Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 6: Dạo phố


2 năm

trướctiếp

Sáng sớm, lúc Tư Dao tỉnh lại thì Diêm Tử Ký đang nấu ăn trong phòng bếp, cô đeo đôi dép của Diêm Tử Ký, đầu còn mơ ngủ đi vào phòng bếp, Diêm Tử Ký mang tạp dề đang cầm cái nồi, quen tay quen chân lấy một quả trứng gà ra.

Tư Dao nhìn bóng lưng bận rộn của Diêm Tử Ký, số liệu hỗn loạn cũng đã chỉnh lý xong. Tư Dao dụi mắt ôm lấy vòng eo của Diêm Tử Ký, giống như rất nhiều buổi sáng khi xưa, vô cùng ỷ lại cọ cọ vào lưng anh.

Diêm Tử Ký đột nhiên bị cô tập kích làm cho toàn thân cứng ngắc, tay cầm theo cái nồi không dám động đậy. Trứng gà trong nồi bị chiên đến khô vàng, Diêm Tử Ký tạm tắt lửa, vỗ vỗ cánh tay bên hông nói: “Đừng lộn xộn, mau đi rửa mặt rồi ăn cơm đi.”

Tư Dao ngửi ngửi hương vị của bữa sáng, dụi mắt rồi ngoan ngoãn rời đi. Diêm Tử Ký trừng mắt nhìn trứng gà trong nồi, cảm thấy sau lưng mình vẫn lưu giữ lại cảm giác mềm mại và ấm áp lúc nãy, vậy là lập tức đen mặt gõ vào trán một cái thật mạnh, thầm mắng mình bại hoại.

Sau khi Tư Dao rửa mặt xong, Diêm Tử Ký đã mang bữa sáng được chuẩn bị xong đến bàn ăn rồi. Cháo cùng trứng ốp la là Diêm Tử Ký làm, bánh bao là lúc sáng sớm anh dậy đi ra bên ngoài mua về.

Tư Dao cắn chiếc bánh bao, cầm đũa xuyên qua chọc thủng quả trứng gà lòng đỏ vẫn còn tươi nguyên, Diêm Tử Ký gõ gõ vào bàn, vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ: “Không cho phép lãng phí đồ ăn.”

Tư Dao ngây thơ nhìn bánh bao trong tay mình, nhân bánh bao với dưa chua đều bị ăn sạch, chỉ còn lại lớp da. Cô vô tội nhìn về phía Diêm Tử Ký, đôi đồng tử màu xanh lam như hóa thành một mũi tên nhắm thẳng vào tim anh.

Diêm Tử Ký lẳng lặng đỡ trán, mặt đen lại, lấy vỏ bánh bao mà Tư Dao ăn còn thừa, sau đó nhường hết tất cả nhân bánh và dưa chua cho Tư Dao.

Tư Dao thỏa mãn ôm bát tiếp tục ăn, Diêm Tử Ký nhanh chóng giải quyết bữa sáng, sau đấy nhìn Tư Dao nói: “Ngày nghỉ phép của tôi chỉ còn hai ngày thôi, những chuyện cần phải giải quyết thật sự rất nhiều.”

Quần áo cùng đồ dùng hàng ngày là chuyện đơn giản, chỉ có chuyện bảo mẫu là có hơi phiền phức thôi. Tình trạng của Tư Dao có hơi đặc biệt, Diêm Tử Ký rất lo lắng những bảo mẫu thông thường sẽ không thể chăm sóc tốt cho cô được.

Tư Dao cơm nước xong xuôi liền chồng bát đũa lại, xoa xoa bụng mình, có cảm giác no căng bụng mất rồi. Diêm Tử Ký xoa xoa hai đầu lông mày, cảm giác như kiểu hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp vậy.

Diêm Tử Ký đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, bưng bát đũa về phòng bếp: “Em mang giày vào đi, lát nữa chúng ta đi dạo phố.”

“Ồ.” Tư Dao đỡ lấy cái bụng đã no căng của mình, nghe lời trở về phòng lục rương hành lý.

Sau khi đã làm việc nhà xong xuôi, Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao ra ngoài, Diêm Tử Ký chỉ đơn giản mặc áo cộc tay màu đen và quần dài, vẫn là cái dáng vẻ đội phó cứng rắn.

Tư Dao thì mặc một chiếc váy liền thân màu xanh biếc, bên trong miệng vẫn còn nhai bánh, lẽo đẽo đi theo Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký mặt mũi đen sì, rốt cuộc cảm giác như đang nuôi con gái thế này là sao vậy chứ.

Dù sao thành phố A cùng là thành thị cấp một, mặc dù so với Tinh Hà mà Tư Dao từng sống thì vẫn rất cổ hủ rất lạc hậu, nhưng thương nghiệp phát triển hơn nhiều so với huyện thành nơi có bệnh viện tâm thần kia.

Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao đến trung tâm thương mại trong nội thành, trong tủ kính xinh đẹp hoa lệ bày biện đủ các loại trang sức cùng quần áo xinh đẹp.

Diêm Tử Ký quanh năm mặc quân trang, cho dù có về nhà thì cũng mặc những bộ đồ bộ đội thường ngày, mà có mặc thường phục thì cũng là hàng chợ thôi. Diêm Tử Ký thầm nghĩ, Tư Dao là vợ anh, tiền mà anh kiếm được đương nhiên là phải cho Tư Dao tiêu rồi.

Diêm Tử Ký dắt Tư Dao đi dạo qua mấy chiếc tủ kính, ánh mắt của Tư Dao từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn qua bên phía phố ăn vặt, cô không có nhu cầu mua quần áo, Diêm Tử Ký hỏi gì cô cùng gật đầu.

Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao vào trong tiệm, khí thế của Diêm Tử Ký mạnh mẽ, còn Tư Dao thì lại lai tây xinh đẹp, cho dù bọn họ đều đang mặc đồ chợ thì những nhân viên đó cũng rất vui vẻ mà giới thiệu cho họ.

Đã nhìn quen màu xanh lá của quân phục rồi cho nên khi thấy những bộ quần áo sặc sỡ ở đây, Diêm Tử Ký lập tức bị làm cho hoa mắt chóng mặt. Diêm Tử Ký đẩy Tư Dao đến trước mặt nữ nhân viên, nói: “Giúp cô ấy lựa chọn quần áo đi.”

Nhân viên cửa hàng nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tư Dao, trong mắt thoáng hiện vẻ ghen tị, sau đó nhanh chóng chọn ra chiếc váy liền thần đưa cho Diêm Tử Ký: “Đây là kiểu dáng thịnh hành nhất mới ra từ hồi đầu hạ năm nay, mà nó còn là màu xanh nữa, rất tôn da đó ạ.”

Diêm Tử Ký cầm quần áo đưa cho Tư Dao, hỏi thăm nhân viên vị trí của phòng thay đồ, đẩy Tư Dao đi vào mặc thử bộ quần áo này.

Tư Dao ôm quần áo đi vào phòng thử đồ, Diêm Tử Ký đứng ngoài phòng thử đồ trông coi, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt đen kịt nghiêm nghị khiến cho nhân viên bán hàng bên cạnh không dám nói gì.

Có lẽ thấy bầu không khí quá lạnh lẽo, vậy là nhân viên bán hàng mang khuôn mặt tươi cười đến nói chuyện với Diêm Tử Ký: “Em gái anh xinh đẹp thật đó.”

Khóe môi Diêm Tử Ký hơi run rẩy, bên trên khuôn mặt đen nhẻm lại tụ lại một lớp sương lạnh: “Một người Hoa thuần chủng làm sao mà có một cô em gái lai tây được chứ, cô đang nghĩ là gia đình tôi có vấn đề hay sao?”

Bị ánh mắt sắc bén của Diêm Tử Ký dọa đến mức run rẩy, nhân viên cửa hàng khóc không ra nước mắt, cuối cùng thì cô ấy cũng biết thế nào là họa từ miệng mà ra rồi. Nhân viên bán hàng né tránh ánh mắt của Diêm Tử Ký, nói ít thì sai ít, cô ấy vẫn nên giả chết thì hơn.

Lúc này Tư Dao từ trong phòng thử áo đi ra, giải cứu cho cô nhân viên bán hàng đang trong cơn nguy khốn, Diêm Tử Ký quay người lại nhìn, lập tức trợn tròn đôi mắt.

Váy liền thân bằng lụa màu xanh phác họa ra toàn bộ đường cong vốn có trên người Tư Dao, chiếc váy thêu hình hoa sen, trên cổ áo có khảm những mảnh vỡ pha lê, để lộ cần cổ thon dài cùng xương quai xanh xinh đẹp.

Tư Dao ngây thơ cắn ngón tay, vẫn còn đang vấn vương con đường đi đến cửa hàng bán kẹo. Diêm Tử Ký lấy lại tinh thần, ho khan một cái che giấu sự xấu hổ, vẻ mặt trông y như một cán bộ lão thành, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm.”

Lại chọn thêm một chiếc váy trắng cùng với trang phục thường ngày, vậy là đi tong mất hơn nửa tháng tiền lương, Diêm Tử Ký cũng không có đau lòng chút nào. Tư Dao và tên bộ đội cẩu thả như anh đương nhiên không giống nhau, chọn đồ chắc chắn phải chọn thứ tốt nhất.

Diêm Tử Ký cùng Tư Dao thử tiếp thêm mấy cửa hàng nữa, quần áo giày dép đều mua đủ, cuối cùng chỉ còn có nội y là vẫn chưa mua. Đứng trước cửa tiệm đồ lót, Diêm Tử Ký cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cảm giác cả khuôn mặt cứ như bị thiêu đốt.

Nhìn Tư Dao ngốc nghếch đáng yêu, Diêm Tử Ký tuyệt vọng che mặt, mặt mũi anh chắt chiu tích góp gần ba mươi năm đã sắp rơi rụng hết rồi, thảm đến nỗi anh không muốn nhìn thêm nữa.

Sau khi đã điều chỉnh xong cảm xúc, Diêm Tử Ký hai mắt nhìn thẳng, bước vào tiệm đồ lót, nghiêm túc trịnh trọng cứ như sắp sửa ra chiến trường vậy.

Ở một quán cà phê hơi xa trung tâm thương mại, Phong Thần quấy tan mấy viên đường trong ly cà phê, mắt nhìn ra đường đi bên ngoài, sau đấy gương mặt đơ liệt thoắt hiện chút biến sắc: “Hình như tôi vừa mới thấy cô bé đáng yêu.”

“Anh đang nói gì vậy?” Nhạc Cảnh Dư đi đến chỗ đối diện Phong Thần rồi ngồi xuống, kéo thấp khẩu trang hỏi.

“Không có gì.” Phong Thần trở về vẻ mặt đơ liệt như bình thường, tiếp tục cho thêm đường vào trong cốc cà phê. Nhất định là ảo giác thôi, sao cô bé đáng yêu có thể xuất hiện ở đây được chứ.

Khóe miệng Nhạc Cảnh Dư giật giật nhìn theo động tác của Phong Thần: “Lượng đường này của anh, sẽ không dẫn đến bệnh tiểu đường đó chứ?”

“Đi thẳng vào vấn đề chính đi, đừng có lãng phí thời gian.” Phong Thần bóp một viên đường hình vuông bỏ vào trong miệng rồi nhai nát, đến cả khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn Nhạc Cảnh Dư.

“Vẫn là chuyện đổi người của bộ phim mới, diễn viên mới ngu xuẩn đó là ai vậy?” Nhạc Cảnh Dư nhíu mày ghét bỏ.

“Là nữ phụ thứ hai trong bộ phim kiếm hiệp của Đổng Lão.”

“Chắc chắn là cùng là một người.” Nhạc Cảnh Dư trợn tròn hai mắt, xém chút nữa là đập luôn cả ly cà phê.

“Dù trang điểm có thần kỳ thì cũng chỉ có vậy thôi.”

“Đằng sau kẻ ngu xuẩn đó là ai thế.” Nếu như không có “ô dù phông nền”, Nhạc Cảnh Dư không tin cô ta có thể chen vào chỗ đã định sẵn cho diễn viên khác.

Vị ngọt trong miệng làm cho tâm trạng của Phong Thần khá tốt, khó có khi kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Nhạc Cảnh Dư: “Nghe nói là dựa vào nhà đầu tư nào đó trợ giúp.”

Nhạc Cảnh Dư thấp giọng tức tối liên tục: “Biết ngay sẽ là như vậy mà.”

Diêm Tử Ký cả người cứng ngắc đứng bên cạnh cái giá treo nội y, chung quanh đều là các loại nội y, vách tường thì trang trí áp phích của các người mẫu, đôi mắt của Diêm Tử Ký không biết là nên đặt ở chỗ nào nữa.

Tư Dao ngây ngốc đứng đấy, tùy ý để nhân viên cửa hàng nội y giúp cô đo đạc. Khóe mắt Diêm Tử Ký trộm liếc qua một cái, có cảm giác trông sẽ rất đẹp, suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Diêm Tử Ký lại muốn tát vào mặt mình.

Tư Dao cầm các loại kiểu dáng mà nhân viên cửa hàng giới thiệu chạy đến trước mặt Diêm Tử Ký: “Anh thích màu này không?”

Trước mắt Diêm Tử Ký choáng váng, đỉnh đầu cũng sắp bốc hơi nước, mấy người phụ nữ xung quanh nhìn Diêm Tử Ký và Tư Dao, đều nở nụ cười thân thiện.

Diêm Tử Ký ngại không chịu được, cầm nội y đưa cho nhân viên cửa hàng: “Tất cả mấy cái vừa rồi đều gói lại hết đi.”

“Được thưa anh, xin anh chờ một chút.” Nhân viên cửa hàng nhịn cười rời đi.

Sau khi tính tiền xong, Diêm Tử Ký túm lấy cổ áo Tư Dao, đi ra khỏi cửa hàng y như chạy trốn, cứ như sau lưng có thú dữ đang rượt theo vậy.

“Em cảm thấy cái màu lam kia rất đẹp, chờ về nhà em mặc cho anh nhìn.” Tư Dao nói.

Diêm Tử Ký không nói câu nào, đưa tay lên xoa mũi, cảm giác hơi nóng này là chuyện gì đang xảy ra vậy.

“Đói bụng không? Tôi dẫn em đi ăn.” Sợ Tư Dao lại nói ra chuyện kích thích gì đó, Diêm Tử Ký chỉ có thể chuyển chủ đề với Tư Dao.

“Mọi thứ đều mua đủ hết rồi sao?” Tư Dao nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay Diêm Tử Ký hỏi.

“Đồ dùng hàng ngày với đồ ăn thì lúc về nhà có thể mua ở siêu thị, những cái khác tương đối đủ rồi.”

“Vậy thì đi ăn cơm đi.” Tư Dao cắn mứt hoa quả mà Diêm Tử Ký mua cho, thoải mái gật đầu.

“Đừng ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, không tốt cho cơ thể đâu.”

Tư Dao liếm liếm nước đường còn động ở khóe miệng, sau đấy đưa miếng mứt hoa quả cuối cùng còn thừa lại đưa đến bên miệng Diêm Tử Ký: “Tử Ký, anh ăn đi.”

Nhìn thấy ánh mắt tin cậy của Tư Dao, Diêm Tử Ký căn bản là không có cách nào từ chối, thuận theo cô mà cắn vào miếng mứt hoa quả. Tư Dao nhìn chằm chằm cái miệng dính đường của Diêm Tử Ký, nhón chân lên liếm sạch.

Bờ môi đột nhiên bị một thứ mềm mại ấm áp lướt qua làm cho Diêm Tử Ký sửng sốt, đôi mắt trừng to nhìn Tư Dao, mất cả nửa ngày vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần. Tư Dao nghiêng đầu, không lùi bước mà đứng đối mặt với Diêm Tử Ký, khóe mắt cong lên giống như là đang cười.

Diêm Tử Ký một lần nữa biết ơn vì da mặt mình đen, có thể giấu đi khuôn mặt đỏ lựng của anh lúc này.

Diêm Tử Ký là một người rất có quy tắc, cuộc sống trong quân đội đã khiến cho phương diện tình cảm của anh có chút hướng nội, bây giờ đột nhiên lại bị Tư Dao hôn, anh cảm giác mình cứ như vừa bị sét đánh vậy.

“Tử Ký, chúng ta tới nơi nào ăn cơm vậy?” Đôi mắt Tư Dao nhìn quanh bốn phía, muốn tìm kiếm vị trí của đồ ăn ngon.

Diêm Tử Ký bình ổn lại mớ cảm xúc đang hỗn loạn, lại một lần nữa bày ra vẻ mặt như Diêm Vương khi răn dạy lính mới, ngẩng đầu ưỡn ngực khí thế nghiêm nghị, đương nhiên sẽ càng giống thật hơn nếu như bỏ qua đôi bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của anh.

Khi đi tới quán ăn, Diêm Tử Ký gọi một tô mì thịt bò, giúp Tư Dao gọi một phần cơm, còn có sườn xào chua ngọt cùng thịt băm hương cá nữa, Diêm Tử Ký phát hiện Tư Dao rất thích ăn mấy món có hương vị chua ngọt.

Miệng Tư Dao gặm xương sườn, trên miệng đều là nước sốt dấm đường. Diêm Tử Ký cảm thấy Tư Dao ngoại trừ có hơi ngốc ra thì thật ra vẫn rất bình thường, không hề có kiểu điên điên khùng khùng bị bệnh tâm thần giống như trong suy nghĩ của anh.

Tư Dao gặm miếng xương sườn, ánh mắt lại đặt trong bát của Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký cười nhẹ một tiếng, gắp thịt lên đút cho Tư Dao, Tư Dao thỏa mãn nheo mắt lại. Cuộc sống không có truy sát không có chạy trốn, không lo ăn mặc thật sự là một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Bị vẻ mặt của Tư Dao chọc cười, Diêm Tử Ký cười nói: “Thật sự ngon đến như vậy sao?”

“Cực kỳ ngon luôn.” Tư Dao gắp một miếng sườn đưa đến bên miệng Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký liếc mắt nhìn xung quanh, sau đấy há miệng ăn trong ánh mắt hy vọng của Tư Dao. Tư Dao đút xương sườn cho Diêm Tử Ký, đối với cô, đồ tốt thì nên chia sẻ với người mà mình thích nhất.

“Đội trưởng?” Giọng nói kinh ngạc đánh gãy bầu không khí bong bóng hồng phấn của Diêm Tử Ký cùng Tư Dao.

Diêm Tử Ký há miệng cắn được miếng sườn mà Tư Dao gắp cho, chưa kịp đợi anh nhai nuốt xong đã nghe được có người gọi mình, khuôn mặt anh ngay lập tức trở nên cứng ngắc.

‘Đụng phải người quen rồi!’

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp