Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 20: Ghi hình chương trình thực tế


2 năm

trướctiếp

Đã đến chỗ quay phim ở Cổ Thành, ánh mắt của Tư Dao như bị dán vào đống đồ ăn vặt đầy đường, nếu như Lê Tinh không kéo đi thì có thể cô đã nhào qua đó rồi.

Nơi tập trung là trước một ngôi đình cổ, trên tường xây gạch ngói xanh, bốn chiếc trống đỏ khắc hình rồng vàng, thôn vân thổ vụ, oai phong lẫm liệt. Xung quanh đình cổ có rất nhiều máy móc, vừa nhìn đã biết là nơi tụ họp của các ngôi sao.

Nhạc Cảnh Dư tháo kính râm xuống, nở một nụ cười thân thiện, Lê Tinh cũng chỉnh đốn lại nét mặt của mình, mỉm cười nhìn vào ống kính. Chỉ có khuôn mặt Tư Dao là vẫn còn đang lơ ngơ, nhớ đến món mực chiên vừa rồi.

“Xin chào anh Cảnh Dư.” Nhóm của Phùng Dự đến trước, thấy Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh thì lễ phép chào hỏi, khung cảnh trông rất hòa hợp, ấm áp, vui vẻ.

Chỉ duy có Tư Dao đứng lạc lõng không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào con rồng được khắc họa trên mặt trống màu đỏ, âm thầm chậc lưỡi “con côn trùng béo tốt thật đấy.”

Bị kéo tay áo, Tư Dao hoàn hồn nhìn lại, thấy khuôn mặt khó xử của Lăng Kỳ, Lê Tinh bước đến giải vây: “Tư Dao, Lăng Kỳ muốn bắt chuyện với cô.”

“Tôi là Tư Dao.” Tư Dao nắm lấy tay Lăng Kỳ.

Bị khuôn mặt đơ liệt của Tư Dao hù dọa, Lăng Kỳ gật đầu cứng nhắc: “Xin chào, tôi là Lăng Kỳ.”

Phùng Dự và Triệu Như Nguyệt lần lượt chào hỏi Tư Dao, nhưng sự khinh thường và kiêu ngạo ẩn trong mắt họ khiến Tư Dao ghi nhớ kỹ hai người này. Hai cái người này có ý đồ không tốt, phải đề phòng.

Các ngôi sao cùng tham gia ghi hình đã tập trung đông đủ, đạo diễn thông báo nội quy, tịch thu thiết bị liên lạc và ví tiền, khắp nơi bỗng vang lên tiếng oán hờn.

Những người khác quen thuộc với quy trình ghi hình, đa số đều đang diễn cả thôi, còn Tư Dao lại thực sự rất ngột ngạt, trừng mắt nhìn rổ đồ cấm mà trợ lý thu thập được, oán khi sắp sửa được thực tế hóa đến nơi rồi.

Tư Dao khóc than cho đám đồ ăn vặt chất đống, nghe theo lệnh của đạo diễn, có bảy ngôi sao tham gia ghi hình, nhưng chỉ có sáu căn phòng được chuẩn bị, nếu các ngôi sao muốn ở trong nhà thì cần phải tìm chìa khóa đã được giấu kín của các căn phòng.

Khinh bỉ cái trò giấu đồ rồi tìm đồ ấu trĩ, Tư Dao ung dung tách ra khỏi các ngôi sao khác. Phùng Dự và Triệu Như Nguyệt là bạn tốt, Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần hợp sức kiên cường, Lê Tinh tìm được Tư Dao, ngỏ lời mời: “Tư Dao, chúng ta liên minh đi.”

“Từ chối, tôi không thích cậu.” Tư Dao kiêu ngạo lướt qua Lê Tinh.

Lê Tinh chán nản ngồi xổm vẽ vẽ vòng tròn, Tư Dao liếc nhìn Lăng Kỳ đang ở một mình, không có phản ứng gì nhiều. Nhìn thấy Tư Dao rời đi, Lăng Kỳ do dự đến gần Lê Tinh: “Tôi có thể liên minh với anh không?”

“Được!” Lê Tinh đứng dậy, nắm chặt tay thể hiện ý chí chiến đấu dâng trào: “Tôi phải giúp Tư Dao tìm thêm nhiều chìa khóa.”

Tư Dao đi lang thang trên đường phố Cổ Thành. Vẻ ngoài tinh tế và xinh đẹp cùng chiếc máy quay đã thu hút rất nhiều khách du lịch đến xem, bàn tán qua lại xem đó là minh tinh nào.

Tư Dao trông thấy hàng quán bên đường mà thèm, sờ vào túi tiền xẹp lép rồi tủi thân nói: “Vừa mới tới nơi đã bị làm khổ, tôi vẫn còn đang đói đấy.”

Khóe miệng của cameraman khẽ giật giật, trên máy bay quét sạch cả bốn phần ăn rồi, như vậy mà còn chưa no?

“Phải tìm chìa khóa.” Cameraman không thể kiềm chế nổi mà nhắc nhở.

“Không sao đâu, đừng nóng nảy.” Tư Dao tiếp tục sa vào trước gian hàng.

“Không có chìa khóa thì không có phòng, phải ngủ ngoài đầu đường xó chợ đấy.” Cameraman nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc.

“Vậy thì ngủ ngoài đường thôi, tôi rất khỏe, vẫn sống tốt.”

Đây là cuộc thảo luận đề tài sống tốt hay sao? Anh cameraman cáu kỉnh như muốn ném máy ảnh đến nơi.

Đi dạo cả đoạn đường, Tư Dao tham ăn chảy nước miếng, nhưng trong túi không có tiền nên chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.

Đi ngang qua cửa hàng trà sữa, Tư Dao nhìn thấy ánh mắt của Mạc Thanh Thần và Nhạc Cảnh Dư, họ đang cười nói với một nhóm các cô gái phục vụ đồ uống.

“Tư Dao.” Nhạc Cảnh Dư chào Tư Dao, ánh mắt Tư Dao đảo qua thứ đồ uống trong tay anh ta.

Nhạc Cảnh Dư lắc cốc đồ uống khiêu khích: “Muốn uống không?”

Tư Dao gật đầu như gà mổ thóc, Nhạc Cảnh Dư vuốt cằm trầm ngâm: “Muốn uống thì phải đánh đổi thứ gì đó, nhưng nhìn bộ dạng thảm thương của cô, chắc hẳn vẫn chưa tìm được cái chìa khóa nào đâu.”

Tư Dao nhìn chiếc hộp gỗ mà Mạc Thanh Thần đang cầm, trong nháy mắt đã hiểu rõ ý đò của Nhạc Cảnh Dư: “Chờ tôi mười phút, tôi sẽ đưa chìa khóa tôi tìm được cho anh.”

Không chờ Nhạc Cảnh Dư trả lời, Tư Dao đã xoay người chạy vào trong đám đông. Mạc Thanh Thần khoác vai Nhạc Cảnh Dư, khóe môi nở nụ cười: “Cứ ngang nhiên bắt nạt cô ấy lộ liễu như thế này sao?”

Nhạc Cảnh Dư cứ thế nắm lấy cốc đồ uống: “Tôi không muốn bắt nạt cô ấy, chỉ cảm thấy chơi cũng vui nên muốn trêu chọc cô ấy một chút thôi.”

Tư Dao sờ lên chiếc trâm cài cổ áo, trong đầu nghĩ đến chiếc hộp gỗ vừa nhìn thấy khi nãy, ánh mắt lóe lên màu lục sẫm. Chiếc trâm được kết nối với máy tính của cô, rất nhanh sau đó đã bắt đầu bí mật dò la cả đoạn đường.

Tư Dao đứng trước quầy trang sức, sau đó cúi xuống tìm chiếc hộp gỗ dưới đáy bàn, vẻ mặt tươi cười của chủ quầy tan nát ngay lập tức, trợn mắt nhìn Tư Dao khiếp sợ: “Sao cô biết được?”

“Tôi là ngôi sao may mắn.” Tư Dao ưỡn ngực tự hào, đó là lời Lão Diêm nói.

Tư Dao vui sướng chạy trên đường, thu thập đủ các loại hộp báu, mặc dù có nhiều cái trống không, nhưng tỷ lệ chính xác khiến anh cameraman vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, nghi ngờ Tư Dao đã biết trước vị trí kho báu được cất giấu.

Sau khi thuận lợi tìm được hai chiếc chìa khóa, Tư Dao tung tăng chạy về phía quán trà sữa, Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần đã uống xong đồ uống rồi, chuẩn bị rời đi.

Nhạc Cảnh Dư vô cùng bất ngờ khi thấy Tư Dao quay lại, Tư Dao nhanh chóng lấy chìa khóa ra, đưa cho anh ta: “Cho anh đấy.”

Khuôn mặt Nhạc Cảnh Dư vô cùng kinh ngạc: “Cô thật sự tìm thấy rồi sao!”

“Trao đổi đồ uống đi.” Tư Dao hỏi.

Gương mặt Nhạc Cảnh Dư lộ vẻ lúng túng, làm sao anh ta có thể nói đồ uống là do người hâm mộ tặng, anh ta đã uống hết rồi được? Anh ta có cảm giác nói câu đấy ra mình chắc chắn sẽ bị ăn đánh.

Mạc Thanh Thần đưa đồ uống mà anh ta đã uống cho Tư Dao: “Cô có chê không?”

Tư Dao nhận lấy đồ uống, đưa chìa khóa cho Mạc Thanh Thần rồi quay người rời đi. Nhạc Cảnh Dư vẫn duy trì trạng thái cứng đờ người: “Có phải cô ta bị ngốc không đấy?”

Mạc Thanh Thần bỗng bật cười thành tiếng: “Cái dáng vẻ tham ăn này rất giống Phong Thần.”

Đến khi chạng vạng tối, tất cả các ngôi sao tập trung lại một lần nữa, ngoại trừ Lăng Kỳ ra thì những người khác đều đã tìm được chìa khóa, theo quy định của đạo diễn, Lăng Kỳ không có phòng ở.

Cảm thấy bị bỏ rơi, Lăng Kỳ lúng túng đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, Lê Tinh không thể chịu đựng được, đưa chìa khóa cho Lăng Kỳ: “Cô ở trong phòng tôi đi.”

Lăng Kỳ cầm chiếc chìa khóa Lê Tinh đưa mà cảm động, thật ra, cô ấy khó chịu không phải là không có phòng ở, mà là cảm giác bị gạt bỏ. Lăng Kỳ cầm chiếc chìa khóa trả lại cho Lê Tinh: “Cảm ơn anh, nhưng tôi không thể.”

“Tôi rất khỏe mạnh cứng cáp, không sao đâu, cứ coi như là cắm trại ngoài trời đi.” Lê Tinh cười chân thành.

Sau khi Tư Dao ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, cô giơ tay ném chiếc chìa khóa vào lòng Lê Tinh: “Hai người trở về nhà ngủ đi, tôi sẽ ngủ ngoài trời.”

Lê Tinh và Lăng Kỳ vô cùng kinh ngạc, Phùng Dự và Triệu Như Nguyệt đang chuẩn bị rời đi cũng quay sang nhìn, Tư Dao đá chiếc vali cho Lê Tinh: “Đem vào trong phòng giúp tôi, nhưng đừng có đụng vào đồ đạc bên trong.”

“Tư Dao.” Lê Tinh đuổi theo níu Tư Dao lại, mặt mũi đỏ bừng lên: “Sao có thể để cô ngủ ngoài trời được?”

Lúc này tổ đạo diễn đã mang lều đến, Tư Dao đẩy Lê Tinh ra, cầm lều lên rồi chuẩn bị mang ra ngoài. Lê Tinh vẫn còn muốn ngăn cản nhưng Tư Dao đã nhấc chân lên chặn lại: “Tôi đã hứa với Phong Thần là phải bảo vệ cậu rồi.”

“Tôi là đàn ông!” Lê Tinh quýnh quáng giơ chân lên.

Tư Dao xoay người bĩu môi: “Tôi là người phụ nữ sinh ra đàn ông đấy.”

“…” Lê Tinh.

“…” Mọi người.

Các ngôi sao đã được sắp xếp để vào ngồi trong sân. Tư Dao dựng đi dựng lại cái lều cả nửa ngày không xong, bèn dứt khoát chỉ đơn giản trải lều trên băng ghế đá bên hồ ngắm cảnh, vươn tay lên gối đầu rồi nằm thôi.

Tào Nguyên Huy đi cùng tổ đạo diễn rất lo lắng, nhưng với tư cách là trợ lý, anh ta không thể can thiệp vào việc quay phim, huống hồ đây còn là chương trình thực tế. ( truyện trên app T𝕪T )

Lê Tinh rón rén đến chỗ Tư Dao, đưa cho Tư Dao một nửa túi kẹo sữa: “Cho cô ăn đó.”

Tư Dao lập tức ngồi dậy, nhận lấy đống kẹo sữa mà không từ chối. Lê Tinh ngồi xổm nhìn Tư Dao, ngượng nghịu xé vỏ kẹo: “Tư Dao, cô vẫn nên ở trong phòng đi.”

Tư Dao nghi ngờ liếc nhìn thân hình gầy gò của Lê Tinh, chép miệng chê bai: “Cơ thể này toàn xương thôi.”

“Cơ thể tôi rất khỏe.” Bị nghi ngờ về thể chất, Lê Tinh lập tức nổi giận.

“Người được nuông chiều từ bé có thể chịu đựng được gian khổ chắc?” Tư Dao lắc đầu, con người rất yếu đuối, mỏng manh đến mức có thể chết bất cứ lúc nào.

“Rõ ràng là cô càng cần được chăm sóc nhiều hơn.” Lê Tinh mếu máo nói: “Nếu bố mẹ của cô xem chương trình này, chắc chắn sẽ thấy đau lòng vì cô đấy.”

Tư Dao bóc viên kẹo rồi bỏ vào miệng, lờ mờ nói không rõ: “Bố mẹ tôi chết rồi.”

Lời nói của Lê Tinh nghẹn ngang cổ họng, anh cameraman đang ghi hình cũng sửng sốt, còn Tào Nguyên Huy thì càng thể hiện sự ngạc nhiên hơn nữa, Diêm Tử Ký cũng chưa từng nói với anh ta những chuyện này.

“Tôi không có người thân nào cả đâu, cậu mau đi về ngủ đi.” Tư Dao đẩy Lê Tinh ra, ôm túi kẹo sữa rồi lại vui vẻ nằm xuống.

Lê Tinh choáng váng đầu óc rồi rời đi, Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần mặc áo choàng tắm đứng trước cửa sổ tầng hai, nhìn Tư Dao đang nằm trên ghế đá. Mạc Thanh Thần khẽ thì thầm: “Trông không có đầu óc tẹo nào.”

“Cái sự vô tư đó đúng là khờ khạo.” Nhạc Cảnh Dư cười khẩy một tiếng.

“Cô ta là diễn viên mới nổi của Phong Thần, cùng công ty, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng phải gặp, chi bằng cứ cho cô ta chút thể diện.”

Nhạc Cảnh Dư khẽ hừ một tiếng, khóe mắt liếc Mạc Thanh Thần rồi nói: “Chẳng lẽ tôi đang bắt nạt hay xa lánh cô ta chắc?”

Mạc Thanh Thần nhìn Nhạc Cảnh Dư một hồi lâu, nghi ngờ hỏi: “Có lẽ anh đang ghen tỵ.”

“Cút xéo đi.” Nhạc Cảnh Dư đẩy Mạc Thanh Thần ra: “Tôi cũng là ảnh đế rồi, tôi còn ganh tỵ với cô ta sao?”

“Anh là ảnh đế thì sao nào, Phong Thần thích cô ta, ai mà biết được về sau cô ta có thể tiến xa đến cỡ nào.”

“Đi ngủ đi, phiền phức thật đấy.” Nhạc Cảnh Dư gãi đầu rồi quay trở về phòng.

Mạc Thanh Thần nhìn Tư Dao ở bên ngoài rồi nhíu mày: “Thực sự để cô ấy ngủ bên ngoài à?”

“Anh thương hoa tiếc ngọc thì đổi chỗ cho cô ta đi.” Nhạc Cảnh Dư đóng sầm cửa lại.

Tư Dao ôm chiếc gối tình bạn mà anh cameraman tặng, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ. Tư Dao hoàn toàn không có ý kiến gì về chuyện ngủ ngoài trời cả. Lúc cô sống với Lão Diêm, những nơi bụi bặm chồng chất cũng từng ở rồi, đồ ăn đều là côn trùng với thuốc dinh dưỡng, tình hình bây giờ khá khẩm hơn trước kia nhiều.

Cô đưa chìa khóa cho Lê Tinh vì Lê Tinh đối xử tốt với cô, Tư Dao sẵn lòng giúp đỡ cậu ấy. Hơn nữa, Lê Tinh còn yếu hơn cô, nghe Phong Thần nói gần đây cậu ấy vừa mới đổ bệnh một thời gian, cô phải giúp đỡ và chăm sóc cậu ấy một chút.

Phùng Dự và Triệu Như Nguyệt không thích Tư Dao, đối xử với cô vô cùng lạnh nhạt. Tư Dao cũng chẳng bận tâm, đối với Tư Dao, chỉ số chiến đấu của họ cũng chỉ như mảnh vụn, xác suất đáng sợ bằng không, cô còn có thể giết bọn họ trong âm thầm lặng lẽ được luôn đấy.

Lúc mới bắt đầu ghi hình chương trình thực tế, tuy rằng luôn bị tổng đạo diễn chỉnh đốn như con thiêu thân, nhưng vẫn còn được ăn vặt rồi chạy ra ngoài chơi, Tư Dao cảm thấy cũng không tệ lắm.

Khi màn đêm dần buông xuống, Tào Nguyên Huy lặng lẽ đến gần Tư Dao, đắp cho cô một tấm chăn mỏng. Tư Dao rụt cái cổ nhỏ lại, nhỏ giọng lầm bầm, Tào Nguyên Huy khom lưng lắng nghe cẩn thận, nghe thấy cô gọi “Lão Diêm.”

Tào Nguyên Huy nhìn thấy giấy gói kẹo rơi khắp sàn, lắc đầu cảm thấy không biết phải làm sao. Anh ta biết Tư Dao thích ăn vặt, anh ta đã tìm mọi cách để quản lý rồi nhưng Tư Dao lại đấu trí với anh ta, mà lần nào anh ta cũng bị cô đánh bại.

Tào Nguyên Huy thu dọn giấy kẹo trên mặt đất, chậm rãi rời đi. Thích ăn vặt thì được nhưng ăn uống như thế này thì kinh khủng quá rồi đấy, xem ra đội trưởng Diêm cần phải để ý dạy dỗ rồi.

Khi Tào Nguyên Huy quay lưng rời đi, Tư Dao vốn đang ngủ say lập tức mở mắt ra nhìn bóng lưng Tào Nguyên Huy, chắc chắn không có nguy hiểm gì mới tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Không có Lão Diêm ở bên cạnh, lúc nào cô cũng không ngủ ngon, tình trạng này đã bắt đầu từ khi cô còn ở Tinh Hà rồi.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp