Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 35 - Mèo (3)


8 tháng

trướctiếp

(Edit: Andy/Do not reup)

-

"Quý Diên!" Hàn Dung cao giọng gọi đối phương, "Đợi xíu, lát nữa cùng nhau đi siêu thị luôn!"

Quý Diên như thể không nghe thấy tiếng của Hàn Dung, bước chân không ngừng vào trong thang máy. Sách Gia ngay từ đầu đã giãy giụa, thò đầu ra khỏi vòng ôm của hắn, đôi mắt màu lam nhìn Hàn Dung không chớp, trông như đang rất ấm ức, hình như nó không thích ở cùng một chỗ với bác sĩ cho lắm.

Hàn Dung không nhịn được phì cười, "Lát nữa anh tới công viên Thúy Phong tìm hai đứa!"

Đinh ——

Thang máy đi xuống.

Hàn Dung đi vào trong nhà, để cho Trần Sanh tiến vào. "Ngồi đi." Sau đó anh xuống bếp rót một cốc nước sôi để nguội, đặt trước mặt Trần Sanh, còn mình thì ngồi vào ghế sô pha đối diện, bình tĩnh mở miệng hỏi: "Anh muốn nói gì với tôi?"

Lông mày Trần Sanh nhăn chặt, gã và Lăng Phong đều là kiểu mày kiếm giống nhau, lúc nhíu lại trông như một lưỡi dao hướng lên, nhìn như hung thần ác sát, thần thái này có vài phần tương tự đúng là rất giống anh em bà con họ hàng.

Trần Sanh cân nhắc hồi lâu mới ông nói gà bà nói vịt lên tiếng: "Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?"

"Không thể."

Cố ý bỏ qua ánh mắt thâm tình của gã, Hàn Dung nói: "Đã kết thúc rồi."

Biểu cảm của Trần Sanh trở nên đau khổ, ý chí sắt đá như Hàn Dung nhìn cũng có vài phần cảm giác tội nghiệp, nhưng vẻ mặt này chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi, Trần Sanh rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, trấn định nói: "Mặc kệ là em có tin hay không, anh thật sự không hề phản bội em."

Từ nhỏ tính cách của Hàn Dung đã ngay thẳng, rất chán ghét kiểu nói chuyện che che giấu giấu, lá mặt lá trái lừa dối người xung quanh của gã, cho nên cảm giác mềm lòng kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi bốc hơi, đối mặt với Trần Sanh vẫn còn có điều giấu giếm mình, Hàn Dung cười lạnh: "Vậy thì sao?"

"Thích một người không cần lý do, không thích một người chẳng lẽ còn cần lý do? Hiện tại tôi nhìn thấy anh chỉ thấy buồn nôn. Làm ơn cút ra khỏi tầm mắt của tôi đi, đừng đến quấy rầy thế giới hai người của tôi và Quý Diên nữa!"

Tính tình của Hàn Dung thật sự không được tốt. Đối mặt với lời nói mang dao của Hàn Dung, Trần Sanh không hề xúc động đối chất như trước kia mà vẫn duy trì phong độ như cũ, bình tĩnh nói: "Trong lòng em vẫn còn có anh, trực giác nói cho anh biết điều đó, em không bỏ được anh xuống."

Hờ!

Đây quả thực là câu chuyện buồn cười nhất trong năm nay.

Hàn Dung bị chọc cười, hỏi: "Anh lấy đâu ra tự tin đó thế?"

"Hồi đó cha em vì chuyện kinh doanh mà chuyển nhà, em chuyển tới trường cấp hai của anh. Tuy rằng chúng ta không học chung một lớp nhưng cùng ở trong đội bóng rổ, sau đó lại quen nhau vì bậc cha chú đều là bộ đội, hai nhà chúng ta có thể nói là giao tình thân thiết."

"Là kẻ thù truyền kiếp, cảm ơn." Hàn Dung sửa lại, "Hai người bọn họ ở trong quân đội là đối thủ một mất một còn."

Trần Sanh: "Ý anh muốn nói là chúng ta đã quen nhau từ rất lâu. Tính cách của em thế nào anh là người hiểu rõ nhất. Từ nhỏ em đã được trong nhà chiều chuộng, chưa từng chịu khổ. Nếu không quan tâm anh thì em căn bản sẽ không thèm để ý đến anh."

Hàn Dung nhất thời không có lời nào để nói, thầm nghĩ "lâu rồi không gặp, da mặt của Trần Sanh càng ngày càng dày". Ngay lúc anh quyết định nói nhiều không bằng động thủ thì Trần Sanh đứng lên chào tạm biệt.

Hàn Dung không muốn tiễn người, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, đối phương ra tới cửa, bỗng quay đầu lại dặn dò: "Thằng nhóc con trai nhà họ Quý kia, em đừng quá tin tưởng nó."

Hàn Dung vất vả lắm mới áp xuống được ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, cười lạnh hỏi: "Vì sao?"

Giọng của Trần Sanh trầm thấp, "Bởi vì cậu ta là người mà anh tìm tới."

Câu trả lời không đầu không đuôi, Trần Sanh vứt lại một ánh mắt đầy ẩn ý rồi cáo từ, thế cho nên mục đích gã tìm Quý Diên đến tiếp cận Hàn Dung đến tột cùng là cái gì.

Hàn Dung ngả người dựa vào sô pha, hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần lại, phì cười.

Anh cảm thấy dường như tất cả mọi người xung quanh mình đều biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ riêng anh là không biết gì cả, như một tên ngốc. Hàn Dung vuốt mặt, cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài.

*

Lối vào cổng sau của công viên Thúy Phong nằm ở ngay phía đối diện chung cư, bình thường người già đã về hưu rất thích tới đây tập thể dục, cuối tuần có thêm một nhà ba người tới dã ngoại. Những người xung quanh phần lớn đều có bạn đồng hành, chỉ có một mình Quý Diên đang ngồi lẻ loi ở ghế đá, Sách Gia nằm ngủ trên đùi hắn, thỉnh thoảng lại có một cô gái đi ngang qua, phóng mị nhãn về phía hắn.

Quý Diên thờ ơ không để ý, tay trái máy móc vuốt ve lưng Sách Gia, bộ dạng trông có hơi mất hồn mất vía. Có lẽ là do động tác hơi mạnh nên làm đau Sách Gia, mèo con lập tức tỉnh ngủ, ngẩng đầu lên mơ màng nhìn hắn. Quý Diên bỗng cảm thấy con mèo này rất có linh tính, như thể nghe hiểu được tiếng người. Ngoại hình của nó rất giống con mèo bông năm xưa, giống như con mèo bông đã được ban thêm linh hồn.

Quý Diên hỏi: "Mày có tin trên đời này có bà tiên đỡ đầu không?"

Giọng của hắn dịu dàng thành kính, như một linh mục trong nhà thờ, cũng giống một tín đồ.

"Tao tin." Quý Diên tự hỏi tự nói tiếp, "Là bà tiên đỡ đầu đã đưa anh ấy tới bên tao."

"Anh ấy rất tốt. Tao không biết phải làm gì nếu mất anh ấy. Tao rất sợ anh ấy sẽ rời đi."

Những lời này vừa vặn bị Hàn Dung đang tìm người nghe thấy được. Hàn Dung đứng sau lưng Quý Diên, nhìn bóng dáng của đối phương. Tư thế ngồi của Quý Diên thẳng tắp, giống kiểu "mỹ nhan ngọc thụ lâm phong" như trong sách thường miêu tả, nhìn rất đẹp và có khí chất, nhưng lại kiêu ngạo cô độc.

Hàn Dung bỗng nghĩ, hình như Quý Diên không có bạn bè nào khác.

Sách Gia như có linh cảm, mèo nhỏ đang hồn nhiên liếm móng vuốt của mình, lập tức ngồi thẳng người lên ngó nghiêng xung quanh, nhảy xuống khỏi chân Quý Diên, vui mừng chạy như bay ra phía sau.

Hàn Dung cúi người ôm Sách Gia vào lòng.

Quý Diên quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt ngậm ý cười của Hàn Dung, "Sao em lại tranh lời thoại của anh vậy? Điều này lẽ ra nên là điều mà anh băn khoăn mới đúng chứ? Bác sĩ ngoại hình đẹp trai, nấu cơm ngon, năng lực chuyên môn xuất chúng, gia thế hạng nhất, công phu trên giường cũng tuyệt. Anh mới là người sợ em rời đi."

Quý Diên rũ mi, thấp giọng nói: "Em không tốt, không có gì tốt cả." Giọng nói có hơi run rẩy.

Nhìn bộ dạng như đang hối lỗi của đối phương, Hàn Dung đau lòng khôn xiết.

Anh nghĩ, chỉ cần Quý Diên không lừa anh, thật lòng đối đãi với anh, bất kể là đối phương đã làm sai chuyện gì, anh cũng đều có thể tha thứ.

"Đi thôi." Hàn Dung kéo tay Quý Diên, "Sách Gia đói bụng rồi, chúng ta về nhà đi."

"Meooo!" Sách Gia hướng về phía Quý Diên gọi một tiếng, như thể đang hưởng ứng lời của Hàn Dung.

"Ừm." Quý Diên mỉm cười, đi tới nắm lấy tay Hàn Dung, "Chúng ta về nhà thôi."

*

Đinh Đinh và Nguyên Phi giao vật chứng lấy được ở nhà Cường Thịt Heo cho Lăng Phong, sau đó lại chạy tới bệnh viện, trên danh nghĩa là tới thăm cha của Tần Giai Đống, Tần Sâm, còn mục đích thật sự là nói bóng nói gió muốn lấy được bằng chứng.

Khoảng nửa năm trước, Tần Sâm được chẩn đoán bị ung thư dạ dày, từ đó vẫn luôn nằm viện. Hết thảy chi tiêu sinh hoạt trong nhà đều do người vợ là Lâm Thấm chịu trách nhiệm.

"Anh em bên tổ phản hắc trả lời tin nhắn của tôi rồi này." Nguyên Phi nhìn điện thoại nói, "Ba tháng trước, Trương Phiến Tử làm nhân viên ở một sòng bạc, Tần Giai Đống nợ không ít tiền ở đó."

Đinh Đinh phỏng đoán: "Kinh tế cả nhà nằm trong tay Lâm Thấm. Tần Giai Đống không có thu nhập gì, chỉ có thể về nhà đòi tiền. Hai người liệu có phải đã nảy sinh tranh chấp trong vấn đề tiền bạc, trong lúc tức giận cậu ta đã giết chết Lâm Thấm không?" Sau khi nói xong, Đinh Đinh lại tự phản bác, "Thật khó để nói đây là xúc động nhất thời hay là kế hoạch đã được lên từ trước. Luật hình sự áp dụng cho hai trường hợp khác nhau rất lớn."

"Đợi lát nữa hỏi ba của cậu ta thử xem, nhưng mà tôi đoán cũng chẳng hỏi được gì, nửa năm nay ông ấy đâu có ở nhà." Nguyên Phi nhún vai.

Trạng thái sức khỏe của Tần Sâm đúng là rất tệ, cho dù bọn họ đã trình bày với y tá mục đích tìm đến, đưa ra thẻ công tác, nhưng đối phương vẫn từ chối gặp bọn họ, bởi vậy Đinh Đinh chỉ có thể lui một bước, lựa chọn hình thức không tới quấy rầy Tần Sâm nhưng vẫn quan sát từ xa. Y tá đưa bọn họ tới cửa phòng bệnh, để bọn họ đứng bên ngoài nhìn qua ô cửa nhỏ.

"Tần Giai Đống cũng đang ở trong đó." Đinh Đinh nói.

Tần Giai Đống đang ngồi trên ghế đọc báo cho cha mình nghe. Trên người Tần Sâm cắm đầy ống dẫn, miệng đeo ống thở, không thể ngồi dậy. Bỗng nhiên ông ta chớp mắt trái, Tần Giai Đống lập tức bỏ báo trên tay xuống, mở ống thở ra một chút, lấy bình nước ở tủ đầu giường, luồn ống hút vào miệng Tần Sâm, chờ ông uống xong rồi lại cất nước đi, đeo ống thở lại.

Đinh Đinh và Nguyên Phi đứng bên ngoài nhìn khoảng tầm năm phút, y tá lại tới thúc giục bọn họ mau rời đi. Trên đường trở về, hai người không ai mở miệng, đến khi lên xe Nguyên Phi mới nói: "Tần Sâm không cần nói chuyện, chỉ cần chớp mắt là Tần Giai Đống đã biết cha mình có yêu cầu gì. Loại ăn ý này không tích lũy trong thời gian dài rất khó có được, tôi nghĩ hẳn là Tần Giai Đống rất thường tới chăm sóc cha mình."

"Ừ." Đinh Đinh đáp, điện thoại bỗng có tiếng thông báo, là tin nhắn wechat của Lăng Phong.

"Chị Bạch đã phát hiện dấu vân tay của Lâm Thấm trên quần áo lấy được ở nhà Cường Thịt Heo... đủ dấu hiệu cho thấy Cường Thịt Heo và Lâm Thấm là tình nhân."

"Bên phòng giám định đã kiểm tra lại bút tích ở hiện trường vụ án, phù chú ở nhà Trương Phiến Tử tuy có chữ hơi khác nhưng bút tích vẫn là của cùng một người."

Nguyên Phi kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"

"Mỗi người đều có thói quen viết chữ riêng của mình. Ba đạo phù chú kia, nét bút kết thúc đều hướng lên góc trên bên phải 30 độ, dài 1mm. Bọn họ đoán khi vẽ bùa hung thủ cố ý thay đổi cách viết, muốn để cảnh sát hiểu lầm là có ba hung thủ khác nhau."

"Vậy là Trương Phiến Tử, Lâm Thấm và Cường Thịt Heo đều bị một người giết?"

Đinh Đinh gật đầu, "Rất giống với suy đoán ban đầu của Hàn Dung. Bọn họ vẫn đang ở Cục cảnh sát chờ chúng ta báo cáo."

"Còn báo cái gì nữa, bọn họ đoán được hết rồi mà." Nhớ tới Tần Sâm gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, Nguyên Phi không nói gì nữa, cuối cùng cười tự giễu, "Thế giới này thật hết hi vọng."

Đinh Đinh tập trung lái xe, không tiếp lời. Nguyên Phi nhàm chán ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, đột nhiên hỏi: "Đồng chí Tiểu Đinh, vì sao cậu lại làm cảnh sát?"

"Để làm cho thế giới có hi vọng."

Giọng nói chắc nịch chém đinh chặt sắt, tinh thần cực kỳ hăng hái. Nguyên Phi khô khốc đáp: "Giác ngộ rất cao."

Một lát sau, Nguyên Phi mở miệng nói tiếp: "Chị của tôi bị một tên biến thái giết người liên hoàn cưỡng hiếp và giết chết khi tôi còn nhỏ. Tên hung thủ kia đến bây giờ vẫn chưa bị đưa ra ánh sáng, cảnh sát phụ trách vụ án đó đổi tới đổi lui mấy lượt, cuối cùng khép lại thành án treo. Tôi đã cố gắng hết sức thi vào đại học cảnh sát, chính là để báo thù cho chị tôi. Sau khi tìm được tên hung thủ, nhất định tôi sẽ lôi gã ra băm vằm!"

"Cuối cùng lại bị điều tới tổ truy quét mại dâm. Haiz!" Nguyên Phi gượng cười.

Đinh Đinh nói: "Đại học cảnh sát khi phân chia công việc cho sinh viên ưu tú sẽ tiến hành xét duyệt, bao gồm cả hoàn cảnh gia đình, môi trường trưởng thành, các mối quan hệ xã hội. Nếu nhà cậu có người thân liên quan tới án kiện hình sự nào đó, thậm chí còn là nạn nhân thì càng không thể được phân tới nơi mình muốn. Nói cách khác, là không thể vào được những bộ phận cốt cán."

"Tôi biết, bọn họ sợ chúng ta làm quan nhưng báo thù riêng." Nguyên Phi cười tự giễu.

Đinh Đinh quay sang nhìn Nguyên Phi, thần sắc đối phương sa sút, "Cậu cũng đừng suy nghĩ quá tiêu cực, rất nhiều người cũng giống cậu, chờ đợi trong nhiều năm. Ít nhất là bây giờ cậu cũng đang ở trong tổ trọng án của chúng tôi rồi, hôm nào bảo lão đại xin cấp trên thử xem, điều tra một vụ án treo năm xưa cũng không phải là không thể."

Nguyên Phi nửa thật nửa giả nói đùa: "Còn ai cũng xui xẻo như tôi nữa vậy?"

Đinh Đinh nói: "Theo tôi được biết thì có lão đại tổ của các cậu, Lữ Tâm, và có cả trường hợp của chị Bạch, cũng không khác cậu nhiều lắm."

Nguyên Phi ngây ngẩn.

Đinh Đinh tiếp tục nói: "Chị gái của Lữ Tâm là nằm vùng của tổ phản hắc. Cô ấy giả làm tình nhân của một ông trùm xã hội đen, cuối cùng hi sinh vì nhiệm vụ. Bên phía cảnh sát suy đoán ông trùm xã hội đen sau khi biết thân phận của cô ấy đã giết người diệt khẩu, nhưng nhiều năm qua vẫn chưa tìm được chứng cứ chứng minh ông ấy giết người. Còn em trai của chị Bạch... cũng bị cưỡng hiếp rồi giết, hung thủ vẫn chưa tìm được. Chị Bạch vì chuyện này mà theo học ngành pháp y và lấy được thành tích tốt nghiệp xuất sắc nhất, nhưng lại không được phân vào bộ phận liên quan mà lại bảo chị ấy đi làm cảnh sát giao thông."

Nguyên Phi ngạc nhiên: "Vậy là chị Bạch cá tính của chúng ta quyết định đi học chứng chỉ nghề nhập liệm, tới nhà tang lễ làm công việc trang điểm cho người chết?"

Đinh Đinh gật đầu, "Đúng. Chị ấy thà khóc với xác chết cũng không muốn cười với ô tô."

Nguyên Phi không hiểu, "Vì sao cấp trên lại phải cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ bởi vì hoàn cảnh gia đình mà sẵn sàng bỏ qua nhân tài luôn sao?"

Đinh Đinh nói: "Có một chuyên gia đã nghiên cứu, trong gia đình của nhân viên cảnh sát có người bị hại, tỉ lệ phạm tội cực cao, hơn nữa, lại còn là cảnh sát trong nội bộ gây án nên rất khó tìm được chứng cứ bắt người."

Vừa đi vừa nói chuyện, thời gian bất tri bất giác trôi nhanh, khoảng tầm chạng vạng xe của hai người đã về tới Cục cảnh sát. Hàn Dung ngồi ở trong phòng ôm Sách Gia ngắm hoàng hôn, Lăng Phong vừa sờ cái đầu trọc của mình vừa viết gì đó. Hàn Dung bật cười trêu chọc: "Hôm nay xem như tôi biết vì sao tóc cậu lại thành ra như vậy rồi."

Lăng Phong cau mày, "Không viết được báo cáo nên tóc tôi rụng dần hết."

Đinh Đinh cầm quyển sổ ghi chép, nghiêm túc báo cáo: "Trong lúc điều tra Trương Phiến Tử, bọn em đã phát hiện Tần Giai Đống nợ sòng bạc một khoản không nhỏ, mà Trương Phiến Tử làm nhân viên lâu năm ở đó. Bọn em đoán Trương Phiến Tử đã lừa hết tiền của Tần Giai Đống, Tần Giai Đống về nhà vòi tiền, bị Lâm Thấm ngăn cản, trong lúc giận dữ đã giết chết Lâm Thấm, sau đó cậu ta phát hiện mối quan hệ của Lâm Thấm và Cường Thịt Heo, ghi hận trong lòng, cũng giết cả Cường Thịt Heo. Cuối cùng là bị Trương Phiến Tử thúc giục trả nợ nên giết luôn Trương Phiến Tử."

Lăng Phong thuận miệng hỏi: "Tần Giai Đống điên rồi à?"

Đinh Đinh do dự một lúc, mở miệng nói: "Cha của Tần Giai Đống bị ung thư thời kì cuối."

"Quan hệ cha con của bọn họ rất tốt. Tần Giai Đống đánh bạc là vì muốn kiếm ít tiền mua thuốc cho cha, không ngờ lại làm mất luôn quan tài của cha mình."

"Vì thế nên nổi điên?"

Hàn Dung nói: "Tôi nghĩ, Tần Sâm tái hôn là vì muốn cho Tần Giai Đống một gia đình trọn vẹn, lại không ngờ rằng vợ mình đã ngoại tình trong lúc chồng mắc bệnh, điều này làm cho Tần Giai Đống không thể chấp nhận được. Đương nhiên, giết một loạt ba người mà vẫn thờ ơ không để trong lòng, cảnh sát nếu muốn giữ gìn xã hội ổn định thì vẫn phải tống loại người này vào tù."

"Hàn tiên sinh có vẻ rất hiểu biết về cảnh sát chúng tôi?" Lăng Phong nói với Đinh Đinh, "Làm theo lời Hàn tiên sinh nói đi, gọi Tần Giai Đống đến."

Đinh Đinh: "Trước mắt chúng ta không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Tần Giai Đống giết người." Cậu ta vừa nói xong, Nguyên Phi, Lăng Phong và Bạch Tâm Hoài đồng thời nhìn về phía Hàn Dung.

Hàn Dung ôm Sách Gia, tròn mắt ngạc nhiên: "Nhìn tôi làm gì? Kiểu sát nhân liên hoàn này chắc chắn là tâm lý có vấn đề, tôi không trị được."

Lăng Phong nói: "Tôi không có ý định muốn bảo anh gọi một Hàn Dung khác ra xử lý tên tội phạm biến thái này đâu, chỉ cảm thấy hôm nay anh rất đẹp trai mà thôi."

Hàn Dung cười như không cười hỏi: "Cảnh sát Lăng, cậu có biết câu thành ngữ 'giấu đầu lòi đuôi' không?"

Lăng Phong gãi mũi: "Tôi không biết."

*** Hết chương 35


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp