Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 23: Manh Thú


2 năm

trướctiếp

Cảnh quay của trạm đầu tiên miễn cưỡng xem như là kết thúc thuận lợi. Về chuyện Tư Dao bị thương ở chân, đầu tiên là bị Phong Thần trách móc nặng nề trước, cũng không giấu được Diêm Tử Ký, bị Tào Nguyên Huy triệt để bán đứng rồi. Tư Dao cảm thấy thế giới này đâu đâu cũng toàn ác ý.

Người giành chiến thắng trong trò chơi quay phim kết thúc trạm đầu tiên là Nhạc Cảnh Dư, nhưng người chiến thắng thực sự lại là Tư Dao. Mạc Thanh Thần và Nhạc Cảnh Dư đều follow Weibo của cô, để lại lời nhắn sau bức ảnh trò chơi đó.

‘Bắt được đồ đáng yêu rồi nè, muốn dẫn nó ra khỏi chỗ nuôi nhốt này quá.’ Mạc Thanh Thần.

‘Đồ ngốc, còn ăn nữa sẽ thật sự mập thành heo đấy.’ Nhạc Cảnh Dư.

Lời nhắn mà Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần để lại khiến cho lượng fans trên Weibo của Tư Dao tăng lên gấp mấy lần, từ antifans thành người qua đường, từ người qua đường thành fans, người giang hồ đặt cho cô biệt danh ‘Manh Thú’.

Tư Dao không có cảm giác gì với chuyện này cả, cô nhìn lời nhắn mà Nhạc Cảnh Dư để lại, suy nghĩ xem có cần hack số liệu của anh ta hay không.

Tào Nguyên Huy ôm một thùng táo đi vào phòng, Tư Dao chớp mắt, thắc mắc hỏi: “Ai tặng vậy?”

“Mua đấy.” Tào Nguyên Huy đặt thùng táo lên bàn, chọn quả lớn nhất rồi đi vào phòng bếp rửa sạch, sau đó đưa cho Tư Dao: “Táo tươi vừa được nhập về siêu thị, anh thấy rẻ nên mua một thùng đấy.”

“Em muốn ăn kem với khoai tây chiên cơ.” Tư Dao gặm táo, cúi người kéo thùng giấy lại.

“Không có đâu.” Tào Nguyên Huy khẽ đập tay Tư Dao, vẻ mặt lạnh lùng chuyển thùng giấy vào trong phòng bếp: “Kem với khoai tây chiên mà ăn theo ký, em không sợ thủng dạ dày à?”

“Em muốn ăn khoai tây chiên với kem cơ.” Tư Dao phồng má giở thói chơi xấu.

“Phải ăn nhiều rau củ quả vào, bớt ăn đồ ăn vặt đi.” Tào Nguyên Huy lau mồ hôi, mắt không thèm nhìn Tư Dao: “Anh có mua cà rốt với cà chua đấy, có muốn ăn không?”

“Cà chua với cà rốt có thể hơn khoai tây chiên với kem được à?” Tư Dao trừng mắt nhìn giống như vừa nghe thấy một câu chuyện mơ tưởng hão huyền nào đó.

“Khoai tây chiên em ăn có vị cà chua đấy thôi, chỉ khác ở giai đoạn chế biến trước và sau thôi, hay là anh hấp cho em cái bánh bao nhé?” Tào Gia Huy ném cà chua sang một bên rồi hỏi.

Tư Dao lạnh nhạt ôm cái gối ném về phía Tào Nguyên Huy: “Em sẽ mách với Tử Ký anh ngược đãi em.”

“Anh tin giữa cà chua và khoai tây chiên thì đội trường Diêm sẽ thích cà chua hơn đấy.” Tào Nguyên Huy xoay người lại đi vào phòng bếp: “Muốn ăn mì cà chua hay vằn thắn cà chua?”

“Vằn thắn cà chua đừng bỏ cà chua và vằn thắn.” Tư Dao bĩu môi giận dỗi.

Tào Nguyên Huy từ trong bếp ló đầu ra nhìn Tư Dao, trong đáy mắt thấp thoáng ý cười: “Anh sẽ cho nhiều rong biển khô và tép khô vào canh một chút, lát nữa nhớ ăn cả bát canh đấy.”

Tư Dao ôm mặt ngã vào trong gối giả vờ như chết rồi, Tào Nguyên Huy lắc đầu bật cười, sau đó xoay người lại đi vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm. Trong mắt Tào Nguyên Huy, Tư Dao cũng giống như một đứa trẻ trâu vậy, càng thân quen càng nghịch ngợm, bạn phải áp chế thì mới chịu nghe lời bạn.

Đến cả ăn trưa mà anh ta cũng phải dỗ, đến lúc ăn xong thì lưng mỏi eo nhức, Tào Nguyên Huy vô cùng mệt mỏi. Anh ta biết Tư Dao đang oán trách anh ta đã mách lẻo với Diêm Tử Ký, nhưng sao anh ta có thể che giấu về vết thương của Tư Dao được chứ.

Tào Nguyên Huy cầm điều khiển tắt TV đi, cầm lấy bảng lịch trình rồi ngồi xuống đối diện với Tư Dao: “Ngày mốt sẽ là trạm ghi hình thứ hai, chủ đề là sinh tồn dã ngoại, chúng ta phải đi vào trong núi sâu.”

“TV.” Tư Dao vội muốn cướp lại cái điều khiển: “Em muốn xem đoạn kết.”

“Anh xem đoạn kết này rồi, mẹ chồng bị bệnh chết, vai phụ ra nước ngoài, con dâu bị ung thư, nam chính hối hận.” Tào Nguyên Huy giấu điều khiển vào trong ngăn tủ.

Biểu cảm của Tư Dao ngay lập tức đông cứng lại, sau đó cầm gối ôm đập tới tấp: “Em theo hai tháng chỉ để chờ kết cục thôi mà anh lại dám spoil em tôi như thế à!” Tư Dao vừa mới học được một từ mới trên mạng: thiêu chết con chó spoil.

Sau khi đỡ được đòn tấn công của Tư Dao, Tào Nguyên Huy sử dụng đòn sát thủ: “Nếu bây giờ em không chịu nghe thì tối nay anh sẽ chiếm dụng khoảng thời gian em liên lạc với đội trưởng Diêm.”

Tư Dao lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Tào Nguyên Huy rồi nói: “Anh nói tiếp đi.”

Tào Nguyên Huy bày ra vẻ mặt thờ ơ, ho khan một cái, tay cầm kéo đặt sau lưng, cho dù cứng rắn cũng phải đáng yêu một chút.

“Địa điểm ghi hình là ngoài trời, môi trường sẽ khó khăn hơn. Trang phục gì đó cũng phải đổi sang quần áo bình thường hết, anh sẽ chuẩn bị dụng cụ giúp em.” Tào Nguyên Huy nghĩ một lát rồi nói: “Ở trong doanh trại anh thường phải huấn luyện dã chiến đặc biệt, cho nên anh sẽ mua giúp em mấy dụng cụ vừa thực dụng lại vừa rẻ một chút.”

“Ngoài trời có rất nhiều côn trùng với kiến nên phải mang theo thuốc diệt côn trùng. Nếu đã là ghi hình chương trình rồi thì mấy thứ nguy hiểm sẽ được loại bỏ từ trước rồi. Em chỉ cần chú ý đừng để côn trùng cắn là được.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tào Nguyên Huy nói rất nghiêm túc, nhưng Tư Dao lại nghe đến đầu óc vi vu lên chín tầng mây luôn. Tâm tư hoàn toàn đã chạy theo spoil của bộ phim rồi. Mặc dù bị Tào Nguyên Huy spoil nhưng cô vẫn muốn xem.

Sau khi nghe Tào Nguyên Huy dặn dò các việc phải chú ý xong, coi xong đoạn kết của bộ phim thì đợi thời gian đến tối, Tư Dao vừa đi vừa nhảy lên lầu chuẩn bị gọi cho Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký vừa mới bắt máy thì Tư Dao đã bực tức tủi thân mách: “Tử Ký, Nguyên Huy ngược đãi bé cưng, bé muốn ăn khoai tây chiên nhưng anh ta lại cho bé ăn cà chua, còn cho bé ăn canh vằn thắn nữa.”

Diêm Tử Ký trầm mặc mất một lát, sau đó lặng lẽ xoa cánh tay của mình: “Học mấy thứ đó ở đâu ra vậy?”

“Theo như diễn biến câu chuyện thì anh phải nói là ‘Bé cưng ngoan, chồng thương em’ chứ.” Tư Dao không vui nói.

“Tư Dao, dạo này em xem mấy cái phim quái quỷ gì vậy?” Diêm Tử Ký thở dài muốn chết quách cho xong.

“Có xem phim đâu.” Tư Dao cúi người lấy cuốn sách từ trên giường lên: “Là cuốn sách mà các fan giới thiệu trên Weibo cho em đó, tên là Bảo bối của tổng tài bá đạo.”

Diêm Tử Ký trầm mặc không lên tiếng, Tư Dao chạm vào bìa sách, tràn đầy mong đợi yêu cầu anh: “Tử Ký, anh gọi em là bé cưng đi được không?”

“Gọi A Dao nghe hay hơn đó.” Diêm Tử Ký đang sống chết cố giữ đúng quỹ đạo thần kinh của Tư Dao.

Tư Dao chu miệng tỏ ra đáng yêu, khiến gương mặt cứng đờ của mình trông cực kỳ quái dị: “Em muốn anh cưng chiều em cơ.”

“A Dao, đừng có học mấy cái phim ảnh tiểu thuyết đấy nữa, mấy thứ đó đều là vô căn cứ không có thật đâu.” Diêm Tử Ký cảm giác thần kinh của Tư Dao như kết nối với thế giới khác vậy.

Tư Dao lăn qua lăn lại trên giường ậm ừ làm nũng: “Tử Ký, anh hết thương em rồi.”

Diêm Tử Ký gãi cổ, gương mặt đen thui hơi đỏ lên, sau khi nghe mấy lời làm nũng yếu đuối của Tư Dao, Diêm Tử Ký bối rối một hồi, cuối cùng thấp giọng nói: “Bé cưng, chồng cưng chiều em.”

Tư Dao ngay lập tức như bị ấn nút tạm dừng vậy, cô nằm giữa đống hỗn độn, số liệu lặp đi lặp lại lời nói của Diêm Tử Ký, hình như tim còn đập hơi nhanh nữa, hai bên gò má cũng dần nóng lên.

“A Dao?” Diêm Tử Ký thử gọi Tư Dao.

Tư Dao nhanh chóng hoàn hồn lại, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Tử Ký, em muốn anh gọi em là bé cưng.”

Diêm Tử Ký xoa xoa mặt mình, nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc: “Vậy thì em phải nghe lời mới được.”

“Ừm ừm.” Tư Dao gật đầu như gà mổ thóc.

Khóe miệng Diêm Tử Ký cong lên thành nụ cười, như vậy cũng rất tốt, xem như là một chút tình thú giữa hai vợ chồng.

“Tử Ký, ngày mốt em sẽ tiếp tục ghi hình rồi, chủ đề ghi hình là sinh tồn dã ngoại.” Tư Dao báo cáo công việc với Diêm Tử Ký.

“Nhớ chú ý an toàn, sau khi đến ngoại ô rồi thì đừng có chạy lung tung, chỗ đó rất dễ bị lạc đường đấy.” Diêm Tử Ký nghiêm túc dặn dò.

“Em có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.” Tư Dao thề son sắt đảm bảo.

Sau khi nói chúc ngủ ngon với Diêm Tử Ký rồi cúp máy, Tư Dao nhào qua lộn lại như quả trứng gà, không có tí gì gọi là buồn ngủ cả. Cô trở mình treo ngược mạn giường rồi nhìn xuống đáy giường, bí mật giấu đồ ăn vặt xong xuôi hết rồi, bé cưng thấy rất vui.

Tư Dao lấy điện thoại ra, nghĩ một hồi rồi ôm con gấu nhồi bông chụp một tấm, sau đó đăng lên Weibo kèm caption ‘Nguyên Huy không cho mình ăn khoai tây chiên, mình gầy nhom rồi nè’.

Tư Dao vừa mới đăng Weibo xong thì các fan đã dậy sóng rồi.

‘Manh Thú không khóc ha, mau tới ôm em đi.’

‘Cô nương kỳ quặc lầu trên cút đi, bé cưng Manh Thú đừng tủi thân nữa, chị đây mua kẹo cho em ăn.’

‘Biểu cảm của bé gấu với bé cưng Manh Thú giống nhau ghê, đáng yêu quá trời ơi~~’

‘Nguyên Huy là ai, trợ lý của Manh Thú à? Sao dám bỏ đói Manh Thú nhà tôi thế, hành quyết ngay lập tức!’

Các fan đẩy bài cho cô, sau đó bài viết trên Weibo của Tư Dao được Nhạc Cảnh Dư repost lại, còn kèm theo caption: ‘Nguyên Huy làm tốt lắm, bé ngốc thật sự nên giảm béo đi.’

Mạc Thanh Thần repost lại, sau đó còn kèm lời nhắn ‘Bé ngốc là tên gọi yêu mà Cảnh Dư gọi đấy à?’

Lê Tinh repost, kèm caption ‘Tư Dao béo chỗ nào đâu trời, ốm trơ xương sườn vậy á.’

Lăng Kỳ repost, kèm caption ‘Tư Dao rất đáng yêu.’

Phong Thần repost, sau đó ném bom: ‘Nhạc Cảnh Dư, cậu còn dám bắt nạt Tư Dao nữa thì về Tinh Thế chịu phạt đi!’

Mạc Thanh Thần repost bài của Phong Thần, kèm theo nụ cười ‘Phạt quỳ sầu riêng, tôi trả tiền.’

Tư Dao xem trò vui trên Weibo xong thì tắt hết các trang web đi, tắt đèn rồi đi ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến mấy đại thần đang ‘nổ’ với nhau.

Trước ngày ghi hình, Tư Dao chuyển đến ký túc xá Tinh Thế, Lê Tinh lôi Phong Thần đi đánh bài. Lê Tinh đánh bài với Tư Dao càng ngày càng chán, cậu ấy luôn tin rằng có thể thắng được Tư Dao một ván, nhưng cậu ấy hoàn toàn không biết rằng Tư Dao có thể đoán ra được những lá bài trong tay cậu ấy. Cậu ấy muốn thắng, trừ khi thứ mà cậu ấy cầm là bom thôi.

“Anh Phong Thần, anh Cảnh Dư đâu rồi?” Lê Tinh hỏi Phong Thần.

“Cậu ta là ảnh đế, lịch trình được sắp xếp dày đặc cả rồi, làm gì nhàn nhã đến mức lên mốc như hai người chứ.” Phong Thần khẽ cười giễu.

Lê Tinh bĩu môi: “Ảnh đế thì cũng là người do anh nâng đỡ lên thôi.”

“Tôi muốn nâng đỡ cậu lên thì cậu có thể nổi được không?” Phong Thần trừng mắt nhìn Lê Tinh: “Cậu đừng tạ trời tạ đất với mấy người suốt ngày làm trò ngu ngốc đó nữa.”

“Em biết anh nhắc đến chuyện đó, nhưng mà tên biến thái đó đã chạm vào em thật mà.” Lê Tinh rất oan ức.

Phong Thần ném quân A bích ra: “Vậy là cậu đánh anh ta luôn? Lại còn đánh trước mặt toàn bộ đoàn phim nữa.”

“Nếu như là Tư Dao thì sao?” Lê Tinh khó chịu kéo Tư Dao vào làm bia đỡ đạn.

Tư Dao sờ mũi suy nghĩ về quân bài, nghe Lê Tinh hỏi liền thuận miệng nói: “Đập nát đầu anh ta.”

“Đừng có mà dạy hư Tư Dao.” Phong Thần đá Lê Tinh một cái: “Ra bài đi.”

Tư Dao nghiêm túc đếm bài, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc tranh chấp giữa Phong Thần và Lê Tinh. Phong Thần cắn miếng bánh rồi nói tiếp: “Cuối tháng này thành viên hội đồng quản trị sẽ về, nếu các cậu có chuyện thì đợi đến tháng sau rồi nói với tôi.”

“Thành viên hội đồng quản trị.” Tư Dao sững sờ.

“Tư Dao không biết những chuyện trước khi vào Tinh Thế đâu.” Lê Tinh nhai kẹo singum rồi thổi bong bóng: “Tinh Thế là công ty dưới danh nghĩa của tập đoàn Thịnh Hoa, tổng bộ của Thịnh Hoa đặt ở thành phố U, thành viên hội đồng quản trị không thường xuyên đến.”

Sau khi Lê Tinh giải thích cho Tư Dao xong rồi lại nói với Phong Thần: “Nếu tính thời gian từ đây đến cuối tháng thì vẫn đang trong quá trình ghi hình, chắc là không có chuyện gì cần báo cáo đâu.”

“Ngày mai sẽ tiếp tục ghi hình, địa điểm ghi hình là trong núi sâu hoang vu. Mặc dù nguy hiểm đã đều đã được loại bỏ từ trước cả rồi nhưng dù sao đó cũng là nơi hoang dã, hai người vẫn phải chú ý một chút.”

“Em sẽ bảo vệ Tư Dao thật tốt.”

“Cậu nói lời này mà không thấy ngượng mồm à?” Phong Thần nhìn bằng ánh mắt khinh thường: “Trạm ghi hình đầu tiên đã để Tư Dao ngủ ngoài trời, là cậu chăm sóc cho cô ấy hay là cô ấy chăm sóc cho cậu?”

Lê Tinh thõng vai xuống, Phong Thần chuyển hướng ánh mắt sang Tư Dao: “Nghe nói Phùng Dự với Triệu Như Nguyệt đều bài xích cô à, đừng để ý, không đáp trả lại bọn họ là được rồi.”

“Ò.” Tư Dao hoàn toàn không chú ý đáp lại, cô hoàn toàn không quan tâm đến hai người này.

“Sau khi trạm ghi hình này kết thúc, “Dấu chân minh tinh” sẽ phát sóng, sau đó đoàn phim sẽ sắp xếp ghi hình tống nghệ để tuyên truyền trên đài Tranh Ngu.”

“Ừm, em sẽ chuẩn bị.” Lê Tinh trả lời.

Tư Dao quăng bài ra: “Bom, tôi lại thắng rồi.”

“…” Phong Thần.

“…” Lê Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp