Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

CHƯƠNG 123: TRAI ĐẸP LÔI CHẤN


8 tháng

trướctiếp

CHƯƠNG 123: TRAI ĐẸP LÔI CHẤN

Ba ngày sau, Vương Quân, Lưu Chí Siêu và Thiết Minh thành công thăng lên cấp 5. Một hàng 32 người Ngô Hạo Thiên quay trở về căn cứ An Dật Thành.

"Ba người các cậu cảm thấy như thế nào?" Âu Dương Húc gọi ba người vào phòng nghiêm túc hỏi.

Lúc đó, Âu Dương Húc đã tốn hết 10.000 tích phân để mua 3 bình ngăn khứu giác của tang thi rồi đổ ở xung quanh một trạm xăng dầu mà bọn họ đã lựa chọn trước đó, sau đó thành công làm cho tang thi không thể nhận ra được sự dao động khi ba người họ thăng cấp.

"Ừm, cảm giác cực kỳ phiêu. Bây giờ một hỏa cầu mà tôi quăng ra có thể thiêu chết cả một mảng lớn tang thi đấy." Vương Quân gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy dị năng của tôi so với trước đây mạnh hơn rất nhiều lần." Lưu Chí Siêu cũng cảm thấy dị năng của bản thân lợi hại không ít.

"Ừ, cấp 4 và cấp 5 đúng là xưa đâu bằng nay!" Đừng nhìn mà tưởng chỉ kém có một cấp mà thôi, nhưng thật ra thực lực lại cách xa nhau rất nhiều. Về điểm này, Thiết Minh cũng đã được thể nghiệm qua.

Nghe ba người nói xong, Âu Dương Húc khẽ gật đầu. "15 người đã vì các anh mở ra đại trận đó, trong vòng 3 ngày nay thân thể bọn họ khá yếu ớt, các anh cần phải chăm sóc bọn họ nhiều một chút! Ngoài ra, các anh vừa mới thăng cấp, dị năng còn chưa ổn định lại được nên cũng cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Rõ, chị dâu cứ yên tâm! Chúng tôi biết rồi." Vương Quân đáp.

"Ừm, đều trở về nghỉ ngơi đi!"

Thấy ba người họ vừa đi xong, Ngô Hạo Thiên cũng vừa trở về. Âu Dương Húc lập tức nhào lên. "Sao rồi, bác ba có tìm được người không anh?"

"Không có, Điền Phương không có trong căn cứ, anh nghe một người sống sót ở trấn Hoài An nói Điền Phương vốn dĩ ở trong đội ngũ muốn cùng nhau đến căn cứ An Dật Thành, chỉ có điều sau đó đội ngũ bọn họ lại gặp tang thi, lúc sau Điền Phương thất lạc với đội ngũ, không còn tin tức gì nữa."

Nghe vậy, Âu Dương Húc sờ sờ cằm. "Sao em cảm thấy cách mất tích của Điền Phương và Mạc Tiểu Vũ giống nhau thế nhỉ?"

Cho dù trong lòng cậu đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ không tìm được Điền Phương rồi, nhưng sau khi nghe người yêu nói Điền Phương cũng vì bị tang thi tập kích mà thất lạc cùng với đội ngũ, việc này làm cho Âu Dương Húc ẩn ẩn cảm thấy có chút quái dị.

Chẳng lẽ, nữ chủ số 5 và số 6 đều giống như Hoàng Y Y, đã chết sao? Hay là nói, các cô ấy đã trời xui đất khiến mà gặp gỡ Sở Hàn ở nơi khác, đã đi theo Sở Hàn rồi à?"

"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy việc này rất kỳ lạ." Đối với việc hai cô gái đều gặp tình trạng giống như thế, Ngô Hạo Thiên cũng thấy kỳ quái.

"Thôi, tìm không được thì thôi. Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi vậy, qua mấy ngày nữa thì chúng ta đi Cảnh Thành."

Nếu không tìm thấy Điền Phương thì Âu Dương Húc cũng chỉ có thể từ bỏ.

"Ừ." Nhìn thấy cậu thoải mái như thế, Ngô Hạo Thiên thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Ở chỗ Ngô Chấn Quốc.

Sau khi gấp gọn quần áo đã được giặt sạch, Tần Phương đem từng bộ để vào tủ quần áo của người đàn ông.

"Phương Phương, cám ơn em!" Ngô Chấn Quốc chân thành nói cám ơn với Tần Phương đứng cạnh mình.

"Chút chuyện nhỏ này có gì đâu mà nói cám ơn?" Tần Phương mỉm cười nói.

"Phương Phương!" Ngô Chấn Quốc nhìn người phụ nữ trước mặt, ông muốn nói lại thôi, đáy mắt đều là sự dịu dàng.

"Bọn Hạo Thiên đã về rồi, buổi tối tôi còn phải làm vài món ngon cho bọn nó, anh với Tiểu Duyệt cũng qua sớm một chút nhé."

Có người thăng lên cấp 5 thì chắc chắn cũng có người trả giá và hi sinh. Cho nên hai ngày nay phải làm chút thức ăn ngon để bồi bổ cho mọi người, vừa hay cũng có thể thuận tiện bồi bổ cho Chấn Quốc cùng Tiểu Duyệt.

"Ừ, anh biết rồi." Ngô Chấn Quốc gật đầu.

"Vậy, tôi về trước đây." Tần Phương cười nhẹ rồi bước đi.

"Anh đưa em!" Ngô Chấn Quốc lấy áo khoác của hai người ra rồi mỉm cười đưa cho Tần Phương.

"Cám ơn!" Nhận lấy áo khoác màu tím lông chồn của mình, Tần Phương mặc vào xong rồi cùng với Ngô Chấn Quốc một trước một sau đi ra khỏi phòng.

Đứng ở trước cửa sổ nhìn hai người sóng vai đi vừa cười vừa nói, Ngô Hạo Duyệt nở nụ cười chúc phúc họ.

"Xem ra mùa xuân thứ hai của baba đã tới rồi ha?"

Ngày hôm sau, bởi vì trong đội ngũ một ít dị năng giả cấp 3 đã trợ giúp mở ra đại trận mà bị tiêu hao phần lớn nguồn năng lượng W, vì vậy nên hai ngày nay đội ngũ đều trong trạng thái tu bổ lại. Những người thân thể không khỏe đều ở trong nhà tịnh dưỡng, còn những người mới tham gia đội ngũ thực lực chưa đến cấp 3 như Chi Tử cùng Phương Thiên Nhai đều được cho nghỉ phép.

Đeo lên balo chứa năm cân vật tư, sáng sớm tinh mơ Phương Thiên Nhai liền chạy tới chợ đen của An Dật Thành.

Trước đó ở trấn Tam Bảo mua được hai khối ngọc thạch đã trợ giúp cho hắn rất nhiều. Thực lực vẫn luôn tắc nghẽn không thể tăng lên được cũng đã ít nhiều có sự phát triển, việc này làm cho Phương Thiên Nhai mừng rỡ như điên, cho nên vừa mới lấy được vật tư Âu Dương Húc phát cho là hắn liền lập tức xách vật tư lên đi ra ngoài để mua ngọc thạch.

Ngọc thạch thứ này càng nhiều lại càng tốt, mới đầu nhìn thấy rất nhiều người trong đội ngũ đều đeo một đống lớn trang sức bằng ngọc thạch, Phương Thiên Nhai còn cười nhạo bọn họ mắt thẩm mỹ kém. Chỉ có điều, sau khi Âu Dương Húc bắt đầu phát ngọc thạch cho hắn thì hắn mới hiểu ra được, thì ra ngọc thạch lại có tác dụng lớn đến vậy, hèn gì trên người mọi người đều mang toàn là ngọc thạch.

Tuy rằng Âu Dương quân y đối xử rất bình đẳng, Phương Thiên Nhai và những binh lính khác đều có thể lãnh năm khối ngọc thạch như nhau để sử dụng, nhưng thấy những binh lính đó đều mua thêm cho bản thân họ không ít để trợ lực thì Phương Thiên Nhai vẫn rất hâm mộ. Cho nên mỗi khi đến một cái căn cứ an toàn, khi Âu Dương quân y chia vật tư để hắn đi mua sắm thì hắn sẽ không chút do dự cầm đi mua ngọc thạch.

Chủ yếu để bản thân hắn có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của chính mình.

Trước đây ở đoàn dị năng Phong Bạo, Phương Thiên Nhai không cảm thấy có áp lực lớn như vậy, nhưng lúc này ở trong đội ngũ này lại không giống thế. Hiện tại, trong đội ngũ, đại đội trưởng Ngô, Âu Dương quân y, đội trưởng Vương, đội trưởng Thiết và đội trưởng Lưu đều là cấp 5. Thu Thiên, Trương Lộ, Lưu Phỉ Phỉ, Triệu Thiết Trụ, Lý Minh cùng Phùng Kiến Phong cũng đều đạt tới cấp 4. Những đội viên khác trên cơ bản cũng là hậu kỳ cấp 3. Có thể nói, ở trong đội ngũ này, mỗi người đều cố gắng hết sức để có thể tăng thực lực của bản thân lên. Mà làm người lót đáy, đã từng không tim không phổi như Phương Thiên Nhai, lúc này cũng có cảm giác nôn nóng cùng với áp lực rất lớn!

Từ sạp đầu tiên bắt đầu, Phương Thiên Nhai cẩn thận nhìn và tìm trong một đám sạp, hy vọng có thể tìm được ngọc thạch có phẩm chất tốt nhất.

Ở chợ đen lòng vòng 3 vòng, cuối cùng Phương Thiên Nhai ngừng bước ở quầy tạp hóa lớn nhất.

"Này cô bé, cái mặt trang sức bằng ngọc này bán thế nào?" Phương Thiên Nhai ngồi xổm xuống cầm một cái mặt bằng ngọc được bày trong sạp lên.

"Dạ, năm cân lương thực!" Một cô bé mặt mày xinh xắn nhẹ giọng đáp.

"Nhóc con, nhóc đúng là công phu sư tử ngoạm nha, chỉ là một khối ngọc phẩm chất bình thường mà nhóc cũng dám đòi năm cân lương thực, không sợ anh phá sạp hàng của nhóc à?" Nhóc con thúi này đoán chắc rằng hắn có năm cân lương thực đúng hay không?!

"Nhà tôi có ngọc thạch và trang sức ngọc thạch càng tốt hơn, nếu cậu có hứng thú thì tôi có thể mang cậu đi xem thử!"

Nghe có tiếng người nói, Phương Thiên Nhai quay đầu nhìn người vừa mới đến. Đối phương là một người đàn ông tầm 27, 28 tuổi, cao khoảng 1m8, bả vai dày rộng. Hắn lại nhìn lên trên mặt, cái tên này có gương mặt thâm thúy, vừa cương nghị, vừa tuấn mỹ, rất hợp gu của hắn.

"Cô bé, đây là bạn trai nhóc hở?" Phương Thiên Nhai nghiêng đầu nhìn cô bé vừa nãy. Nghĩ thầm: Haiz, củ cải trắng ngon lành dưới bầu trời này, quả nhiên đã được định sẵn là của người khác. Ngô Hạo Thiên đã vậy rồi, Thiết Minh cũng như thế, người trước mắt này cũng vậy luôn!

"Không phải, anh ấy là anh trai em, là phó đoàn trưởng của đoàn dị năng giả Liệt Diễm ― Lôi Chấn." Cô bé mỉm cười, vẻ mặt cô nhóc vô cùng tự hào giới thiệu người đàn ông cao lớn bên cạnh mình.

"Ồ, thì ra là nhân vật lớn ta? Phó đoàn trưởng cũng kinh doanh nữa hở?" Phương Thiên Nhai thả ngọc bội trong tay xuống, hắn đứng dậy nhìn người đàn ông cao hơn mình 10cm ở đối diện.

Nghĩ thầm, cái độ cao này, nếu như hôn nhau thì hắn nhón chân lên chắc cũng vừa hợp lắm á?

Lôi Chấn híp mắt nhìn người con trai xinh đẹp vừa đứng lên này, y có chút ngơ ngẩn.

Phương Thiên Nhai là một người rất để tâm đến gương mặt của mình, vào lúc còn hòa bình, hắn thường xuyên đi làm đẹp, đi đắp mặt nạ, các loại mỹ phẩm dưỡng da thì mua cả một đống lớn, trên phương diện bảo dưỡng cũng không hề sơ suất. Vì vậy nên làn da của hắn vừa tinh tế lại vừa trắng nõn, chưa kể hắn vốn có vẻ đẹp trời sinh nên mặt mày rất tuấn mỹ lại linh động, cho nên khiến người ta càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui.

"Ha ha ha, nhìn tôi xinh đẹp hơn hay em gái của anh xinh đẹp hơn hả?" Phương Thiên Nhai chớp chớp mắt cười hỏi người đàn ông đang nhìn hắn đến ngây ngốc này.

"A..." Nghe Phương Thiên Nhai nói, Lôi Chấn cuống quít dời tầm mắt.

"Sao không nói lời nào, sợ đắc tội em gái anh, không ai nấu cơm, giặt quần áo cho anh hở?" Phương Thiên Nhai liếc y, buồn cười hỏi.

"À, ngày hôm qua tôi đi ra ngoài tìm vật tư, tìm được không ít khối ngọc thạch lớn, còn có rất nhiều thành phẩm bằng ngọc thạch, cậu có muốn nhanh chân đến xem không?" Người đàn ông lập tức đánh trống lãng.

"Được nha, có trai đẹp mời tôi đi, đương nhiên tôi muốn đi rồi!" Nói xong, Phương Thiên Nhai tình ý miên man đá lông nheo với Lôi Chấn một cái.

Chạm đến tầm mắt của hắn, Lôi Chấn mất tự nhiên ngó qua nơi khác, y lập tức dẫn đầu rời đi.

Phương Thiên Nhai cười cười nhìn thoáng qua em gái của Lôi Chấn rồi mới cất bước đuổi theo bước chân y, nhà Lôi Chấn cách chợ đen cũng không xa nên chưa được mười phút thì cũng đã đến rồi.

Vào cửa, thấy trong phòng khách trái một đống, phải một đống hàng hóa, Phương Thiên Nhai không nhịn được cứng lưỡi.

"Sao nhà anh giống thị trường cung ứng quá vậy?"

"Này đó vật tư đều do tôi tìm được!" Lôi Chấn lời ít ý nhiều đáp.

"Nhưng sao anh không lấy những vật tư này đi đổi lương thực với đoàn dị năng của mình chứ?"

Trước đây khi còn ở đoàn dị năng giả Phong Bạo, đội viên tìm đồ dùng sinh hoạt về, những thứ đó là đồ không thể ăn được thì đều phải nộp lên trên cho đoàn đội, sau đó đoàn đội sẽ thống nhất phát lương thực, chẳng lẽ nơi này không phải à?

"Đoàn đội chúng tôi không đổi lương thực, ai tìm được vật tư thì người đó lấy, trong đoàn chỉ rút ra một phần mười."

"Nói cách khác, ai tìm được vật tư gì thì phải tự mình bán đi?"

Trời ạ, thế này thì làm sao mỗi ngày đi ra ngoài tìm vật tư được chứ? Hắn thật lòng cảm thấy đoàn dị năng Liệt Diễm này chẳng ra gì.

"Đúng vậy!" Lôi Chấn gật đầu, y mang theo Phương Thiên Nhai đi tới một gian phòng ngủ.

Phương Thiên Nhai nhìn trên đất thấy một đống lớn ngọc thạch lớn nhỏ như nắm tay, hắn lập tức cười đến cong miệng.

"Thật là mặt hàng tốt nha!" Phương Thiên Nhai chạy tới, hắn bắt đầu lựa lựa chọn chọn trong một đống ngọc thạch ở đây.

Chọn lựa nửa ngày, rốt cuộc Phương Thiên Nhai cũng chọn được hai khối ngọc thạch.

"Hai khối này đi, bao nhiêu lương thực?"

"Hai khối, tám cân lương thực." Lôi Chấn bình tĩnh nói.

"Tám cân, anh đi cướp à?" Nhiều nhất ba cân!" Phương Thiên Nhai bắt đầu trả giá.

"Không bán!"

Nghe xong, Phương Thiên Nhai không khỏi trợn mắt. "Tôi nói nè đại ca, anh có biết buôn bán không vậy? Anh chê ít thì anh nói cái giá đi, gì mà nói không bán hả?"

Làm cái quỷ gì vậy, hắn vất vả lắm mới tìm được ngọc tốt như thế, mắc gì không bán cho hắn chứ?

"Tám cân, không thể thiếu!"

"Rồi rồi rồi, tôi sợ anh rồi. Tôi đưa anh 5 cân chắc được rồi đi?" Vừa nói, Phương Thiên Nhai liền tháo balo của mình xuống, hắn đem mì ăn liền, xúc xích, giăm bông cùng bánh nén khô toàn bộ đổ ra.

END CHƯƠNG 123.

Editor: Thật sự thì mình không thích hướng tình cảm của Tần Phương vs Ngô Chấn Quốc, làm sui gia thì được chứ đi theo CP tình cảm thấy sao sao á~ Mọi người có nghĩ như mình ko? Nhưng mà tác giả chắc không muốn mọi người bị cu-đơn nên muốn ai cũng có đôi có cặp vậy mà~ *(^O^)*


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp