Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 2: Đều là bệnh tâm thần


2 năm

trướctiếp

Đang ở sâu trong trụ sở của địch, Tư Dao ẩn núp mấy ngày để thăm dò những nơi có thể thoát ra của bệnh viện tâm thần, đồng thời cũng tìm được thân phận của cơ thể này.

Tư Dao là một bé gái mồ côi, nửa năm trước đã tận mắt nhìn thấy cái chết của bố mẹ nên sau đó tinh thần cũng có chút không ổn định. Tư Dao có bố là họa sĩ đường phố ở nước Y, mẹ là y tá ở huyện thành, do duyên trời tác hợp cho nên đã tạo nên một mối duyên giữa hai con người ở hai đất nước khác nhau.

Dựa theo cách nói của nơi này thì Tư Dao là đứa con mang hai dòng máu, mà ở trong mắt Tư Dao, cơ thể này chính là lai giống hỗn tạp.

Tư Dao nằm trên bãi cỏ ở bệnh viện, hưởng thụ những tia nắng ấm áp mà ở Tinh Hà khó có thể có được, nói thật thì nếu như không có mấy chuyện như bác sĩ đuổi theo đút cô uống thuốc thì nơi này thật sự không tệ đâu.

Tư Dao biết tỉ lệ mình có thể trở về là rất xa vời, cô không dám lấy năng lượng pháo bắn nổ mình, cô không thể biết được nó sẽ nổ mình về Tinh Hà hay là nổ mình thành tro bụi nữa.

Bây giờ cơ thể này biết đau, nếu như thất bại thì sẽ trở thành vật hy sinh. Huống chi nơi này mặc dù lạc hậu, nhưng ít ra không có Liên bang truy sát, cô có thể tạm thời ở nơi này dưỡng lão.

Liên bang đã từng truy đuổi cô và Lão Diêm y như đuổi đánh cháu trai vậy, làm hại cô và anh phải chạy loạn khắp Tinh Hà, hiện giờ đoán chừng Liên bang có đào ba thước đất Tinh Hà lên thì cũng không thể tìm thấy cô được.

Tư Dao xoa xoa đôi mắt cay xè, khóe mắt đọng lại nước mắt sinh lý, suýt chút nữa thì cô quên mất hiện giờ mình là con người, không thể nạp điện bằng cách phơi nắng dưới ánh mặt trời được.

Khương Diểu vẫn mang lá cây trên đỉnh đầu chạy đến bên cạnh Tư Dao, anh ta có hai lúm đồng tiền, khóe môi bây giờ đang mím lại, nhìn Tư Dao với vẻ rất khó chịu: “Dao Dao, tại sao tôi vẫn chưa nở hoa vậy.”

Tư Dao ngồi khoanh chân ngẩng lên nhìn Khương Diểu, lẳng lặng sắp xếp lại ngôn ngữ: “Mệt rồi.”

Khương Diểu phồng má, sắc mặt chợt đỏ bừng, trông thấy đôi mắt anh ta như vòi nước sắp mở van, Tư Dao chỉ vào cái cây trong bệnh viện, giọng mềm nhũn nói: “Thực vật đều cần nước.”

“Dao Dao cô có thể giúp tôi không?” Khương Diểu dùng ánh mắt giống như con nai con chờ mong nhìn Tư Dao.

Tư Dao nhìn qua Khương Diểu suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy kéo Khương Diểu, nói: “Anh đi theo tôi.”

Tư Dao mang theo Khương Diểu đi đến chỗ ngoặt của bệnh viện, nơi đó có thùng nước tưới hoa, Tư Dao xoay người cầm thùng nước lên: “Anh ngồi xuống đi.”

Khương Diểu nghe lời ngồi xuống, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm Tư Dao. Tư Dao mặt không biểu cảm vỗ vỗ bả vai của Khương Diểu: “Tôi tưới nước cho anh, anh sẽ nở hoa nhanh thôi.”

Tư Dao nhấc thùng lên cao, đổ nước xuống đầu của Khương Diểu, Khương Diểu bị cả thùng nước tưới lên đầu, chỉ thoáng chốc đã trở nên ướt sũng.

“Hắt xì!” Khương Diểu ôm cánh tay run bần bật, mái tóc đen mềm mại dán trên trán, nhìn dáng vẻ vừa đáng thương vừa uất ức.

Tư Dao nhìn nhánh cây đã gãy ở trên đầu Khương Diểu, hai mắt trợn tròn lên, sao vừa tưới mà đã gãy rồi. Khương Diểu lau loạn nước trên mặt, méo miệng muốn khóc: “Dao Dao tôi lạnh.”

“Hay là tôi đào hố chôn cậu vào trong đất? Thực vật cũng cần có đất nữa.” Tư Dao do dự.

Khương Diểu phồng má, nhìn thấy Tư Dao thật sự muốn cầm xẻng sắt đào hố thì lập tức bị dọa cho bật khóc: “Tôi không muốn bị chôn trong hố đâu, tôi sợ!”

“Tư Dao!” Tiếng gào thét của Tần Ngư truyền đến, Tư Dao quả quyết ném xẻng sắt xuống co cẳng chạy vội.

Khương Diểu chạy trốn theo Tư Dao nhưng lại bị Tần Ngư đưa tay nắm chặt cổ áo, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Khương Diểu, Tần Ngư lập tức nổi trận lôi đình: “Tư Dao, sao cô lại bắt nạt bệnh nhân cùng phòng rồi hả!”

Tư Dao trốn ở trong bồn hoa ngồi quan sát tình hình quân địch, cuối cùng đã xác định Tần Ngư không đuổi theo đến. Trước mắt là địch mạnh ta yếu, Tư Dao cảm thấy trước hết cô cần phải ẩn núp trước đã, sau đó chờ đợi thời cơ đột phá vòng vây rời đi.

Cô chui ra khỏi bồn hoa, trên đầu còn dính cỏ khô, con đường đang dẫn tới phía sau nhà ăn của bệnh viện, Tư Dao quay người nhìn thấy một người mặc quần áo bệnh nhân đang ghé vào song sắt.

Tư Dao bò qua ngồi xổm bên cạnh người kia, cùng anh ta ngồi đó nhìn đường đi vắng tanh quạnh quẽ. Gió nhẹ không cách nào thổi tan không khí nóng bức, quần áo thanh niên kia bị mồ hôi thấm ướt, nhưng ánh mắt lại vẫn rất cố chấp muốn nhìn ra ngoài.

“Anh muối leo tường ra ngoài sao?” Tư Dao thử lay động song sắt, với tình trạng cơ thể bây giờ thì không thể nào phá hủy được, muốn đi ra ngoài chỉ có thể leo tường thôi.

“Tôi đang suy nghĩ về đề tài luận văn tốt nghiệp.” Thanh niên có vẻ rất nghiêm túc, Tư Dao có cảm giác cái luận văn tốt nghiệp mà anh ta nói hẳn là một thứ rất quan trọng, tựa như những văn kiện cơ mật của chính phủ Liên bang vậy.

Thanh niên nhìn về phía Tư Dao, lông mày hơi nhíu lại: “Tôi là Triệu Khiêm Thừa của đại học TH, cô là sinh viên của trường nào, lớp nào.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Tôi là kẻ lưu lạc đến từ Tinh Hà tên Tư Dao.” Tư Dao có lễ phép tự giới thiệu.

“Chắc cô là sinh viên mới tới đúng không?” Triệu Khiêm Thừa khẽ vuốt cằm, quần áo bệnh nhân được anh ta mặc trông rất có hương vị nho nhã: “Tôi là đàn anh của cô.”

“Triệu Khiêm Thừa, sao anh lại chạy đến đây rồi?” Bác sĩ quản lý của Triệu Khiêm Thừa đuổi tới.

Triệu Khiêm Thừa quay người lại, vuốt phẳng các nếp gấp trên quần áo, tôn kính xoay người cúi đầu: “Chào giáo sư.”

“Nhanh chóng quay về uống thuốc với tôi, mỗi lần phát bệnh đều chạy lung tung.” Bác sĩ dắt Triệu Khiêm Thừa rời đi, không quên quay đầu dặn dò Tư Dao: “Cô cũng đi về nhanh đi.”

Tư Dao nhìn qua bóng lưng của Triệu Khiêm Thừa, lắc đầu đáng tiếc: “Còn trẻ như vậy mà đã có bệnh rồi.”

Từ lúc Tư Dao tưới nước cho Khương Diểu rồi làm gãy nhánh cây trên đầu anh ta, Khương Diểu kêu trời trách đất lăn lộn giãy giụa, quậy đến nổi cuối cùng cũng chỉ có thể tiêm thuốc an thần.

Tần Ngư nhớ tới nhóc quậy phá Tư Dao, không thể nhịn được bèn đi tố cáo với Lục Trạch Quang, Lục Trạch Quang cười cười an ủi Tần Ngư. Anh ta có cảm giác hình như bệnh tình của Tư Dao lại càng nặng thêm rồi, vậy là Lục Trạch Quang lại càng thêm phiền muộn.

Tư Dao đang chạy trốn cuối cùng cũng bị bắt lại, Lục Trạch Quang mang Tư Dao trở về phòng, cố gắng dùng âm thanh ôn hòa để khuyên nhủ: “Dao Dao, ngày mai lãnh đạo trên huyện sẽ đến khảo sát, đến lúc đó chúng ta không được quậy phá, có được không?”

Tư Dao nhìn thấy ánh mắt rã rời của Lục Trạch Quang, khẽ gật đầu xem như đồng ý. Lục Trạch Quang đối xử với cô rất tốt, Tư Dao cũng rất tình nguyện giúp đỡ anh ta.

Lục Trạch Quang dịu dàng xoa đầu Tư Dao, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Ngoan lắm, đợi khi chuyến khảo sát của lãnh đạo huyện kết thúc, tôi sẽ mua bánh gato cho cô ăn.”

Đôi mắt Tư Dao như phát sáng, vài ngày trước Lục Trạch Quang đã từng mua bánh gatô rồi, đối với người lại một lần nữa có được vị giác như Tư Dao thì đó chính là một loại mùi vị cực kỳ ngon, cực kỳ trân quý: “Được!”

Câu trả lời của Tư Dao làm cho đôi mắt Lục Trạch Quang toát lên vẻ vui mừng. Bản thân Tư Dao vốn là bởi vì quá sợ hãi mà không thể nào lên tiếng được, vậy nên sau khi Tư Dao nói chuyện trở lại, Lục Trạch Quang vui vẻ đến nỗi xém chút nữa là nhảy dựng lên.

Tư Dao phối hợp với uống thuốc xong, Lục Trạch Quang liền để Tư Dao nghỉ ngơi, anh ta phải đi tìm viện trưởng để trao đổi về chuyện chuẩn bị nghênh đón đoàn thị sát lãnh đạo huyện vào ngày mai.

Lục Trạch Quang chân trước vừa rời đi thì chân sau Tư Dao lập tức nhảy dựng lên, đem thuốc còn ngậm trong miệng nôn hết vào chậu hoa trong phòng, trong miệng tràn ngập vị cay đắng làm cho Tư Dao nhíu mày.

Tư Dao uống xong nửa chén nước thì hương vị trong miệng mới tan đi, cô đi tới trước cửa sổ nằm úp sấp trên bệ cửa, nhìn thấy trời chiều màu quýt như thiêu đốt, trong lòng lại suy nghĩ về những lời nói vừa rồi của Lục Trạch Quang.

Căn cứ theo phân tích về lời nói của Lục Trạch Quang, ngày mai chắc là có cấp trên tới đây thị sát, cho dù Lục Trạch Quang không nói thì cô cũng sẽ trốn tránh, bị Liên bang truy sát nhiều năm như vậy, ấn tượng của cô đối với các quan chức chính phủ rất kém.

Ngày mai chuồn êm rời đi, sẵn tiện tham quan hành tinh cổ đại lạc hậu này một chút, Tư Dao thầm nghĩ.

Màn đêm trên trái đất buông xuống, Tư Dao vừa nằm lên trên giường, còn chưa nhắm mắt lại thì cửa phòng bệnh đã lặng lẽ bị đẩy ra. Tư Dao theo phản xạ nhìn qua, nhìn thấy Khương Diểu đang lộ cái đầu ra từ trong chăn, thấy được ánh mắt của Tư Dao, Khương Diểu nhếch miệng lộ ra cái răng nanh đáng yêu: “Dao Dao.”

Tư Dao nhanh chóng cảnh giác, cô làm gãy nhánh cây của Khương Diểu, chẳng lẽ bây giờ anh ta đến đây để báo thù hay sao?

Khương Diểu đi đến ngồi xuống bên cạnh Tư Dao, uất ức nhỏ giọng nói với cô: “Dao Dao, tôi đói.”

Tư Dao sờ soạng cầm lấy nửa túi bánh bích quy để trên gối đầu đưa cho Khương Diểu, cô vẫn duy trì trạng thái đề phòng lúc nào cũng có thể chiến đấu. Sau khi Khương Diểu nhận lấy gói bánh bích quy thì trực tiếp gặm, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Tôi đã ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại thì cảm thấy bụng rất đói, nhưng mà chị Ngư lại không có ở đây.”

“Cành cây của anh đâu rồi?” Tư Dao ra hiệu chỉ vào cái đầu trống không của Khương Diểu.

“Chị Ngư nói hạt giống phải đợi đến mùa xuân năm sau mới nảy mầm, bây giờ đang là mùa hè.” Khương Diểu ăn xong bánh bích quy, thỏa mãn liếm ngón tay: “Tôi phải ngoan ngoan ăn cơm uống nước, đợi đến mùa xuân mới có thể có đầy đủ dinh dưỡng.”

Nói hay lắm, rất có đạo lý, nhưng vì sao vẫn có cảm giác bị lừa vậy nhỉ.

“Dao Dao, cô cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm.” Khương Diểu nắm chặt chiếc chăn ngồi bên giường Tư Dao, khuôn mặt lại thể hiện rõ sự nghiêm túc như một người thầy đang dạy dỗ Tư Dao: “Chị Ngư nói cô gầy quá, điều này là do dinh dưỡng không đầy đủ, cô không được học theo tôi đâu.”

“Thay tôi cảm ơn con cá* kia nhé.” Tư Dao lẩm bẩm bằng giọng mũi rồi nằm xuống.

(*: Ngư nghĩa là cá)

“Dao Dao, Kỳ Kỳ ở phòng cách vách của tôi hôm trước đã chết rồi, tôi nghe lén được lúc chị Ngư nói chuyện.” Khương Diểu co ro người lại, đôi mắt đỏ bừng mang theo dáng vẻ rất u buồn: “Cô ấy cầm kéo cắt sợi dây điện, cô ấy nói muốn nạp điện.”

“Kỳ Kỳ chết rồi thì không ai nói chuyện với tôi nữa, tôi sợ lắm.” Khương Diểu vuốt mắt, giống như một chú nai con bị lạc đường vậy.

Tư Dao trợn mắt nhìn lên nóc nhà, trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Đi tìm đàn anh Triệu Khiêm Thừa ở bồn hoa phía sau phòng ăn của bệnh viện đi, anh ta sẽ nói chuyện với anh.”

“Thật vậy sao?” Khương Diểu mừng rỡ ngẩng đầu.

“Nếu như có bác sĩ đến thì anh cứ dẫn anh ta chui vào bên trong bồn hoa, đừng để bị bác sĩ bắt được.” Tư Dao rất nghiêm túc giúp Khương Diểu bố trí kế hoạch tác chiến.

“Cám ơn cô, Dao Dao.” Khương Diểu cười đến khóe mắt cong cong, lúm đồng tiền cùng chiếc răng nanh vô cùng đáng yêu.

Ngày hôm sau bởi vì phải nghênh đón đoàn lãnh đạo đến thị sát nên Tư Dao bị Lục Trạch Quang đánh thức từ rất sớm, mặc bộ váy hoa dâm bụt vừa mua, mái tóc xoăn mềm mại được tết thành bím, gắn lên trên đó một đóa hoa anh đào nhỏ đáng yêu.

Làn da Tư Dao tinh tế, khuôn mặt con lai lại càng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu lam kia, xanh thẳm tựa như biển cả, trầm tĩnh mà đẹp đẽ khiến cho người ta chìm đắm.

Lục Trạch Quang đưa kẹo cho Tư Dao: “Dao Dao thật xinh đẹp.”

Tư Dao sờ sờ đuôi tóc gắn hoa anh đào đỏ ở trước mặt, khuôn mặt ngơ ngác bóc kẹo ra ăn. Tần Ngư đứng ở bên ngoài phòng bệnh gọi vào, Lục Trạch Quang dặn dò Tư Dao lần cuối: “Đừng quậy đó, biết không hả?”

“Ừm ừm.” Khuôn mặt đơ như khúc gỗ gật đầu.

Lục Trạch Quang đứng dậy rời khỏi gian phòng. Tư Dao nuốt chỗ kẹo trong miệng xuống, trong lòng lẩm nhẩm tính thời gian, xác định Lục Trạch Quang đã rời khỏi tầng rồi, Tư Dao lén lút đi ra cửa, thò đầu ra thăm dò tình hình ở hành lang.

Sau khi xác nhận các bác sĩ đều đã đi xuống lầu, Tư Dao liền nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng, chạy đến đầu bậc thang đi bộ xuống lầu, sắp đến tầng dưới cùng thì xoay người nhảy qua cửa sổ, để tránh bị Lục Trạch Quang ở cửa ra vào gặp được.

Tư Dao tránh khỏi mấy người qua đường, chuồn êm đến trước song sắt ở sau nhà ăn, có lẽ là bởi vì phải nghênh đón đoàn lãnh đạo đến thị sát, cho nên nơi này đã không còn ai nữa.

Tư Dao ngẩng đầu nhìn qua song sắt cao cao, số liệu màu xanh lá trong mắt lại nhảy lên, nghiêm túc muốn tính toán số liệu chính xác để nhảy qua.

Tư Dao bước ra đằng sau tìm kiếm góc độ chính xác, vừa chạy rồi nhảy lên dùng sức bắt lấy mép song sắt, tay chống lên cột đá ở đầu tường, ngồi xổm vững vàng ở đầu tường.

Tư Dao ngẩng đầu gặp được Triệu Khiêm Thừa đang đi ngang qua, Triệu Khiêm Thừa đứng nguyên tại chỗ, vẫn còn duy trì động tác cất bước, đôi mắt lặng lẽ nhìn qua Tư Dao, trong đáy mắt thoáng lên vẻ kinh ngạc.

Tư Dao đặt ngón tay trên môi ý bảo yên lặng, bàn tay khoa tay làm động tác cắt cổ để uy hiếp, nếu như Triệu Khiêm Thừa dám can đảm mật báo thì cô sẽ làm thịt anh ta ngay lập tức.

Nhìn thấy Tư Dao thả người vượt qua song sắt, biến mất ngay tại khu phố đi lại của dân thường, Triệu Khiêm Thừa khẽ lắc đầu: “Trốn học thì sẽ bị trừ điểm, vẫn nên đừng nói với giáo sư thì hơn.”

Triệu Khiêm Thừa hạ quyết tâm chờ sau khi Tư Dao trở về, thân làm đàn anh mình phải chuẩn bị dạy dỗ cô thật tốt, nếu như đã đến đây để học tập, sao có thể leo tường trốn học được chứ?

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp