Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 36: Hắc Thần giúp đỡ


2 năm

trướctiếp

Cảnh sát cùng nhóm khủng bố vẫn đang tiếp tục đàm phán, con tin bị giam giữ ở tầng trệt, bọn khủng bố vác súng đứng canh giữ xung quanh. Tên cầm đầu băng nhóm ngồi trên bàn, tay nắm chặt bộ điều khiển bom, sẵn sàng cho nổ bất cứ lúc nào.

Diêm Tử Ký mang theo đội đặc chiến thâm nhập vào trung tâm mua sắm, anh quan sát tình hình xung quanh, dùng động tác tay ra lệnh cho các thành viên trong đội nhanh chóng ẩn nấp.

Đội đặc chiến ẩn mình trong bóng tối, quan sát lũ khủng bố trong tầng trệt trung tâm thương mại. Diêm Tử Ký cùng bốn người lên lầu để giải quyết bọn khủng bố đang lục soát từng tầng.

Cuộc tấn công khủng bố vào trung tâm mua sắm Nghiễm Hoa đã thu hút sự quan tâm trên toàn quốc, tất cả mọi người đều căng tim lo lắng, căng thẳng về tình hình ở trung tâm mua sắm.

Ngay trong tình thế địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, cảnh sát thì bó tay bất lực, Hắc Thần bất chợt tái xuất giang hồ, dữ liệu được điều khiển, cuối cùng video giám sát trong trung tâm thương mại bị tung lên mạng.

Hắc Thần chợt hiện thân như sấm sét giữa trời quang, cảnh sát cũng sững sờ chấn động. Bọn họ đều biết Hắc Thần là người đứng đầu danh sách hacker, “anh ta” như được sinh ra từ trong hư không, lúc tới âm thầm lúc đi lặng lẽ.

Mỗi lần Hắc Thần xuất hiện đều khơi dậy sóng gió, nửa tháng trước mạng xã hội đảo lộn, khiến bọn họ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại lại muốn xông tới ôm hôn “anh ta” thật chặt.

Hình ảnh bọn khủng bố và đội đặc chiến ở trong trung tâm thương mại đều bị lộ ra trên Internet, nhưng duy nhất chỉ không có ba người Tư Dao. Giám sát là do Tư Dao điều hành, cô muốn ẩn thân cũng dễ như trở bàn tay.

Lê Tinh và Lăng Kỳ run rẩy sợ hãi đi theo Tư Dao lên tầng sáu, tầng sáu là khu nhà bếp và phòng ngủ, bán đồ dùng nhà bếp và chăn ga gối đệm.

Bọn khủng bố canh gác ở hành lang và thang máy của trung tâm thương mại, Tư Dao chỉ đạo Lê Tinh và Lăng Kỳ theo sát, lén lút đi về phía phòng giám sát.

Lăng Kỳ bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, hai chân của Lê Tinh cũng mềm nhũn cả ra. Dù sao những bị bọn họ đang làm có khác nào chuột nhảy trước mũi mèo đâu, có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào.

Lúc ba người dò dẫm đi đến góc cua, Lê Tinh loạng choạng đá phải chai nước sốt thịt, bọn khủng bố lập tức cảnh giác, chĩa súng về nơi phát ra âm thanh.

Tư Dao tiện tay cầm cây gậy cán bột lên, đập ngất tên khủng bố đi đến trước, sau đó kiễng chân nhảy lên xuất kích, con dao gọt hoa quả sắc bén cắt ngang cổ tên khủng bố đi ngay phía sau.

Có lẽ là bị sự mạnh mẽ của Tư Dao uy hiếp, tên khủng bố đi sau cùng chuẩn bị nổ sung. Tư Dao rảo bước tiến tới, một tay cầm đầu súng ngăn chặn động tác bắn của gã ta, tay còn lại cầm lấy đôi đũa làm bằng gỗ đào đâm thẳng vào đầu gã.

Lê Tinh và Lăng Kỳ trốn trong góc không nhìn thấy cảnh đó, nhưng mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi họ khiến họ vẫn khó chịu muốn nôn ra.

Tư Dao cúi người nhặt một cái gối lên lau tay, xoay người ném cho Lê Tinh rồi tiếp tục đi: “Tới phòng giám sát.”

Lê Tinh cả người cứng ngắc ôm lấy cái gối, khuôn mặt tái nhợt như thây ma đi theo sát Tư Dao, còn Lăng Kỳ thì từ lâu đã như hồn lìa khỏi xác, đầu óc hỗn loạn biến thành não đậu hũ.

Tư Dao lẻn đến một bên của phòng giám sát, phát hiện trong phòng giám sát chỉ có hai người. Hệ thống video giám sát bị “Hắc Thần” khống chế, cho dù bộ đội đặc chủng có nhảy ra ngay trước video giám sát thì bọn chúng cũng không nhìn thấy được.

Tư Dao giật lại chiếc gối trong tay Lê Tinh, thử ước tính trọng lượng, sau đó nhanh chóng xông vào trong phòng. Tên khủng bố tiến lên chống cự, Tư Dao giơ chân đá cho gã lật người, sau đó dùng đầu súng đập cho tên khủng bố trước mặt choáng váng.

Tên khủng bố ngã xuống đất chuẩn bị rút súng ra, Tư Dao lập tức đá gãy cổ tay gã ta, lấy gối đè chặt đầu gã, hung hăng đấm không ngừng. Tên khủng bố giãy dụa liên hồi, Tư Dao trút đấm như mưa, mãi cho đến khi tên khủng bố đã không còn động đậy nữa, Tư Dao mới dừng tay đứng dậy, ánh mắt nhìn vào màn hình giám sát.

Sau khi đưa hệ thống giám sát trở lại bình thường, Tư Dao xoay người nói với Lê Tinh và Lăng Kỳ: “Bây giờ tạm thời an toàn rồi.”

Lê Tinh và Lăng Kỳ sắc mặt xanh tím, không nhịn được nữa, ôm góc tường cúi người bắt đầu nôn ọe. Tư Dao gãi đầu không hiểu, tự hỏi rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với hai người này vậy.

“Tư Dao.” Lê Tinh yếu ớt dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt nhìn Tư Dao: “Rốt cuộc cô là đặc công quốc tế hay là sát thủ?”

“Hiện tại tôi là ngôi sao mà.” Tư Dao chỉ tay vào mặt mình giải thích, cô đang diễn phim ảnh mà.

Lăng Kỳ ngồi xổm trong góc khó chịu đứng dậy, đôi mắt đầm đìa nước mắt: “Người bình thường có thể tay không đánh bại bọn khủng bố cầm vũ khí, đã vậy mặt còn không đổi sắc chút nào sao?”

“Tôi là người bình thường, nhưng Lão Diêm nhà tôi là bộ đội đặc chủng.” Nhắc tới Diêm Tử Ký, vẻ mặt của Tư Dao vô cùng kiêu ngạo.

Diêm Tử Ký ngồi xổm xuống kiểm tra xác chết dưới bàn, trên cổ có vết thương, có vẻ một nhát mất mạng. Nghĩ đến thân thủ lưu loát gọn gàng của Tư Dao, ánh mắt của Diêm Tử Ký có chút phức tạp.

“Đội trưởng!” Khương Ninh chạy tới chỗ Diêm Tử Ký, ánh mắt nhìn xác chết ở dưới bàn.

Diêm Tử Ký lau tay đứng dậy, thu lại cảm xúc trên mặt, thờ ơ cầm súng lên: “Là tôi giết đấy.”

Khương Ninh không nghĩ nhiều, đứng thẳng người báo cáo, nói: “Đội trưởng, những tên khủng bố ở tầng này đã được thu dọn sạch sẽ cả rồi, có tiếp tục lên tầng trên hay không?”

Diêm Tử Ký vừa định trả lời thì điện thoại di động mang theo bên người đột nhiên vang lên. Khương Ninh xoay người cảnh giác, Diêm Tử Ký nhận điện thoại.

“Tử Ký, em đang ở trên phòng giám sát ở tầng sáu.” Tư Dao nũng nịu tranh công với Diêm Tử Ký: “Mấy tên xấu xa ở đây em đã giết chết hết rồi, anh có thể lên thẳng đây luôn.”

Ánh mắt của Diên Tử Ký trầm xuống: “Anh biết rồi, em cứ trốn ở đó đi, bây giờ anh sẽ đi tìm em.”

Sau khi cúp điện thoại, Diêm Tử Ký xoay người hạ lệnh cho Khương Ninh: “Các cậu quay lại tầng trệt cùng đợi mệnh lệnh, tôi lên tầng tìm Tư Dao.”

“Đội trưởng…” Nghe thấy Diêm Tử Ký nói muốn một mình hành động, Khương Ninh lập tức lo lắng.

Chặn ngang lời nói muốn ngăn cản của Khương Ninh, Diêm Tử Ký nghiêm mặt quát lên một tiếng: “Phục tùng mệnh lệnh!”

Khương Ninh vẻ mặt khó xử, bối rối cả một lúc lâu nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng đứng thẳng người tuân lệnh: “Rõ thưa đội trưởng.”

Sau khi cắt đuôi các thành viên trong đội đặc chiến, Diêm Tử Ký một mình đi lên tầng sáu, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhìn thấy thi thể đầy máu tanh, Diêm Tử Ký vẫn nhíu chặt lông mày.

Sau khi để lại chút dấu vết trên những thi thể kia, Diêm Tử Ký vội vàng chạy vào phòng giám sát, Tư Dao trông thấy Diêm Tử Ký, lập tức chạy tới ôm lấy anh: “Tử Ký.”

Nắm lấy vai của Tư Dao, Diêm Tử Ký cảm thấy cảm thấy trái tim treo lơ lửng của mình cuối cùng cũng đáp xuống được rồi. Xác nhận Tư Dao không bị thương, Diêm Tử Ký dồn sự chú ý vào khẩu súng mà cô đang cầm: “Gan lớn thật đất, còn dám sờ vào súng, có phải dù thế nào cũng muốn lên trời không!”

Tư Dao ôm lấy cái đầu bị Diêm Tứ Ký mắng mỏ đến đau nhức, uất ức mếu máo: “Em làm gì có cánh đâu mà bay lên trời được chứ.”

“Còn dám già mồm, dặn em ngoan ngoãn ẩn trốn đợi anh, ai cho em không nghe lời chạy lung tung.” Nói tới đây Diêm Tử Ký lại thấy sợ hãi.

“Em muốn giúp anh mà.” Tư Dao gảy gảy trang bị trên thắt lưng của Diêm Tử Ký, nhỏ giọng lầm bầm trách than.

Bị vẻ mặt vô tội của Tư Dao làm cho hết cách, Diêm Tử Ký nắm lấy tay của Tư Dao, giọng nói dịu dàng đi hẳn: “Chỉ cần em vô sự thôi thì chính là giúp anh rồi.”

“Ừm!” Tư Dao nở một nụ cười, nũng nịu ôm eo của Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký ngẩng đầu nhìn sang Lê Tinh và Lăng Kỳ, đều là những gương mặt quen thuộc thường quay phim với Tư Dao. Diêm Tử Ký chuyển hướng chú ý tới màn hình, lông mày đột nhiên cau lại: “Bọn em tạm thời trốn ở đây đi, anh vẫn còn nhiệm vụ.”

“Em đi cùng với anh.” Tư Dao níu Diêm Tử Ký lại, muốn đi cùng anh.

“Đừng làm loạn, những kẻ đó đều là phần tử khủng bố đấy.” Diêm Tử Ký trừng mắt trách móc.

“Em có thể lén lút đi theo.” Tư Dao chơi trò uy hiếp. Diêm Tử Ký trầm mặt xuống dọa người, nhưng Tư Dao không hề nao núng chút nào, Thấy đe dọa cũng vô dụng, Diêm Tử Ký ôm trán đau đầu.

Biết rằng Diêm Tử Ký đã đồng ý, Tư Dao lấy điện thoại di động ra đưa cho Lê Tinh và Lăng Kỳ: “Hai người cứ ở trong phòng giám sát đi, đợi cảnh sát tới cứu viện.”

Lăng Kỳ và Lê Tinh đều rất sợ hãi, nhưng cả hai đều biết rằng tốt nhất là nên ở lại đây, nếu đi theo Tư Dao và Diêm Tử Ký, sự an toàn không những không được đảm bảo mà còn làm vướng tay vướng chân nữa.

Tư Dao đi theo Diêm Tử Ký ra khỏi phòng giám sát, đi ngang qua xác chết trên hành lang, Diêm Tử Ký trầm mặc một lúc rồi dặn dò: “Sau khi việc này được giải quyết, nếu cảnh sát có hỏi thì cứ nói đều là do anh giết.”

Tư Dao nghi hoặc ngước nhìn Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký bật cười xoa đầu cô: “Nghe lời.”

Mặc dù không hiểu ý của Diêm Tử Ký nhưng Tư Dao tin rằng Diêm Tử Ký sẽ không làm hại cô đâu: “Nhưng Lê Tinh và Lăng Kỳ đều nhìn thấy là em.”

“Không có ai tin lời bọn họ nói đâu.” Khi nói ra câu này, vẻ mặt của Diêm Tử Ký rất lãnh đạm. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Tư Dao chợt mơ màng, cô như nhìn thấy được Lão Diêm lúc ở Tinh Hà.

Các cuộc đàm phán giữa cảnh sát và đám khủng bố vẫn tiếp tục, thủ lĩnh của bọn khủng bố đang rất nôn nóng, cầm điều khiển kích nổ bom đi đi lại lại.

“Anh Mã, rất nhiều anh em ở các tầng đều mất liên lạc cả rồi.” Một tên khủng bố lo lắng chạy đến.

Vẻ mặt của tên cầm đầu đám khủng bố lập tức biến sắc, tức giận lật bàn: “Kéo dài thời gian sao? Lũ cảnh sát đáng chết này!” Tên cầm đầu đám khủng bố phản ứng lại, giận dữ rống lên.

“Gọi tất cả các anh em tập trung hết dưới tầng trệt, nếu như cảnh sát đã không quan tâm đến sống chết của những con tin này, vậy thì chúng ta cùng nhau chết chung!” Tên cầm đầu đám khủng bố điên cuồng chĩa súng về phía con tin.

Sự thay đổi đột ngột khiến chuyên gia đàm phán không biết làm sao, Lâm Phong Đào nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh: “Cảnh sát phòng không và đặc nhiệm chuẩn bị tấn công!”

Cảnh sát phòng không bay vòng trong chế độ chờ mệnh chóng đáp xuống tầng thượng của trung tâm mua sắm. Cảnh sát đặc nhiệm cùng lực lượng bộ đội đặc chủng cũng phối hợp lao về phía trung tâm mua sắm. Bộ đội đặc chủng từ lâu đã ẩn nấp trong trung tâm mua sắm, quyết liệt nổ súng, tiêu diệt nhóm khủng bố vây bắt con tin.

Các con tin nằm trên mặt đất trung tâm mua sắm la khóc thảm thiết, bộ đội đặc chủng đang ẩn nấp nhanh chóng xuất hiện để bảo vệ các con tin trong trung tâm. Cùng lúc đó, cửa trung tâm bị bật tung, đội cảnh sát đặc nhiệm lập tức ập vào.

Tên cầm đầu đám khủng bố nhìn thấy cảnh này, hai mắt đỏ bừng, giơ cao bộ điều khiển bom rống lên: “Bố mày phải khiến tất cả chúng mày chết hết!” ( truyện trên app T𝕪T )

Nhìn thấy bom sắp bị kích nổ, Lâm Phong Đào và Quách Hác đều bó tay bất lực. Đúng lúc này, Tư Dao và Diêm Tử Ký đều đi xuống tầng hai, Tư Dao không nói nhiều lời, lật người qua lan can, lao về phía tên cầm đầu đám khủng bố.

“A Dao!” Diêm Tử Ký vẻ mặt dữ tợn muốn nắm lấy Tư Dao, nhưng đã không kịp rồi.

Tư Dao từ trên trời rơi xuống không chế tên cầm đầu, dùng lực bóp mạnh vào vai gã ta, bộ điều khiển kích nổ bay ra ngoài. Diêm Tử Ký nhanh chóng nhảy xuống theo Tư Dao, dùng hai tay bắt được bộ điều khiển kích nổ, ngã xuống đất lăn lộn vào vòng rồi dừng lại ở tư thế ngồi xổm.

Trung tâm thương mại không bị nổ bom, Lâm Phong Đào và Quách Hác thở phào nhẹ nhõm. Tên cầm đầu đám khủng bố vũng vẫy muốn chống cự, Tư Dao thẳng tay lật ngược người gã ta lại, dùng một chân giẫm lên ngực, dí súng vào đầu gã ta: “Giơ tay chịu trói đi!”

Bọn khủng bố ở tầng trệt trung tâm mua sắm đều đã bị khống chế, cảnh sát đặc nhiệm đi truy lùng những tên ở tầng trên. Lâm Phong Đào đưa tên cầm đầu đi. Tư Dao phụng phịu xoay xoay cổ tay, nếu không phải Lão Diêm đã dặn trước thì cô đã sớm dẫm nát đầu gã ta rồi.

Tìm thấy Diêm Tử Ký, Tư Dao kéo lấy cánh tay của anh, hỏi: “Ngã có đau không?”

Diêm Tử Ký trong lòng ngổn ngang cảm xúc nhìn vào đôi mắt của Tư Dao, trầm mặc không nói câu nói. Vừa rồi trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Tư Dao đã khuất phục được tên cầm đầu bọn khủng bố, nhưng bộ điều khiển nổ bom vẫn bị kích hoạt.

Tuy nhiên lúc bộ điều khiển được ném lên, trong mắt Tư Dao chợt lóe lên dòng điện màu xanh lục, cắt đứt mạch điện của bộ điều khiển. Cảnh tượng này chỉ là thoáng qua, nhưng Diêm Tử Ký nhảy từ tầng hai xuống để đỡ điều khiển nên đã nhìn thấy.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam của Tư Dao, Diêm Tử Ký cảm giác thế giới quan mà anh mới được thiết lập ổn định giờ lại đang gặp nguy hiểm.

“Tử Ký?” Bị Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm vào mắt như vậy, Tư Dao nghi hoặc nắm tay anh: “Lúc ngã bị đau thật sao?”

Diêm Tử Ký tỉnh táo trở lại, khóe miệng thoáng hiện nét cười: “Không có.”

“Có đau thì phải nói cho em biết đấy.” Tư Dao ôm chặt lấy eo của Diêm Tử Ký, cúi xuống nhai nhai trang bị của anh: “Nó cứng quá, chắc để phòng khi ngã.”

“Đây là áo chống đạn.” Diêm Tử Ký bật cười xoa đầu Tư Dao: “Đừng nhai, bẩn lắm.”

Tư Dao nhìn nụ cười của Diêm Tử Ký, bỗng dưng nhảy lên hôn vào khóe miệng của anh: “Tử Ký, chúng ta về nhà đi.”

“Được.” Diên Tử Ký mỉm cười gật đầu đồng ý.

Có một số chuyện, quả thực cần được giải thích.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp