Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 129: Ngoại truyện: Vấn đề trên dưới mỗi ngày


2 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

31/08/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Nhiếp Xuyên dựa vào đầu giường, lướt diễn đàn trường, đa số các bài viết đều là về tin tức đội bóng rổ DK giành được giải quán quân, khiến trong lòng Nhiếp Xuyên không khỏi tràn đầy đắc ý cùng tự hào.

Trận đấu vừa mới kết thúc được mấy ngày, Nhiếp Xuyên chỉ cần nhắm mắt lại thôi là có thể nhớ lại pha bóng cuối cùng khiến người người nhà nhà phải kích động kia... Cùng với nụ hôn của Reese.

"Còn lâu mới thèm nhớ cái tên kia!" Nhiếp Xuyên mím môi cười, tiếp tục lướt diễn đàn, ngoại trừ mấy tin tức về việc DK đạt giải quán quân, thì bài đăng hot nhất chính là bình chọn hotboy được hoan nghênh nhất trường.

Tuy là từ trước đến giờ cậu chả có tí dính dáng gì đến mấy thứ như là hot boy hay thần tượng chi chi đó, nhưng mà Nhiếp Xuyên đột nhiên thấy tò mò, không biết mấy em gái Mỹ bên này thích kiểu con trai như thế nào?

Vừa ấn mở ra, đập ngay vào mắt chính là tên của Reese.

Nhiếp Xuyên không ngờ được là Reese sẽ được xếp hạng nhất! Khuôn mặt cùng dáng người của anh thì không thể bắt bẻ gì rồi, chỉ là với cái khí chất lạnh như băng, người sống chớ lại gần kia của anh, thế mà cũng có em gái bình chọn cho anh là 'Hotboy bạn muốn được ôm nhất'! Bị một khối băng lớn như vậy ôm, chẳng lẽ mấy cô ấy không sợ bị cóng chết à?

Tuy là cái bảng xếp hạng này cực kỳ mất não, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn không nhịn được, tiếp tục lướt xuống bên dưới xem kỹ.

Bài đăng bắt đầu với nhưng bình luận về ngoại hình của Reese.

Đầu tiên chính là nói đến đôi mắt của anh, hình dáng tuyệt đẹp, ánh mắt sâu thẳm, lạnh nhạt trầm lắng nhưng bên trong lại tựa như ẩn chứa vô số tình cảm nồng nhiệt chờ được phát hiện, cái cảm giác thần bí này khiến người ta cho dù có bị anh đối xử xa cách lạnh lùng vẫn nhịn không được muốn tới gần.

Nhiếp Xuyên bĩu môi, không biết cái bình luận này là của ai đăng lên nữa, tuy cậu rất rất không muốn thừa nhận, nhưng mà nó đúng là rất chính xác.

Phía dưới còn đăng mấy tấm ảnh chụp làm trái tim Nhiếp Xuyên không hiểu sao lại hẫng mất một nhịp.

Tấm ảnh đầu tiên là hình Reese đang ngồi khoanh tay, cùi chỏ chống lên mặt bàn, đầu ngón tay khẽ chạm vào cằm, hơi hơi nghiêng người trả lời câu hỏi của phóng viên.

Không có biểu cảm gì, nhưng lại có cảm giác phong độ khó tả, đôi mắt thanh nhã giúp Reese cho dù đang mạc đồ vest màu đen trông cũng không có cảm giác già nua, trái lại còn có vẻ khiêm tốn như một quý ông người Anh lịch thiệp cẩn trọng.

Ngón tay Nhiếp Xuyên vô thức chạm lên đôi mắt Reese trong bức hình, không biết vì cái gì, cậu bỗng nhiên có cảm giác muốn hôn hôn người này một chút...

Nhiếp Xuyên, mày đang làm cái gì vậy chứ! Ngày nào mày chả nhìn thấy cái tên này, nhớ cái con khỉ ấy mà nhớ!

Bình luận tiếp theo bên dưới là: Điều khiến toàn bộ nữ sinh trong trường điên cuồng vì Reese Reddington chính là, anh ấy sẽ không phô bày sự dịu dàng của mình ra với cả thế giới, mà giành tất cả ánh mắt nụ cười của mình cho riêng một người mà thôi.

"Một người"? "Người" nào?"

Nhiếp Xuyên thấy hơi hơi khó chịu. Cậu kéo bài đăng xuống nữa, thấy được ảnh lúc Reese đứng ở ngoài sân bóng, ngước đầu, mở to hai mắt nhìn Nhiếp Xuyên đưa bóng vào rổ.

Trái tim Nhiếp Xuyên tức thì rung động, tựa như toàn bộ thế giới của mình đều bị thu vào trong đôi mắt của Reese.

Ngón tay tiếp tục trượt xuống, là ảnh lúc Nhiếp Xuyên khổ chiến với Ceston, sau đó bị huấn luyện viên gọi ra sân, Reese ấn đầu cậu vào lồng ngực anh, để cậu nghe tiếng tim đập trong ngực mình. Mặt Nhiếp Xuyên nháy mắt đỏ như gấc, nóng phừng phừng như bốc hỏa, bên tai dường như một lần nữa vang lên tiếng hít thở của Reese. Nó không chỉ thong dong bình tĩnh, mà còn vô cùng có lực, lặng yên không một tiếng động, lan tỏa đến từng dây thần kinh của Nhiếp Xuyên, tựa như đang vuốt ve, xâm chiếm tất thảy của cậu.

Nhiếp Xuyên chưa từng biết lúc mình được Reese ôm trông sẽ như thế nào, cho đến tận lúc này, cậu với biết rõ.

Đó là tư thế vô cùng an tâm, tĩnh lặng, giống như bất kể thế giới bên ngoài có biến đổi ra sao chăng nữa, cậu vẫn sẽ là bản thân mà Reese muốn thấy nhất.

Mà không ít bạn học ở bên người đều để lại comment của mình, nói cái gì mà "Nếu tui có thể biến thành Nhiếp Xuyên thì tốt rồi", "Sao Reese lúc nào cũng đối xử tốt với Nhiếp Xuyên vậy chứ?", rồi còn cả "Đây chính là hình ảnh xúc động nhất trong lần thi đấu này"...

Nhiếp Xuyên vừa nhìn, vừa âm thầm đắc ý trong lòng.

Cậu cảm thấy mình may mắn dữ dội luôn.

Nếu không gặp được Reese, Nhiếp Xuyên cũng không biết lúc này cậu đang làm gì nữa. Có lẽ là đang cùng Chu Bân và cả A Mao nói giỡn chọc cười. Tiện thể, Nhiếp Xuyên lật xem tiếp bài đăng, người xếp thứ hai trong bảng xếp hạng hotboy trường thế mà lại là cậu, đây mới là cái khiến Nhiếp Xuyên không thể ngờ nổi!

Không thể tin được, cậu lại trở thành hotboy trường được các bạn học bình chọn ra! Nào là đội trưởng đội bóng bầu dục, cầu thủ hạt giống trong đội tennis, chủ tịch hội học sinh, mấy đại diện tiêu biểu cho hotboy thời thượng trong trường đều bị cậu PK cho rớt đài!

"Mình muốn xem xem mọi người nói gì về mình!"

Nhiếp Xuyên lội xuống bài viết, bức ảnh đầu tiên chính là trận DK gặp KSU, cậu một tay lên rổ khiến Raven Harvey phải kinh ngạc.

Phía dưới bình luận mọi người xếp hàng khen "Đẹp trai muốn nổ trời", trên mặt Nhiếp Xuyên tức thì lộ ra vẻ đắc ý.

Lúc này Reese đang ở ngoài sân nhìn cậu, không biết có phải trong mắt anh, cậu cũng đẹp trai giống như mọi người nói không nữa?

Nhưng tiếp tục xem xuống bên dưới, trong lòng Nhiếp Xuyên lại thấy có hơi không hài lòng.

Không biết là ai đi đăng cái hình động lúc cậu nhảy lên bị đối thủ va chạm phạm quy, suýt chút nữa là té ngã, được Reese một tay đỡ lại. Cái gif động đó lại còn dừng hình đúng lúc Nhiếp Xuyên quay lại, cười ngố với Reese nữa chứ.

Phía dưới là một đống comment ghi "Đáng yêu", "Cute phô mai que" các kiểu, xong lại còn cái gì mà "Nhiếp Xuyên nhà Reese thật đáng yêu, dễ thương, dễ đẩy ngã"!

Lời này vừa nói ra, tức thì bên dưới lại có thêm một loạt comment hưởng ứng theo.

Mà cái được đăng lên nhiều nhất chính là "Thật muốn nhìn thấy cảnh tượng lúc Reese đẩy ngã Nhiếp Xuyên"!

Vì cái gì mà mấy người đều muốn nhìn thấy Reese đẩy ngã tôi!

Dựa vào cái gì mà cứ nhất định phải là Reese đẩy ngã tôi!

Sao không phải là tôi đẩy ngã Reese?

Mấy cái người này cũng quá coi thường Nhiếp Xuyên cậu rồi đó! Kể cả Reese cũng có những lúc không phòng thủ được Nhiếp Xuyên cậu cơ mà!

Nhiếp Xuyên vừa định comment xuống bên dưới, nói "Chuyện Reese đẩy ngã Nhiếp Xuyên là chuyện không thể xảy ra", thì mấy bức ảnh được đăng lên bên dưới đã trực tiếp đập nát ảo tưởng của cậu.

Ảnh chụp chính là lúc tất cả các thành viên trong đội đang nằm trên thảm thả lỏng cơ bắp, Nhiếp Xuyên lười biếng muốn ngủ gật đến nơi, thì Reese đột nhiên nói với cậu: "Đưa nước trái cây cho tôi."

Nhiếp Xuyên căn bản là lười không muốn động đậy, chỉ nhấc tay rồi hừ hừ hai tiếng.

Reese là người thuộc phái hành động, anh trực tiếp lật người, đè lên trên người Nhiếp Xuyên, phỏng chừng là muốn trừng phạt cậu vì cái tội lười biếng, tay phải anh ấn xuống vai Nhiếp Xuyên, cả người đều đè lên trên người cậu, trọng lượng của anh không hề nhẹ, mày Nhiếp Xuyên nhíu hết cả lại, sau đó Reese duỗi tay, cầm lấy bình nước đặt phía trên đầu cậu.

Nhiếp Xuyên nhớ rõ cái bức ảnh này là do cái tên Carlo dở người kia vô tình chụp được lúc đang selfie, cái tên này đúng là muốn hại chết người ta mà!

Nhiếp Xuyên giơ tay lên che kín mặt mình, cái ảnh thoạt trông Nhiếp Xuyên "Giống như" đang bị Reese đẩy ngã phía sau, đều là kiệt tác trong lúc vô tình của Carlo cả!

Chẳng lẽ Nhiếp Xuyên cậu được lọt vào danh sách bình chọn hotboy trường, đều là vì mọi người muốn trông thấy cậu bị Reese đè à?

Ngay lúc Nhiếp Xuyên đang thất vọng tràn trề, thì bức ảnh tiếp theo cuối cùng cũng cứu vãn được một chút mặt mũi cho cậu, đó là hình chụp lúc cậu ở trên không bị Ceston chặn bóng, không thể không chuyền bóng về phía sau. Phần eo cùng bắp chân của Nhiếp Xuyên căng chặt, có một loại sức mạnh ẩn chứa bên trong, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Mà toàn bộ đường cong ở bắp chân cậu vô cùng lưu loát, mềm mại.

Ngay cả Nhiếp Xuyên lúc nhìn bức ảnh này của chính mình cũng không nhịn được mà nghĩ: Đây thực sự là chân... của mình à?

Bên dưới có không ít fan hâm mộ của Nhiếp Xuyên đang kích động spam.

Nhiếp Xuyên cảm thấy cuối cùng thì cậu cũng tìm được "Điểm sáng" của bản thân! Đây không phải là hiệu ứng quảng cáo, đây trăm phần trăm là của Nhiếp Xuyên cậu thật!

Nhưng rất nhanh Nhiếp Xuyên lại thấy sầu não.

Chiều hướng dưới bài đăng chả mấy chốc lại đổi thành: Chân có đẹp đến đâu thì cũng chỉ có Reese là được sờ vào thôi!

Sau đó lại có người đăng ảnh chụp lúc Reese giúp Nhiếp Xuyên buộc dây giày lên!

Tuy bức ảnh này Nhiếp Xuyên đã xem qua từ trước rồi, nhưng nó được đăng lên đúng lúc này, không phải là hơi hợp ý hợp cảnh quá rồi à?

Thanh máu của Nhiếp Xuyên tức thì cạn nhe!

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Reese mặc áo ngủ ở nhà, khăn tắm vắt trên vai, vừa lau tóc vừa đi về phía Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên ngước đầu nhìn anh, trên mặt là vẻ hâm mộ ghen ghét, xen lẫn với chút chút cảm giác "Hận".

Cái tên này thực sự là không lúc nào không phát tán ra hormone gợi cảm!

"Xem cái gì vậy?" Reese tiện tay lấy di động của Nhiếp Xuyên qua, sau đó bị cậu lập tức giật lại.

"Tùy tiện lướt diễn đàn một tí ý mà!" Nhiếp Xuyên khà khà cười ngốc với đối phương.

Cậu không muốn để Reese nhìn thấy cái bình chọn "Hotboy trường" này đâu, cái tên này nhất định sẽ dùng giọng điệu lạnh lùng còn hơi hơi khinh thường nói với cậu "Này có cái gì mà đẹp".

Reese cũng không nhất định đòi xem điện thoại của Nhiếp Xuyên, chỉ nói: "Em xem diễn đàn trường à?"

"À, tùy tiện xem mấy bài post trên đó thôi!"

Vành tai Nhiếp Xuyên đỏ chót, cậu có cảm giác chột dạ khi bị bắt quả tang.

Sự thật chứng minh, cái cảm giác này của cậu tương đối là chính xác.

"Em không phải đang xem cái bình chọn hotboy trường đấy chứ?"

Reese quay mặt sang, nhìn và mắt Nhiếp Xuyên: "Đó có phải là kết quả cuộc thi tài năng đâu, không cần phí thời gian để ý làm gì."

Nhiếp Xuyên quay mặt đi chỗ khác, nói lầm bầm: "Lần nào anh cũng được mọi người bầu chọn, cho dù là cục đá vừa lạnh vừa cứng, vẫn có nhiều người thích anh như vậy, anh đương nhiên không để ý rồi!"

Reese không nói gì, dựa sát vào bên người Nhiếp Xuyên tiếp tục lật xem sách toán học của mình, bên trong đều là mấy công thức phức tạp mà Nhiếp Xuyên chưa thấy bao giờ.

Nhiếp Xuyên nghiêng đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức lấy sách trong tay Reese đi: "Này, em nhớ ra rồi! Anh đã nói nếu lần này chúng ta giành được quán quân NCAA, anh sẽ cho em làm!"

Reese quay sang nhìn Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên vốn nghĩ là mình sẽ thấy vẻ mặt đối phương thay đổi gì đó, nhưng anh chỉ duỗi tay lấy điện thoại của Nhiếp Xuyên lại, tùy tiện lướt lướt, tức thì một loạt ảnh chụp của Nhiếp Xuyên trong cái topic kia hiện ra không sót cái nào, sau khi hiểu rõ, Reese hừ lạnh một tiếng: "Em nói thế là vì mấy cái ảnh chụp này đúng không?"

"Không phải! Anh nói rồi thì phải giữ lời, thực hiện lới hứa của mình!" Nhiếp Xuyên nói một cách hết sức chính đáng.

Cậu cho là, chân lý đứng ở phía mình!

Reese vòng một tay, kéo Nhiếp Xuyên ôm vào lòng, Nhiếp Xuyên giật mình, hai tay chống ở bên tai Reese, Reese hơi nâng người dịch gần về phía cậu, hơi thở của anh xẹt qua chóp mũi Nhiếp Xuyên, cậu giống như phải bỏng, hơi ngả người về phía sau, lại bị bàn tay của Reese đè lên sống lưng, ấn lại.

Reese duỗi tay kia ra, chỉ nghe "Tách tách" một tiếng, anh chụp lại hình Nhiếp Xuyên đang "Đè" trên người mình, sau đó ấn điện thoại vào ngực Nhiếp Xuyên, trả lại cho cậu: "Được rồi, em đăng bức ảnh này lên mạng, vậy là sẽ không có ai nói, em chỉ có thể bị tôi đè nữa."

Sau đó Reese lại tiếp tục ung dung bình thản đọc sách của mình.

Nhiếp Xuyên tức thì bốc hỏa: "Này! Em đang nghiêm túc nói chuyện với anh đó! Anh đã đồng ý thì phải làm được chứ!"

"Ồ, mỗi lần em đi học lái xe là tôi đưa em đi, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Em dồn hết tiền tiêu vặt cùng tiền sinh hoạt phí để mời huấn luyện viên riêng, gần đây cơm ăn, đồ ăn vặt, cả tiền nạp game đều là tôi cho em, đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng không phải chúng ta đã nói trước là có thời gian rảnh, em sẽ mang cơm cho anh rồi còn gì?"

"Em cao lên, giày không đi vừa nữa, là tôi mua giày mới cho em đúng không?"

"Cái này không tính, anh bảo đấy là tặng cho em mà!"

"Em lấy được bằng lái, không có tiền mua xe, còn muốn mượn Land Rover của tôi để đi, có đúng không?"

"Dù sao em cũng đâu thể mượn xe của Carlo đi được... Ai kêu anh là..." Nhiếp Xuyên im bặt, không nói nốt nửa câu sau.

"Tôi là cái gì của em?" Đuôi lông mày của Reese nhướng lên, nhưng nụ cười nơi khóe môi anh làm trong lòng Nhiếp Xuyên ngứa ngáy không thôi.

Nhiếp Xuyên cúi gục đầu, rầu rĩ tiếp tục nghịch di động.

"Em còn chưa nói tôi là cái gì của em đâu?" Reese duỗi tay lấy điện thoại di động trong tay Nhiếp Xuyên đi.

Nhiếp Xuyên giật mình, lỡ tay ấn đăng bức hình vừa rồi lên.

"Oái! Má ơi!" Nhiếp Xuyên hốt hoảng, muốn thu hồi ảnh lại không tài nào làm được!

Quả nhiên, chờ không đến mười giây đã có comment nhắn lại, Nhiếp Xuyên liếc một cái, lập tức không muốn nhìn thêm nữa.

Ha ha ha, Reese đè Nhiếp Xuyên chính là công khí ngời ngời, Nhiếp Xuyên ngồi trên người Reese quả thực là cute muốn xỉu!

Đúng thế, bức ảnh kia, biểu cảm trên mặt Nhiếp Xuyên thực sự là rất bất ngờ, Reese tuy nghiêng mặt cách ra một khoảng, nhưng mà mi mắt hơi rũ xuống, động tác ấn tay lên lưng Nhiếp Xuyên, thực sự là quá chói mắt!

"Anh hại em đăng nhầm ảnh lên mạng, em muốn anh hôm nay phải thực hiện lời hứa của mình!"

"Em ăn của tôi, uống của tôi, mặc của tôi, lại còn muốn đè tôi nữa hả?" Reese híp mắt lại, ánh mắt tối đi không ít, "Em đúng là tham lam!"

"Này! Anh muốn làm gì!"

"Em nói xem tôi muốn làm gì?"

"Chiều này em còn có buổi huấn luyện!"

"Em không phải muốn đè tôi sao? Tôi cho em một cơ hội, cho em đè thử một lần!"

"Hôm nay không cần! Thực sự không cần!"

"Không phải em muốn tôi thực hiện lời hứa à?"

"Không cần không cần! Em chỉ nói chơi vậy thôi!"

"Tôi luôn là người giữ lời, em không cần nói chơi đâu!"

"Á.......... Ai cứu mạng với!"

- -- Kết thúc ---

____________________

Editor có lời muốn nói: Hôm nay là tròn một năm kể từ ngày tôi bắt tay vào edit bộ truyện đầu tiên. Bắt đầu bằng truyện của bí béo và cũng kỷ niệm bằng truyện của bí béo. Đây là bộ thứ ba tôi hoàn thành rồi, dù còn mắc rất nhiều lỗi từ hiểu sai nghĩa, chú thích nhầm, cho đến việc sai lỗi type lỗi chính tả, nhưng rất cảm ơn vì mọi người đã ủng hộ cũng như giúp đỡ cho tôi trong quá trình edit.

Cám ơn bạn Jess-Sat, bạn Minminry, bạn, GiangTrn, bạn Duyenngha, cùng N những bạn reader thân thiện dễ mến khác đã góp ý, giúp tôi beta lại để cho ra một bản edit mượt mà hơn. Hi vọng sang năm tôi vẫn chăm chỉ edit như năm nay để có cớ mà tiếp tục ăn vạ các bạn reader 🤣🤣🤣

Hẹn gặp lại mọi người ở hố mới nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp