Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 48: Triệu Ngữ Dĩnh nhắc nhở


2 năm

trướctiếp

Chiếc xe gây tai nạn bị cảnh sát tìm được, sau khi điều tra thì biết được chủ của chiếc xe này là một người dân bình thường, đã bị trộm từ đêm trước khi xảy ra chuyện. Tình tiết vụ án lại đi vào ngõ cụt, nhưng đã chứng minh chuyện này chắc chắn không phải gây chuyện bỏ trốn bình thường.

Trải qua vụ tai nạn giao thông đêm đó, Đổng Lão bèn bắt buộc Tư Dao ngoài đoàn phim và khách sạn ra thì không được đi đâu hết. Tào Nguyên Huy cũng bị Diêm Tử Ký dặn dò, không được để Tư Dao đi lung tung, Tư Dao hoàn toàn bị cấm túc.

Yên ổn quay phim hai tháng, vụ tai nạn giao thông đêm đó dần dần bị fans hâm mộ cho vào quên lãng, nhưng Tư Dao lại càng thêm nghi ngờ, cô luôn cảm thấy chuyện vẫn chưa kết thúc.

Lúc ở trong đoàn phim “Mặc Ngân Kiếm Ca”, Tư Dao cầm đồ uống nóng lướt Weibo, ảnh trong phim “Mặc Ngân Kiếm Ca” được tung ra, Tư Dao vào vai Liên Y đã dẫn đến bàn tán sôi nổi, có người quỳ liếm ảnh khí phách của Tư Dao, cũng có người chê bai chửi rủa. Còn có cả nội dung bôi đen nữa, ảnh của Tư Dao khí phách quyến rũ, trái ngược với hình tượng trước đó, antifan bèn chửi toàn dựa vào photoshop, Tư Dao có vẻ ngoài mềm mại đáng yêu lại đóng ma nữ Liên Y, tựa như búp bê sữa lén mặc quần áo của chị đại chín chắn vậy.

Người đóng vai Liên Y lúc ban đầu là Tát Linh lên Weibo phỉ nhổ nói bóng nói gió, ngầm nhắc đến việc cướp vai, ám chỉ Tư Dao dùng quy tắc ngầm để leo lên.

Dưới Weibo của Tư Dao, Thịt Nạc và antifan chửi nhau tanh bành, Tư Dao xoa xoa nắm đấm kìm nén lửa giận, nếu như không phải Diêm Tử Ký dặn dò phải tém tém lại thì cô đã xé nát Tát Linh từ lâu rồi.

Tuy rằng không có cách nào hành hạ Tát Linh nhưng Tư Dao là kiểu người nóng nảy, sao có thể chịu bắt nạt, vì trả thù bèn lẻn vào tài khoản của Tát Linh, chuyển hết tiền của cô ta mang đi quyên góp cho quỹ người nghèo.

Tư Dao đang lướt Weibo thì Tào Nguyên Huy cầm áo khoác tới: “Thời tiết này lạnh lắm, mau khoác áo vào đừng để bị cảm.”

“Sắp đến cảnh quay của em rồi, nếu làm kiểu tóc bị rối thì còn phải chỉnh lại nữa.” Tư Dao từ chối áo khoác do Tào Nguyên Huy đưa tới, lần đó làm tóc rối rồi phải chải lại, kéo da đầu cô đau dã man.

“Sư phụ.” Triệu Kinh Vũ đeo ba lô quái thú, nhảy nhót chạy về phía Tào Nguyên Huy.

Vẻ mặt của Tào Nguyên Huy lập tức trở nên hoảng hốt, lúc trước ở khách sạn anh ta từng giúp Triệu Kinh Vũ, sau khi Triệu Kinh Vũ bình phục đến đoàn phim quay phim thì gặp anh ta, bèn quấn lấy anh ta muốn làm đồ đệ của anh ta.

Tào Nguyên Huy không rảnh để ý, nhưng sau khi Triệu Kinh Vũ đóng máy vẫn còn ăn vạ ở đoàn phim, đuổi theo bám chặt lấy Tào Nguyên Huy, Tào Nguyên Huy bị ép đến nỗi thần kinh sắp suy nhược đến nơi rồi.

Triệu Kinh Vũ bắt được Tào Nguyên Huy: “Sư phụ ơi, bao giờ sư phụ mới dạy võ công cho con đây.”

“Anh không phải sư phụ của nhóc đâu.” Tào Nguyên Huy đanh mặt lại, vừa kéo cánh tay đang bị níu lấy vừa lùi về sau muốn né tránh.

Mặc kệ cái cảnh gà con bắt diều hâu hài hước trước mắt, Tư Dao đứng dậy chuẩn bị tiếp tục quay phim, Lâm Kỳ chậm rãi đi ngang qua, dùng giọng mũi lẩm bẩm: “Haiz nghiệt duyên…”

Cảnh Tư Dao sắp sửa quay này là cảnh quan trọng của “Mặc Ngân Kiếm Ca”, ma nữ Liên Y cướp hôn. Trong cảnh này con gái duy nhất của minh chủ giang hồ Hồ Dĩnh Nhi tổ chức hội đấu võ chọn rể, Liên Y cải trang thành nam nhi đoạt quán quân.

Hồ Dĩnh Nhi thầm mang lòng mến mộ, cuối cùng khi biết được thân phận của Liên Y bèn thẹn quá hóa giận thề phải giết Liên Y, nhưng lại bị Liên Y làm bị thương nặng, sau đó được nam chính Trọng Hạo cứu.

Cảnh này là ngòi nổ của toàn bộ bộ phim, Hồ Dĩnh Nhi dây dưa với Trọng Hạo, Trọng Hạo lại mâu thuẫn với Mộ Dung Doãn, dẫn đến sau đó Liên Y mất đi người yêu.

Tư Dao cảm thấy Hồ Dĩnh Nhi rất ngu, biết rõ Trọng Hạo thích Mộ Dung Doãn mà vẫn dây dưa đến cùng, cuối cùng chết thê thảm, ngược lại Trọng Hạo còn ngồi vào vị trí minh chủ võ lâm.

Tư Dao khoác lên tạo hình giả trai, trang phục gấm màu xanh đậm, tóc đen búi lên, trong tay cầm quạt nạm ngọc, đẹp như quan ngọc phong lưu tiêu sái. Tư Dao vừa ra khỏi phòng trang điểm đã khiến mấy cô gái nhỏ trong đoàn phim che mặt mê mẩn.

Tuy rằng Tư Dao là người ngoài hành tinh, không hiểu thẩm mỹ của Trái Đất nhưng cũng cảm thấy dáng vẻ này rất đẹp mắt. Đầu tiên để cho Tào Nguyên Huy chụp giúp tấm ảnh, sau đó Tư Dao bèn đắc ý chạy đến chỗ quay phim.

Lăng Kỳ đã chuẩn bị kỹ càng để đối diễn với Tư Dao ròi, trong khoảng thời gian này ngoài quay phim ra thì Lăng Kỳ rất ít khi nói chuyện với Tư Dao, có thể thấy Lăng Kỳ không muốn dính dáng đến cô, Tư Dao cũng không chủ động đáp lời nữa.

Diễn viên đều chuẩn bị vào chỗ, đạo diễn hô bắt đầu. Lăng Kỳ đóng vai Hồ Dĩnh Nhi, bắt đầu tranh chấp dây dưa với phần tử cặn bã của giang hồ, bị đối phương trêu chọc đến nỗi mặt mày đỏ bừng.

Lăng Kỳ lặn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, diễn xuất cũng không tệ, mặc dù vẫn cần rèn luyện thêm nhưng sự kính nghiệp của cô ấy rất được lòng đạo diễn, có kịch bản cũng sẵn lòng đánh tiếng với cô ấy, để cô ấy tới thử vai.

Hồ Dĩnh Nhị bị cặn bã giang hồ đánh bại, lúc sắp sửa phải rơi xuống võ đài, Liên Y giả trai lập tức đứng ra vững vàng ôm lấy Hồ Dĩnh Nhi, bay về phía võ đài.

Hồ Dĩnh Nhi ngơ ngác nhìn góc nghiêng tuấn tú của Liên Y, cảm xúc phẫn nộ dần dần được làm dịu đi. Liên Y ưu nhã đáp xuống võ đài, đỡ Hồ Dĩnh Nhi đến bên cạnh, nụ cười phóng khoáng ngông nghênh: “Cô nương vẫn ổn chứ?”

Hồ Dĩnh Nhi hoàn hồn bèn lập tức lui về sau, gương mặt ửng đỏ: “Đa tạ công tử cứu giúp.”

Liên Y vung vạt áo lên, phất mở quạt giấy rồi nhìn về phía tên cặn bã giang hồ kia, khóe miệng chứa ý cười ngả ngớn, đáy mắt lại ẩn giấu sắc u ám nguy hiểm: “Cô nương đừng sợ, bây giờ ta sẽ thay cô nương giết chết tên khốn này.”

Cảnh này Đổng Lão vẫn không hô cắt, Tư Dao và Lăng Kỳ vẫn đang diễn, Tào Nguyên Huy ở bên cạnh nhìn mà hoài nghi, anh ta luôn cảm thấy dáng vẻ này của Tư Dao rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm anh ta nổi da gà.

Tào Nguyên Huy nhíu mày cố gắng nghĩ lại, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì đó, cả khuôn mặt lập tức đen thùi lùi. Anh ta đã nói rất quen mà, cái vẻ mặt này của Tư Dao đích thị là bản sao của trung đội trưởng đội ba Quách Hác của Báo Đốm.

Nghĩ đến trung đội trưởng đội ba Quách Hác, Tào Nguyên Huy liền muốn phang cục gạch vào mặt anh ta, bỉ ổi gian trá không biết xấu hổ, da mặt dày đến nỗi đâm không thủng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhìn Tư Dao nhíu mày mỉm cười, quả đúng là y sì đúc với Quách Hác, Tào Nguyên Huy bóp nát cốc trà sữa bằng giấy, gương mặt thâm trầm giống như quái thú muốn hủy diệt Trái Đất.

Bản thân khốn kiếp mà còn không làm gương tốt, còn dám dạy hư Tư Dao, Tào Nguyên Huy vô cùng muốn hủy diệt Quách Hác.

Quách Hác ở căn cứ Báo Đốm hắt xì liên tục, Hàn Kính thấy vậy thì cười nhạo nói: “Đội trưởng Quách làm bằng sắt của chúng ta bị cảm rồi à?”

Quách Hác nhếch miệng nở nụ cười như hồ ly: “Nói không chừng là ai đang nhớ tôi cũng nên.”

“Sư phụ!” Triệu Kinh Vũ túm áo Tào Nguyên Huy kêu lên.

Tào Nguyên Huy hoàn hồn nhìn sang, Triệu Kinh Vũ cầm 100 tệ chỉ vào Triệu Ngữ Dĩnh nói: “Chị của con nhờ thầy đi mua giùm chị ấy ly cà phê, trợ lý có việc về khách sạn rồi.”

Tào Nguyên Huy nhìn về phía Triệu Ngữ Dĩnh, Triệu Ngữ Dĩnh dựa vào thành ghế mỉm cười với anh ta, mở miệng dùng khẩu hình nói lời cảm ơn. Tào Nguyên Huy thản nhiên nhận lấy tiền, liếc nhìn Tư Dao còn đang quay phim, bèn quay người đi ra khỏi.

Tào Nguyên Huy vừa rời khỏi đoàn phim, Tư Dao lập tức được hô ngừng, Đổng Lão nhìn hình ảnh quay được, khẽ gật đầu tỏ vẻ thông qua.

Tư Dao vặn eo bẻ cổ nhảy xuống võ đài, ánh mắt đảo khắp xung quanh tìm Tào Nguyên Huy, Triệu Ngữ Dĩnh bước tới giải thích: “Tôi nhờ anh ấy đi mua cà phê giúp tôi rồi.”

Biết Tào Nguyên Huy đã rời khỏi đoàn phim, Tư Dao lấy điện thoại di động ra chuẩn bị tiếp tục lướt Weibo, Triệu Ngữ Dĩnh liếc nhìn hình nền điện thoại, giống như đang thoải mái nói chuyện với Tư Dao: “Diễn xuất của cô rất tốt.”

“Cảm ơn.” Tư Dao vừa lướt điện thoại vừa đáp lại.

“Nhưng chỉ là diễn xuất thôi.” Nụ cười của Triệu Ngữ Dĩnh dần tắt, nhìn chằm chằm vào mặt Tư Dao rồi nói: “Cô chỉ là đang diễn kịch bản, mà không có tình cảm trong câu chuyện đó.”

Tư Dao ngừng lướt, nghi hoặc nhìn sang Triệu Ngữ Dĩnh, Triệu Ngữ Dĩnh đưa kịch bản trong tay cho Tư Dao: “Diễn viên tốt thực sự không phải là liều mạng diễn, mà chính người đó phải là nhân vật bên trong kịch bản.”

Tư Dao mê mang suy nghĩ, quả thật cô chỉ đang mô phỏng số liệu cảm xúc thôi, chẳng lẽ như vậy không đúng sao? “Vậy tôi nên làm thế nào?”

“Phải nói diễn xuất của cô rất tốt, có lẽ tôi còn không bằng cô.” Triệu Ngữ Dĩnh mỉm cười: “Nhưng muốn tạo nên nhật vật tốt thì cô phải đưa tình cảm của mình vào trong nhân vật.”

Triệu Ngữ Dĩnh nói xong bèn đứng dậy rời đi, vẻ mặt Tư Dao đầy mông lung, tình cảm của cô? Tình cảm của cô là như thế nào?

“Tư Dao!” Tư Dao còn đang suy nghĩ về lời của Triệu Ngữ Dĩnh thì đột nhiên nghe thấy có người gọi cô, Tư Dao quay người nhìn theo tiếng gọi bèn thấy Diêm Kiều Quân đang vẫy tay với cô.

Cả đoàn phim thấy vậy liền quay sang nhìn, Diêm Kiều Quân vui vẻ chạy đến trước mặt Tư Dao, đưa bánh kem cho cô: “Bất ngờ không?”

Tư Dao mở bánh kem ra, mắt còn không hề liếc nhìn Diêm Kiều Quân: “Sao cậu lại tới đây?”

“Em đến thăm đoàn phim đó, thay cho anh trai Diêm Vương nhà em.” Câu nói cuối cùng Diêm Kiều Quân còn cố ý hạ giọng, ranh mãnh nháy mắt chế nhạo với Tư Dao.

“Đạo diễn Kiều ghé thăm đoàn phim này của tôi, đúng thật là rồng đến nhà tôm mà.” Đổng Lão đi tới cảm thán nói.

“Đổng Lão khách khí rồi, ở trước mặt các ông tôi nào dám xưng đạo diễn Kiều chứ.” Đối mặt với Đổng Lão, Diêm Kiều Quân cất đi vẻ cười đùa cợt nhả, cũng coi như là nghiêm chỉnh hơn một chút.

Đổng Lão không ngờ Diêm Kiều Quân lại đến, ông ấy biết thân phận của Kiều Quân, biết anh ta họ Diêm, vậy là Đổng Lão càng thêm dám chắc, Tư Dao là người trong nhà họ Diêm.

“Tư Dao, quay phim đến bây giờ chưa ăn cơm phải không, em mời chị đi ăn lẩu nhé?” Diêm Kiều Quân xoay người ghé vào bên bả vai Tư Dao, nịnh nọt lấy lòng.

Tư Dạo lạnh lùng đẩy Diêm Kiều Quân ra, giữ lấy khoảng cách: “Nguyên Huy đã đồng ý mua vịt nướng cho tôi rồi.”

“Tư Dao độc ác, hôm trước gọi điện thoại cho bố, ông ấy còn bảo em chăm sóc tốt cho chị nữa đấy.” Diêm Kiều Quân nói rất nhỏ nhưng Đổng Lão lại nghe thấy rất rõ ràng, hoặc nói đúng hơn là Diêm Kiều Quân cố ý để ông ấy nghe được.

Tư Dao liếc thấy Tào Nguyên Huy đã trở về, lập tức vẫy tay ra hiệu: “Nguyên Huy, ném cậu ta ra ngoài đi.”

“Tào Nguyên Huy, anh dám!” Nhìn thấy Tào Nguyên Huy, Diêm Kiều Quân lập tức đứng thẳng người, tức giận uy hiếp: “Tôi là đạo diễn!”

Tào Nguyên Huy nhìn Diêm Kiều Quân một cái, mặt không đổi sắc mà xách cổ áo anh ta lên, chuẩn bị túm ra khỏi đoàn phim. Khí phách của Diêm Kiều Quân lập tức tiêu tan, gào khóc cầu xin tha thứ: “Không nể mặt người thì cũng phải nể mặt bánh kem chứ.”

Tư Dao nếm một miếng bánh kem, rất hài lòng mà nheo mắt lại: “Đạo diễn không cho tôi chạy lung tung.”

“Có em ở đây thì có chuyện gì được.” Diêm Kiều Quân vùng người ra rồi chạy đến bên cạnh Tư Dao, cười hì hì nhìn Đổng Lão: “Đổng Lão, buổi tối tôi mời ông ăn cơm nhé?”

“Không cần đâu.” Đổng Lão nghiêm mặt quay người rời đi: “Tôi lớn tuổi rồi, ăn lẩu sẽ bị nóng trong.”

Diêm Kiều Quân nháy mắt ra hiệu đụng vào bả vai Tư Dao, Tư Dao rất rối rắm, cô rất muốn ăn lẩu nhưng Diêm Tử Ký đã dọa cô không cho phép cô ra ngoài, sắp không chịu nổi dụ dỗ nữa rồi, phải làm sao đây?

“Cứ quyết định như vậy đi nha.” Diêm Kiều Quân thấy Tư Dao không nói lời nào liền đập bàn quyết định: “Hai chúng ta đi ăn lẩu thôi.”

Đây là Diêm Kiều Quân cứ mời cô đấy nhé, cho dù Diêm Tử Ký có nổi giận thì cũng phải phát giận lên người anh ta, không liên quan gì đến cô hết. Sau khi tự nhủ xong, Tư Dao mỉm cười hài lòng: “Nhất trí.”

Tào Nguyên Huy đã biết thân phận của Diêm Kiều Quân nên cũng không phòng bị khi anh ta đến gần Tư Dao. Nếu nói Diêm Kiều Quân sẽ đào góc tường, Tào Nguyên Huy hoàn toàn không nghĩ đến, dám đào góc tường của Diêm Vương, trừ phi Diêm Kiều Quân chán sống rồi.

Tào Nguyên Huy đưa cà phê và tiền thừa cho Triệu Ngữ Dĩnh. Nhận lấy cà phê và nhìn thấy tiền lẻ còn lại, Triệu Ngữ Dĩnh nhịn cười nói: “Nếu như tôi nói để tiền thừa lại làm tiền típ cho anh, anh có cảm thấy là tôi đang đùa bỡn anh không?”

Tào Nguyên Huy ngẩn người, sau đó giận tím mặt, Triệu Ngữ Dĩnh không khỏi bật cười ra tiếng, nét cười thản nhiên phong thái xuất sắc, Tào Nguyên Huy nhìn thấy cũng mất một thoáng sững người.

Tào Nguyên Huy biết Triệu Ngữ Dĩnh rất xinh đẹp, đoan trang ưu nhã xinh đẹp nổi bật, bây giờ đột nhiên lộ ra tính trẻ con, lại có cảm giác ranh mãnh đáng yêu.

Tào Nguyên Huy thu hết cảm xúc lại, đưa tiền thừa cho Triệu Ngữ Dĩnh rồi quay người chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã!” Triệu Ngữ Dĩnh gọi Tào Nguyên Huy lại, sau đó lấy một đồng tiền xu từ trong chỗ tiền thừa ra, mỉm cười đưa cho Tào Nguyên Huy: “Cảm ơn anh.”

Tào Nguyên Huy nhìn Triệu Ngữ Dĩnh một lát, nhận lấy tiền xu rồi quay người rời đi. Triệu Kinh Vũ tới gần bên người Triệu Ngữ Dĩnh, vẻ mặt tràn đầy hoang mang: “Chị, chị đang cười cái gì đó?”

Triệu Ngữ Dĩnh thu tầm mắt lại, dịu dàng xoa đầu Triệu Kinh Vũ: “Chị đang cười vì sư phụ của em đẹp trai quá.”

“Chuẩn chưa chuẩn chưa?” Nhắc đến sư phụ, Triệu Kinh Vũ lập tức trở nên kích động: “Sư phụ của em siêu đẹp trai luôn.”

Ý cười trên mặt Triệu Ngữ Dĩnh không hề tiêu tan: “Đúng là rất đẹp trai, hơn nữa còn rất thú vị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp