Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 15: Tài năng thiên phú


2 năm

trướctiếp

Tư Dao đi theo Diêm Tử Ký đến sân tập bắn, tiếng súng dồn dập làm cho Tư Dao xúc động. Cô nhìn chằm chằm bàn tay mảnh khảnh, đáy mắt bỗng xẹt qua một vệt sáng màu xanh lục. Cô cũng đã từng cầm súng cầm kiếm, ở giữa vòng vây của quân địch mà tắm máu chiến đấu.

Nhìn thấy Diêm Tử Ký cùng Hàn Kính, Quách Hác lau mồ hôi chạy tới: “Khách quý đến này, đến dò xét quân tình ở đây sao?”

‘Quách Hác, người bạn xấu lúc Diêm Tử Ký lúc uống say rượu luôn mắng chửi.’ Tư Dao nhìn Quách Hác, nhớ tới Diêm Tử Ký đã từng phỉ nhổ nói với cô.

Ánh mắt của Quách Hác quay sang nhìn Tư Dao, nhếch miệng cười chào hỏi: “Em Tư Dao.”

Tư Dao nhìn vào sân tập bắn, trong mắt ánh lên vẻ kỳ vọng. Hàn Kính liếc mắt nhìn Diêm Tử Ký, đẩy Quách Hác ra để đến gần Tư Dao: “Muốn chơi không?”

Tư Dao lập tức trợn tròn hai mắt, Hàn Kính nở nụ cười đểu giả: “Gọi anh đi rồi anh dẫn em đi chơi.”

“Anh!” Tư Dao cất lời không chút do dự.

“Tư Dao.” Diêm Tử Ký trầm mặt khẽ quát một tiếng.

“Sầm mặt giáo huấn ai đấy, bảo sao luôn bị con gái ghét bỏ.” Hàn Kính đẩy Diêm Tử Ký ra: “Vợ là phải được cưng chiều, nóng nảy thô lỗ cứ như gia súc ấy, rồi một ngày bị cậu giáo huấn tới mức chạy trốn thì thì cậu đừng có hối hận.”

Hàn Kính ngăn cản Diêm Tử Ký, thân thiết dẫn Tư Dao vào sân tập bắn: “Đừng để ý đến cậu ta nữa, anh dẫn em đi chơi.”

“Con gái nhà người ta duyên dáng như thế, cậu phải học cách dịu dàng một chút chứ.” Quách Hác đấm vào bả vai của Diêm Tử Ký, xoay người đuổi theo Hàn Kính: “Đây là địa bàn của tôi, bây giờ cậu là khách không phải chủ đâu.”

Diêm Tử Ký nhìn bóng lưng của Tư Dao, biểu cảm thoáng thay đổi, do dự đưa tay lên xoa xoa mặt mình, ‘thật sự rất hung dữ sao?’

Binh lính ở trong sân tập bắn xếp thành hàng thẳng tắp, ánh mắt giống như radar nhìn Tư Dao. Hàn Kính ngồi xổm trước khẩu súng lục, nhiệt tình giải thích với Tư Dao.

Tư Dao thử sờ sờ hộp đạn, nhìn Hàn Kính với vẻ mong đợi: “Em có thể biểu diễn một chút không?”

“Đương nhiên là được.” Hàn Kính sảng khoái đồng ý, sau đó bắt đầu lắp ráp thành thạo, cố gắng làm chậm động tác để Tư Dao có thể thấy rõ ràng.

Hàn Kính lắp ráp súng xong, quỳ gối nửa ngồi xổm quyết đoán bắn, tiếng súng đinh tai nhức óc, còn Tư Dao thì lại dè bỉu chê vũ khí lạc hậu. Nếu đặt trong chiến tranh Tinh Hà thì đã bị nổ chết từ lâu rồi.

Hàn Kính bắn súng xong, Tư Dao vỗ tay cổ vũ, Hàn Kính đắc ý thu súng lại: “Muốn thử không?”

Tư Dao di chuyển ánh mắt qua khẩu súng lục, sờ hộp đạn đen, lấy ra dữ liệu vừa lưu trữ trong kho dữ liệu, sao chép bản demo của Hàn Kính.

Sự đắc ý trong mắt Hàn Kính dần dần bị vẻ kinh ngạc thay thế, động tác của Tư Dao tuy rằng chậm chạp ngây ngô, nhưng đều chính xác tuyệt đối. Quách Hác thu sự trêu ghẹo của mình lại, Diêm Tử Ký chậm rãi đến gần.

Tư Dao lắp ráp súng xong, đứng dậy quỳ gối sao chép lại động tác của Hàn Kính, quyết đoán tiến hành bắn súng. Phát súng đầu tiên trượt mục tiêu, lông mày Tư Dao nhíu lại, bình tĩnh tính toán đạn và mục tiêu súng.

Phát súng thứ hai trúng ngay bên cạnh, hô hấp Tư Dao chậm lại, một lần nữa nghiêm khắc điều chỉnh, khi đã hoàn toàn trùng khớp, cô lập tức bắn không chút do dự.

Bắn xong, Tư Dao buông súng xuống, Quách Hác hoàn hồn trở lại, tới lấy bia bắn súng. Sau khi Quách Hác xác nhận mục tiêu súng liền xoay người nhìn về phía Diêm Tử Ký và Hàn Kính, nói: “Mười lần bắn, một phát không trúng bia, một phát trúng bên cạnh, những phát còn lại đều trúng hồng tâm.”

“Em Tư Dao, lúc trước từng chơi súng rồi à?” Hàn Kính hỏi.

Tư Dao chần chừ lắc đầu, vũ khí cổ đều được giữ trong bảo tàng Liên bang, cô quả thực sự chưa từng dùng qua.

Quách Hác ôm lấy tấm bia, cảm khái nói: “Tài năng thiên phú, đùng là một mầm non bắn tỉa giỏi.”

“Tư Dao, trở về thôi.” Diêm Tử Ký lên tiếng gọi Tư Dao.

Tư Dao vui vẻ xách váy chạy về bên cạnh Diêm Tử Ký. Trông dáng vẻ váy trắng bay bay thế kia làm sao có thể bắn súng được chứ. Diêm Tử Ký nói với Hàn Kính cùng với Quách Hác một tiếng, sau đấy liền dẫn Tư Dao rời đi.

Hàn Kính thần sắc nghiêm túc đi tới bên cạnh Quách Hác, ánh mắt mơ hồ như đang hoài nghi điều gì đó: “Tư thế cầm súng tuy còn gượng gạo nhưng khí thế đẫm máu trong nháy mắt kia...”

“Cậu muốn nói cái gì?” Quách Hác thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn về phía Hàn Kính.

“Thôi quên đi, là tôi suy nghĩ quá nhiều thôi.” Hàn Kính khôi phục lại nụ cười.

Quách Hác nhìn chằm chằm vào tấm bia bắn súng một lát, khẽ chạm vào bả vai Hàn Kính: “Đừng có nói lung tung trước mặt Lão Tứ đấy.”

“Tôi biết.”

Tư Dao cùng với Diêm Tử Ký trở về ký túc xá, khoanh chân ngồi trên giường sửa soạn hành lý. Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao, nhớ lại khí thế sắc bén vừa rồi của cô, trong lòng như có sương mù quẩn quanh.

“Tử Ký, đây là đồ em mua cho anh.” Tư Dao ngẩng mặt lên chờ được thưởng.

Diêm Tử Ký che giấu sự nghi hoặc, đi đến bên cạnh Tư Dao rồi ngồi xuống, nhìn đồ ăn vặt chất đống trên giường, khóe miệng hơi co giật: “Đều là thức ăn nấu sẵn sao?”

“Nguyên Huy nói ăn gì bổ nấy.” Mặc dù chính cô cũng cảm thấy điều này rất không khoa học.

Diêm Tử Ký lật nhìn túi thịt bò và thịt cừu, sau đó cầm lấy chân heo: “Ăn gì bổ đó?”

“Sai lầm cả thôi.” Tư Dao nêu ví dụ phân tích với Diêm Tử Ký: “Em thích ăn cánh nướng nhưng em lại không thể bay được.”

Bị Tư Dao chọc cho phát cười, Diêm Tử Ký xoa xoa mái tóc của Tư Dao: “Đồ ngốc.”

Tư Dao nhào vào trong ngực của Diêm Tử Ký, y như một con heo nhỏ vậy. Biểu cảm trên mặt Diêm Tử Ký mềm nhũn, trong mắt tràn ngập ý cười: “Nếu còn làm loạn nữa là tôi trói em lại đấy.”

Tư Dao ôm lấy cổ của Diêm Tử Ký, gặm vào vai anh. Diêm Tử Ký xoay người đè Tư Dao xuống dưới thân, nắm chặt cổ tay cô, ngăn cản động tác của cô: “Còn dám cắn người nữa à?”

Bị Diêm Tử Ký áp đảo, Tư Dao tùy ý đá chân loạn xạ, Diêm Tử Ký kẹp chân cô thật chặt, theo thói quen nghiêm mặt dọa dẫm: “Bây giờ bắt đầu nằm im cho anh.”

Tư Dao bĩu môi không để ý tới anh, hai người cách nhau rất gần, Diêm Tử Ký có thể cảm giác rõ ràng hô hấp ấm áp của Tư Dao. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam của Tư Dao, Diêm Tử Ký như bị mê hoặc, chậm rãi cúi đầu hôn lên môi của Tư Dao.

Miệng bị công kích, Tư Dao trợn trừng mắt ngơ ngác nhìn Diêm Tử Ký. Chạm môi rồi, cảm giác có hơi ngứa. Tư Dao cố gắng duỗi lưỡi ra liếm liếm, lại bị Diêm Tử Ký mượn cơ hội mà thâm nhập vào bên trong.

“Đội trưởng Diêm, tài liệu mà anh cần em…” Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Tằng Vũ Khả còn chưa nói hết lời đã bị chặn trong cổ họng, trên mặt hiện đủ loại màu sắc, cuối cùng chỉ còn lại vẻ đỏ bừng.

“Đội trưởng Diêm, em sai rồi, em không nhìn thấy gì hết!” Tằng Vũ Khả nhanh chóng đóng cửa lại, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh chóng trượt đi.

Diêm Tử Ký bị Tằng Vũ Khả cắt ngang mà làm cho tỉnh táo trở lại, đầu óc nổ tung hai má nóng ran, như bị điện giật mà buông lỏng người Tư Dao ra. Tư Dao thở hổn hển ngơ ngác nhìn Diêm Tử Ký: “Tử Ký…”

“Em nghỉ ngơi trước đi.” Diêm Tử Ký đứng dậy, gần như chạy trốn rời khỏi phòng. Ngay sau đó hành lang ký túc xá truyền đến tiếng rống điên cuồng của anh: “Tằng Vũ Khả, đồ khốn kia, lăn ra đây cho tôi!”

Tằng Vũ Khả bị Diêm Tử Ký xách đến sân huấn luyện, đánh đến mức mặt mũi bầm tím xụi lơ trên mặt đất không đứng dậy được. Vậy nhưng những điều ban ngày Diêm Tử Ký cảnh cáo vẫn bị miệng lưỡi của Tằng Vũ Khả nhanh chóng truyền ra ngoài.

Lôi Thành gọi Diêm Tử Ký đến văn phòng, lại là hai tiếng đồng hồ chỉ trích giáo dục. Diêm Tử Ký tức giận đến mức ngứa răng, hận không thể xé nát Tằng Vũ Khả.

Tằng Vũ Khả bị Diêm Tử Ký nhớ thương đang nằm trong ký túc xá, Tào Nguyên Huy lấy thuốc bôi giúp anh ta, bạn cùng phòng ký túc xá vây quanh đánh bài, làm như không thấy Tằng Vũ Khả vừa mới bị đánh thê thảm.

“Vào phòng mà không gõ cửa, bị đánh cũng là cậu đáng đời thôi.” Tào Nguyên Huy chế giễu.

Tằng Vũ Khả kích động nhớ tới, sau đấy lại bị động đến vết thương, đau đớn kêu lên: “Tôi nào biết đội trưởng Diêm đang ở trong phòng làm chuyện đó.”

“Đội trưởng Diêm không lấy súng bắn chết cậu đã là tốt lắm rồi đấy.” Người bạn cùng phòng đang chơi bài quay đầu lại nói.

“Miêu gia có dự cảm tương lai thê thảm rồi đây.” Tằng Vũ Khả che mặt lại, cảm giác sống không bằng chết.

“Lão Tào, cậu đừng quan tâm cậu ta làm gì, cứ để cậu ta tự đi tìm đường chết đi.” Người bạn cùng phòng gọi Tào Nguyên Huy đến chơi bài. “Con mèo* đê tiện này xương cốt ngứa ngáy, đang thiếu đòn ấy mà.”

(*: Tằng Vũ Khả xưng làm ‘Miêu gia’, mà miêu là mèo)

“Đám khốn nạn các người!” Tằng Vũ Khả giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Tào Nguyên Huy hung hăng ấn người xuống: “Các người đang ghen tị với Miêu gia đây được Lão Tào cưng chiều chứ gì.”

“Thôi đi.” Bạn cùng phòng chế giễu tập thể: “Lúc trước khi tuyển chọn huấn luyện, là ai bị Lão Tào ngược đãi cho khóc nức nở, tuyên bố nhất định phải trả đũa ngược lại hả.”

Tào Nguyên Huy liếc mắt nhìn Tằng Vũ Khả, Tằng Vũ Khả nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành: “Lão Tào, căn bản không có chuyện này đâu.”

“Tôi mặc kệ cậu đi tìm đường chết.” Tào Nguyên Huy dán hết thuốc lên mặt Tằng Vũ Khả.

“Lão Tào tới đây chơi bài đi.” Bạn cùng phòng kéo Tào Nguyên Huy đi.

Tào Nguyên Huy không hề cự tuyệt, đi tới xếp bài, bạn cùng phòng tán gẫu với Tào Nguyên Huy: “Khi nào đi thế?”

“Ngày kia đi, sau kỳ nghỉ còn phải làm việc nữa.”

“Từ hôm đó đến giờ vẫn còn chưa hỏi nữa, Lão Tào, bây giờ cậu đang làm cái gì thế?”

Tào Nguyên Huy ngẫm lại thân phận hiện tại, đầu tiên là bảo mẫu kiêm vệ sĩ của Tư Dao, sau đó lại đi theo cô đến giới giải trí, vỏn vẹn vài tuần thôi mà cuộc sống đã liên tục xoay 360° rồi: “Trợ lý.”

“Trợ lý gì?” Các bạn cùng phòng ngừng xếp bài, nghi hoặc nhìn về phía Tào Nguyên Huy.

“Trợ lý ngôi sao.”

“Ôi đệch!” Mấy bạn cùng phòng nháo nhào cả lên: “Lão Tào, cậu lại chạy đến giới giải trí luôn à.”

“Chỉ là trợ lý thôi.” Mặt Tào Nguyên Huy không chút biểu cảm, giải thích: “Vợ chưa cưới của đội trưởng Diêm tiến vào giới giải trí, tôi làm trợ lý của cô ấy.”

“Nói đi Lão Tào, kể chuyện của đội trưởng Diêm với chị dâu cho chúng tôi đi.” Mấy bạn cùng phòng buông bài xuống, dáng vẻ hóng chuyện đến gần Tào Nguyên Huy.

Tào Nguyên Huy liếc mắt nhìn vòng quanh, nhấc chân đạp người: “Chẳng ra làm sao cả, cút xa tôi một tí đi.”

“Lão Tào, lực chân của cậu không kém năm đó đâu nha.”

Khi Diêm Tử Ký chuẩn bị tốt tâm lý trở về ký túc xá thì Tư Dao đang nằm trên giường nghịch điện thoại di động. Sau khi đi vào phòng Diêm Tử Ký vẫn chào hỏi như bình thường, tự dưng anh cảm thấy mình như đang giả vờ bỏ qua mà phủi phui hết mọi chuyện vậy.

Diêm Tử Ký ngồi trở lại ghế, khom lưng lấy điện thoại di động của Tư Dao: “Đừng có lúc nào cũng chơi điện thoại di động như thế.”

“Em đọc xong hết cả rồi.” Tư Dao đột nhiên ngồi dậy: “Trên mạng nói chúng ta vừa hôn nhau, chỉ có hai người thích nhau thì mới có thể làm vậy thôi.”

Cả người Diêm Tử Ký lập tức cứng ngắc lại, sau đó bất đắc dĩ đỡ trán: “Đừng có học mấy cái thứ ở trên mạng.”

Tư Dao nhảy xuống giường nằm sấp trên lưng Diêm Tử Ký, cau mày oán giận: “Hôn xong anh liền chạy luôn, đúng là anh ghét bỏ em thật rồi.”

“Không phải đâu.” Diêm Tử Ký đỡ lấy Tư Dao, lên tiếng biện giải cho mình.

“Anh cũng không thể ở cùng với em, lần nào cũng thích khiển trách em.” Tư Dao siết chặt cổ Diêm Tử Ký, vùi mặt vào cổ anh như vô số lần trước kia.

Ma sát ấm áp trên cổ cùng hơi thở ngứa ngáy khiến trong cơ thể của Diêm Tử Ký bừng lên ngọn lửa cực nóng. Anh đưa tay nắm lấy tay của Tư Dao, giọng nói có hơi khàn khàn: “Tư Dao, đứng dậy.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Lão Diêm, anh thích em nhất mà đúng không, giống như em thích anh nhất vậy.” Tư Dao mong đợi câu trả lời của Diêm Tử Ký.

“Phải, anh thích em.” Diêm Tử Ký bất đắc dĩ với kỹ năng thả thính của Tư Dao.

Tư Dao thỏa mãn ôm Diêm Tử Ký cọ tới cọ lui, Diêm Tử Ký không thể nhịn được nữa, kéo Tư Dao ra, mặt đen hù dọa: “Còn bám vào anh mà làm loạn nữa là anh sẽ nhốt em không cho em ra ngoài đâu đấy.”

Tư Dao bĩu môi, thoáng cái đã ỉu xìu không còn chút tinh thần nào, giống như một con mèo con đáng thương đang cụp tai lại vậy. Gương mặt lạnh lùng của Diêm Tử Ký trong nháy mắt đã bị đánh cho vỡ nát, xoa xoa đầu Tư Dao rồi thở dài: “Đừng tùy tiện cọ vào người đàn ông như thế, rất dễ xảy ra chuyện đấy.”

“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Tư Dao uất ức nói.

Diêm Tử Ký dở khóc dở cười lắc đầu, dắt Tư Dao ngồi xuống: “Hôm nay đến đây thôi, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời, tối mai anh sẽ dẫn em đi một nơi.”

“Đi đâu vậy?”

“Nghe lời.”

“Ừm, em sẽ nghe lời.” Tư Dao thoắt cái đã trở nên ngoan ngoãn, “lật đật”‘ chạy lên giường, cuộn tròn vào trong chăn rồi nằm xuống.

Nhìn giường chiếu hỗn loạn, Diêm Tử Ký đau đầu đỡ trán, tình trạng nội vụ bây giờ của anh chắc chắn có thể giữ vững ngôi vị bét bảng ở căn cứ.

‘Thôi bỏ đi, cô ấy vui là được rồi.’ Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao, đáy mắt hiện lên ý cười cưng chiều.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp