Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 10: Kỹ năng mạnh mẽ


2 năm

trướctiếp

Tư Dao đi theo Phong Thần đến nơi quay phim, Phong Thần dẫn Tư Dao và Lê Tinh tới gặp thẳng đạo diễn, Lê Tinh tới gần Tư Dao len lén nói: “Mạc Thanh Thần cũng là người của Tinh Thế, khả năng chúng ta được chọn diễn chắc phải hơn một nửa rồi đó.”

Phong Thần dẫn đạo diễn tới, đạo diễn nhìn Lê Tinh thì hài lòng gật đầu, sau đó ánh mắt ông ấy chuyển sang người Tư Dao, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc “Tư Dao, là nghệ sĩ mà tôi mới dẫn dắt.” Phong Thần giới thiệu với đạo diễn.

“Đi thay phục trang trước đi rồi nói sau.” Đạo diễn dứt lời liền bảo trợ lý mang Tư Dao và Lê Tinh đi phòng trang điểm.

Tào Nguyên Huy muốn đi cùng Tư Dao nhưng lại bị Phong Thần nhấc chân ngăn lại: “Cô ấy đi trang điểm thay quần áo mà anh cũng muốn đi cùng à, anh tính làm dê xồm đó hả.”

Khóe miệng Tào Nguyên Huy run rẩy, đá văng cái chân đang cản đường của Phong Thần ra, quay người đi đến một góc vắng vẻ rồi dựa vào tường, vẻ mặt tràn đầy sự lạnh lẽo. Phong Thần xoay người xoa cổ chân, bờ môi mấp máy âm thầm mắng ‘biến thái’.

Tư Dao cùng Lê Tinh đến phòng trang điểm, Lê Tinh lật xem kịch bản hỏi Tư Dao: “Tư Dao, cô đã xem qua kịch bản chưa vậy?”

Tư Dao nhếch mí mắt lên liếc nhìn Lê Tinh, Lê Tinh đưa kịch bản tới: “Là ca khúc ‘Half Wing’, câu chuyện nói về một thiên sứ canh giữ Mộng hồ, một lần tình cờ nhìn thấy được giấc mơ của nam chính, sau đó mới làm quen với nam chính thông qua Mộng hồ.”

“Về sau nam chính bị bệnh nặng sắp chết, thiên sứ vì cứu anh ấy mà bẻ gãy hai cánh. Kết cục là thiên sứ dùng nửa cánh còn lại để giúp nam chính dệt mộng, nam chính quên mất thiên sứ, thiên sứ cũng hòa vào trong Mộng hồ.”

Tư Dao nhanh chóng đọc kịch bản, câu chuyện đã được Tư Dao cho vào kho dữ liệu, đến khi cảm thấy đã nhớ rõ toàn bộ, Tư Dao liền trả lại kịch bản cho Lê Tinh.

“Hầu hết các cảnh quay đều là quay trong phim trưởng trong nhà, sau đó lại dùng hiệu ứng hậu kỳ ghép lại cho nên cô đừng quá căng thẳng nhé Tư Dao.”

Khuôn mặt Tư Dao lạnh lùng biểu thị không muốn nói nhiều nhìn Lê Tinh: “Tôi không có căng thẳng đâu, là cậu nói nhảm nhiều quá thôi.”

Lời nói của Lê Tinh bị nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt sượng cứng lại, đôi mắt u oán nhìn Tư Dao: “Tư Dao, tôi chỉ muốn chúng ta thân thiết hơn một chút thôi mà.”

Tư Dao dựa vào thành ghế suy nghĩ kịch bản, ai có thể nói cho cô biết thiên sứ là cái gì giống loài gì hay không?

Thợ trang điểm cắt tỉa mái tóc xoăn của Tư Dao, giọng nói mang theo vẻ hâm mộ: “Da của cô đẹp thật đấy.”

Tư Dao xoa xoa mặt mình, có vẻ cảm giác rất dễ chịu, giống như đậu hũ non đông lạnh vậy. Thợ trang điểm xoay người nhìn kỹ khuôn mặt của Tư Dao, nhíu mày ảo não thầm nói: “Đúng là không chút tì vết, trang điểm cơ bản đơn giản thôi là được.”

“Đôi mắt màu xanh lam này đẹp thật, cô là con lai có đúng không?” Thợ trang điểm thuận miệng nói.

Gương mặt đơ của Tư Dao run rẩy, dùng giọng mũi “ừm” một tiếng, nói thật, cô thật sự rất là ghét thân phận con lai này.

Sau khi giải quyết xong chuyện trang điểm cho Tư Dao thì lại cần phải thay đổi trang phục nữa. Váy trắng xếp ly tinh xảo mà cao quý, nếp uốn váy kéo lê bên chân, chân váy xẻ tà một bên, bắp chân như ẩn như hiện, chiếc vòng kim cương lấp lánh được đeo lên hai cánh tay mềm mại.

Mái tóc xoăn lòa xòa tản mát bên bờ vai, hai bên thái dương được tết thành hai bím, tóc mái rủ xuống bên trán, vẻ ngoài tinh xảo tựa như đồ sư quý giá, còn đôi mắt màu lam như có thể hòa tan hết thảy mọi vật.

“Thiên sứ của tôi.” Trợ lý đạo diễn lau lau khóe miệng, đôi mắt như bừng lên ánh sáng xanh.

Đạo diễn hoàn hồn nhấc chân đá vào mông trợ lý: “Thôi ngay đi, chuẩn bị sẵn sàng để mở máy!” Đạo diễn xoa xoa cuống họng, cầm phắt kịch bản lên, hiển nhiên rất hài lòng với tạo hình của Tư Dao.

Đạo diễn đi đến chỗ Tư Dao, toét miệng cười nói: “Cô đã học thuộc kịch bản rồi chứ?”

Nghĩ đến kịch bản bên trong kho dữ liệu, Tư Dao gật đầu: “Đã thuộc rồi.” Vậy là ông ấy muốn mình đọc thuộc lòng hay là viết lại đây.

“Vậy thì chúng ta đi đến trường quay trước đi.” Đạo diễn lật kịch bản ra: “Chúng ta thử cảnh ở Mộng hồ trước.”

Máy móc quay phim đều đã chuẩn bị kỹ càng, đạo diễn chỉ vào khu quay phim để cho Tư Dao đi qua. Tư Dao nhìn máy móc chung quanh, vẻ mặt ngơ ngác ngây ngô.

“!” Đạo diễn hô bắt đầu, các thiết bị quay phim đều mở ra, Tư Dao đứng đấy cả nửa ngày, sau đó mới xoay mặt qua nghiêm túc hỏi: “Hồ đâu?”

Đạo diễn xém chút nữa là ngã xuống ghế, ngụm sữa vừa vào trong miệng liền bị Phong Thần phun thẳng ra ngoài, toàn bộ khu quay phim vô cùng hỗn loạn. Tào Nguyên Huy ngây người ra một lát, sau đấy vùi đầu vào bả vai cố nén cười.

Phong Thần là người tỉnh táo lại đầu tiên, anh ta nhanh chóng đi tới dẫn Tư Dao rời đi: “Đạo diễn, quay Lê Tinh trước đi.”

Lê Tinh bị ném cho đạo diễn, Phong Thần mang theo Tư Dao đi đến phòng nghỉ ngơi. Tào Nguyên Huy cũng chẳng thèm theo vào, với tình trạng bệnh của Tư Dao mà Phong Thần có thể nói chuyện được với cô thì Tào Nguyên Huy quỳ xuống bái phục anh ta luôn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phong Thần khóa kín phòng nghỉ, quay người nhìn chằm chằm Tư Dao hỏi: “Tư Dao, cô biết quay phim là cái gì không đấy?”

Tư Dao yên lặng lắc đầu, phim truyền hình ở Tinh Hà là hình chiếu 3D và mô phỏng không gian, nhưng mà cách quay phim ở thế giới này là như thế nào thì cô thật sự không biết.

Phong Thần xoay người nâng trán, đáng lý ra một người bình thường cho dù chưa từng quay phim bao giờ thì cũng sẽ hơi hơi hiểu rõ một chút chứ, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tư Dao, chắc chắn là không hiểu cái mô te gì cả.

Nhưng súng đã lên nòng rồi, Phong Thần này chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ lùi lại. Phong Thần nhanh chóng đứng dậy mở máy tính ra, tìm thấy được các kiến thức cơ bản khi quay phim, nghiêm túc nhìn Tư Dao nói: “Ghi nhớ hết đi.”

Tư Dao nghi hoặc liếc nhìn giao diện máy tính, càng xem thì lông mày lại càng nhíu chặt, ở đây nói là cảnh ảo kết hợp với hậu kỳ, trời ạ, cũng quá lạc hậu rồi đấy.

“Ánh sáng hay thế đứng thì không cần học vội, cứ học kiến thức diễn xuất cơ bản trước đã.” Phong Thần nhìn đồng hồ, tính toán tốc độ quay phim của Lê Tinh.

Đôi mắt Tư Dao lướt qua màn hình cực kỳ nhanh, số liệu mà máy tính biểu thị đã được Tư Dao cất vào kho dữ liệu, trong đôi mắt màu lam dường như xẹt qua một dòng điện màu xanh lục.

Nhắm mắt chỉnh lý xong số liệu hỗn loạn trong kho, Tư Dao quay người nhìn về phía Phong Thần: “Đã nhớ hết rồi.”

Phong Thần vừa xé mở giấy gói kẹo, còn chưa kịp nhét kẹo vào miệng thì đã sững sờ nhìn Tư Dao, khuôn mặt đơ xém chút nữa không đơ nổi nữa. Tư Dao cầm viên kẹo sắp đến bên miệng Phong Thần nhét vào miệng mình, lẳng lặng chờ Phong Thần dẫn cô ra ngoài.

“Nhớ hết rồi sao?” Não Phong Thần có chút theo không kịp tiết tấu: “Xem xong hết rồi à?”

“Đều ở trong đầu cả rồi, không tin thì tôi đọc ra cho anh nghe.” Trước kia đã từng bị Diêm Tử Ký ép buộc học tập rồi, thứ mà cô am hiểu nhất chính là học thuộc lòng.

“Đã nhìn qua là không quên được? Cô còn có kỹ năng mạnh mẽ này nữa à?” Phong Thần mặt đơ sụp đổ.

“Kỹ năng mạnh mẽ là cái gì?” Vẻ mặt ngây thơ.

“...” Phong Thần mặt đơ méo xệch.

Phong Thần dẫn Tư Dao trở lại phòng quay phim, Lê Tinh vừa quay xong một cảnh, Phong Thần đẩy Tư Dao qua: “Vừa rồi cô ấy có hơi căng thẳng, bây giờ tiếp tục đi.”

Đạo diễn nhìn Phong Thần với vẻ hoài nghi, quay người nói với trợ lý sắp xếp lại phòng quay phim. Tư Dao nhìn qua bối cảnh màu mâm xôi, hai môi mím lại, một lần nữa ghét bỏ khoa học kỹ thuật lạc hậu.

Tư Dao ngối xuống dựa vào gốc cây, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển toàn bộ kịch bản, đôi mắt nhìn xuống sàn nhà, tưởng tượng đây chính là một cái hồ.

“!” Đạo diễn lại hô bắt đầu một lần nữa, máy quay phim lại mở ra. Tư Dao dựa vào gốc cây rồi khẽ nâng đầu lên, đôi mắt màu xanh lam uể oải nhìn mặt hồ rộng lớn, dựa theo kịch bản mà câu chuyện miêu tả, đưa tay khuấy động mặt hồ.

Tính cách Tư Dao ngây thơ ngốc nghếch, lúc này lại rất phù hợp với nhân vật thiên sứ bên trong kịch bản. Cánh hoa thuận theo bả vơi rơi xuống trên mặt hồ, làm gợn lên tầng tầng sóng nước.

“Cắt!” Đạo diễn hô cắt, Lê Tinh chạy tới đỡ Tư Dao đậy, cười toe toét dựng thẳng lên ngón cái lên: “Giỏi thật đấy!”

Tào Nguyên Huy trợn trừng hai mắt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, vừa nãy tên Phong Thần kia đã dạy Tư Dao như thế nào thế, thật sự có thể diễn được kìa.

Tư Dao dựa theo câu chuyện mà kịch bản định sẵn, vốn dĩ đang quay rất thuận lợi nhưng rất nhanh sau đó lại xuất hiện thêm những phiền phức mới.

“Cắt!” Đạo diễn tức giận đến nỗi muốn quẳng kịch bản: “Tư Dao, đối diện là người mà cô thầm mến, cô nhìn cậu ta với cái dáng vẻ như muốn cầm pháo bắt nát cậu ta là như thế nào!”

Tư Dao mặt không biểu cảm nhìn về phía đạo diễn: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ cầm pháo bắn cậu ta.”

“...” Đạo diễn.

Lê Tinh xoay người che mặt buồn cười: “Tư Dao, chẳng lẽ cô cũng thuộc dạng mặt đơ giống như anh Phong Thần đấy à?”

Lê Tinh chỉ nói đùa vô ý vậy thôi, nhưng câu nói này rơi vào tai đạo diễn thì lại giống như lời giải thích cho tất cả mọi chuyện. Ông ấy quay người nhìn về phía Phong Thần, ông ấy cần một lời giải thích! Phong Thần vẫy Tư Dao tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Tư Dao hỏi: “Cô có thể cười không?”

Tư Dao im lặng đối mặt với Phong Thần, lúc trước khi cô ở trong phòng thí nghiệm, còn chưa được lắp ráp xong thì đã bị Diêm Tử Ký mang đi mất rồi, trong đầu vẫn chưa kịp trang bị nụ cười. Bây giờ mặc dù cô đã là người bình thường, nhưng rốt cuộc làm sao để cười đây?

Tư Dao nhìn Phong Thần, do dự nói: “Anh cười cho tôi xem thử chút đi.”

“...” Vẻ mặt Phong Thần run rẩy, Lê Tinh xoay người cười đến nỗi rớt ra nước mắt.

Khuôn mặt đơ của Phong Thần là từ trong bụng mẹ đơ ra, tất nhiên là không có cách nào để làm mẫu nụ cười cho cô được. Đôi mắt Tư Dao nhìn khắp bốn phía, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào cuốn tạp chí. Trên trang bìa của tạp chí là một cô gái rất mị hoặc, ánh mắt kiêu căng, nụ cười phách lối.

Tư Dao tính toán số liệu biểu hiện của cô gái, sau đó mô phỏng lại góc độ khuôn mặt của cô ấy một cách tinh vi, cuối cùng cũng lộ ra được nụ cười giống hệt như cô gái trên tạp chí.

Nụ cười rất khí thế nhưng khi phối hợp với trang phục bây giờ của Tư Dao thì nhìn vào sẽ cảm thấy có chút quái dị. Phong Thần xoa xoa mi tâm, nhụt chí ngăn Tư Dao lại: “Thu lại đi.”

Phong Thần liếc nhìn đồng hồ, quay người nói với đạo diễn: “Hôm nay quay đến đây thôi đã, tăng cường cảnh quay cho Lê Tinh đi, ngày mai tôi sẽ mang cô ấy tới.”

Phong Thần là người đại diện kim bài của Tinh Thế, trong vòng giải trí cũng có chút bối cảnh nên đạo diễn cũng chịu cho Phong Thần mặt mũi, nhưng có một số việc nên nói thì vẫn cần phải nói: “Phong Thần, bởi vì chuyện đổi diễn viên mà tiến độ quay ‘Half Wing’ đã chậm trễ rất nhiều rồi, nếu như còn chậm tiếp thì chắc là phải tuyên bố hoãn lại đấy.”

“Tôi biết rồi.” Phong Thần cầm lấy áo khoác chào mọi người rồi dẫn Tư Dao rời đi.

Lái xe rời khỏi khu quay phim, Tào Nguyên Huy nhìn Tư Dao khuyên nhủ: “Không được thì thôi đi.”

“Chỉ có chút khó khăn như vậy mà đã từ bỏ rồi, người như anh mà cũng được tính là cựu binh đã xuất ngũ hả?” Phong Thần mặt lạnh châm chọc.

Khuôn mặt Tào Nguyên Huy thoáng cái đã đen như đáy nồi: “Tư Dao khác với tôi, cô ấy căn bản không thích hợp với ngành giải trí.”

Không thèm quan tâm đến sự không vui của Tào Nguyên Huy, Phong Thần xoay mặt hỏi: “Tư Dao, cô có email không?”

Vẻ mặt Tư Dao ngây ra, email lại là loại đồ chơi gì nữa thế.

Không cần chờ Tư Dao trả lời, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Dao thôi là Phong Thần cũng đoán được đáp án: “Cô cho tôi số điện thoại di động đi, tôi sẽ đăng kí cho cô một cái email, đêm nay sẽ gửi cho cô vài thứ.”

“Ồ.” Cô lấy điện thoại di động ra đưa cho Phong Thần, sau khi Phong Thần lưu số điện thoại di động vào thì liền trả lại cho cô: “Đêm nay tôi sẽ gửi cho cô vài thứ, cô xem cho thật kỹ đi, học tập cho giỏi đừng dễ dàng nhận thua.”

“Ừm.” Hai mắt Tư Dao sáng bừng lên, còn lâu cô mới nhận thua.

“Hai người ở đâu, để tôi đưa hai người về nhà.”

“Không cần.” Tào Nguyên Huy quả quyết cự tuyệt ý tốt của Phong Thần: “Dừng xe ở ven đường là được rồi, tôi và Tư Dao sẽ tự thuê xe trở về.”

Phong Thần nhìn về phía Tư Dao, thấy Tư Dao không nói gì, anh ta liền cho xe từ từ ngừng ở bên đường: “Ngày mai chín giờ tôi chờ cô ở trước cửa giải trí Tinh Thế.”

Tư Dao cùng Tào Nguyên Huy xuống xe, đến khi xe của Phong Thần rời đi, Tào Nguyên Huy mới nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tư Dao, nâng trán vì Tư Dao không lo không nghĩ mà đau đầu.

Chờ tới khi quay trở về, anh ta vẫn nên gọi cho Diêm Tử Ký để anh khuyên nhủ Tư Dao vậy.

Mũi chân Tư Dao đá cục đá trên mặt đất, không biết là đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Tào Nguyên Huy hỏi: “Anh Nguyên Huy, thiên sứ là giống loài gì vậy?”

“...” Tào Nguyên Huy.

Vậy là, vất vả diễn cả một ngày trời, cuối cùng ngay cả mình đang diễn cái gì mà cũng không biết hay sao?

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp