Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 49: Tiểu quỷ sợ Diêm Vương


2 năm

trướctiếp

Sau khi Diêm Kiều Quân đến thăm đoàn phim, mọi người trong đoàn phim đều nhìn Tư Dao bằng ánh mắt phức tạp, Diêm Kiều Quân nổi tiếng là chó điên trong giới giải trí, tính tình nóng nảy gặp ai là cắn người đó, ngôi sao trong giới thấy là phải tránh.

Nhưng khi Diêm Kiều Quân đến thăm đoàn phim rồi nói chuyện với Tư Dao, dáng vẻ khoan dung hòa nhã kia cứ như rồng dữ biến thành mèo vậy. Rốt cuộc là quan hệ giữa bọn họ thân mật hay là bối cảnh của Tư Dao khiến Diêm Kiều Quân cũng phải nhượng bộ?

Không hiểu những đạo lý đối nhân xử thế rắc rối phức tạp trong đoàn phim, Tư Dao giống như một con quái vật ngốc nghếch, mỗi ngày chỉ quay phim sưu tầm đồ ăn vặt, sống không buồn không lo.

Quay phim được bốn tháng, “Mặc Ngân Kiếm Ca” đã gần đến giai đoạn quay cuối cùng, trong quá trình quay Triệu Ngữ Dĩnh luôn vô tình hoặc cố ý nhắc nhở cho Tư Dao, Tư Dao dần dần bắt đầu học cách dung nhập tình cảm trong khi diễn.

Đổng Lão cũng phát hiện sự thay đổi của Tư Dao, trước kia Tư Dao có diễn xuất tinh xảo, hoàn hảo tựa như máy móc vậy, nhưng dần dần ngoài diễn xuất ra đã bắt đầu có thêm cả linh khí.

Trong đoàn phim “Mặc Ngân Kiếm Ca”, Tư Dao bọc áo bông uống đồ uống nóng, thích thú nhìn làn khói thở ra từ trong miệng. Tư Dao không dùng đồ để điều hòa nhiệt độ, cô thích cảm giác có nhiệt độ thế này. Cô đã từng là con người nửa máy móc, không cảm giác được đau đớn nóng lạnh.

Tào Nguyên Huy ôm cả hộp miếng dán giữ nhiệt tới, xoay người xé mở bao bì đưa cho Tư Dao: “Một lát nữa là đến cảnh quay của em rồi, mau đứng dậy chuẩn bị đi.”

Tư Dao cầm miếng dán giữ nhiệt lên che mặt, thỏa mãn híp mắt lẩm bẩm. Vẻ mặt Tào Nguyên Huy tràn đầy bất đắc dĩ: “Đừng có nghịch nữa, mặc váy mỏng quay phim sẽ bị cảm đấy, dán hết mấy miếng dán giữ nhiệt này lên người đi.”

“Nướng cháy thì phải làm sao đây?” Tư Dao chỉ vào người mình rồi nói: “Dán đầy người sẽ giống như heo sữa quay, chỉ thiếu một lớp tương ngọt nữa thôi.”

“Nói cái gì cũng nói thành đồ ăn được.” Tào Nguyên Huy cốc đầu Tư Dao răn dạy: “Tuần trước không dán, kết quả là bị cảm lạnh rồi đấy thấy chưa?”

Tào Nguyên Huy đưa cả hộp miếng dán giữ nhiệt cho Tư Dao, Tư Dao phồng miệng lẩm bẩm đi về phía phòng trang điểm. Triệu Ngữ Dĩnh quay xong bèn xoa xoa tay lạnh đến nỗi giậm chân, trợ lý ở bên cạnh nhanh chóng khoác thêm cho cô ấy một chiếc áo khoác. Tào Nguyên Huy nhìn thấy Triệu Ngữ Dĩnh, suy nghĩ một lát rồi cầm hộp miếng dán giữ nhiệt còn sót lại bước nhanh đi qua đưa cho cô ấy. Triệu Ngữ Dĩnh thấy miếng dán giữ nhiệt thì có chút bất ngờ, sau đấy bèn cười nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

“Chú ý giữ ấm, bị ốm thì đẹp mấy cũng vô dụng.” Tào Nguyên Huy nghiêm mặt thờ ơ nói.

Triệu Ngữ Dĩnh xoa cho nóng tay rồi bụm lấy mặt, nhìn Tào Nguyên Huy rồi nói: “Anh cũng mặc rất ít mà.”

“Lặn xuống nước khi trời đông giá rét nhiệt độ xuống âm độ C là nền tảng huấn luyện, cô muốn thử không?” Tào Nguyên Huy nói.

Khóe miệng Triệu Ngữ Dĩnh hơi run rẩy, che mặt lại để che đi biểu cảm than phiền, cảm thấy vẫn nên nói sang chuyện khác thì tốt hơn: “Kinh Vũ nói qua điện thoại là rất nhớ anh, chờ đến kỳ nghỉ đông sẽ đến thành phố A thăm anh.”

“Ừm.” Tào Nguyên Huy không có biểu cảm gì mà đáp một tiếng, xem như là bày tỏ đã biết rồi.

Tư Dao dán đầy miếng dán giữ nhiệt đi ra khỏi phòng trang điểm, cô chỉ còn một cảnh quay cuối cùng nữa thôi là đóng máy. Cảnh này là các môn phái vây đánh Hồng Liên Các, Liên Y tàn sát cao thủ của các môn phái, cuối cùng mất mạng trong tay Trọng Hạo.

Trang phục đỏ tươi như máu, tóc đen rối bời tung bay theo gió, Liên Y đứng yên ở trước Hồng Liên Các, ánh mắt tùy ý mà kiêu ngạo, môi đỏ mỉm cười, hoàn toàn không vì rơi vào đường cùng mà hoảng sợ.

Cảnh này Tư Dao đã quay hai ngày rồi, chỉ còn lại cảnh cuối cùng mất mạng dưới kiếm của Trọng Hạo. Cảnh này khiến cho Đổng Lão rất hồi hộp, còn Tư Dao hoàn toàn không cảm thấy áp lực tẹo nào, bị Liên bang truy nã nhiều năm như vậy, cô quá quen thuộc với cái cảm giác bị vây đánh rồi.

Diễn viên đều đã vào chỗ, Đổng Lão hô bắt đầu, các diễn viên nhanh chóng nhập vai. Trước Hồng Liên Các đang bốc cháy, trang phục đỏ của Liên Y nhuốm máu, giẫm lên thi thể đầy đất lặng lẽ nhìn các môn phái ở xung quanh.

Gió lạnh gào thét quạ đen rên rỉ, tóc đen tung bay, khung cảnh bóng dáng đỏ thắm đứng ngạo nghễ mà tàn sát ấy, chỉ cảm thấy bi thương hiu quạnh. Diễn viên xung quanh đều bị cảm xúc của Tư Dao dẫn dắt, Đổng Lão đã sớm chuẩn bị để NG cũng ngơ ngác, giây phút này tựa như Liên Y đang ở ngay trước mắt vậy.

Tư Dao nhìn các môn phái muốn giết cô, cảnh tượng thay đổi tựa như trở lại Tinh Hà, cô bị Liên bang đuổi giết. Cô ngỡ ngàng luống cuống khổ sở phẫn nộ, cô chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường thôi, tại sao tất cả đều muốn giết cô, đều muốn phá hủy hạnh phúc của cô.

Liên Y vứt thanh kiếm gãy đi, sống lưng thẳng tắp ngạo nghễ nhìn về phía Trọng Hạo: “Sống tiêu sái, chết oanh liệt, trăm năm sau khi giang hồ nhắc đến Liên Y của Hồng Liên Các vẫn sợ hãi và run rẩy, vậy là đủ rồi.”

Lương Quỳnh Kiệt hoàn hồn lại, sau một lát bối rối thì nhanh chóng trở lại bình thường, một lần nữa tiến vào nhân vật Trọng Hạo. Trọng Hạo lẳng lặng cầm kiếm, bay vọt lên xông về phía Liên Y, Mặc Nguyệt kiếm đâm vào tim Liên Y.

Liên Y nhìn vào mắt của Trọng Hạo, đôi môi đỏ như ngọn lửa rừng rực nhếch lên một nụ cười tự giễu, chậm rãi ngã về phía sau: “Cầu Nại Hà, e rằng không qua được rồi.”

Trong phim Trọng Hạo không hiểu ý của Liên Y, nhưng người xem bên ngoài lại biết, lúc Liên Y đau đớn vì mất đi tình yêu chân thành đã từng thề rằng: ‘Không giết được Trọng Hạo, sau khi chết dẫu có thành lệ quỷ, cũng tuyệt đối không qua cầu Nại Hà.’

Liên Y ngã vào trong vũng máu, trang phục đỏ nhuốm máu tản ra, tựa như sen đỏ nở rộ. Liên Y nhìn lên bầu trời tối tăm mờ mịt, cho đến khi hô hấp dừng lại, nước mắt ở trong mắt cuối cùng vẫn không chảy xuống.

Đổng Lão hô dừng, mấy cô gái nhỏ trong đoàn phim đều xoa mắt nức nở, Lương Quỳnh Kiệt nhìn kiếm trong tay, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần từ giây phút Liên Y ngã xuống.

Đổng Lão xem hình ảnh quay được mà kích động đến nỗi vỗ mạnh kịch bản, khoảnh khắc Liên Y ngã xuống đất rồi chết thực sự quá đẹp, trong đầu Đổng Lão đã suy nghĩ đến việc lúc tuyên truyền nên sử dụng cảnh này như thế nào rồi.

Tư Dao đứng lên từ trong đống người chết, chấm vào gương mặt máu muốn liếm thử. Tào Nguyên Huy đánh vào tay cô, giúp cô khoác thêm áo khoác: “Đã nói với em là không được ăn rồi.”

“Ngọt lắm đấy.” Tư Dao chẹp miệng cãi lại.

“Tư Dao.” Đổng Lão dẫn theo phó đạo diễn tới, đưa bao lì xì cho Tư Dao: “Chúc mừng đóng máy.”

Tư Dao nhận lấy bao lì xì, đang định mở ra thì Tào Nguyên Huy đã lập tức ngăn lại, gật đầu nói với Đổng Lão: “Cảm ơn đạo diễn.”

“Sau khi đóng máy là có thể về nhà rồi, chờ đến lúc tổ chức tiệc đóng máy sẽ nhắn tin cho cô.” Phó đạo diễn nói.

Đổng Lão nhìn Tư Dao đang lật bao lì xì, gương mặt nghiêm túc hơi dịu lại, nói: “Diễn khá tốt, nhưng vẫn còn có không gian tiến bộ, cần phải tiếp tục cố gắng.”

Tào Nguyên Huy kéo Tư Dao cảm ơn một tiếng với Đổng Lão, sau khi Đổng Lão và phó đạo diễn rời đi, các diễn viên xung quanh liền đến chúc mừng. Lâm Kỳ đưa kẹo đã chuẩn bị trước đó cho Tư Dao: “Chúc mừng đóng máy, chờ khi tôi có cơ hội đến thành phố A chúng ta sẽ tụ họp.”

“Diễn rất tuyệt.” Triệu Ngữ Dĩnh không keo kiệt mà cổ vũ: “Cảnh cuối cùng này chắc chắn có thể trở thành kinh điển.”

“Tư Dao!” Diêm Kiều Quân đột nhiên xuất hiện ở đoàn phim, trong ngực còn ôm hai chiếc áo lông.

Tư Dao nghi hoặc nhìn Diêm Kiều Quân: “Sao cậu lại tới nữa vậy?”

Diêm Kiều Quân chạy đến trước mặt Tư Dao, tháo khẩu trang rồi đưa áo lông cho Tào Nguyên Huy: “Em tới đón chị về thành phố A, hai chiếc áo lông này là mua cho chị và Tào Nguyên Huy đấy.”

Tào Nguyên Huy nhíu mày đang định mở lời thì Diêm Kiều Quân đã vỗ vai anh ta nói: “Đừng làm kiêu, tuần này có tuyết, chắc chắn phải mặc dày hơn một chút.”

Nghe Diêm Kiều Quân nói như vậy, Tào Nguyên Huy không từ chối nữa, quay đầu nói với Tư Dao: “Mau chóng đi thay đồ rồi tẩy trang đi.”

Tư Dao đi vào phòng trang điểm, Diêm Kiều Quân xoa nóng tay chụp lấy đôi tai lạnh cóng rồi nói chuyện với Tào Nguyên Huy: “Phong Thần muốn đến đón, nhưng tôi nói tôi vừa hay có việc đến đây nên tiện đường qua đón hai người luôn.”

“Kế hoạch ban đầu là sáng mai tôi sẽ dẫn Tư Dao về thành phố A.” Tào Nguyên Huy nói tiếp.

Diêm Kiều Quân lườm Tào Nguyên Huy một cái: “Quay phim bốn tháng, ở rịt trong đoàn phim mà vẫn chưa chán à? Thảo nào Phong Thần luôn nói với tôi rằng anh là cái tên đầu gỗ.”

Tào Nguyên Huy vặn ngón tay phát ra tiếng, mặt không đổi sắc mà nhìn Diêm Kiều Quân. Ngửi thấy được mùi nguy hiểm, Diêm Kiều Quân nhanh chóng lui về phía sau: “Đây đều là lời Phong Thần nói đấy, anh đừng có giận cá chém thớt.”

“Miệng cậu ta có thể nói tốt cho tôi được chắc?” Tào Nguyên Huy cười lạnh.

“Xem ra oán hận của hai người chất cao lắm rồi.” Diêm Kiều Quân cười hì hì lui ra khỏi khu vực nguy hiểm, quay người đi về phía Đổng Lão: “Anh cứ chờ trước đi, tôi đi trò chuyện với Đổng Lão.”

Diêm Kiều Quân tới tìm Đổng Lão nói chuyện, Tào Nguyên Huy xoa trán cảm thấy đau đầu. Triệu Ngữ Dĩnh đi tới nói: “Chuẩn bị về thành phố A luôn à? Tôi còn đang định tối nay mời hai người đi ăn.”

“Cảm ơn, chờ khi cô đến thành phố A tôi sẽ mời cô đi ăn.” Tào Nguyên Huy tỏ ý xin lỗi.

Triệu Ngữ Dĩnh nhìn Tào Nguyên Huy một lát rồi bật cười, sau đó lấy điện thoại di động ra: “Số điện thoại di động.”

Tào Nguyên Huy hơi ngớ ra, Triệu Ngữ Dĩnh nghi ngờ nhíu mày lại: “Anh nói muốn mời tôi ăn cơm mà, chẳng lẽ là giả à?”

Tào Nguyên Huy lấy lại tinh thần, mau chóng đọc số điện thoại cho Triệu Ngữ Dĩnh. Sau khi Triệu Ngữ Dĩnh lưu lại bèn lắc lắc trước mặt Tào Nguyên Huy giống như thị uy: “Bữa cơm này tôi nhớ kỹ rồi đó.”

Nơi đáy mắt Triệu Ngữ Dĩnh khó nén được sự ranh mãnh, Tào Nguyên Huy cũng khẽ cười ra tiếng: “Được.”

Tư Dao tẩy trang và thay đồ xong bèn khoác áo lông mà Diêm Kiều Quân mua cho lên người. Sau khi tạm biệt với mọi người trong đoàn phim liền chạy về khách sạn thu dọn đồ đạc, sau đó cùng Diêm Kiều Quân đi ra sân bay.

Diêm Kiều Quân đưa ô mai mơ cho Tư Dao, còn mình thì cầm cốc cà phê thảnh thơi mà uống: “Nghe anh của em nói là lễ cưới của hai người định tổ chức ở căn cứ Báo Đốm à?”

“Ừm.” Tư Dao ngậm ô mai tùy ý gật đầu.

Diêm Kiều Quân khẽ chậc một tiếng, đặt cà phê lại trên bàn, thò người ra tới gần Tư Dao năn nỉ: “Phim của em cũng quay xong rồi, trước Tết cũng không định làm gì nữa, em giúp chị với anh của em lên kế hoạch cho lễ cưới nhé, thế nào?”

“Cũng được.” Đối với chuyện đám cưới Tư Dao cũng không để ý.

Nhìn cái dáng vẻ chỉ ăn với ăn này của Tư Dao, Diêm Kiều Quân có chút sốt ruột: “Chuyện lễ cưới quan trọng biết nhường nào, sao cả chị với anh của em đều có thái độ như vậy chứ, em nói cho chị biết nhé, không làm tốt lễ cưới thì hôn nhân rất dễ dàng xảy ra chuyện đấy.”

Tư Dao ngẩng phắt đầu lên, nửa tin nửa ngờ trừng mắt nhìn Diêm Kiều Quân. Thấy Tư Dao cuối cùng cũng lên tinh thần, Diêm Kiều Quân tiếp tục dụ dỗ: “Muốn sống hạnh phúc bên Diêm Vương không? Vậy thì phải nghe theo em.”

“Nên làm thế nào đây?” Tư Dao có chút mê mang.

“Bốp!” Tào Nguyên Huy đập quyển tạp chí vào đầu Diêm Kiều Quân, sa sầm mặt xuống nhìn anh ta chằm chằm. Diêm Kiều Quân ôm đầu nhảy dựng lên: “Anh đánh tôi làm cái gì!”

Không thèm để ý đến Diêm Kiều Quân, Tào Nguyên Huy cất ô mai mơ của Tư Dao đi: “Mặc kệ tên này đi, nhắm mắt đi ngủ.”

“Đừng có ngủ vội.” Diêm Kiều Quân kéo Tư Dao lại: “Em nghe nói kỳ nghỉ kết hôn của anh em có thể được duyệt trước Tết đấy, chị phải mau chóng chuẩn bị cho xong.”

“Mặc Ngân Kiếm Ca đã đóng máy rồi, tôi muốn xin Phong Thần nghỉ phép để tới căn cứ thăm Tử Ký.”

“Nghe người ta nói vợ chồng gặp nhau trước khi kết hôn rất không may mắn, cuộc sống sau khi cưới...” Diêm Kiều Quân còn chưa dứt lời, đầu lại bị ăn đập: “Tào Nguyên Huy! Mẹ nó anh mà còn dám đánh tôi nữa tôi sẽ liều mạng với anh!”

“Cậu còn nói hươu nói vượn với Tư Dao nữa tôi sẽ xách cậu tới căn cứ giao cho đội trưởng Diêm.” Tào Nguyên Huy đưa miếng bịt mắt cho Tư Dao.

Tư Dao nhận lấy miếng bịt mắt, Diêm Kiều Quân nghe thấy Diêm Tử Ký thì lập tức rụt cổ ngoan ngoãn.

Diêm Kiều Quân sống hơn hai mươi năm, từ lúc còn đi nhà trẻ đã là tiểu bá vương, ngang ngược nghịch ngợm làm xằng làm bậy, đến cả bố Diêm cũng không quản nổi.

Nhưng sinh vật trong giới tự nhiên đều có thiên địch, thiên địch của Diêm Kiều Quân chính là Diêm Tử Ký, Diêm Kiều Quân chẳng sợ ai, chỉ sợ mỗi Diêm Tử Ký. Khi còn bé chỉ cần Diêm Tử Ký lườm anh ta một cái, anh ta đã sợ đến nỗi chui vào gầm giường.

Diêm Tử Ký cũng rất tàn nhẫn, lúc đánh Diêm Kiều Quân chẳng bao giờ nhẹ tay, chỉ cần Diêm Kiều Quân nghịch ngợm gây chuyện là Diêm Tử Ký sẽ giơ nắm đấm lên là đánh.

Thuở nhỏ sống trong nỗi ám ảnh của đại ma vương, mỗi lần nhớ tới tuổi thơ thê thảm là Diêm Kiều Quân đều muốn khóc. Trong mắt Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký đích xác là Diêm Vương sống, còn anh ta chính là tiểu quỷ trong lòng bàn tay Diêm Vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp