Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

CHƯƠNG 120: BÁC CHÁU GẶP LẠI


8 tháng

trướctiếp

CHƯƠNG 120: BÁC CHÁU GẶP LẠI

Rầm một tiếng, bên tai Ngô Chấn Quốc vang lên tiếng súng khắp nơi.

"Grào grào..." Tiếp đó chính là tiếng kêu thảm thiết của tang thi.

Nhìn cánh tay Tần Phương thẳng băng nhắm họng súng đen ngòm ở phía sau mình, Ngô Chấn Quốc chậm rãi xoay người nhìn qua.

"Tư lệnh, là tang thi, đã bị dì Tần bắn chết!" Binh lính đứng gần đó vội vàng đi xem xét, phát hiện tang thi đã bị một phát đạn bắn vỡ đầu, chết tươi.

"Kỹ thuật bắn súng của bà tốt thật đấy!" Ngô Chấn Quốc quay đầu lại nhìn bà, trong mắt toàn là khen ngợi.

"Là Hạo Thiên dạy." Mặc dù Ngô Hạo Thiên không ít khuyết điểm nhưng ưu điểm vẫn phải có.

"Ra vậy." Ngô Chấn Quốc gật đầu.

"Dì Tần, dì cũng quá giỏi rồi, con tang thi đó ở cách đây tận 10 mét lại còn đứng trốn ở sau cây đại thụ mà cũng bị dì phát hiện được." Tiểu Lưu sùng bái nói.

"Thật ra tôi không thấy nó đâu, là do trực giác thôi." Có lẽ bởi vì Tiểu Húc đã cho bà một viên Cảm Ứng Châu phạm vi 30 mét nên chỉ cần có tang thi đến gần thì Tần Phương sẽ cảm thấy được trước tiên.

"Nhất định có liên quan đến dị năng, dị năng của dì mạnh như vậy cho nên có thể cảm giác được tang thi đến gần." Cảnh vệ viên Tiểu Lưu tiếp tục khen bà.

Thấy tên nhóc nhìn bà bội phục sát đất, Tần Phương khẽ lắc đầu nhưng cũng không phủ nhận đối với những gì đối phương nói.

"Lạ thật, bây giờ là ban ngày ban mặt, sao tang thi lại chạy ra được nhỉ?" Ngô Chấn Quốc chăm chú nhìn xác tang thi ở phía xa xa, ông như suy tư gì đó mà sờ sờ cằm.

"Có lẽ bởi vì Hạo Thiên và Tiểu Húc đi thanh lý tang thi khác nên con tang thi này mới sợ tới mức chạy ra ngoài chăng?" Thật ra, trước đó Tần Phương có nghe con trai bà nói qua, đến khi mạt thế được năm tháng thì tang thi sẽ chẳng phân biệt ban ngày hay ban đêm mà chạy ra ngoài bình thường, hiện tại cách mạt thế tháng thứ năm chỉ còn có 13 ngày thôi.

Có điều việc này, dĩ nhiên bà sẽ không thể nào làm trò trước mặt nhiều người nói thế được, sẽ tạo thành sự khủng hoảng không cần thiết.

"Ừ, có đạo lý. Hiện giờ tang thi càng ngày càng gian xảo rồi." Ngô Chấn Quốc cũng rất đồng ý với cách nói của Tần Phương.

"Bọn họ đã trở về!" Tần Phương nhìn xưởng thép phía xa đi ra một đám người liền mỉm cười nói.

Nghe Tần Phương nói vậy, Ngô Chấn Quốc cũng kích động nhìn về phía xưởng thép, đứa cháu trai lớn này của ông, đã 6 năm rồi ông cũng chưa được gặp lại!

"Sao lại thế này?" Nhìn thấy bên đoàn xe có thêm chiếc xe, lại có thêm một đám quân lính, Ngô Hạo Thiên không khỏi nhíu mày.

"Hạo Thiên, mẹ của em và những người khác bị một đám quân lính bao vây." Âu Dương Húc dùng Tâm Nhãn quét qua một lần, mặt không khỏi trầm xuống.

"Đừng lo, anh đi trước xem thế nào." Nói xong, Ngô Hạo Thiên thả người lên, bay về phía đối diện.

"Người đó biết bay kìa trời?" Các binh lính của Ngô Chấn Quốc nhìn thấy Ngô Hạo Thiên bay qua tới liền sôi nổi ngửa đầu hét lớn.

"Dì, dì không sao chứ?" Trong chớp mắt, Ngô Hạo Thiên đã bay đến bên cạnh Tần Phương.

"Không sao! Dì làm gì có việc gì chứ?" Tần Phương thấy con rể bay đến bên bà trước tiên, tuy là ngoài miệng chưa nói gì nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ. Bởi vì bà biết, thằng nhóc này vì lo lắng cho bà mới có thể trực tiếp bay tới.

"Hạo, Hạo Thiên..."

Hốc mắt Ngô Chấn Quốc phiếm hồng nhìn Ngô Hạo Thiên bay xuống bên cạnh, giọng của ông cũng vì quá mức kích động mà có chút run rẩy.

Nghe được tiếng gọi đó, Ngô Hạo Thiên hơi sững sờ, anh chậm rãi quay đầu nhìn qua người bên cạnh.

"Bác ba? Là bác sao?" Ngô Hạo Thiên vui mừng quá đỗi khi nhìn thấy người nhà của mình.

"Con, cái thằng nhóc con này, nói đi là đi luôn, một đi là hết 6 năm trời không thèm trở về nhà." Tuy rằng ngoài miệng tràn đầy oán giận, nhưng Ngô Chấn Quốc vẫn kích động như cũ mà ôm lấy cháu trai của ông, cho anh một cái ôm thật chặt.

"Bác ba!" Đối mặt với người nhà đã lâu không gặp, Ngô Hạo Thiên cũng xoay người ôm chặt ông, cũng vô cùng kích động.

"Bao vây cái đám khốn kiếp này cho tôi!"

Đám binh lính đang nhìn tư lệnh tìm được người nhà đang ôm nhau đoàn tụ khiến bọn họ vô cùng cảm động thì đột nhiên không lâu sau bị 31 dị năng giả tay cầm súng vây quanh, bao vây bọn họ lại ở giữa.

"Gì đây..." Đám lính thấy bên mình bị vây khốn thì đờ cả ra.

Sao thế này? Ngô Hạo Thiên này không phải là cháu trai của tư lệnh à? Thế làm người của anh ta lại bao vây binh lính của bác mình vậy chứ?

"Ngô Hạo Thiên, tôi đang còn sống sờ sờ đây nhé, thế mà anh lại cùng tiểu tam ở đây ấp ấp ôm ôm, anh muốn chết đúng không?"

Âu Dương Húc trừng mắt nhìn Ngô Hạo Thiên đang ôm nhau với người khác thì rống lớn một tiếng.

Ngô Hạo Thiên nghe được tiếng rống của sư tử Hà Đông, khóe miệng giật giật, anh không được tự nhiên buông bác ba mình ra.

Ngô Chấn Quốc nghe được tiếng của Âu Dương Húc thì cũng thả lỏng tay đang ôm cháu trai của mình rồi tò mò nhìn về phía người bạn trai của cháu trai ông.

"Wow!" Thấy hai người đã tách ra, nhìn được vẻ mặt đầy tang thương của Ngô Chấn Quốc, Âu Dương Húc sợ hãi ồ lên.

"Ngô Hạo Thiên, khẩu vị của anh nặng thật đó, già như vậy mà anh cũng không chê à?"

Ngô Chấn Quốc nghe xong thiếu chút nữa phun một ngụm lão huyết, đây là ý gì hả, chẳng lẽ vị cháu dâu này lại xem ông là tình địch hay sao?

Âu Dương Húc vừa nói xong, Ngô Hạo Thiên cũng cạn lời, còn nói anh là bình giấm chua, giờ không biết là ai mới đúng đây, còn nhỏ mọn hơn so với anh nữa! "Tiểu Húc, em nghe anh nói, đây là..."

"Câm miệng lại cho tôi, tôi lười nghe anh nói rồi. Nè, ông già kia, ông nói đi!" Âu Dương Húc nâng tay chỉ chỉ Ngô Chấn Quốc.

"Tôi..." Nhìn vị cháu dâu trước mặt đang hất hàm sai khiến ông, Ngô Chấn Quốc đầu đầy hắc tuyến, ông nhìn Ngô Hạo Thiên bên cạnh thật sự đang câm miệng lại không dám nói gì nữa thì hết nói nổi rồi.

Không thể ngờ được, cháu trai nhà mình vậy mà lại sợ vợ đến như thế! Thật đúng là làm cho ông mở rộng tầm mắt!

"Làm càn, mày là thứ gì mà cũng dám vô lễ với tư lệnh hả, mày không muốn sống nữa có phải không?" Tiểu Lưu bất mãn nhìn Âu Dương Húc.

"Ồ? Mày với ông già đó là cùng một phe à, mày muốn giúp ông ta giết vợ hợp pháp là tao rồi đưa ông ta thế chỗ của tao chứ gì?" Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn Tiểu Lưu.

"Mày? Mày mà còn dám nói nhăng nói cuội thì đừng trách tao không nể mặt đấy?" Đi theo tư lệnh cũng đã nhiều năm nhưng người như Âu Dương Húc dám càn rỡ, dám chỉ vào mặt tư lệnh mắng tư lệnh là tiểu tam thì đây lại là lần đầu tiên Tiểu Lưu thấy. Dựa vào sự trung thành của hắn đối với tư lệnh, hắn không cho phép bất cứ người nào dám nói năng ngông cuồng (Gốc: xuất khẩu cuồng ngôn) với tư lệnh như vậy được.

"Không nể mặt á? Tao đệch cả nhà mày, mày con mẹ nó là có ý gì hả, mày mà cũng dám hăm dọa chị dâu của tao à?" Vương Quân khinh thường mắng một tiếng, sau đó hắn giơ tay lên lập tức một quả cầu lửa bay vọt đến nhắm vào Tiểu Lưu.

"Mày, mày..." Tiểu Lưu chỉ biết khiếp sợ trừng mắt nhìn quả cầu gào thét bay tới, so với quả bóng đá còn lớn hơn gấp hai lần!

Thấy quả cầu lửa phát ra, Ngô Hạo Thiên phất tay một cái, Tiểu Lưu trong ánh mắt khiếp sợ của mình mà bị nâng lên bay lơ lửng giữa không trung, hắn trong nước sôi lửa bỏng tránh thoát được quả cầu lửa của Vương Quân. Hiện tại, Vương Quân đã lên cấp 4, nếu quả cầu lửa này thật sự đập vào tên nhóc này thì không bị nướng chết thì cũng sẽ bị bỏng không hề nhẹ.

"A???" Tiểu Lưu cúi đầu nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt dưới mặt đất cách hắn 10 mét, hắn sợ hãi hét lên.

Các binh linh khác nhìn Tiểu Lưu đang bay lơ lửng giữa trời thì cũng choáng váng, đây, đây là xảy ra việc gì vậy?

Tại sao người kia quăng ra được quả cầu lửa lớn như vậy thế?

Tại sao Tiểu Lưu lại lơ lửng trên trời?

"Chu Hiểu Huy, Lý Minh, dập tắt lửa!" Tần Phương nhìn hai dị năng giả hệ Thủy cấp ba rồi nói.

"Rõ!" Hai người lập tức ra tay dập tắt ngọn lửa phía dưới chân của Tiểu Lưu.

Thấy lửa đã được dập rồi, Ngô Hạo Thiên mới đem Tiểu Lưu thả lại đứng trên mặt đất, Tiểu Lưu nhìn dưới chân mình là một tảng lớn đất bị cháy đen thùi thì bị choáng, đầu óc trống rỗng.

"Tiểu Lưu, còn không biết cám ơn Hạo Thiên đi?" Ngô Chấn Quốc nhắc nhở hắn.

"Cám ơn!" Tiểu Lưu nghe tư lệnh nói liền vội vàng cảm tạ.

Ngô Hạo Thiên khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa.

"Ngô Hạo Thiên, anh thật sự muốn đối nghịch với tôi có phải không?" Âu Dương Húc bực mình hỏi.

Ngô Hạo Thiên nghe vậy liền vô tội chớp chớp mắt rồi chỉ chỉ miệng mình.

"Nói chuyện!" Âu Dương Húc khó chịu thở ra hai chữ.

"Tiểu Húc, giới thiệu với em một chút, đây là bác ba của anh."

"Hả???" Âu Dương Húc nghe xong liền trợn mắt.

Cậu không tin nổi nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh Ngô Hạo Thiên.

"Xin chào, tôi là Ngô Chấn Quốc, là tổng tư lệnh của căn cứ an toàn An Dật Thành, cũng là bác ba của Hạo Thiên."

"Chào ngài, tôi, tôi là Âu Dương Húc, là, là Ngô Hạo Thiên..." Nhìn người đàn ông trung niên ở đối diện, Âu Dương Húc vừa thẹn vừa quẫn bách.

"Ha ha ha, tôi biết, cậu là bạn trai của Hạo Thiên, mẹ của cậu đã nói với tôi rồi." Ngô Chấn Quốc mỉm cười, ông lập tức thể hiện vẻ mặt hòa ái dễ gần của mình.

"Bác, bác là bác ba của Hạo Thiên, vậy còn những người này là?" Âu Dương Húc nhìn binh lính xung quanh mình.

"À, đây đều là binh lính của tôi."

"Hì hì, bác ba, bác, bác không phải nên ở An Dật Thành à? Tại sao, tại sao lại ở đây vậy?" Âu Dương Húc cười hỏi.

"À, tôi mang theo cấp dưới đi thôn trấn gần đây để thu thập vật tư, mới vừa trở về thì thấy xe của các cậu cùng với mẹ cậu. Lúc đó, tôi thấy trong xe chỉ có vài người nên tưởng là xe các cậu hết xăng nên mới muốn cho mẹ cậu và những người khác quá giang về căn cứ, không nghĩ tới thì ra là bọn họ đang đợi các cậu." Ngô Chấn Quốc trả lời đúng sự thật.

"Ha ha, thì ra là vậy, cháu xin lỗi bác ba, bác cũng biết tên Ngô Hạo Thiên này rất lăng nhăng mà, nếu cháu không canh kỹ thì anh ta đã nạp cả đám người vào hậu cung rồi. Cháu, cháu cũng không còn cách nào khác." Âu Dương Húc nói với vẻ mặt ấm ức. Ngô Hạo Thiên nghe vậy thì thấy cạn lời luôn. Lăng nhăng? Anh có sao?

"Ha ha ha, cũng đúng. Hạo Thiên nó không hiểu chuyện, con cứ quản nó nhiều một chút đi!"

"Vâng, bác ba cứ yên tâm, cháu sẽ coi chừng anh ấy." Âu Dương Húc gật đầu đảm bảo.

Nghe đối thoại của hai người, Ngô Hạo Thiên có cảm giác như bị bác ba bán luôn rồi. Bác ba thật đúng là rất biết thuận nước đẩy thuyền mà, có cháu dâu rồi là không còn cần đứa cháu trai ruột này nữa.

"Bà Tần, Lúc này cũng không còn sớm. Bà xem có phải chúng ta cũng nên về căn cứ hay không?" Ngô Chấn Quốc nghiêng người hỏi Tần Phương.

"Được, nghe theo tư lệnh Ngô vậy." Tần Phương tỏ vẻ không có ý kiến.

"Mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát!" Ngô Hạo Thiên hô một tiếng, tất cả người trong đội ngũ lập tức trật tự ngay ngắn lên xe.

"Bà Tần, xe tôi chạy rất nhanh hơn nữa cũng rất an toàn, không thì bà cứ ngồi xe của tôi đi, chúng ta cũng có thể vừa ngồi vừa nói chuyện." Ngô Chấn Quốc mỉm cười mời Tần Phương.

"Cũng được." Tần Phương gật đầu không từ chối.

Vì thế, đoàn xe Ngô Chấn Quốc đi theo đoàn xe Ngô Hạo Thiên, hai đội hợp thành một đội, cùng nhau chạy về phía căn cứ An Dật Thành.

END CHƯƠNG 120.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp