Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 16 - Mỹ Sa (1)


8 tháng

trướctiếp

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Hai người ăn nhịp với nhau, quyết định đi tới công viên giải trí. Đang là cuối tuần, hầu hết khách trong công viên đều là một nhà ba người hạnh phúc, hoặc là học sinh trung học mặc áo khoác đồng phục.

"Trần Sanh đã từng vì một cô gái mà đánh nhau với anh, bởi vì hồi cấp ba hoa khôi đó thích anh, từ chối gã." Trong tay Hàn Dung cầm một cây kem dâu, ngồi trên rào chắn. Nhiều năm làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật dẫn đến mất cân bằng dinh dưỡng, bắp chân anh gầy gò, giống một củ sen trắng Giang Nam.

"Bây giờ ngẫm lại thì, nhất định là do muốn thử chơi trò mới nên gã mới quấn lấy anh. Thật không thể chịu nổi mấy người song tính luyến. Bác sĩ, em là gay à?" Hàn Dung nghiêng đầu hỏi.

Quý Diên nói: "Em chưa từng thích phụ nữ, cũng chưa từng thích người đàn ông nào."

Quý Diên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt phượng hẹp dài kia toàn là hình bóng của Hàn Dung.

"Em mới chỉ thích anh."

Hàn Dung nở nụ cười, trong đôi mắt hoa đào toàn là ý cười vui vẻ.

Anh vươn tay về phía Quý Diên, làm nũng: "Thắt lưng đau lắm, em ôm anh đi."

Quý Diên tiến đến, vòng tay qua người anh, hơi dùng sức nhấc anh xuống. Hàn Dung rất gầy, còn chưa tới 100 cân (50kg), Quý Diên nhẹ nhàng ôm được anh.

"Bây giờ mọt sách nào cũng khỏe như em à?"

Quý Diên vững vàng đặt anh xuống đất, "Để bảo vệ Oliver của em."

Hàn Dung cong môi, cắn thêm một miếng kem, tiếp tục đi về phía trước.

"Lúc mới bị điên, em đoán xem anh hay làm gì nhất?" Không chờ Quý Diên trả lời, Hàn Dung đã nói tiếp, "Khi đó anh cảm thấy thật nhàm chán, thật sự rất nhàm chán, là kiểu nhàm chán mà cả tinh thần và tâm lý đều trống rỗng. Để cho bản thân không còn nhàm chán nữa, mỗi ngày anh đều quan sát mọi người. Từ biểu cảm, ngôn ngữ tay chân, cách ăn mặc, đoán xem bọn họ là người như thế nào, có các mối quan hệ và gia cảnh ra sao. Khá thú vị đấy. Anh có thể nhìn được rất nhiều điều khác nhau, thậm chí có thể nhìn trộm được sự riêng tư của một số người..."

Hàn Dung hất cằm về một hướng, là một cặp đôi học sinh cấp ba đang đứng ở lối vào trò ngựa gỗ xoay tròn. Hai người mặc đồng phục học sinh đen trắng, nữ sinh dựa vào ngực nam sinh, trên mặt là tươi cười xán lạn.

"Bọn họ nhìn có vẻ rất vô tư, rất tình cảm đúng không?"

Quý Diên gật đầu.

Hàn Dung nói: "Nhưng mà em hãy nhìn chân của cô gái đi. Mũi chân cô ấy đang hướng về phía lối đi ra. Tâm lý học có nói, "động tác chân phản ánh khá chân thật suy nghĩ nội tâm của một người, hướng mũi chân chỉ thể hiện điều người đó mong muốn". Rất rõ ràng, cô gái không muốn chơi trò ngựa gỗ xoay tròn, hoặc là cô gái không muốn bị cậu trai ôm nữa. Nội tâm cô gái rất muốn rời đi, cho nên chân cô ấy đã ra quyết định trước một bước."

"Nhìn thêm cách ăn mặc của hai người, tuy đều là mặc đồng phục học sinh nhưng vẫn có một chút khác nhau. Cô gái đeo một cái balo bằng da bóng loáng, treo nhiều phụ kiện trên balo, có cả đồ trang trí liên quan tới minh tinh, tóc buộc đuôi ngựa, phần đuôi tóc màu hơi ngả vàng chứng tỏ cô ấy đã từng nhuộm tóc. Tai phải bấm ba lỗ, đeo lens mắt màu xám, có trang điểm nhẹ. Nam sinh thì tương đối bảo thủ cẩn trọng, quần áo sạch sẽ, được ủi phẳng phiu, cặp sách, giày đều là những sản phẩm nội địa, hẳn là một học sinh ngoan gương mẫu."

"Cô gái hướng ngoại hoạt bát, nhân duyên với mọi người rất tốt, thói quen giải trí phong phú, thích theo đuổi thần tượng, đi hát KTV. Cô không hài lòng với một cuộc sống ổn định, chẳng có gì thay đổi. Nói không chừng điểm cuối cùng của hành trình đi chơi công viên giải trí này chính là bọn họ sẽ chia tay."

Hàn Dung vừa nói xong, không bao lâu sau, cặp đôi trẻ đi từ trò ngựa gỗ ra, dường như là đang cãi nhau, cô gái đi thẳng một mạch về phía trước, cậu trai chỉ đuổi theo một đoạn rồi đứng im tại chỗ cúi đầu.

Cô gái đi ngang qua chỗ hai người đang đứng, khóe mắt hơi hồng, không biết là buồn hay có cát bay vào trong mắt.

Nụ cười của Hàn Dung nhạt dần, "Chơi rất vui đúng không bác sĩ? Chỉ cần quan sát thật kỹ là có thể nhìn được rất nhiều điều."

Ở trạng thái tỉnh táo, Hàn Dung giống hệt một chuyên gia tâm lý học thức uyên bác, đó cũng là một phần lý do vì sao sau khi phân liệt anh lại trở thành một chuyên gia phác họa chân dung tội phạm chuyên nghiệp. Bất kể là người bình thường, hay tội phạm có tâm lý khác thường, đều không trốn được khỏi "hỏa nhãn kim tinh" của anh.

Quý Diên hỏi theo phản xạ: "Vậy ở trong mắt anh, em là người như thế nào?"

"Người không nguy hiểm." Hàn Dung cười nói.

Người không nguy hiểm, có thể tới gần.

Anh âm thầm bổ sung thêm.

Bác sĩ Quý đã phạm phải một sai lầm mà tất cả những người đàn ông khi yêu đều mắc phải — nhắc tới bạn trai cũ của người yêu.

"Vậy vì sao lúc trước anh không nhìn thấu được Trần Sanh?"

Hàn Dung thẳng thắn đáp: "Bởi vì tình yêu có thể che mắt con người."

Không biết bác sĩ Quý nhớ đến điều gì, đột nhiên im lặng không nói gì nữa, mãi đến khi hai người chơi hết một lượt tất cả các trò, trên đường về nhà cũng không hề chủ động nói chuyện.

Trở về chung cư, Quý Diên chui xuống bếp, chuẩn bị bữa khuya. Hàn Dung ngồi ở phòng khách xem bản tin thời sự, lúc Quý Diên bưng bát bánh trôi mè lên, Hàn Dung hỏi: "Em không vui à?"

"Không có."

"Nói dối!"

Một người phủ nhận rất nhanh, một người phản bác rất nhanh.

"Anh ăn bánh trôi đi." Quý Diên nói.

Hàn Dung ngoắc ngón tay, Quý Diên ngoan ngoãn bước đến gần, chưa kịp phản ứng thì bị anh kéo ngã xuống sô pha. Quý Diên cúi đầu, đối diện với đôi mắt long lanh của Hàn Dung, nghe thấy anh hỏi: "Vì sao lại không vui? Có liên quan tới anh đúng không?"

Bác sĩ Quý bỗng cảm thấy thật bất lực.

Bất kể Hàn Dung ở tình trạng nào cũng đều có thể nhìn thấu hắn triệt để, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấu được tâm can của hắn, điều này chứng minh đôi mắt của Hàn Dung không hề bị tình yêu che kín. Sau khi hiểu rõ điểm này, bác sĩ Quý vô cùng buồn bực, tinh thần chán nản và sắc mặt cũng tối sầm đi.

Hàn Dung chớp mắt, hôn lên má Quý Diên một cái, môi anh dán bên tai Quý Diên, nói thật nhỏ: "Bác sĩ, lúc ngủ với Trần Sanh, anh chưa từng đạt được cao trào. Gã nói mỗi lần ngủ với anh giống như đang ngủ với thi thể. Trên thực tế, anh phải xốc lên 12 vạn điểm tinh thần, duy trì lý trí tỉnh táo để không đấm cho đối phương một cái."

"Anh nghĩ đời sống tình dục không hài hòa cũng là một nguyên nhân khiến anh và gã chia tay, có lẽ là do gã không thể cho anh 100% cảm giác an toàn. Nhưng mà bác sĩ, sau khi ngủ với em, tuy thắt lưng rất đau nhưng anh vẫn muốn ngủ tiếp với em."

"Bởi vì ở trên người em, anh không cảm nhận được một chút nguy hiểm nào hết."

"Anh nghĩ, đối với anh mà nói, em là một người rất đặc biệt."

"Có một chuyên gia tâm lý nước ngoài nghiên cứu về những tên tội phạm biến thái giết người đã từng nói, 'bọn họ thiếu hụt tình thương, tinh thần trống rỗng, ham muốn không được thỏa mãn, vì vậy, để phát tiết giải tỏa áp lực, bọn họ chọn cách phạm tội.'."

"Em là người lấp đầy những mảnh ghép thiếu hụt đó cho anh, vậy nên đừng rời khỏi anh."

Quý Diên vòng tay ôm lấy Hàn Dung, nghiêm túc nói: "Em sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn không."

*

Quý Diên không đưa Hàn Dung trở về bệnh viện, hai người ăn ý không đề cập đến chuyện đó. Bọn họ giống như một đôi tình nhân bình thường, cùng nhau đi siêu thị mua đồ, nấu cơm, xem TV, dạo phố, hẹn hò. Cuộc sống bình yên trải qua hai tháng.

Tháng 7 ở thành phố Tuyết Châu cực kỳ nóng. Điều hòa phòng khách chỉnh 18 độ mà vẫn muốn ăn thêm kem que.

"Thời tiết quỷ quái này nóng quá!!" Hàn Dung lên mạng tìm địa điểm tránh nóng, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa.

Mở cửa ra, một người đầu trọc cao to ngoại hình dữ tợn cúi đầu nhìn mũi chân, miệng đọc lời thoại kịch bản: "Hàn tiên sinh, ngại quá, lại tới làm phiền anh rồi. Chuyên gia điều tra của chúng tôi đã đi tránh nóng, anh có thể tới hỗ trợ cảnh sát phá án không?" Lăng Phong ngẩng đầu, thấy Hàn Dung đang cười như không cười nhìn mình, cậu vô thức giơ tay xoa cái đầu trọc của mình, "Chậc, khí chất này có vẻ không đúng lắm."

Nguyên Phi gật đầu, nói: "Nhìn rất giống một tên tội phạm biến thái giết người liên hoàn!"

Đinh Đinh nói: "Vậy tức là đang bình thường à?"

"Tôi bình thường mấy cậu không vui à?" Hàn Dung cạn lời, bọn họ lẽ ra phải vui vì không bị ngược nữa chứ?

"Không phát bệnh thì phá án thế nào bây giờ?"

Hàn Dung bâng quơ nói: "Tuy không thể phác họa chân dung tội phạm nhưng tôi có thuật đọc tâm đó. Hồi đại học tôi cũng đã từng học qua một khóa học về điều tra trinh thám."

*** Hết chương 16


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp