Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Phiên ngoại


1 năm

trướctiếp

Chương 86 – Phiên ngoại

Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Lâm Dung Vi eo mỏi lưng đau, nhìn đầu ngón tay hội tụ vài tia linh lực, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Linh khí ở đây quá mỏng manh, vì khôi phục linh lực, y chỉ có thể mượn thuần linh thể hợp nhất máy đóng cọc. Thế nhân đại đạo đều nói song tu với thuần linh thể rất tốt, nhưng mấy ai biết quá trình này mệt người chết đi được.

Ngồi phịch trên giường, Lâm Dung Vi nhẩm tính, bảy ngày trúc cơ, hai mươi mốt ngày khai quang, bốn mươi chín ngày dung hợp. Nếu cứ tính theo quy luật này, có lẽ phải mười mấy năm nữa y mới có thể phi thăng.

Ngày đêm sênh ca*... Quả thực không chịu nổi mà...

*Cụm nì chỉ bậc vua chúa ăn chơi nhảy múa cả đêm không màng chuyện khác í

Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam


"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên cười híp mắt bưng một ly sữa bò nóng và bánh tiêu vào, dáng vẻ đeo tạp dề hiền thục vô cùng.

Lâm Dung Vi cố gắng đứng dậy, tùy ý khoác quần áo lên, vì lao lực mệt mỏi chỉ có thể chán nản dựa vào bàn, chậm rãi thưởng thức bữa sáng.

"Sư tôn, để ta đấm bóp cho người." Lãnh Văn Uyên chuyển tới sau lưng y, dùng lực vừa phải bóp bóp bả vai y, thập phần quen tay.

"Ngày đó, ngươi nói có một hải yêu xuất hiện, đã giải quyết xong chưa?" Lâm Dung Vi vừa hưởng thụ đấm bóp vừa hỏi thăm tình huống.

"Ta đã sớm giải quyết xong." Lãnh Văn Uyên khôn khéo trả lời.

"Viết một bản tóm tắt sơ sơ đi, ta đưa cho phòng ban xử lý tình huống đặc biệt, chúng ta đổi chút tiền tiêu vặt." Lâm Dung Vi nhỏ giọng lười biếng.

Lúc trước y cùng Lãnh Văn Uyên đi giải quyết một tiểu quái, tiện tay cứu Bộ trưởng tình huống đặc biệt gì đó của thế giới này. Ông ta mặt đầy mừng rỡ muốn mời Lãnh Văn Uyên về làm, ra một cái giá rất lớn. Lâm Dung Vi cười lạnh một tiếng, tiên đế của ta há là để cho một tên phàm nhân sai khiến?

Sau đó y cao ngạo mang Lãnh Văn Uyên rời khỏi hiện trường, mặt ngửa tận trời.

Sau vì vài nguyên nhân, Lâm Dung Vi không thể không hợp tác với phòng ban kia mấy lần. Người của họ cực kỳ kính trọng Lãnh Văn Uyên, giống như sùng bái thần linh vậy. Khi biết y là sư tôn của Lãnh Văn Uyên, bọn họ càng nhìn y với cặp mắt khác xưa.

Vì vậy khi Bộ trưởng kia tìm đến Lâm Dung Vi, trực tiếp dùng ba triệu chào hỏi, cảm ơn những việc trước đây của hai người.

Lâm Dung Vi là ai? Từng là phong chủ một phong, là bậc đại lão Tiên Vực. Lúc ấy còn tiêu cho Lãnh Văn Uyên cả mười triệu thượng phẩm linh thạch, tất nhiên hiện tại không có cảm giác quá lớn với số tiền này.

Y chỉ đơn giản là yên lặng uống trà, Lãnh Văn Uyên ở bên cạnh hầu hạ, bưng trà rót nước nhân tiện đệm cười.

Bộ trưởng cũng nhìn ra hai người không tầm thường, cực kỳ khách khí nói muốn hợp tác. Mỗi lần có chuyện đều trực tiếp liên lạc Lâm Dung Vi nhờ tiếp viện, khi xong việc đều có thù lao. Không chỉ có như vậy, còn cho hai người rất nhiều quyền lợi.

Lâm Dung Vi suy nghĩ, lúc Lãnh Văn Uyên vừa đến đây, ngay cả thẻ căn cước cũng không có, nên đến số điện thoại cũng phải dùng chung với y. Nếu có chút đặc quyền, vậy cuộc sống cả hai về sau tiện hơn rất nhiều, vì vậy liền nhàn nhạt đồng ý.

Sau đó, mỗi lần có chuyện phát sinh, sẽ có người gọi cho Lâm Dung Vi, y lại chuyển tiếp cho Lãnh Văn Uyên, tiết kiệm thời gian rất nhiều.

Xử lý công việc xong đều phải viết một bản báo cáo đơn giản, Lâm Dung Vi hiển nhiên đẩy nhiệm vụ này cho Lãnh Văn Uyên. Hắn cũng không thích viết những thứ này, nhưng e ngại y nên đành miễn cưỡng đi viết.

Sau khi gửi báo cáo lên, tiền thưởng sẽ gửi vào tài khoản của Lâm Dung Vi. Căn cứ vào phân chia cấp bậc và tính nghiêm trọng của sự việc, số tiền thưởng từ một trăm ngàn đến một trieu6.

Thường ngày Lãnh Văn Uyên chán ghét nhất là phải viết báo cáo gì gì, lần lữa càng lâu càng khỏe, nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Lâm Dung Vi ngẩng đầu lên nhìn cằm hắn, chậm rãi nói lên yêu cầu, "Ta muốn về Tiên Vực một chuyến."

"Không thành vấn đề." Lãnh Văn Uyên cúi đầu, thoải mái cười tủm tỉm đồng ý với y.

"Hử" Lâm Dung Vi cảm thấy không đúng, "Sao hôm nay lại ngoan vậy? Lỡ làm gì có lỗi sao?"

"Không có." Lãnh Văn Uyên chớp chớp mắt, ra sức lấy lòng, "Sư tôn, Rock Xtreme* ra sản phẩm mới."

*Rock Xtreme: là tên một hãng máy tính laptop, chiếc đắt nhất có thể lên tới hơn 100trVND TTwTT 

Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam


Y lập tức hiểu ra, từ khi hắn biết sử dụng laptop, liền đam mê đồ công nghệ của thế giới này.

Y thấy hắn thích nên nửa năm trước đã tiêu 6000$ mua MacBook Pro cho hắn.

"Sư tôn, có thể mua cho đệ tử không?" Lãnh Văn Uyên nhìn Lâm Dung Vi, mặt đầy mong đợi.

"Ngươi nghĩ tiền của chúng ta là do gió thổi tới à? Phung phí xa xỉ như vậy?" Lâm Dung Vi tất nhiên không chịu, một cái laptop ít nhất phải dùng được hai năm. Không thể nuông chiều ra thói xấu tiền như nước cho hắn được.

"Sư tôn, chỉ lần này thôi mà." Lãnh Văn Uyên dốc sức chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương.

"Không được! Ngươi dám mua một cái ta xem!" Ngày thường y cho hắn không ít tiền tiêu vặt, người này ngày dồn tháng chứa chắc cũng không ít.

Lãnh Văn Uyên mặt đầy tủi thân không nói lời nào, Lâm Dung Vi bình yên ăn sáng xong liền đi thay quần áo, chuẩn bị ra hiệu sách mua bản có chữ ký.

Trước khi ra ngoài, hắn vẫn ấm ức không thôi, sống chết không chịu đi cùng, y cũng cười lạnh một tiếng, tự mình lái xe đến hiệu sách.

Cửa phòng vừa đóng lại.

Lãnh Văn Uyên lấy điện thoại di động ra, yên lặng đem đoạn ghi âm vừa rồi truyền vào máy tính, lại cắt đầu bỏ đuôi. Sau khi chỉnh sửa xong, hắn không nén nổi nụ cười, bắt đầu gọi điện thoại.

"Chào mẹ." Giọng hắn cực kỳ thắm thiết.

"Ồ, tiểu Lãnh à? Dạo này hai đứa có bận lắm không? Cuối tuần này về nhà ăn cơm đi." Mẹ Lâm cực kỳ yêu mến đứa con thứ ba của mình.

"Mẹ, con với tiểu Vi không bận." Lãnh Văn Uyên giữ nguyên ý cười, "Hôm qua con cùng tiểu Vi đi ngang tiệm trang sức, con thấy một cái vòng ngọc rất hợp với mẹ, muốn mua cho mẹ, nhưng hơn mười ngàn..."

Mẹ Lâm có chút vui vẻ, "Đứa nhỏ này, có lòng là được..."

Còn chưa chờ mẹ Lâm nói xong, Lãnh Văn Uyên đã phát file ghi âm bị chỉnh sửa ra, giọng Lâm Dung Vi xa xa truyền tới.

"Ngươi nghĩ tiền của chúng ta là do gió thổi tới à? Phung phí xa xỉ như vậy?"

Mẹ Lâm ngừng nói, rõ ràng nghe thấy giọng con trai lọt vào.

"Ta nghe nói đeo ngọc rất tốt, có thể bổ sung nguyên khí, giữ tinh thần vui vẻ. Còn có thể xoa bóp một cái huyệt vị trên cổ tay đeo..." Lãnh Văn Uyên nói xong lời này, nhanh chóng bật ghi âm lên lần nữa.

"Không được! Ngươi dám mua một cái ta xem!"

Mẹ Lâm: ...

Cái loại quý tử gì thế này! Nuôi uổng công!

Thấy Mẹ Lâm cúp điện thoại, Lãnh Văn Uyên cười gian, vui vẻ cởi tạp dề ra, sau khi thay quần áo bình thường mới nhàn nhã đi tới hiệu sách.

Lúc này Lâm Dung Vi đang xếp hàng, trước mặt chỉ có hai người, nơi ký tặng có hơi vắng vẻ.

Y cúi đầu nhìn chừng mười quyển sách trong ngực lần nữa, nhẹ nhàng vuốt lên mấy chữ "Chí Tôn Lục Qủy Tiên", ánh mắt dịu dàng.

Đến lượt Lâm Dung Vi, y đặt một chồng sách trước mặt tác giả, khẽ mỉm cười, "Xin hỏi, tôi có thể hỏi chú mấy vấn đề được không?"

Tác giả kia là một người đàn ông ít nhất cũng tầm bốn mươi tuổi, tóc đã hơi thưa thớt.

"Không vấn đề gì." Tác giả hào sảng vung bút, vừa ký tên vừa trả lời.

"Xin hỏi, bộ <Chí Tôn Lục Qủy Tiên> này, linh cảm của chú đến như thế nào?" Lâm Dung Vi muốn một câu trả lời, có lẽ không quan trọng nhưng y vẫn luôn tò mò.

"Linh cảm à..." Tác giả gõ gõ bút lên mặt bàn, hồi tưởng chốc lát, "Lúc ấy tôi có dịp đến một vùng nông thôn, chỗ đó gọi là Phượng Hoàng Lĩnh, tuy cảnh rất đẹp nhưng đường đặc biệt khó đi. Sau đó tôi nằm trên giường trong thôn, đánh một giấc mộng, nội dung cụ thể tôi không nhớ lắm, nhưng nó đột nhiên thôi thúc khiến tôi muốn cầm bút."

"Vậy, xin hỏi chú, vì sao <Chí Tôn Lục Qủy Tiên Tiên Giới> lại bỏ ngang kết thúc như vậy?" Lâm Dung Vi chăm chú nhìn người đàn ông.

"Xem ra cậu đúng là fan của tôi nha." Tác giả xấu hổ xoa đầu, "Về tiểu thuyết kia, không hiểu vì sao những chương sau tôi không thể up lên được, giống như nền tảng up truyện bị hư vậy, nếu có up được cũng là những đoạn ký tự kỳ quái. Nhưng các tác giả khác cũng dùng nền tảng ấy đều không có vấn đề."

"Vào khoảng thời gian đó, con gái tôi chào đời. Lúc ấy tôi viết tiểu thuyết, mỗi ngày chỉ có thể kiếm mười đồng. Rất nhiều người muốn đọc lậu, tôi hiểu bọn họ, nhưng cũng không có cách nào. Vì công chúa nhỏ và vợ tôi, tôi chỉ có thể gác bút, đi tìm một công việc thu nhập ổn định hơn, vì vậy liền bỏ ngang cuốn tiểu thuyết đó."

"Mặc dù rất có lỗi với độc giả, nhưng cuộc sống này chính là như vậy. Có vài người không làm nhưng vẫn có ăn, dễ dàng kiếm trên đầu trên cổ người khác. Mà những tác giả như chúng tôi muốn gõ chữ tiếp, chỉ có ước mơ thôi không đủ. Tôi cũng có thể ăn mì sống với đam mê, nhưng tôi không thể để cho người nhà sống như vậy."

"Xin lỗi cậu, lại nói nhiều như vậy." Người đàn ông cười gượng, "Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, có người thích tác phẩm của tôi, hơn nữa còn xuất bản được. Tôi còn có một khoản từ bán sách, có lẽ tôi sẽ lại cầm bút lên lần nữa, nhưng tôi không biết mình có thể tìm lại được cảm giác lúc đó không."

"Chú nhất định có thể." Lâm Dung Vi nhoẻn miệng cười, "Tôi rất thích nhân vật dưới ngòi bút của chú, rất rất thích... Yêu đến khảm vào tâm."

"Cảm ơn sự ủng hộ của cậu." Tác giả không giấu được mừng rỡ, nhanh chóng đứng dậy, "Hay là chúng ta chụp chung một tấm đi?"

"Được." Lâm Dung Vi thản nhiên đứng bên cạnh tác giả, lấy điện thoại ra selfie vài tấm.

Người đàn ông ngồi xuống lần nữa, nghiêm túc ký tên, "Đúng rồi, tên của cậu là..."

"Vi Sinh Huyền Dương." Lâm Dung Vi ý cười ngâm ngâm.

*

Ra khỏi tiệm sách, Lâm Dung Vi cất hết mười mấy cuốn sách vào nhẫn trữ vật.

Nhẫn trữ vật trên tay y đã được Lãnh Văn Uyên sửa lại, trở thành một đôi với huyền nhẫn của hắn. Hai người đều coi như đeo nhẫn cưới, một bạc một đen cũng rất xứng đôi.

Mới vừa lên xe, chuông điện thoại vang lên, Lâm Dung Vi thấy tên người gọi, lập tức bắt máy, "Mẹ."

"Mi là cái đồ ăn cháo đá bát, mẹ nuôi mi lâu như vậy mà mi còn không bằng tiểu Lãnh!"

Lâm Dung Vi không hiểu chuyện gì: ???

"Mẹ thấy nên dứt khoát nhận tiểu Lãnh là con ruột luôn, còn mi thích đi đâu thì đi!"

Y còn chưa kịp hỏi rõ tình huống thì mẹ Lâm đã cúp điện thoại, hàng ghế phía sau có người không thể nhịn cười nữa.

"Lãnh Văn Uyên!" Y không cần nghĩ cũng biết là việc tốt của ai.

"Sư tôn bình tĩnh, ta sai rồi." Lãnh Văn Uyên nín cười, hắn nhoài người lên ghế lái, hôn vào sườn mặt y, "Ta mới nghe được là sư tôn rất yêu ta nha, yêu đến khảm vào tâm."

"Mỗi lần ngươi nhận sai, chẳng phải lần sau lại dám nữa à!" Lâm Dung Vi gõ yêu vào trán hắn, "Sao ta lại dẫn cái con sói nhà ngươi về nhà nhỉ!"

"Sư tôn, ta mua vòng ngọc rồi, chúng ta đi thăm cha mẹ chút đi." Lãnh Văn Uyên sờ trán, "Là dùng tiền sư tôn cho ta đó, thể hiện đầy đủ thái độ thành khẩn nhận lỗi của ta."

"Không mua laptop nữa?" Lâm Dung Vi nghiêng mặt liếc hắn.

"Ta để dành từ từ..." Lãnh Văn Uyên cúi đầu, "Ta hại sư tôn bị mắng mà, sau này thật sự không dám nữa."

Lâm Dung Vi đành chịu thua thở dài, "Tối nay ngươi ngủ ở thư phòng đi."

"Sư tôn~" Lãnh Văn Uyên nước mắt cá sấu ngẩng đầu, "Vậy là ta mất cả chì lẫn chài sao?"

"Ngươi nghĩ xem?" Lâm Dung Vi chuẩn bị cho xe chạy, nhìn qua gương chiếu hậu, y thấy Lãnh Văn Uyên bi ai kêu rên, lại lăn lộn trên ghế sau.

Y không nhịn được mỉm cười, Lãnh Văn Uyên chợt nhoài lên lần nữa để kéo y. Lúc y định thần lại đã thấy mình bị đè ở ghế sau.

"Sư tôn, khôi phục linh lực rất cấp bách." Lãnh Văn Uyên mặt đầy đứng đắn, "Để ta xả thân tương trợ người!"

Lâm Dung Vi bị hắn quấn đến không biết phải nói gì, chỉ đành phải thở dài.

Ngày tháng còn dài, nhưng tên chó sói này còn phải dây dưa với y đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không buông tay.

----------------------------

Mòi:

Tui đã lấp xong hố đầu tiên dưới sự hối thúc của Tô và các bạn!!! o(≧∇≦o)

Vì tác giả kết hơi vội, cũng chưa làm rõ hệ thống là như thế nào, nhưng theo tui nghĩ thì hệ thống cũng là một bug giống Cực Tình Kiếm nhưng pro hơn. Hoặc là nói Cực Tình Kiếm cũng là một "hệ thống" của nam chính, hướng dẫn nam chính đi tới đỉnh cao nhân sinh.

Hệ thống đều có những đặc điểm của bug như nhìn thấu thế giới, năng lực kỳ lạ. Cả hai đều có thể đưa chủ nhân/ký chủ đi thẳng tới một thế giới khác. Thậm chí hệ thống còn cao cấp hơn khi mà có khả năng tẩy trí nhớ, ban điều ước (tui nghĩ lý do thụ chỉ nhớ mang máng việc mình bị hù té cầu thang cũng là do hệ thống nhúng tay). Và nó cũng từng nói "Nếu cứ để cho chúng mặc sức phát triển thì kể cả hệ thống ta cũng không dám trêu chọc." nên có thể nghĩ rằng hệ thống cao cấp hơn tí.

Tui nghĩ sự xuất hiện của hệ thống có liên quan tới giới chủ ngủ say aka thiên đạo thế giới thực. Hoặc nguyên tác vốn chỉ là một tiểu thế giới trong đại thế giới. Sư tổ mang thụ ra đại thế giới nhưng không thấy giới chủ, nên tự ý để thụ sinh ra lần nữa, sau đó là Quân Dật Nhiên dùng thần khí đảo ngược thời gian trong sách (lôi thụ về sách cùng hệ thống đi kèm), lúc này thì thụ về thẳng quyển 1, sống trong thân xác Dung Song. Mục đích ban đầu của hệ thống cũng là pháo hôi phản công aka không cho nam chính làm mưa làm gió, có thể là hệ thống gặp trục trặc thật, sau đó tát nước theo mưa để làm Cực Tình Kiếm bị thiên đạo trong sách khóa mõm (aka không để nó mặc sức phát triển).

Công từng nói là Cực Tình Kiếm giữ phần kí ức dưới hạ giới của công, nhưng trong nguyên tác đến khi công tìm được kiếm => nhớ lại mọi chuyện thì lúc này Vi Sinh Huyền Dương đã chết, Quân Dật Nhiên cũng đang chuẩn bị hồi sinh sư tôn => tiểu thế giới bị loạn => tác giả không up được chương mới lên.

À về phần tác giả đến Phượng Hoàng Lĩnh tui cũng hong hiểu lắm, có khả năng đây là chuyện xưa hoặc vô tình sao đó, nhưng tui nghĩ là vô tình thui chứ không hẳn là chuyện xưa nhỉ??

~~ Dù sao thì cũng đã xong rùi! Chúc các bạn đọc truyện vui nha


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp