Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 19: Ảnh đế Nhạc Cảnh Dư


2 năm

trướctiếp

Sau khi Tư Dao quay phim xong, Kiều Quân vẫn tiếp tục lừa cô để lấy số điện thoại di động của cô. Tào Nguyên Huy nhìn từ phía sau thấy cảnh đó mà ngứa ran cả răng, muốn kéo Kiều Quân vào trong hẻm đánh cho một trận.

Vào ngày bán album của Mạc Thanh Thần, Phong Thần đã giúp Tư Dao đăng ký weibo rồi đưa các bức ảnh trong phim “Tiên Đạo” lên. Hoa đào rơi như tuyết trắng trong rừng mưa nhiệt đới, váy Tư Dao mờ mờ sương, mái tóc đen bay theo làn gió, ngơ ngẩn nhìn về phía xa. Vai diễn thiên thần trong sáng trong album MV, cùng Khinh m si tình trong “Tiên Đạo”, vậy là Tư Dao được gắn mác như một thần tiên muội muội sau khi ra mắt công chúng.

Người không biết thần tiên muội muội là cái vật gì thì đang ở trong phòng lấy tay đấm vào bao cát. Tào Nguyên Huy đang ăn dưa hấu, nhìn thấy cú đấm đầy dũng mãnh của Tư Dao, trong lòng thầm cảm thán những người hâm mộ đúng là ngây thơ.

Tư Dao mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hổn hển ôm bao cát đang đàn hồi trở lại. Tào Nguyên Huy bình tĩnh đưa khăn cho cô, đây không phải là thần tiên muội muội, đây là mụ Diêm La thì có.

“Phong Thần nói gì?” Tư Dao ngồi khoanh chân dưới đất, gặm dưa hấu bất chấp hình tượng.

“Học ở đâu cái vẻ thô lỗ sặc mùi Đông Bắc thế.” Tào Nguyên Huy cau mày khiển trách. Tư Dao lắc đầu không hiểu, Tào Nguyên Huy đỡ trán, thôi không giáo huấn nữa: “Chương trình thực tế sẽ được ghi hình trước tối mai, cần phải quay cảnh chuẩn bị hành lý. Phong Thần hỏi em muốn ở nhà hay ở ký túc xá.”

“Ký túc xá.” Tư Dao dứt khoát chọn ký túc xá Tinh Thế, đây là nhà của cô và Lão Diêm, cấm người lạ và chó đi vào.

“Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chạy đến ký túc xá Tinh Thế.” Tào Nguyên Huy dần dần quen thuộc với công việc của một trợ lý. “Ghi hình ở sáu thành phố, thời gian mỗi lần ghi hình là năm ngày, điểm dừng chân đầu tiên là xã C của Cổ Thành.”

“Anh không thể đi cùng em trong buổi ghi hình được, em phải tự chăm sóc bản thân đấy.” Tào Nguyên Huy vẫn đang lo lắng về tình trạng bệnh lý của Tư Dao, sợ rằng cô sẽ gặp những chuyện ngoài ý muốn.

Tư Dao lau miệng rồi đứng dậy, dùng tay đấm mạnh vào bao cát: “Anh nghĩ em có khả năng gặp chuyện không may sao?”

Nhìn hố sâu hoắm trên bao cát, Tào Nguyên Huy im lặng mất một lúc: “Lời căn dặn cuối cùng, đừng đánh nhau.”

Tư Dao ấp a ấp úng vòng qua người Tào Nguyên Huy, lộc cộc lên lầu chuẩn bị gọi điện thoại cho Lão Diêm. Tào Nguyên Huy che mặt im lặng, trong lòng cảm thấy chính anh ta cũng đâu có kiềm chế được đâu.

Diêm Tử Ký nhìn ảnh của Tư Dao, dưới bình luận có vô vàn xích mích ngập trời, rồi cả hò hét ngưỡng mộ nữa. Diêm Tử Ký hả dạ, cũng có một chút đố kị, hả dạ vì Tư Dao là vợ anh, đố kị vì người vợ xinh đẹp lại bị nhiều người khác nhìn thấy.

Diêm Tử Ký còn đang ghen tức thì điện thoại đột ngột vang lên, Diêm Tử Ký không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay lập tức: “A Dao.”

“Sao anh biết đó là em?” Tư Dao nằm trên giường, vui vẻ đá chân.

Đáy mắt Diêm Tử Ký thoáng hiện nét cười, nhưng giọng nói của anh vẫn rất nghiêm túc: “Đến giờ tắt đèn rồi mới gọi, cũng chỉ có em không hiểu chuyện như thế thôi.”

Biết được Diêm Tử Ký là người miệng hùm gan sứa, nên Tư Dao hoàn toàn không sợ anh: “Em nhớ anh.”

Khuôn mặt Diêm Tử Ký hiện vẻ bất lực, biết Tư Dao dính lấy mình, Diêm Tử Ký cũng muốn chiều chuộng cô, nếu không thì mỗi đêm anh sẽ không đợi điện thoại đến khi tắt đèn.

“Có bật điều hòa không đấy?” Diêm Tử Ký hỏi.

Tư Dao liếc nhìn máy điều hòa trên tường, gật đầu khe khẽ: “Ừ, em nóng.”

“Lúc ngủ đừng quên tắt đi, nếu không ban đêm em sẽ bị cảm lạnh đấy.”

“Em biết rồi.” Tư Dao sung sướng lăn lộn trên giường, cô thích cảm giác được Diêm Tử Ký chăm sóc: “Tối mai em sẽ bắt đầu ghi hình, có thể tạm thời sẽ không thể liên lạc được với anh.”

“Phải chăm sóc bản thân cẩn thận, dù sao thì cũng phải ăn cơm, đừng có ăn đồ ăn vặt.” Diêm Tử Ký dặn dò quy củ.

“Đáng lẽ anh phải noi là anh sẽ nhớ em chứ.” Tư Dao nhíu mày, cắt lời Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký im lặng mất một thoáng, sau đó một âm thanh ngượng ngùng vang đến: “Anh sẽ nhớ em.”

Tư Dao che mặt đắc ý, thân mật hôn vào màn hình điện thoại: “Em cũng sẽ nhớ anh.”

Diêm Tử Ký cứng đờ cả người, xoa xoa lên mặt của mình, bỗng nhiên nở một nụ cười, sau đó tiếp tục nói với Tư Dao: “Ở bên ngoài phải biết điều một chút, đừng có hồ đồ buông thả.”

“Biết mà biết mà.” Tư Dao gật đầu: “Em sẽ rất ngoan ngoan rất nghe lời.”

“Báo cáo kết hôn đã được thông qua rồi. Chờ em ghi hình xong lần này, chúng ta sẽ đến Cục Dân Chính.” Diêm Tử Ký hiếm khi nào dịu dàng như thế.

Tư Dao thoáng sửng sốt, một lúc lâu sau mới lờ mờ hỏi: “Cục Dân Chính là cái gì?”

Diêm Tử Ký kinh ngạc, sau đó đỡ trán, cười khổ nói: “Nếu chúng ta muốn kết hôn thì phải đăng ký với Cục Dân Chính.”

Diêm Tử Ký phổ cập kiến thức hôn nhân cho Tư Dao, Tư Dao nằm co ro trên giường ngoan ngoãn nghe lời, trong đêm tối tĩnh lặng, hai trái tim như được kết nối lại với nhau.

Sáng hôm sau, Tư Dao vội vàng đến Tinh Thế, Phong Thần đưa cô vào ký túc xá Tinh Thế, Tư Dao buồn bực nhào đầu xuống giường, lẩm bẩm giả vờ nhắm mắt giả chết.

Tào Nguyên Huy bất lực trước Tư Dao nên đành phải chấp nhận số mệnh thu xếp giúp cô. Tư Dao ngủ một giấc đến chiều, cuối cùng cũng thỏa mãn rồi tỉnh lại, cameraman chịu trách nhiệm chụp ảnh cho Tư Dao cũng đến rồi.

Khi cameraman đến, Tào Nguyên Huy chỉ có thể rời đi, sau đó Tư Dao phải đối mặt một mình. Tư Dao liếm kem, ngồi co quắp trước ống kính máy ảnh vờ như không thấy đám dụng cụ quay phim.

Cameraman đối mặt với Tư Dao cả buổi trời, kiềm chế đến mức đầy bụng muốn nôn mửa, rầu rĩ nhắc nhở: “Không cần thu dọn gì sao?”

“Đã dọn dẹp xong xuôi từ lâu rồi.” Tư Dao dùng chân đá vào cái vali với vẻ mặt tự hào.

Cameraman như bị chặn ngang họng, anh ta biết nó đã được thu dọn xong xuôi rồi, nhưng vấn đề là anh ta phải quay cái gì đây. “Cô có thể mở vali ra xem được không?” Cameraman miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt thân thiện.

Tư Dao cắn miếng kem, khuôn mặt hơi khó xử, cô không muốn thu dọn một lần nữa đâu: “Được rồi.” Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ ghét bỏ. ( truyện trên app T𝕪T )

Tư Dao mở cái vali ra, chỉ đơn giản là hai bộ quần áo để thay thế luân phiên nhau, đồ vệ sinh cá nhân bình thường, còn lại thì tràn ngập đồ ăn vặt, kế đó còn có một cây gậy kim loại dài bằng cánh tay nữa.

Những món ăn vặt đầy màu sắc trong vali làm anh cameraman lóa mắt. Nhìn thấy quần áo và đồ dùng vệ sinh chỉ chiếm một góc trong vali, khuôn mặt anh cameraman như rơi vào mộng mị, buộc phải nói: “Đồ trang điểm đâu rồi?”

“Nguyên Huy nói mấy cái thứ đồ chơi đó có khả năng tàn phá nhan sắc, tôi không dùng đâu.” Tư Dao sờ sờ cây kẹo, thấy mà thèm, do dự muốn ăn: “Nguyên Huy là trợ lý của tôi.”

Khóe miệng của cameraman giật liên hồi, chỉ về phía cái cây gậy bằng kim loại: “Đó là cái gì vậy?”

“Vũ khí, thế giới này nguy hiểm lắm, tôi phải tự bảo vệ mình.” Tư Dao trả lời vô cùng tự nhiên, còn anh cameraman lại trố mắt đứng nhìn, cảm giác như đầu óc đã đi lệch khỏi quỹ đạo bình thường rồi.

“Cô có mong chờ chuyến đi này không?”

“Lê Tinh và Nhạc Cảnh Dư đều ở đây, tôi đã hứa với Phong Thần là sẽ bảo vệ họ.”

Anh cameraman hoàn toàn luẩn quẩn trong màn sương mù: “Nhạc Cảnh Dư là ảnh đế, cần cô bảo vệ sao?”

“Sao nói chuyện nghịch lý vậy.” Tư Dao khinh thường nhìn anh cameraman: “Pháo đạn bay đến trước mặt, tôi nhảy dựng lên nói tôi là ảnh đế, nó có thể chuyển hướng bay sang chỗ khác hả?”

Bị sự biện minh của Tư Dao chặn họng, anh cameraman kiềm chế cơn táo bón mà chuyển chủ đề nói chuyện: “Cô định mang những món ăn vặt này cho người khác nữa à?”

“Đừng có tưởng bở.” Tư Dao bĩu môi: “Tất cả đều là tài sản ngầm của tôi.”

“Các ngôi sao đều rất sợ béo, đây là những thứ có hàm lượng calo cao đấy.” Cameraman nói chuyện với Tư Dao.

“Tào lao, mập mạp mới tốt.” Lão Diêm đã từng nói, có mập thì ôm mới thích.

“...” Cuộc nói chuyện đầu tiên của cameraman và Tư Dao thất bại thảm hại.

Đã chụp lại hình ảnh hành lý đầy đủ xong, Tư Dao lôi anh cameraman ra chơi bài. Trò này cô học được ở trong đội đặc chiến Báo Đốm, là một niềm yêu thích mới của Tư Dao sau việc xem phim truyền hình. Tư Dao chơi vô cùng vui vẻ, nhưng anh cameraman thì chơi đến mức cả đầu hoảng loạn. Nếu không phải Tào Nguyên Huy đến khiển trách thì đoán chừng anh cameraman xuất sư chưa được mà thân xác đã chẳng còn rồi.

Ngày hôm sau, Tư Dao rời khỏi giường, tinh thần vô cùng phấn chấn, đẩy cái vali chuẩn bị đi tụ họp với Lê Tinh. Anh cameraman mang theo máy ảnh, ủ rũ như thể cảm giác toàn thân đã bị bòn rút hoàn toàn.

Có bảy người tham gia ghi hình “Dấu chân minh tinh”, Tư Dao, Lê Tinh tập hợp với Nhạc Cảnh Dư, hợp thành một đội cùng ngồi máy bay đi đến Cổ Thành, bốn người còn lại khởi hành từ các thành phố khác.

Tư Dao quen thân với Lê Tinh nhưng lại tỏ ra rất xa lạ với ảnh đế Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh kéo Tư Dao đến giới thiệu: “Tư Dao, đây là ảnh đế Nhạc, đàn anh của chúng ta.”

“Xin chào.” Tư Dao chào hỏi với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Nhạc Cảnh Dư lại gần Tư Dao, khom lưng tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Tư Dao: “Tôi còn tự hỏi sao cảm giác cứ hơi quen thuộc, cái mặt đơ liệt này nhất định là có gen của Phong Thần mà...”

Chóp mũi Tư Dao hơi động đậy, đôi mắt di chuyển đến cơ thể Lê Tinh: “Hương vanila.”

Khóe miệng Lê Tinh khẽ co giật, không thể trốn tránh ánh mắt của Tư Dao, vậy là chỉ có thể chậm rãi lấy kẹo sữa ra. Ánh mắt Tư Dao bừng sáng rực rỡ, còn Lê Tinh thì oan ức mếu máo: “Cô đúng là loài chó mà.”

Nhạc Cảnh Dư bị bỏ qua không ai để ý, hơi sững người ra, sau đó thì bật cười thành tiếng: “Cả cái dáng vẻ tham ăn cũng giống nốt.”

“Xuất phát thôi.” Cameraman nhắc nhở.

Tư Dao ngồi cùng xe với Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh đến sân bay, làm thủ tục kiểm tra an ninh và lên máy bay. Cameraman nhìn Tư Dao với ánh mắt kỳ quái, anh ta nhớ rõ trong vali của Tư Dao còn có một thanh sắt cơ mà.

Tư Dao thản nhiên ngồi trên máy bay, vũ khí của cô là kim loại đặc thù của Tinh Hà, máy móc lạc hậu ở sân bay này làm sao có thể phát hiện ra được.

Sau khi máy bay cất cánh, Tư Dao dựa người vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ về các phương tiện di chuyển trên trái đất này. Ở Tinh Hà có chiến hạm và phi thuyền, đều có thể bay nhưng lại không thể nhìn thấy trời xanh mây trắng.

“Tư Dao, cô đừng có căng thẳng, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt.” Lê Tinh cười hì hì, ngồi sát lại gần.

Tư Dao ghét bỏ đẩy khuôn mặt Lê Tinh ra: “Nếu cậu còn sát đến nữa là tôi sẽ ném cậu xuống đấy.”

Lê Tinh lập tức ngồi yên, Nhạc Cảnh Dư đang lật xem tạp chí thời trang thì bật cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên, đẹp đẽ mà quyến rũ.

Cả Tư Dao và Lê Tinh đều quay sang nhìn, Nhạc Cảnh Dư cất cuốn tạp chí đi: “Tôi biết giữa TV và đời thực có sự chênh lệch, nhưng vẫn thấy luyến tiếc dáng vẻ thần tiên muội muội kia.”

Ánh mắt Tư Dao ngơ ngác, Lê Tinh phiền não gãi đầu: “Hình như là nghĩa xấu đấy.”

“Anh ta nói xấu cậu á?” Tư Dao hỏi.

Lê Tinh ngập ngừng, không dám trả lời thật, với tính cách của Tư Dao, đoán chừng cô có thể cào chết Nhạc Cảnh Dư đấy, bất kể anh ta có phải là ảnh đế hay không.

Tư Dao nhìn Lê Tinh, Lê Tinh né tránh rồi nói sang chuyện khác: “Bốn người còn lại là những ai thế?”

“Mạc Thanh Thần của Tinh Thế chúng ta, ngoài ra còn có Lăng Kỳ, Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự.” Nhạc Cảnh Dư tốt bụng giải thích cho Lê Tinh: “Lăng Kỳ là người mới, đã đóng hai bộ phim truyền hình thần tượng. Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự đã đóng phim được năm, sáu năm rồi, cũng được coi là tuyến ngôi sao hạng hai.”

“Em được coi là tuyến nào?” Lê Tinh nhìn Nhạc Cảnh Dư đầy mong đợi.

“Cũng coi như là hạng hai.” Nhạc Cảnh Dư liếc mắt nhìn Tư Dao, khóe miệng cười trêu chọc: “Cô ta, không có thứ hạng.”

“Anh Phong Thần nói rằng Tư Dao rất có tiềm năng. Bây giờ cô ấy mới ra mắt thôi, sau này sẽ là ảnh hậu.” Lê Tinh thanh minh giúp Tư Dao.

“Xứng đáng là ảnh hậu nhỉ.” Khuôn mặt Nhạc Cảnh Dư đầy ẩn ý: “Cậu xem ảnh hậu như củ cải trắng à, ra siêu thị, vào khu rau củ là có thể mua được.”

“Không lẽ anh Cảnh Dư là ảnh đế từ khi mới ra mắt sao?” Lê Tinh không phục.

“Được lắm, có khi thế.” Nhạc Cảnh Dư vuốt cằm gật đầu: “Nhưng những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết như cậu thường chết rất nhanh.”

Lê Tinh trợn trừng mắt, vẫn còn muốn phản bác lại, Nhạc Cảnh Dư ấn ngón trỏ vào miệng Lê Tinh để cho cậu ấy im lặng: “Tôi nghĩ không cần phải tranh cãi với nhau đâu.”

Lê Tinh ngẩn người, vừa quay đầu lại đã thấy Tư Dao tựa lưng vào ghế, thoải mái ngáy khò khò. Bỗng nhiên Lê Tinh cúi người, hạ thấp vai xuống: “Cô ấy ngủ lúc nào vậy?”

“Lúc cậu nói cô ta là ảnh hậu.”

“…” Cảm giác mình như con lừa vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp