Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 47: Có ý định giết người


2 năm

trướctiếp

Tào Nguyên Huy và Tư Dao đến bệnh viện kiểm tra, đạo diễn của đoàn làm phim cũng nghe tin mà đến, lúc kiểm tra xong các hạng mục thì đã là rạng sáng, sau khi xác nhận hai người đều không sao, đạo diễn mới hoàn toàn thở phào.

Cảnh sát đến bệnh viện tìm hiểu tình hình, Tào Nguyên Huy biết rõ trình tự nên kể lại chi tiết vụ tai nạn giao thông, Tư Dao sờ băng vải quấn ở tay, trong đầu hồi tưởng đến chiếc xe bỏ trốn kia.

Sau khi hiểu rõ tình huống, cảnh sát nói lời cảm ơn với Tào Nguyên Huy: “Cảm ơn anh đã phối hợp.”

“Thật sự là ngoài ý muốn à?” Tư Dao nghiêng đầu cảm thấy nghi hoặc, cảnh sát chuẩn bị rời đi bỗng dừng chân lại, đi đến bên cạnh Tư Dao nghi vấn hỏi: “Cô có phát hiện gì sao?”

“Lúc xe lao tới tôi có nhìn thấy anh ta.” Tư Dao nhắc đến điểm đáng ngờ: “Ánh mắt của anh ta rất tỉnh táo, lúc lao tới cũng không có vẻ kích động nào, anh ta có dự tính từ trước rồi.”

Cảnh sát vô cùng kinh ngạc, Tào Nguyên Huy bất ngờ đứng lên, vẻ mặt căng thẳng, Tư Dao nhìn cảnh sát nghiêm túc nói: “Tôi đoán đây không phải là ngoài ý muốn đâu, mà là có ý định giết người.”

“Cảm ơn cô đã cung cấp tin tức, cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng.” Cảnh sát nghiêm túc hứa hẹn.

Sau khi cảnh sát rời khỏi bệnh viện, Tào Nguyên Huy đang định mở lại thì Tư Dao đã đứng lên duỗi người: “Chuyện này đừng nói với Tử Ký.” Tào Nguyên Huy nhíu mày không vui, Tư Dao tiếp tục nói: “Dù anh ấy có lo lắng thì cũng đâu thể trở về được.”

“Tranh thủ thời gian về khách sạn đi.” Đổng Lão lên tiếng dặn dò: “Trước khi cảnh sát phá được án, trừ đoàn phim và khách sạn ra thì không được đi đâu hết.” Hiển nhiên là Đổng Lão lo lắng vụ có ý định giết người mà Tư Dao nói.

Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, trợ lý đạo diễn lên tiếng xoa dịu: “Tất cả đừng sợ, chắc là anti fan não tàn thôi, cảnh sát sẽ phá được án nhanh thôi mà.”

Đổng Lão dẫn theo trợ lý chạy về đoàn phim, Triệu Ngữ Dĩnh chở Tư Dao và Tào Nguyên Huy về khách sạn. Trải qua chuyện này, Đổng Lão đặc biệt cho Tư Dao nghỉ phép, để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Đoàn phim “Mặc Ngân Kiếm Ca” vừa rời khỏi bệnh viện, một người đàn ông mặc áo khoác đen ngay lập tức xuất hiện, tìm tới bác sĩ vừa mới kiểm tra cho Tư Dao.

Bác sĩ run rẩy đưa hộp nhôm đóng kín cho người đàn ông, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng và sợ hãi: “Đây là mẫu máu của cô ta.”

Người đàn ông nhận lấy hộp nhôm, mở ra nhìn thử, trên mặt hiện vẻ hài lòng rồi cất đi, lấy tấm chi phiếu ra nhét vào túi bác sĩ: “Ông làm rất tốt, đây là thù lao trước đó đã hứa với ông.”

“Vậy, vậy vợ của tôi.” Bác sĩ sờ tấm chi phiếu run rẩy nói.

“Yên tâm, tối nay vợ của ông có thể về nhà.” Người đàn ông đi tới trước cửa thì chợt dừng lại, hơi nghiêng mặt nói lời uy hiếp: “Nhưng chuyện này tốt nhất là ông giữ mồm giữ miệng, nếu không thì ông biết hậu quả rồi đấy.”

“Tôi hiểu, tôi sẽ không nói với ai hết.” Nghe thấy uy hiếp, bác sĩ vội vàng cam đoan.

Trở lại khách sạn của đoàn phim, Triệu Ngữ Dĩnh chân thành cảm ơn với Tào Nguyên Huy: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“Nên làm thôi mà.” Tào Nguyên Huy gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, không vì Triệu Ngữ Dĩnh nói cảm ơn mà tự kiêu. Anh ta từng là quân nhân nên hành động cứu Triệu Ngữ Dĩnh vừa rồi hoàn toàn là phản xạ quen thuộc thôi.

Triệu Ngữ Dĩnh đi cùng trợ lý về phòng, Tào Nguyên Huy dẫn Tư Dao lên tầng, đến tầng cô ở, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Lâm Kỳ đang chờ ở đó.

“Tư Dao.” Giây phút Lâm Kỳ nhìn thấy Tư Dao bèn lập tức chạy tới, căng thẳng nhìn cái tay đang quấn băng vải của Tư Dao: “Vết thương thế nào, rất nghiêm trọng à?”

“Chỉ trầy da một chút thôi, không đáng ngại.” Tư Dao nhẹ nhàng vung tay, cô cũng đã quen với việc bị đập bị đụng rồi, thật sự không hiểu vì sao phải làm nhiều kiểm tra như vậy, đã thế còn phải lấy máu.

“Thật sự phải cảm ơn cô, nếu như không có cô cứu tôi thì e rằng bây giờ tôi đã chết rồi.” Lâm Kỳ khom lưng nói cảm ơn.

Tư Dao ngửa mặt nhìn sang Tào Nguyên Huy, gương mặt lạnh tanh nhún nhún vai: “Hai chúng ta đều thành anh hùng rồi.”

“Tư Dao cần phải nghỉ ngơi, lời cảm ơn để mai rồi nói.” Tào Nguyên Huy kết thúc lời của Lâm Kỳ rồi dẫn Tư Dao đến trước cửa phòng, mở cửa đẩy cô vào trong: “Anh ở ngay phòng bên cạnh, có việc gì cứ gọi anh.”

Tư Dao bị Tào Nguyên Huy cưỡng chế nhốt vào phòng, vui vẻ tìm tới tủ lạnh, bưng lấy đồ ăn vặt nhảy nhót đi vào phòng ngủ, cởi sạch áo khoác ra rồi lăn lộn trên giường.

Vừa xé mở gói mận khô còn chưa kịp cho vào miệng thì điện thoại ở bên cạnh đã đổ chuông, Tư Dao liếc nhìn hiển thị trên màn hình, nhanh chóng nhét đống đồ ăn vặt vào trong chăn, lau sạch miệng rồi ấn nghe điện thoại của “Tử Ký”.

“Tai nạn giao thông bị thương ở chỗ nào.” Diêm Tử Ký trực tiếp hỏi, trong lời nói tràn đầy vẻ sốt ruột. Tư Dao có trực giác là do Tào Nguyên Huy mật báo, Diêm Tử Ký lại giải thích: “Trong tin tức nói em bị xe đụng.”

“Em tránh được mà.” Biết Tào Nguyên Huy không mật báo, Tư Dao lập tức thả lỏng: “Chỉ trầy da một chút thôi, hai ngày nữa là khỏi rồi.”

Xác nhận Tư Dao thật sự không sao, Diêm Tử Ký lập tức sầm mặt xuống, bắt đầu răn dạy: “Quay phim xong không trở về khách sạn nghỉ ngơi mà còn ra ngoài chạy lung tung làm gì, qua đường không nhìn xe hả?”

Tư Dao cảm thất rất tủi thân, cái xe đó là cố ý đâm tới, cô có thể né tránh chắc? Huống hồ cô phải ăn cơm mà: “Em đói, nên em cùng Lâm Kỳ đi ăn cá nướng.”

Nghe thấy giọng nói tủi thân của Tư Dao, Diêm Tử Ký cũng rất khó chịu, có trời mới biết anh vừa kết thúc huấn luyện thì nhìn thấy tin tức Tư Dao bị tai nạn giao thông ở trong máy tính, bị dọa sợ đến nỗi xém chút nữa là hồn lìa khỏi xác.

Mệt mỏi đỡ trán thở dài, Diêm Tử Ký dịu giọng lại: “A Dao, anh thực sự bị em dọa sợ rồi đấy.”

Tư Dao bĩu môi, len lén nhét viên kẹo vào trong miệng, sợ Diêm Tử Ký nghe thấy nên còn chẳng dám nhai: “Em có thể bảo vệ bản thân mà.”

Bị sự lờ đi của Tư Dao làm cho tức giận, Diêm Tử Ký tức giận nói: “Cho dù là cơ thể ngoài hành tinh đi chăng nữa, bị xe cán thành thịt nhão còn có thể ghép lại không?”

Tư Dao bị chặn họng: “Ờm... Vậy thì không thể.” Dù sao thì bây giờ cũng không thể.

Không thể lấy sự nạt nộ áp chế Tư Dao được, Diêm Tử Ký chỉ có thể thay đổi chiến lược: “A Dao, nếu như em xảy ra chuyện gì, anh sẽ dần dần quên em, sau đó bị những người phụ nữ khác cướp đi.”

Tư Dao lập tức trợn tròn hai mắt, dòng điện màu xanh lục sẫm lẹt xẹt bùng lên, vật dụng kim loại trong phòng đều bắt đầu run rẩy: “Không cho phép!” Tư Dao phẫn nộ gào thét.

Nghĩ đến Liễu Tuyết Nhân, nghĩ đến Lôi Tình, Tư Dao xúc động đến nỗi không thể kiểm soát dòng điện, cả khách sạn ngay lập tức bị cúp điện: “Ai dám cướp anh đi, em sẽ giết chết người đó.”

“Vậy thì ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho bản thân, không được tùy tiện lấy tính mạng ra làm trò đùa đâu.” Tư Dao có năng lực đặc thù, Diêm Tử Ký sợ cô dựa vào đó mà càn quấy, mắt cao hơn đầu không chịu phục ai hết. Nếu như một ngày nào đó thân phận bị bại lộ, thế giới có lớn hơn nữa thì cô có thể chạy được đi đâu?

“Em biết rồi.” Tư Dao tủi thân phồng miệng lên muốn khóc: “Em sẽ ngoan ngoãn mà.”

Nghe thấy giọng nghẹn ngào của Tư Dao, Diêm Tử Ký đau lòng muốn ôm lấy cô: “Đừng khóc, anh thích em nhất, những người phụ nữ khác dù tốt anh cũng không cần.”

“Thật sao?” Giọng nức nở Tư Dao tựa như lông vũ cào lên trái tim Diêm Tử Ký.

“Ừm.” Diêm Tử Ký dịu dàng an ủi Tư Dao: “Đời này anh chỉ trải qua cùng em thôi.”

Tư Dao nín khóc mỉm cười, lau mắt nũng nịu nói: “Anh đừng dọa em, em nhát gan.”

Diêm Tử Ký bị chọc cho cười ra tiếng, nghĩ đến Tư Dao vì tức giận mà đánh Lôi Tình, đe dọa Liễu Tuyết Nhân, leo núi vượt sông bắt rắn, nếu như cô nhát gan thì còn ai dám nói mình can đảm. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Tư Dao sụt sịt mũi đi chân trần xuống đất đi mở cửa, Tào Nguyên Huy nhìn vào phòng Tư Dao hỏi: “Em đang cãi nhau với ai thế?”

Tư Dao giơ điện thoại di động cho Tào Nguyên Huy nhìn: “Tử Ký mắng em.”

Tào Nguyên Huy nhìn thấy điện thoại đang kết nối thì không dám tiếp, lùi về phía sau hai bước rồi nói sang chuyện khác: “Khách sạn đột nhiên mất điện, em cẩn thận kẻo ngã đấy.”

Tào Nguyên Huy vừa dứt lời liền quả quyết quay người trở về phòng, Tư Dao chẹp miệng đóng cửa về phòng ngủ, đứng ở trước cửa sổ nhìn vào màn đêm: “Tử Ký, chờ sau khi quay xong bộ phim này, em sẽ tới căn cứ tìm anh.”

“Được.” Diêm Tử Ký mỉm cười đồng ý: “Anh chờ em.”

Khách sạn mất điện là bởi vì đường dây bị phá hỏng, còn nguyên nhân lại không điều tra được, khách sạn sửa chữa ngay trong đêm, bận rộn cả đêm thay mới tất cả đường dây, cuối cùng mới khôi phục cung cấp điện vào ngày hôm sau.

Tư Dao được Đổng Lão cho nghỉ, ở lì trong phòng chơi máy tính, Lâm Kỳ vì cảm ơn ơn cứu mạng của Tư Dao nên bèn mua hết các suất ăn sáng đặc sắc ở xung quanh khách sạn, đóng gói thành hộp lớn đưa đến cho Tư Dao.

Tư Dao cắn bánh ngọt lướt Weibo, vụ tai nạn giao thông tối hôm qua bị fan muốn quay Triệu Ngữ Dĩnh quay lại, video vừa được tung lên mạng đã gây nên sóng to gió lớn, đa số đều lo lắng cho vết thương của Triệu Ngữ Dĩnh.

Tuy rằng Tư Dao thành vật làm nền nhưng các Thịt Nạc ở trên Weibo đều lo lắng hỏi tình trạng vết thương của cô, Tư Dao mở băng vải ra chụp một tấm ảnh rồi đăng lên Weibo, nội dung bài viết đáp là vết thương nhẹ, bảo fans hâm mộ đừng lo lắng.

Bàn tay của Tư Dao bị trầy cả một mảng lớn, tuy rằng không đáng ngại nhưng da thịt mềm mại lại đỏ bừng, trông thấy mà giật mình. Các Thịt Nạc lại càng đau lòng hơn, nhắn lại muốn phù phù cho Tư Dao.

Tư Dao vừa cắn bánh gạo nếp vừa đang suy tư ‘phù phù’ là ý gì, Weibo của cô bỗng được Triệu Ngữ Dĩnh chia sẻ, đồng thời viết ‘Rất cảm ơn ơn cứu mạng của trợ lý của Tư Dao’.

Ngay sau đó Lâm Kỳ cũng chia sẻ: ‘Nếu như không có Tư Dao, bây giờ tôi đã chết rồi, cảm ơn.’

Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh, Mạc Thanh Thần đều lần lượt nhắn lại.

Lê Tinh: ‘Tư Dao bị thương rồi, đau lắm đúng không.’

Nhạc Cảnh Dư tức đến nổ phổi: ‘Dùng cơ thể so độ cứng với xe, em bị não tàn đấy à? Cái đồ ngốc này!’

Mạc Thanh Thần lo lắng: ‘Tư Dao thật sự là không biết chăm sóc bản thân.’

Phong Thần luôn muốn cà khịa Tào Nguyên Huy: ‘Trừ sạch tiền thưởng cuối năm của Tào Nguyên Huy, làm trợ lý mà không chăm sóc tốt cho cô.’

Một bài đăng Weibo của Tư Dao gom được một đống sao lớn, ngay lập tức weibo của Tư Dao nháo nhào cả lên, bình luận chồng chất, có bình luận còn bị đẩy lên hot search: ‘Nếu như giới giải trí có thêm giải nhân duyên, Dao gia chắc chắn là người nhận giải.’

Đóng lại Weibo ầm ĩ, Tư Dao nhớ lại vụ tai nạn giao thông kỳ lạ tối hôm qua, cũng bắt đầu dùng số liệu của Hắc Thần để kết nối với camera ở trên đường, truy lùng hướng đi của chiếc xe ô tô đó.

Đường đi của ô tô dường như đã được tính toán từ trước, sau khi rời khỏi đường lớn bèn nhanh chóng lái về phía con đường không có camera, biến mất trong đêm tối.

Tư Dao kết nối số liệu với vệ tinh trong nước, truy bắt chiếc xe này trên toàn quốc nhưng vẫn không tìm được. Tư Dao ngẫm nghĩ rồi thay đổi phương pháp điều tra, thông qua biển số của chiếc xe kia mà hack mạng số liệu để xâm nhập vào trong chiếc xe kia.

Hành động của Hắc Thần đã khiến cho hacker cao cấp ở trên mạng chú ý, bắt đầu thử tới gần muốn tóm gọn, nhưng đều bị Hắc Thần thô bạo đá văng đi, nếu thực sự khó chơi quá thì thẳng tay hủy diệt luôn.

Tư Dao lần theo dấu vết của chiếc xe kia, phát hiện sau khi chiếc xe kia rời khỏi khu vực có camera thì lái vào rừng rậm vắng vẻ, cuối cùng đậu ở chỗ đó.

Tư Dao cũng tra được tin tức của chiếc xe kia, là một chiếc xe dân dụng bình thường, thời gian bán ra được khoảng hai năm. Tư Dao mơ hồ đoán được, chắc hẳn là chiếc xe này bị trộm rồi, giống như cô và Lão Diêm từng trộm tàu chiến của Liên bang vậy.

Nếu là trước kia thì còn có chút do dự, nhưng bây giờ Tư Dao có thể khẳng định, vụ tai nạn giao thông tối hôm qua tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, là có người cố ý muốn tông cô.

Sau khi đá văng những hacker mon men tới gần, Tư Dao rời khỏi internet, gấp máy tính lại rồi nằm ở trên giường: ‘Vậy thì, rốt cuộc là ai muốn giết cô?’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp