Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 134: Cánh tay


2 năm

trướctiếp

Giang Thành có chút do dự khi nghe những lời đó, anh không biết mình có nên nói với Phạm Minh về việc của gã hề và Mạn Đà La hay không.

Nhưng nếu không nói thì có thể sẽ bỏ qua một số manh mối nào đó, bởi lẽ hiện giờ Giang Thành đang nghi ngờ vụ án này rất có thể liên quan đến gã hề.

Giang Thành không có chứng cứ xác thực, chẳng qua là chỉ nhớ lại những dòng chữ được viết trên máy bay giấy.

Đó quả thực là phong cách làm việc của gã hề.

Thấy Giang Thành đã nửa ngày không nói chuyện, Phạm Minh có chút tò mò: “Chẳng lẽ thứ cậu đang nói đến là thuốc phiện sao? Cậu hoài nghi vụ án này liên quan đến thuốc phiện? Có cần tôi liên hệ với đội cảnh sát chống ma túy thành phố S không?”

Giang Thành còn chưa kịp trả lời, Dương Lạc ngồi bên cạnh nhanh chóng lắc đầu: “À, vụ này không hề liên quan đến thuốc phiện, nói một cách chính xác, vật thể dạng bột trắng này được gọi là Mạn Đà La. Tuy không phải là chất gây nghiện, nhưng đúng là một loại độc.”

Phạm Minh nghe xong, vẻ mặt có chút khó hiểu. Từ trước đến nay Phạm Minh còn chưa từng nhìn thấy cái thứ được gọi là Mạn Đà La, huống chi là nghe nói qua.

Nhìn thấy vẻ mặt của Phạm Minh, Giang Thành liền biết đội cảnh sát hình sự ở thành phố S có lẽ chưa từng tiếp xúc với gã hề và Mạn Đà La.

Suy cho cùng mục tiêu ban đầu của gã hề là chính bản thân, vì vậy không có lí do gì để gã đem chính mình làm đối tượng công kích.

“Không có gì, chẳng qua trong quá trình điều tra vài vụ án ở thành phố Trung Châu chúng tôi phát hiện ra Mạn Đà La. Vì thế muốn hỏi bên thành phố S chất này có từng xuất hiện chưa.”

Nghe xong câu trả lời của Giang Thành, Phạm Minh cau mày: “Cậu nghi ngờ chất Mạn Đà La bắt đầu được bán ra thị trường sao? Bắt đầu được lưu thông ở nhiều nơi rồi à?”

“Cái này tôi không dám chắc chắn, chỉ là trong giai đoạn hoài nghi, nói cho anh biết là hy vọng anh có thể phòng bị trước.”

Chiếc xe từ từ chạy vào sân của đội cảnh sát hình sự thành phố S. Khi Phạm Minh vừa xuống xe, một cảnh sát đã vội vàng chạy tới.

“Đội trưởng, anh về rồi. Vừa nãy vừa xảy ra chuyện lớn.”

Nhịp tim của Phạm Minh đột nhiên tăng nhanh, đằng sau Giang Thành và Dương Lạc sau khi nghe tin nhanh chóng chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu từ từ nói, không cần hấp tấp.” Phạm Minh có chút không vui nói.

“Vừa nãy có người đến báo án, nói là phát hiện phần chi bị chặt ở trạm xử lý rác thải.” Viên cảnh sát nói rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện báo án.

“Cậu đang nói đến phần chi bị chặt của thi thể?” Giang Thành vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, người báo án nói là một cánh tay.”

Phạm Minh và Giang Thành cùng nhìn nhau rồi nhanh chóng lên xe.

“Cậu gửi địa điểm cụ thể cho tôi, còn bây giờ, tôi lập tức qua đó.” Phạm Minh nói với viên cảnh sát, rồi lái xe nhanh đến trạm xử lý rác thải.

“Sao lại xảy ra chuyện như này cơ chứ,  ở trạm xử lý rác thải lại tìm thấy phần bị chặt đứt của thi thể. Chẳng lẽ có người muốn gây chuyện sao?”

Phạm Minh cau mày, miệng lẩm bẩm.

Nhưng Giang Thành lại không nghĩ như vậy, dù sao thời gian vụ án Lan Lan mất tích và vụ phát hiện phần chân tay bị mất cũng gần nhau. Lẽ nào trong thời gian ngắn như vậy lại xảy ra hai vụ án mạng sao?

Dương Lạc ngồi bên cạnh cũng lắc đầu nói: “Anh đừng lo lắng, chúng ta đi xem trước rồi hẵng kết luận.”

Xe của Phạm Minh rất nhanh đã dừng trước cửa trạm xử lý rác thải. Lúc này xung quanh khu vực đã được phía cảnh sát bảo vệ, cũng không ít người dân đến vây xem.

Phạm Minh dẫn Giang Thành và Dương Lạc nhanh chóng đến hiện trường vụ việc, đã có một số thành viên đội cảnh sát hình sự đang lấy khẩu cung. “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Phạm Minh gấp rút hỏi.

“Đội trưởng, vừa nãy có người báo cảnh sát, nói lúc đang xử lý rác thải thì phát hiện cánh tay của một người.”

Viên cảnh sát còn chưa nói xong thì có một người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh lao ra: “Là tôi báo cảnh sát, là tôi báo đó. Trời ạ, việc này quá kinh khủng rồi, làm tôi sợ chết khiếp.”

Giang Thành quan sát người này từ trên xuống dưới rồi nói: “Anh là nhân viên ở đây sao?”

“Vâng, tôi làm việc ở trạm xử lý rác thải này. Công việc của tôi là lọc qua các rác thải được chuyển tới từ xe chở rác, xem xem có vật thể lớn nào không.”

Giang Thành nghe vậy gật đầu: “Lúc đó anh làm sao phát hiện được cánh tay này vậy?”

Anh nhân viên chỉ vào chiếc xe rác ở phía sau: “Khi chiếc xe rác này chở rác qua đây, tôi có kiểm tra qua thì phát hiện một cánh tay liền lập tức báo cảnh sát.”

Phạm Minh nghe xong liền ra lệnh cho viên cảnh sát ở bên cạnh: “Gọi người lái xe chở rác này qua đây.”

Nhìn tài xế lái chiếc xe rác này đã bị dọa sợ gần chết: “Tôi không biết gì, tôi không biết gì hết. Chuyện này không liên quan gì với tôi, tôi không biết tại sao lại có cánh tay người ở đây?”

Giang Thành nhìn thấy vậy liền nhíu mày: “Anh đừng quá lo lắng, chúng tôi cũng đâu nói anh làm chuyện này.”

“Tôi thực sự không làm chuyện này, tôi chỉ đến lấy tất cả rác trên tuyến đường ở địa điểm được chỉ định rồi đặt trên xe mình chuyển đến đây thôi.”

Giang Thành liếc nhìn ra hiệu cho Phạm Minh tra hỏi người lái xe.

“Anh phụ trách tuyến đường nào? Những địa điểm thu gom rác ở đâu? Viết tất cả chi tiết ra đây.”

Phạm Minh vừa nói, vừa đưa giấy và bút cho tài xế.

“Chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi. Tôi cái gì cũng không biết, vậy làm sao tôi có thể biết được có một cánh tay người trong đó?”

Giang Thành nghe xong, cảm thấy tài xế thật ồn ào: “Nếu không phối hợp với cảnh sát điều tra, anh nên biết sẽ có hậu quả như thế nào. Chỉ cần anh thành thực viết ra là được.” 

Tài xế là một người nhát gan, nghe Giang Thành nói như vậy, anh ta vội vàng chạy sang một bên, ghi ra những địa điểm thu gom rác trên đường đi làm của mình.

Giang Thanh quay đầu nhìn, không biết Dương Lạc đã đi đâu từ sớm rồi. Sau khi tìm kiếm một lúc, mới nhìn thấy Dương Lạc đang nghiên cứu cánh tay đó.

Giang Thành thấy vậy đi về phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Phát hiện ra điều gì à?”

Dương Lạc nghe xong vốn dĩ đang muốn trả lời, nhưng thấy các bác sĩ pháp y của Đội cảnh sát hình sự thành phố S cũng đang căng thẳng đánh giá và xử lý. Liền kéo Giang Thành sang một bên.

“Tôi đã xem qua rồi. Mặc dù cánh tay này tỏa ra mùi tanh của máu và mùi hôi thối. Nhưng có thể nói cánh tay này còn tươi mới.”

“Còn mới?” Giang Thành suýt nôn mửa khi nghe thấy lời này, trợn tròn mắt nhìn Dương Lạc.

“Cậu nói hẳn hoi, đừng làm người khác buồn nôn.”

Dương Lạc lúng túng cười: “Chuyện này để tôi giải thích cho cậu, nhìn từ cánh tay bị chặt đứt, có lẽ là mới chặt từ cơ thể người cách đây không lâu.”

Giang Thành nhíu mày khi nghe lời này: “Vậy dùng cách nào để chặt cánh tay này xuống?"

“Hỏi hay đấy.” Vẻ mặt của Dương Lộ có chút khó coi: “Theo như tôi quan sát, xương của cánh tay này đã bị gãy rồi.”

“Nếu tôi đoán không sai, hẳn là bị đánh gãy tay sau đó mới dùng lực chặt đứt xuống.”

Nghe được câu trả lời như vậy, Giang Thành không khỏi cảm thấy dạ dày khó chịu. ngôn tình hoàn

Mà Phạm Minh bước nhanh đến chỗ hai người họ, vội vàng nói với Dương Lạc.

“Pháp y Dương, cậu rất chuyên nghiệp, phiền cậu cùng tôi qua bên kia xem xét cánh tay đó một chút.”

Sau khi nhận được lời mời chính thức từ Phạm Minh, Dương Lạc mới từng bước đi qua. Dù sao thì Dương Lạc và Giang Thành ở đây để trợ giúp giải quyết vụ án. Vì vậy dù thế nào đi nữa cũng không nên quá khoe mẽ.

“Đây là Dương Lạc, bác sĩ pháp y của đội cảnh sát hình sự thành phố Trung Châu.” Phạm Minh giới thiệu với các bác sĩ pháp y của đội cảnh sát hình sự thành phố S.

“Xin chào, tôi là Trương Cường, bác sĩ pháp y của đội cảnh sát hình sự thành phố S. Tôi sớm đã nghe nói về sự lợi hại của anh.” Trương Cường cười và nói.

“Xin chào bác sĩ Trương, anh nghĩ như thế nào về cánh tay này?” Dương Lạc hỏi thẳng vào vấn đề.

Thấy vậy, Giang Thành cũng vội vàng chạy tới, muốn xem phán đoán pháp y của hai đội cảnh sát hình sự có giống nhau không.

“Theo quan sát của tôi, xương của cánh tay này không hề hoàn chỉnh. Dù không có dấu vết bị chém, nhưng có thể nhận định rằng xương bị gãy.”

Dương Lạc gật đầu khi nghe Trương Cường nói vậy. Giang Thành cũng hơi ngạc nhiên, điều này giống y như nhận định ban đầu của Dương Lạc.

“Vậy pháp y Trương, anh nghĩ cánh tay này bị cắt ra như thế nào?” Dương Lạc trực tiếp hỏi, câu hỏi này không chỉ để giao tiếp, mà còn để kiểm tra thực lực của Trương Cường.

Trương Cường đương nhiên có thể đoán được, trịnh trọng nói: “Có thể thấy được, bắp tay của cánh tay này đã bị chặt đứt.”

Dương Lạc gật đầu khi nghe những lời đó: “Hầu như giống với phán đoán của tôi, chỉ là tôi không dám tưởng tượng, thủ đoạn này tàn nhẫn đến mức nào.”

“Vậy ý của hai người là cánh tay này bị người khác chặt đứt, hay người bị chặt là một thi thể?” Giang Thành vội vàng hỏi.

Chỉ thấy Dương Lạc đeo găng tay vào và cầm cánh tay lên đung đưa vài cái.

“Theo quan sát của tôi, cánh tay này đã bị cắt rời khi người đó còn sống, hơn nữa máu chảy ra từ cánh tay hay như cơ bắp đều rất tươi mới.”

Dương Lạc càng nói càng hăng, có chút quên mình, tiếp tục nói ra từ tươi mới này, mà Trương Cường ở bên, hăng hái gật đầu.

“Bác sĩ Dương Lạc nói đúng. Đây là điểm tàn ác trong lời tôi nói. Đầu tiên là đánh gãy xương, sau đó lại chặt đứt bắp tay và da thịt.”

Mọi người có mặt ở hiện trường đều nổi da gà khi nghe hai bác sĩ pháp y nói.

“Cụ thể hơn thì chúng tôi cần quay lại đồn cảnh sát để xử lý và phán xét thêm. Hiện tại, chỉ có thể biết được những thông tin đơn giản này.”  Trương Cường nói tiếp.

“Được rồi, đưa tài xế và nhân viên trở lại đồn cảnh sát, tiếp tục ghi lại khẩu cung của bọn họ, một số cảnh sát ở lại bảo vệ hiện trường, còn lại quay về đội.”

Sau khi Phạm Minh nói xong, Giang Thành cau mày, lặng lẽ kéo Phạm Minh sang một bên.

“Tôi có một đề nghị nhỏ, nhưng không biết có nên nói ra hay không.”

Nhìn thấy dáng vẻ thần bí của Giang Thành, Phạm Minh cười: “Cậu vốn dĩ tới đây để giúp chúng tôi, có chuyện gì thì cứ việc nói, còn những người cấp dưới này cậu có thể tùy ý phân phó.”

Nghe vậy Giang Thành thở dài một hơi nói: “Nếu vụ này là trường hợp phân thây, tôi đề nghị nên kiểm tra toàn bộ xe chở rác ở đây, tìm kiếm thêm xem có những bộ phận khác bị chặt đứt hay không.”

Sau đó Giang Thành hơi nhíu mày, tuy khối lượng công việc lớn, nhưng p làm như vậy cũng có lợi cho sự phát triển kế tiếp.

Phạm Minh sau khi nghe xong suy nghĩ một lúc, rồi nặng nề gật đầu: “Những gì cậu nói cũng có lý, tôi sẽ thu xếp ngay.”

Phạm Minh và Trương Cường dẫn đầu trở lại đội Cảnh sát Hình sự, còn Giang Thành và Dương Lạc chủ động ở lại trạm xử lý rác, tiếp tục tỉ mỉ tìm kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp