhu tình.

Lại giương mắt, anh lạnh lùng nhìn phía ngoài cửa.

Giằng co mấy giây.

Phía sau cửa hai bóng người hốt hoảng bỏ chạy.

Lúc này đây động tĩnh rốt cuộc bị Đường Nhiễm phát hiện. Cô như lọt vào trong sương mù mà nâng nâng đầu, hơi hơi mất tiếng: "Lạc Lạc, làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Lạc Trạm ngoái đầu nhìn lại, khóe môi gợi lên, "Nhưng mà, điển lễ đã bắt đầu rồi."

"...... A!" Đường Nhiễm kinh hô, cuống quít đứng dậy, "Em quên mất."

"Từ từ."

"Hả?"

Lạc Trạm theo Đường Nhiễm cùng nhau đứng dậy, lại phủ lên môi khẽ hôn xuống, sau đó quay đầu đi cười: "Mới vừa vụng trộm, không nên lau miệng sao."

Đường Nhiễm nghẹn lại hô hấp.

Chờ Lạc Trạm đáy mắt mang ý cười đứng thẳng dậy, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Em vừa nãy có phải hay không, biểu hiện đặc biệt kém?"

Lạc Trạm không nói gì.

Đường Nhiễm thanh âm càng nhỏ: "Em không biết phải làm như thế nào, nhưng lần sau em sẽ nỗ lực --"

Nụ cười bất đắc dĩ hơi khàn cắt ngang dòng suy tư của cô, Đường Nhiễm mờ mịt ngửa mặt.
Lạc Trạm giơ tay, xoa đỉnh đầu cô: "Em không biết nên làm như thế nào mà đã như vậy, nếu chờ em biết, anh đây không phải sẽ 'chết' ở trong tay em sao?"

"......"

Đường Nhiễm dần dần đỏ mặt, đáy mắt rạng rỡ.

"Đi thôi, điển lễ bắt đầu rồi."

"Ừm!"

Sau khi Đường Nhiễm trở lại vị trí, phát hiện ba người Hứa Huyên Tình đều nhìn về phía mình, ánh mắt thập phần quỷ dị.

Đường Nhiễm chột dạ hai giây, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cậu vừa mới đi đâu vậy?"

"Phòng lấy nước. Tớ...... đi nghe điện thoại."

"Nghe điện thoại vì sao mặt đỏ thành như vậy?"
Hứa Huyên Tình biểu tình càng thêm phức tạp, "Tiểu Nhiễm cậu không phải là --"

Trên đài đột nhiên vang lên giọng người chủ trì điển lễ: "Kế tiếp lên tiếng chính là đại diện học sinh ưu tú của trường, Lạc Trạm học trưởng."

"!"

Góc hội trường, Đường Nhiễm cùng Hứa Huyên Tình bốn người đồng thời giật mình trong lòng.

Đường Nhiễm ngẩng đầu.

Trước đài, Lạc Trạm cài cúc áo đến tận cúc trên cùng vô cảm mà đi lên.

"Xin chào," Lạc Trạm giữ microphone, "Tôi là Lạc Trạm."

Lời còn chưa dứt, hội trường đã chìm trong tiếng vỗ tay như sấm nổ.

Trong hệ tự động hoá liên quan đến AI, so với Lam Cảnh Khiêm với Đàm Vân Sưởng, Lạc Trạm tuyệt đối có được số lượng fanboy cao hơn.

Thậm chí có thể nói, có rất nhiều sinh viên cảm thấy hứng thú với AI đều đổ xô đến Lạc Trạm cùng phòng thí nghiệm INT báo danh đại học K.
Trong tiếng sấm vỗ tay, đứng ở dưới ánh đèn flash thanh niên mặt mày không đổi.

Anh không gấp không nóng, cũng chưa lộ ngoài ý muốn, chỉ còn chờ vỗ tay ngớt liền mở miệng. Hội trường to như vậy, thanh âm người nọ bình tĩnh lãnh đạm mà vang vọng khắp, hoàn toàn bất đồng với giọng nói khàn khàn động tình bên tai Đường Nhiễm một hai phút trước ở trong phòng lấy nước.

Nhớ tới không lâu trước đây cô còn nắm chặt áo sơmi anh đang mặc đến nhàu nhĩ, hôn môi anh, trên mặt Đường Nhiễm liền một trận nóng lên.

Thanh âm quyện lười như thường kia nói gì đó, cô cơ hồ hoàn toàn không thể nghe được.
Chờ cô lại lần nữa hoàn hồn, Lạc Trạm đã xuống đài, mà trong hội trường vỗ tay càng to hơn trước.

Sau khi Lạc Trạm diễn thuyết xong, bọn học sinh chính là cảm xúc nổi lên rồi mau chóng hạ xuống, có ít người còn kìm nén không được hưng phấn mà thấp giọng thảo luận, cũng có chút xôn xao, tìm kiếm bóng dáng của người nào đó khắp nơi.

Hai bài phát biểu cuối cùng nhanh chóng kết thúc.

Điển lễ hệ tự động hoá kết thúc, lãnh đạo cùng các thầy cô phát biểu xong đương nhiên muốn rời đi trước, Lạc Trạm cũng ở trong đó.

Các tân sinh viên ầm ĩ bị mệnh lệnh của ban ấn ở tại chỗ, muốn tiến lên nói chuyện cùng vị "học trưởng ưu tú" này, các học đệ học muội chỉ có thể mắt trông mong mà nhìn bóng dáng kia theo các thầy cô hướng ra ngoài.

Một, hai, ba......

Thân ảnh của lãnh đạo cùng các thầy cô biến mất phía sau cửa, Lạc Trạm không biết khi nào đã dừng ở cuối đội ngũ.

Chờ cùng một thầy giáo nói xong cái gì đó, mà đối phương đã ra cửa, Lạc Trạm vẫn ngừng tại chỗ.

Vài giây sau, người nọ xoay người, quay trở lại.
Trong hội trường tĩnh mịch vài giây, bỗng chốc ồ lên.

Lớp trưởng các lớp cơ hồ trấn an không được nhóm fan sắp xông lên trước Lạc Trạm.

Đặc biệt cùng AI có giao thoa lớn nhất là hệ tự động hoá làm trung tâm, xôn xao có cái giọng nam tục tằng gào lên --

"Học trưởng em cũng muốn vào INT! Em có thể! Em yêu anh!"

Trong hội trường bộc phát một trận cười vang.
Sau đó các tân sinh viên tự giác an tĩnh chút, chờ đợi mà nhìn về phía Lạc Trạm đang quay trở lại.

Lạc Trạm tạm dừng bước, vén lên mi mắt liếc qua: "Ai yêu tôi?"

Fanboy: "Em!"

"Muốn mặt sao?"

"Muốn!"

Lạc Trạm cười nhạt: "Tôn chỉ phòng thí nghiệm INT, không nhận người muốn mặt."

"......?"

Trong hội trường an tĩnh vài giây, lại lần nữa lâm vào trận cười vang.

Mà mấy chục bước ngắn ngủi này, rốt cuộc Lạc Trạm đi hết, anh đi vào chỗ tân sinh viên ngồi ghế gấp.

Anh đi qua hai hàng ghế, sau đó dừng lại.

Cười đùa xong các tân sinh viên rốt cuộc không hẹn mà cùng nhớ tới "bạn gái thần bí của Lạc Trạm ở hệ tự động hoá" mà sáng nay đã lan truyền toàn trường.

Quần chúng vây xem đôi mắt tức khắc sáng lên, hận không thể biến thành tia laser, thẳng lăng lăng mà quét xung quanh Lạc Trạm.

Đứng ở tiêu điểm trong tầm mắt của mọi người, Lạc Trạm ai cũng không nhìn, chỉ nửa rũ mắt, cười như không cười mà nhìn cô gái bên chân mình vẫn không nhúc nhích giả dạng làm đà điểu.

Anh khóe miệng cong lên, ngồi xổm xuống.

"Hô."

Lạc Trạm ở thổi nhẹ bên tai cô.

"--!"

Đường Nhiễm không thể ngăn chặn vô thức run lên.

Những ánh mắt chiếu đến, lưng như kim chích, cô ai oán mà ngẩng đầu.

Lạc Trạm nén cười: "Đi ăn tối không?"

"Không ăn," Dưới những tiếng nghị luận không hề nhỏ kia, cô rụt rụt người, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Em sắp bị ăn đây này."

Lạc Trạm tiếp tục nhịn cười: "Anh ở đây, không sợ."

"Chính là có anh ở đây mới sợ."

Lạc Trạm nghĩ nghĩ: "Nếu em sợ phiền toái không muốn thừa nhận, có thể làm bộ chỉ là bị anh quấy rầy."

Đường Nhiễm ngơ ra, ngẩng đầu.

Lạc Trạm kéo tay cô, nâng lên chậm rãi vuốt ve, sau đó cúi đầu hôn lên lòng bàn tay cô. Lúc hôn anh còn không đứng đắn mà cười: "Em còn có thể cho anh một cái tát, sau đó chạy trốn."

Đường Nhiễm bị nghẹn trứ.

Lạc Trạm chậm rãi hôn qua lòng bàn tay cô, sau đó mới giương mắt, cười: "Em biết bất luận em làm cái gì anh đều sẽ không trách em, Nhiễm Nhiễm."

Đường Nhiễm trầm mặc hai giây, ngoan ngoãn cúi đầu: "Em sai rồi."

Lạc Trạm hơi giật mình.

"Em không phải không muốn thừa nhận, chỉ là......" Đường Nhiễm tạm dừng, rối rắm mà nhíu mày, "Em cảm thấy chính mình còn chưa đủ tốt, em sợ bọn họ phát hiện là anh thích là em, sẽ bởi vì chán ghét em, đối với anh cũng thất vọng."

Lạc Trạm trầm mặc giây lát, không nhịn được bật cười: "So với bất luận kẻ nào anh biết anh muốn chính là ai, mà đáp án này trừ bỏ chúng ta thì bất luận kẻ nào cũng không quan hệ. Anh không để bụng người khác thấy thế nào, Nhiễm Nhiễm cũng không cần để ý."

Đường Nhiễm do dự, khẽ gật đầu.

Lạc Trạm nhìn cô gái trước mặt, chậm rãi rũ mắt: "Vốn dĩ tính là qua một thời gian sẽ cho em, mà dường như không thể nhịn nữa."

Đường Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu: "?"

Cô thấy Lạc Trạm từ trong túi áo khoác lấy ra một cái hộp.

Đường Nhiễm ngây người, theo bản năng giật giật cái tay bị Lạc Trạm nắm: "Em, em còn chưa tới tuổi kết hôn."

Lạc Trạm hơi giật mình, anh lại nhịn không được thấp giọng cười rộ lên: "Em như thế nào so với anh còn gấp hơn thế hả cô bé."

"......"

Biết mình hiểu lầm, mặt Đường Nhiễm nháy mắt hồng lên.

Lạc Trạm cười mở hộp ra, đem vòng cổ đặc biệt định chế bên trong lấy ra.

"Nhưng mà, ý nghĩa cũng không sai biệt lắm."
Đường Nhiễm tò mò mà nhìn vòng cổ.

Cái vòng này có hai mặt. Một mặt tròn tròn bẹp bẹp, chính diện có khắc số 390, mặt trái có khắc một chữ "Nhiễm"; mặt khác có hơi lập thể chút, hình như là......

"Đây là đồng tiền xu 390, còn có hồ ước nguyện của Nhiễm Nhiễm."

Lạc Trạm cúi về phía trước, đeo vòng lên cho Đường Nhiễm đang ngơ ngẩn.

Anh xoay người, ánh mắt ôn nhu.

"Hồ ước nguyện sẽ không bao giờ rời đi, Nhiễm Nhiễm. Quá khứ hiện tại cùng tương lai, đáp ứng em mỗi một chuyện, đều sẽ làm được."

Nghẹn mấy giây, Đường Nhiễm vẫn là không nhịn được, vành mắt đỏ lên.

Cô duỗi tay ôm lấy người trước mặt, thanh âm cũng ẩn chứa nghẹn ngào: "Lạc Lạc......"

"Đừng khóc, cô gái nhỏ," Lạc Trạm bất đắc dĩ rũ mắt, giơ tay lau nước mắt trên mặt Đường Nhiễm "Hồ ước nguyện sẽ đau lòng. Nguyện vọng lớn nhất của anh, chính là hy vọng cô gái nhỏ của anh vĩnh viễn không khóc nữa."

"Ừm, em, em không khóc."

Đường Nhiễm nghẹn nghẹn ngào gật đầu, sau đó không kìm được nấc một cái.

Lạc Trạm vừa đau lòng vừa buồn cười.

Đường Nhiễm ủ rũ: "Vậy, vậy Lạc Lạc còn có tâm nguyện khác không? Đổi một cái đi, em nhất định có thể thực hiện."

Lạc Trạm nghĩ nghĩ: "Có."

"Là cái gì?"

"Chờ sau khi em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn đi." Lạc Trạm cười rộ lên, cúi đầu hôn môi cô, vui đùa nói: "Cầu em theo pháp luật ngủ với anh."

-Hoàn-

Edit có lời muốn nói: Vậy là đã kết thúc chính truyện rồi, vốn dĩ là tui thấy truyện tranh của bộ này mà đi tìm k có nhà nào dịch truyện chữ, thế là chả hiểu sao lọ mọ ngồi dịch, thế mà cũng dịch hết được bộ truyện rồi 😅 tui k phải dân chuyên văn cũng không phải dân học tiếng trung nên khó tránh khỏi câu từ lủng củng chưa sát nghĩa, cảm ơn tất cả mọi người đã đọc và ủng hộ truyện, giúp tui hoàn thành bộ truyện này, mãi yêu moaz moaz ❤️❤️❤️
Mong mọi người có thể tiếp tục ủng hộ những bộ sau này mình làm (nói thế thôi chứ chưa thấy truyện nào hay chưa ai dịch để làm)
Ét o ét!!! Có ai biết tạo wordpress không chỉ tui với, mò cả ngày không hiểu gì 😭😭😭


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp