Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 37: Em đến từ Tinh Hà


2 năm

trướctiếp

Diêm Tử Ký giao việc còn lại cho Quách Hác, sau đó cởi bỏ trang bị, cùng Tư Dao về nhà. Sau khi lái chiếc xe việt dã với tốc độ đường đua, thuận lợi thoát khỏi phóng viên theo đuôi, qua hai con đường nữa là trở về nhà.

Tào Nguyên Huy đã bị Diêm Tử Ký đá đi rồi, chỉ có thể chạy đến Tinh Thế đợi. Diêm Tử Ký cởi áo khoác quân phục ra, vào bếp đun nước. Tư Dao muốn lấy kem ăn, nhưng lại bị Diêm Tử Ký trừng mắt ngăn lại.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Diêm Tử Ký ngồi trong phòng khách với Tư Dao, ánh mắt hoài nghi lặng lẽ nhìn vào mắt cô. Tư Dao gặm táo, chuyển ánh mắt vô tội nhìn Diêm Tử Ký, uống nước làm ẩm cổ họng, Diêm Tử Ký do dự mở lời: “Lúc bộ điều khiển được kích nổ, ánh mắt của em đã…”

“Là em cắt đứt mạch điện đấy.” Đôi mắt xanh lam của Tư Dao ngay lập tức được thay thế bằng màu xanh lục, dòng điện nhỏ len lỏi quanh các ngón tay.

Vẻ mặt của Diêm Tử Ký lập tức cứng ngắc, thế giới quan ầm ầm sụp đổ: “Hồ ly tinh?” Tha thứ cho bộ não của Diêm Tử Ký, nhìn thấy sự ảo diệu của Tư Dao, anh chỉ có thể nhớ tới bộ truyện Liêu Trai mà mình đã từng đọc thôi.

“Năng lượng thu được khi cơ thể được chuyển hóa bằng dữ liệu.” Tư Dao ngu ngơ dụi mắt, không hiểu hồ ly tinh nghĩa là gì.

Gương mặt của Diêm Tử Ký lặng đi, Tư Dao thấy anh vẫn chưa hiểu liền tiếp tục giải thích: “Sự đột biến gen do năng lượng gây ra khi đi qua đường hầm từ hành tinh Blue Sonor.”

‘Người ngoài hành tinh?’ Diêm Tử Ký mơ hồ hiểu được những thứ này, nhưng đầu óc lại càng choáng váng, so với người ngoài hành tinh thì anh vẫn thích bệnh nhân tâm thần hơn.

“Liên bang muốn tiêu diệt em, chiến hạm nổ tung, em không thể thoát ra được, khi mở mắt ra thì em đã ở trái đất rồi.” Lời giải thích của Tư Dao rất lộn xộn, Diêm Tử Ký nghe xong đầu óc rất hỗn loạn.

Tư Dao nắm lấy cánh tay của Diêm Tử Ký, nghiêm túc nói về lý thuyết xuyên qua với anh, đây là những gì mà Lão Diêm đã từng phổ cập với cô.

Dựa vào lý trí vẫn còn khá minh mẫn, Diêm Tử Ký miễn cưỡng sửa sang lại lời giải thích Tư Dao: “Vậy là em đến từ hành tinh Blue Sonor, và Liên bang là chính phủ. Em bị Liên bang bao vây truy giết, chiến hạm nổ tung làm em đi đến trái đất.”

“Đúng vậy.” Tư Dao rất vui mừng khi Diêm Tử Ký có thể nghe hiểu.

“Em còn muốn trở về không?” Diêm Tử Ký cảm thấy mình điên mất rồi, lại thực sự tin tưởng lời nói của Tư Dao. Người ngoài hành tinh? Chính phủ Liên bang? Chiến hạm nổ tung? Có phải sắp sửa phát bệnh tâm thần không?

“Blue Sonor cách trái đất hàng vạn năm ánh sáng, không thể quay trở lại nữa đâu.” Tư Dao uốn éo người trong vòng tay của Diêm Tử Ký: “Tử Ký ở đâu em ở đó, em muốn ở bên cạnh Tử Ký.”

Cổ họng của Diêm Tử Ký có chút khô khan: “Chuyện người ngoài hành tinh, đừng nói cho ai biết.” Không phải sợ bại lộ, mà là sợ lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần tiếp.

Thấy dáng vẻ nũng nịu của Tư Dao, ánh mắt của Diêm Tử Ký dịu dàng hơn hẳn: “Chiêu thức đánh Lôi Tình lúc ở doanh trại là do khi ở căn cứ với anh, em lén học trộn hả?” Sau khi xem “Mặt nạ thần tượng bị vỡ” của đài Tranh Ngu, Diêm Tử Ký biết được Tư Dao đã xem qua thì sẽ không bao giờ quên.

“Là anh dạy em đó.” Tư Dao vô cùng hoang mang, chính Diêm Tử Ký đã từng cầm gậy giám sát cô cơ mà.

Diêm Tử Ký không tiếp tục đặt câu hỏi nữa, lúc ở căn cứ Tư Dao đã xem anh huấn luyện rồi học trộm cách thức chiến đấu của anh, vậy cũng có thể tính là anh dạy.

“Anh sắp phải trở về doanh trại hả?” Tư Dao quấn lấy người Diêm Tử Ký làm nũng.

Diêm Tử Ký nhìn đồng hồ, luyến tiếc xoa đầu Tư Dao: “Lát nữa phải đi rồi.”

Tư Dao bĩu môi buồn bã, Diêm Tử Ký mỉm cười bất lực: “Anh phải trở về doanh trại báo cáo nhiệm vụ nữa, đợi hoàn thành xong chuyện này, anh sẽ xin nghỉ phép về nhà.”

“Phải mất bao lâu?” Tư Dao cảm thấy thế giới này quá tăm tối, đúng là muốn hủy diệt cả địa cầu mà.

“Nửa tuần nữa.” Diêm Tử Ký thoáng nhìn qua đôi mắt của Tư Dao, do dự mở lời: “Năng lực của mắt em, không được phép sử dụng bừa bãi đâu.” Nếu như bị phát hiện thì nhất định sẽ bị cắt thành từng mảnh.

“Em biết rồi, em sẽ bị trói ở phòng thí nghiệm để giải phẫu.” Tư Dao vẫn rất cảnh giác đối với với chuyện này.

Diêm Tử Ký đỡ trán thở dài, đến giờ đầu anh vẫn còn đang choáng váng, không ngờ anh lại có thể tin tưởng dễ dàng như vậy. Đúng là muốn gọi điện thoại cho đồn cảnh sát mà, tôi nên làm gì nếu vợ của tôi là người ngoài hành tinh đây?

Chuyện của trung tâm mua sắm Nghiễm Hoa được giải quyết thuận lợi, đoạn video Tư Dao nhảy từ tầng hai xuống hạ gục tên khủng bố bị cắt rồi tung lên trên mạng. Trang web chính thức của cảnh sát đã đưa ra lời cảm ơn, sau đấy còn phát cờ hiệu để tuyên dương.

Nếu như Tư Dao không hạ gục được tên khủng bố thì bộ điều khiển bom sẽ được kích hoạt, toàn bộ trung tâm mua sắm sẽ bị san bằng, hàng trăm con tin sẽ bị chôn vùi ở đó.

Weibo của Tư Dao như muốn nổ tung, ngoại trừ đám người ‘quỳ xuống trước Dao gia uy vũ’, còn lại là hỏi người đàn ông ôm Tư Dao là ai?

Không quan tâm đến việc Phong Thần đang lo lắng giúp giải quyết vụ bê bối, Tư Dao quả quyết đăng hai bức ảnh lên Weibo, điển hình cho tiền trảm hậu tấu không chút run sợ.

Trước cửa sổ phòng bếp ngược sáng, Diêm Tử Ký trên người mặc quân phục tác chiến của lực lượng bộ đội đặc chủng, đang cắm cúi gọt táo. Bởi vì ngược sáng nên không thể nhìn rõ khuôn mặt của Diêm Tử Ký, nhưng có thể cảm nhận được sự dịu dàng ẩn giấu dưới dáng vẻ vững vàng của anh.

Còn có tấm Diêm Tử Ký ngồi xổm trong phòng tắm, xắn tay áo giặt váy cho Tư Dao, hình như cảm nhận được máy ảnh, anh giơ tay che mặt, dù khí chất sắc bén nhưng cũng không che giấu được sự cưng chiều. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tiêu đề bức ảnh của Tư Dao rất ngắn gọn súc tích: “Lão Diêm nhà tôi đẹp trai nhất.”

Tư Dao khuấy nước đục ngầu rồi rút đi, nhưng ở Weibo lại náo loạn cả ngày, Thịt Nạc lại kêu gào đòi giải thích, phóng viên đều liên lạc với Tinh Thế hỏi tin tức. Phong Thần bực bội nhai cả túi kẹo cứng, thực sự rất muốn treo Tư Dao lên đánh.

Vụ tấn công khủng bố ở trung tâm mua sắm làm Tư Dao nổi danh, còn Hắc thần cũng trở nên nổi tiếng.

Sau sự việc này, Hắc Thần đã bị loại khỏi danh sách hacker bị truy nã, còn vị trí đứng đầu danh sách hacker thì tuyệt đối ngồi vững như núi Thái Sơn không thể lay động.

Mỗi lần Hắc Thần xuất hiện đều có thể tạo ra sóng to gió lớn, thần thần bí bí, lúc đến lẫn lúc đi không một dấu vết. Điều đó càng khiến truyền thuyết về “anh ta” được vẽ ra thành vô số phiên bản, có người nói rằng “anh ta” là một con quỷ Internet, cũng có người nói “anh ta” là một vị thần.

Hắc Thần đã trở thành huyền thoại trong giới hacker, vô số hacker đều hướng về Hắc Thần, có người coi “anh ta” như thần tượng, cũng có người muốn bắt được “anh ta”. Nhưng không ai biết rằng, Hắc Thần bí ẩn đó đang cả ngày lăn lộn trong danh sách hot search của làng giải trí.

Sau khi Tư Dao tự tung tin đã có bạn trai, Weibo gần như bị đảo lộn. Phong Trần ôm đầu quay cuồng, bị Tư Dao làm cho tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt.

“Tôi thích anh ấy, tôi muốn kết hôn với anh ấy.” Tư Dao chắp tay sưng mặt lên, cô không hiểu mối liên quan giữa việc kết hôn cùng Lão Diêm với con đường ngôi sao của cô.

Phong Thần uống liên tiếp ba ly trà sữa mới kiềm chế được cảm xúc, mặt thì đơ liệt nhưng ánh mắt thì vô cùng hung tợn trừng mắt nhìn Tư Dao: “Cô có chồng chưa cưới tại sao không nói với tôi?”

“Ngay từ đầu tôi đã không muốn Tư Dao gia nhập làng giải trí rồi.” Tào Nguyên Huy vẻ mặt thờ ơ nói với Phong Thần.

“Ở đây chờ xem náo nhiệt đi.” Phong Thần chỉ tay vào Tào Nguyên Huy, tức giận nói: “Anh là trợ lý của cô ấy, tại sao trước khi cô ấy đăng Weibo anh không kiểm tra!”

Tào Nguyên Huy không để ý đến sự điên tiết của Phong Thần, chậm rãi mở hộp đồ ăn nhẹ giúp Tư Dao. Phong Thần cầm hộp kẹo đập đầu vào bàn, cảm giác như đấm vào bông vậy, thực sự rất sụp đổ.

Phong Thần tức giận không phải vì Tư Dao giấu hôn ước, mà là việc đăng weibo mà không nghĩ tới hậu quả. Tư Dao bình tĩnh đối mặt với tình cảm thật sự khiến Phong Thần rất khâm phục, đã bước vào làng giải trí, chỉ cần liên quan đến tình cảm thôi thì có người nào không phải giấu giấu diếm diếm?

“Rất khó giải quyết hả?” Không đành lòng tiếp tục bắt nạt Phong Thần nữa, Tào Nguyên Huy mở miệng hỏi.

Phong Thần liếc nhìn Tào Nguyên Huy, mở hộp kẹo để bổ sung năng lượng: “Nếu không có cuộc tấn công ở trung tâm thương mại thì sẽ rất khó giải quyết. Chắc tôi phải cảm tạ cái hình tượng ngốc nghếch thường ngày của cô ấy đấy nhỉ?”

Tư Dao rất khó hiểu cái thái độ thay đổi này của Phong Thần: “Vậy anh còn mắng tôi làm gì?” Thứ lỗi cho Tư Dao vì dây thần kinh của cô chủ yếu không sống trong loại phim cung đấu này.

Phong Thần vẻ mặt u ám nhìn Tư Dao: “Làm ơn im lặng trước khi tôi nguôi ngoai được cơn giận muốn xé nát cô.”

“Ai thèm.” Tư Dao đứng dậy kiêu hãnh ngẩng cao đầu rồi rời khỏi phòng.

Phong Thần dứt khoát cắn tan viên kẹo, trợn tròn mắt chỉ tay vào Tư Dao, hỏi Tào Nguyên Huy: “Manh Thú của tôi đâu rồi, không ai quen với tính khí xấu này cả.”

Tào Nguyên Huy khinh thường liếc nhìn Phong Thần rồi xoay người đi theo Tư Dao: “Trừ cậu ra thì ai cũng quen cả.”

Phong Thần: “…” Tào Nguyên Huy, tôi hỏi thăm cả tổ tiên nhà anh!

Tư Dao lúc này cứ như được trải qua đủ loại thăng trầm trong suốt cả bộ phim vậy, Triệu Như Nguyệt cũng không thoải mái gì. Sau khi phát sóng “Dấu chân minh tinh”, việc cô ta lăng mạ Tư Dao, sau đó làm bị thương Nhạc Cảnh Dư khi tới vũng lầy, còn có vụ lật thuyền nữa, tất cả những đoạn quay này đều không được chỉnh sửa.

Nhạc Cảnh Dư là ảnh đế, lượng người hâm mộ đông đảo vô cùng, kết quả thế nào thì quá rõ ràng rồi. Đã thế Triệu Như Nguyệt còn làm bộ làm tịch bán nước mắt, vậy là Nhạc Cảnh Dư thẳng tay đăng lên Weibo dòng cảm ơn công ơn cứu mạng của Tư Dao, còn kèm theo hình ảnh khi anh ta hôn mê.

Thái độ của Nhạc Cảnh Dư rất rõ ràng, đề cao Tư Dao và hạ thấp Triệu Như Nguyệt. Đúng lúc này, một đoạn video được đăng tải lên mạng, là cảnh trong lúc quay hình chương trình “Mặt nạ ngôi sao bị vỡ”, Triệu Như Nguyệt đã mua chuộc người trong nhóm đạo cụ để thay thế đạo cụ và thức ăn của Tư Dao.

Con đường sau này của Triệu Như Nguyệt đã bị cắt đứt hoàn toàn, trên Weibo tràn ngập những lời chửi bới, kêu gào đòi đuổi cô ta ra khỏi làng giải trí. Tất cả tài nguyên bị thu hồi, Triệu Như Nguyệt bị công ty ghẻ lạnh.

Trong căn phòng đóng cửa tối om, Phùng Dự đẩy cửa ra, bước qua đống rác rưởi lộn xộn dưới chân, phát hiện Triệu Như Nguyệt đang cuộn mình trong góc.

Nhìn bóng dáng cô đơn nơi góc tường, Phùng Dự thở dài cởi áo khoác giúp cô ta mặc vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Anh mang cho em súp hải sản mà em thích ăn nhất.”

Cả người Triệu Như Nguyệt co lại, Phùng Dự dựa vào tường nhìn lên trần nhà: “Còn nhớ khi chúng ta mới bước chân vào làng giải trí không? Quán thịt nướng trên đường phố vào những đêm tháng 12, bia lạnh và xiên que phủ đầy tuyết rơi.”

“Chúng ta đều run lên vì lạnh, nhưng em lại nói đùa với anh, ăn như vậy rất phong cách.” Phùng Dự thấp giọng cười: “Khi đó, em thất sự rất đáng yêu.”

“Đã rất lâu rồi em không cùng anh đi ăn thịt nướng, những năm nay anh thường nghĩ, rốt cuộc là em thay đổi, hay là anh thay đổi.” Ánh mắt của Phùng Dự nhìn sang Triệu Như Nguyệt, nhẹ nhàng nói.

“Nói những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa?” Triệu Như Nguyệt ôm mặt cười khẩy một tiếng: “Phùng Dự, em đã rơi xuống bước đường này rồi.”

“Nếu như là em của trước đây, anh sẽ bảo em bắt đầu lại.” Giọng nói của Phùng Dự lại đè mạnh thêm: “Đóng vai phụ xác chết, ăn bánh bao cứng mì lạnh, lúc trước đã từng trải qua như thế rồi mà, tại sao bây giờ không làm lại được.”

“Hiện giờ em còn chút tiền nào để bắt đầu lại nữa đâu?” Triệu Như Nguyệt lắc đầu tuyệt vọng.

“Nếu như anh ở phía sau em thì sao?” Phùng Dự ôm lấy vai của Triệu Như Nguyệt, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta: “Cho dù em đi tới đâu, anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Dù làng giải trí có tăm tối và gập ghềnh thế nào, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”

Triệu Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phùng Dự, đôi môi run rẩy nói: “Tại sao lại giúp em?”

“Bia lạnh và thịt xiên, em có còn nhớ em đã nói với anh những gì vào đêm tuyết rơi đó không?”

Triệu Như Nguyệt nhìn Phùng Dự một hồi lâu, trầm mặc cúi đầu. Ánh mắt của Phùng Dự không giấu được vẻ thất vọng: “Anh biết đêm đó em uống say, không hề…”

“Em nhớ.” Triệu Như Nguyệt thấp giọng ngắt lời Phùng Dự: “Bốn năm sau, nếu như cả hai đều độc thân thì sẽ kết hôn.”

“Bốn năm đã trôi qua rồi.”

“Em biết.”

“Chúng ta đều độc thân.”

“… Em biết.”

Hẹn ước tình yêu bốn năm, là một sự tình cờ hay là cả hai cố tình chờ đợi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp