Bạch Nguyệt Quang Trong Kim Ốc

Chương 32: Say rượu


2 năm

trướctiếp

[SINH NHẬT VUI VẺ ANH TUI 🥳🥳 ]

––

Chiều hôm đó Dung Kiến không có tinh thần gì, cậu nằm nhoài lên bàn đầu óc ám trầm tỉnh tỉnh mê mê, liên tục mơ thấy nội dung được viết trong cốt truyện.

Giấc mộng cuối là cảnh kết thúc của《 Ác Chủng 》

– Có 3 người đứng trong căn phòng lạnh lẽo, một người là Minh Dã lúc đã trưởng thành cùng cấp dưới của hắn Trình Giản, người còn lại hình như là Hứa Phỉ. Vóc người nam chính cao hơn so hiện tại một chút hắn mặc một bộ vest màu đen tuyền bên trong là một chiếc sơ mi trắng, cà vạt được thắt chỉnh tề gọn gàng tỉ mỉ cùng vẻ mặt lạnh nhạt. Hai người kia Dung Kiến chưa từng gặp nên gương mặt của họ mơ hồ không rõ, như bị từng lớp sương mù bao phủ chỉ vọn vẹn nhìn thấy vị trí của ngũ quan nhưng lại không biết dáng dấp ra sao.

Hứa Phỉ gần như điên cuồng, gã chỉ vào nam chính điên cuồng hô to:

" Minh Dã! Mày thắng rồi!! Có phải mày rất vui không!??"

Minh Dã đứng trước mặt gã nhưng lại không nhìn sang, hắn căn bản là xem thường Hứa Phỉ hoàn toàn không để gã vào mắt.

Hứa Phỉ cười gằn: "Mày thắng thì có ích gì chứ? Lúc ba mất người hận nhất chính là mày, mẹ ruột của mày không phải cũng vì mày phá hủy giấc mơ của bà ta nên hận không thể bóp chết mày sao? Còn có ai chứ? A, đúng rồi! Không phải thời cấp ba mày từng ở trong Dung gia hay sao? Có phải vị Dung tiểu thư kia rất tốt với mày không? Mày cho rằng cô ta thích mày à? Không đâu, đối tốt với mày nhưng trong lòng cô ta chỉ có chán ghét, cùng sự căm hận tột cùng! Mày không biết đúng không? Ai có thể đi yêu một thằng như mày chứ!?" Gã như có chỗ thắng được Minh Dã mà điên cuồng đắc ý: "Minh Dã ơi Minh Dã, trên thế giới hơn 7 tỷ người nhưng liệu có ai yêu mày không? Sẽ không có ai yêu mày! Đúng, đúng không có ai yêu mày..."

Tay Trình Giản siết chặt định tiến lên cho Hứa Phỉ một trận.

Minh Dã nhướng mày, hắn không để ý mà nói: "Xem ra mày không chịu nói, được rồi, báo cảnh sát đi."

Dung Kiến biết, trước khi nói câu này chắc chắn nam chính đã nghĩ: Tôi không cần tình yêu hoặc tình yêu của bất cứ ai.

Trong《 Ác Chủng 》đây là tâm lý duy nhất của nam chính được viết ra.

Trình Giản nổi giận đùng đùng báo cảnh sát, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức, liền nói với Minh Dã về chuyện đào mộ phần lên, dựa vào cái gì mà cô ta có thể ở một chỗ tốt rồi được cung phụng như vậy? ( Từ chối hiểu!🙄)

Minh Dã không có ngăn lại, cũng có thể nói chuyện này không đáng để hắn nhọc lòng, mộ có được đào lên hay không đều không quá quan trọng, thậm chí chỉ cần một câu thôi là có thể ngăn cản mọi lúc.

Nhưng hắn chỉ lạnh nhạt bảo tài xế lái xe rời khỏi để xử lý công tác của ngày hôm nay.

Dung Kiến tỉnh dậy với tay chân lạnh toát, nếu nam chính biết thân thể này trước kia đã từng làm gì thì hắn sẽ đối xử với mình như vậy sao?

Nhưng cậu lại cảm thấy bản thân cả nghĩ quá rồi, lúc đó e rằng cậu đã sớm chết nên còn biết cái gì nữa chứ, giờ cậu cần quan tâm tới nó làm gì?

Nhưng người sống rồi sẽ quan tâm thôi.

Đến buổi chiều tan học, Dung Kiến như vừa tỉnh từ giấc chiêm bao, cậu trầm mặc gửi cho Minh Dã một tin nhắn:

[ _ "Xin lỗi, tôi thấy không khỏe nên sẽ không đến tiết học tối được."]

Dung Kiến không đợi Minh Dã trả lời liền mang cặp sách lên đi thẳng ra khỏi lớp.

Minh Dã nhìn bóng lưng rời đi của cậu cũng không đuổi theo mà xuống hỏi Trần Nghiên Nghiên: " Hôm nay cậu ấy làm sao vậy?"

"Tôi cũng không biết, sáng nay còn tốt mà, chỉ là...." Trần Nghiên Nghiên chau mày bức tóc, suy nghĩ hồi lâu: "Đúng rồi, sáng nay cậu ấy có hỏi qua Tống Tuyết Lâm vì sao không đến lớp, có người nói vì người nhà của bạn học Tống xảy ra chuyện Kiến Kiến cũng lập tức ủ rũ luôn."

Minh Dã gật đầu như có điều suy nghĩ.

  "Cảm ơn." Hắn nói xong thì quay người rời khỏi.

Trần Nghiên Nghiên nói theo phía sau: "Cậu nhớ an ủi Kiến Kiến cho tốt đấy!"

Dung Kiến mang theo cặp sách, dọc theo một con đường nhỏ tản mạn không mục đích mà đi ra ngoài, không gọi điện cho lái xe vì cậu hoàn toàn không muốn trở về.

Hiện tại đã là đầu đông nên trời cũng tối rất nhanh, bầu trời u ám không trăng không sao ngay cả đường đèn cũng không được bật.

Dung Kiến ngừng lại, nhìn cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.

Cậu bước vào chỉ thấy một chàng trai chừng hai mươi tuổi đang đứng trong quầy thu ngân chơi điện thoại.

"Cho tôi hai lon bia và một hộp thuốc lá." Dung Kiến nhìn tủ đông phía sau chàng trai hời hợt nói.

Tâm tình của cậu đang rất kém.

Dung Kiến ít khi mượn rượu giải sầu lắm, bởi vì uống vào cũng vô dụng, hôm sau còn được tặng một trận đau đầu miễn phí, đúng là không tốt chút nào.

Trừ trường hợp không thể cứu vãn nữa cũng không cách nào nỗ lực chăm chỉ.

Ví dụ như, sau đám tang của bà ngoại, hoặc bây giờ.

Chàng trai kia ngẩng đầu lên, có chút sửng sốt.

Y có thể nhận ra đồng phục học sinh trên người Dung Kiến là của trường cấp 3 Hội Văn ở phụ cận. Còn người trước mặt như là một vị tiểu thư ngây thơ xinh xắn nào đó, dáng vẻ như không rành thế sự vừa ra cửa là có thể bị lừa gạt, hơn nữa bây giờ là thời gian tự học buổi tối cô gái này lại muốn mua bia cùng thuốc lá.

Y không nhịn được mà khuyên một câu: "Bây giờ bên ngoài trời đã tối rồi một mình uống bia không tốt đâu."

Dung Kiến tuy tâm trạng không tốt nhưng cũng sẽ không giận chó đánh mèo, huống chi lần này lại là thiện ý.

Cậu mím môi nói thẳng: " Cảm ơn, tôi định mang về rồi uống."

Chàng trai vội vàng gật đầu, cầm hai lon bia đá. Dung Kiến không nói mình muốn loại thuốc nào nên y liền tự chủ trương mà lấy một hộp thuốc lá bạc hà cho con gái, vị của nó rất nhạt.

Dung Kiến trả tiền, cầm đồ của mình rồi ra khỏi cửa hàng.

Đèn đường bên ngoài cũng đã sáng.

Minh Dã đứng ở một chỗ khuất sáng nhìn Dung Kiến đang chờ xe cách đó không xa. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của bản thân trông không vui vẻ gì, tai còn hơi ửng đỏ vì bị đông lạnh.

Một chiếc xe bus dừng lại trước mặt Dung Kiến, cậu một mình chậm chạp lên xe.

Minh Dã nghĩ, nếu hắn không nhìn lầm thì trong tay cậu đang cầm kia hẳn là bia.

Dung Kiến luôn biết cách tự dỗ bản thân vui vẻ, hắn không nghĩ ra cậu vì cái gì mà không vui.

Xe công cộng đường bộ thường có ít khách nên cũng nhanh, không bao lâu là đến trạm. Trước khi xuống xe Dung Kiến thắt chặt túi nhựa lại rồi nhét vào cặp sách.

Vào trong nhà cậu liền nói với Hàn Vân bản thân có hơi mệt muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Vì không để Hàn Vân vào kiểm tra, Dung Kiến không bật đèn, nhẹ nhàng khóa cửa, tùy tiện vứt cặp trên thảm nền rồi lấy túi nhựa trong đó ra, bước đến bên cửa sổ lồi.

Dung Kiến khui một lon bia rồi ngửa đầu uống một hớp.

Uống bia sẽ không say, trong lòng Dung Kiến nắm chắc, bản thân sẽ không say mà vô tình lật xe, bằng không chẳng cần đợi đến 7 tháng sau đâu có khi còn không qua khỏi đêm nay ấy chứ.

Nhưng một người uống rượu lại vô cùng tẻ nhạt, mà Dung Kiến cũng không quen biết ai để trút bầu tâm sự, cậu lặng lẽ mò vào app "Tìm"

Thời gian còn sớm, Hector bận vậy  hiếm khi lại thấy online.

Dung Kiến uống một ngụm rượu lớn, ỷ vào việc bản thân và Hector vĩnh viễn không thể gặp mặt mà nói không kiêng kỵ gì:

[ _ "Chú ơi, tui đang uống bia đó chú! Bia uống ngon tuyệt."]

[ Hector:_ "?"]

[ _ "Hôm nay gặp phải chuyện khó vượt qua, chú có muốn nghe không chú?"]

[ Hector:_"Nhóc kể đi."]

Dung Kiến vứt lon bia đã trống đi rồi khui một lon khác, tay cậu gõ bàn phím:

[ _ "Không nói cho chú đâu, đây là bí mật nhỏ của riêng tui, không thể nói cho người khác..."]

Kỳ thực sau khi gõ đến đây, Dung Kiến đã say đến mơ mơ màng màng. Nồng độ cồn trong bia rất khó để uống say,  khi còn ở đại học Dung Kiến còn cùng bạn kí túc uống ừng ực suốt một đêm, nhưng cậu lại quên mất mình đã thay đổi thân xác, cơ thể này chẳng những chưa từng tiếp xúc với các chất có cồn, lại còn là loại thể chất dễ say xỉn.

Dung Kiến đầu óc choáng váng, có lẽ vì đụng phải cồn nên đột ngột cảm thấy buồn bực, cậu ở thế giới cũ sống rất tốt bỗng đùng một cái mà xuyên đến chỗ này, biến thành một thằng giả gái còn chưa tính, đã vậy tuổi thọ còn bị cưỡng chế còn không tới một năm.

Rõ ràng bản thân cậu không làm sai cái gì mà.

Trước mắt Dung Kiến quay cuồng, hoàn toàn không biết bản thân gõ sai cái gì:

[ _"Chú này, tui có một bí mật nhưng không thể cho ai biết được, nói ra rồi sẽ bị xử đấy chú."

_"Cho nên không thể kể cho chú biết rồi! Chúc chú ngủ ngon nha!"]

Gửi câu cuối đi, Dung Kiến triệt để say như chết, điện thoại trên tay thẳng tắp rơi xuống thảm phát ra một tiếng vang nhẹ.

Minh Dã nhìn câu sau cùng của đối phương rất lâu, cuối cùng vẫn là cầm áo khoác đứng dậy bước về phía nhà chính.

Phòng Dung Kiến trên tầng hai, diện tích của nó lớn vô cùng với một ban công thoáng đãng đẹp đẽ, hơn nữa vì mỹ quan nên có rất nhiều tượng, thêm vào cột ống dẫn nước nên Minh Dã dễ dàng trèo lên ban công.

Cánh cửa giữa ban công cùng căn phòng không được đóng lại.

Minh Dã nhẹ nhàng đẩy phiến cửa kính kia ra, cảnh giác của cậu đúng là chẳng nhiều bao nhiêu.

Mặt trăng đã lên cao, soi sáng cả bệ cửa sổ.

Nửa người Dung Kiến treo trên cửa sổ lồi, tóc dài buông xuống che gần nửa khuân mặt. Trên đất còn có hai lon bia nằm đấy cùng một hộp thuốc lá bạc hà được mở ra, giày cùng tất đã được cởi, làn váy của cậu buông lỏng xuống bắp đùi trắng nõn, rõ ràng là rất gầy nhưng lại cho người ta cảm giác rất có thịt.

Minh Dã dời tầm nhìn, lặng lẽ bước đến gần, hắn nhẹ nhàng vén mái tóc dài lên, chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừng của Dung Kiến. Cậu chưa tẩy trang son trên môi không còn đó, màu sắc nó nguyên bản rất nhạt nhưng lại đẹp vô cùng.

Cùng lắm chỉ mới uống hai lon bia thôi.

Minh Dã cúi người, cánh tay vòng qua cổ cùng đầu gối Dung Kiến, nhẹ nhàng bế cậu lên.

Uống say vào là nóng vô cùng, cảm nhận được một nguồn nhiệt bên cạnh, dù Dung Kiến không tỉnh lại nhưng vẫn theo bản năng mà khước từ.

Minh Dã đè thấp cổ họng: "Ngoan nào."

Lúc phụ đạo Dung Kiến đã nghe được giọng nói của Minh Dã rất nhiều nên dường như đã tạo thành phản xạ có điều kiện, cậu oan ức mà " Ừm" một tiếng, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của hắn mặc kệ hắn ôm mình lên giường.

Tai Minh Dã tựa hồ cũng nóng lên, nhưng khi thả Dung Kiến xuống chút nhiệt độ đó dường như tiêu thất, hắn cúi người thấp giọng hỏi nên tai Dung Kiến: "Sao lại đau lòng rồi?"

Dung Kiến hít mũi, có lẽ vì uống bia nên không thoải mái, thứ hắn nghe được cũng rất mơ hồ:

"Ừm, tui rất buồn, rất buồn...."

Minh Dã tiếp tục hỏi: "Bởi vì cái chết của anh trai Tống Tuyết Lâm sao?"

Dung Kiến nghe được nên ủy khuất gật gật đầu.

Cậu có cảm giác mình đang mơ, trong mộng có người hỏi cậu Tống Tuyết Sâm chết rồi nên khổ sở sao? Cậu đương nhiên khổ sở rồi, buồn đến chết đi sống lại theo đúng nghĩa đen.

Minh Dã ngẩn ra.

Hắn rất thật sự không hiểu, chuyện của Tống Tuyết Sâm đáng để Dung Kiến đau lòng vậy sao?

Dù ngây thơ hay ngu ngốc đến mức nào thì cậu cũng không nên thương tiếc đến những con người hay những chuyện râu ria này chứ.

Chẳng lẽ chuyện đau lòng được nhìn thấy này có liên quan đến bí mật của cậu sao?

"Vậy còn bí mật của cậu thì sao?"  Minh Dã chần trừ hỏi lại.

Đáng tiếc bí mật này đối với Dung Kiến là quan trọng nhất, cho dù là uống say cũng không chịu mở miệng nói chuyện, cậu lắc đầu nguầy nguậy từ chối trả lời.

Minh Dã tìm không được lý do khác, chỉ có thể quy vào chuyện của Tống Tuyết Lâm.

Dung Kiến sao lại có nhiều tâm tư đồng tình dành cho người khác như vậy, xem ra là bài tập hắn giao còn quá ít rồi.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì Tống Tuyết Sâm cũng đã chết.

Nếu như Dung Kiến sớm nói chuyện này cho Minh Dã, có khi hắn lại có biện pháp cứu được Tống Tuyết Sâm cũng nên. Người này chết cũng không phải bất ngờ mà là tất nhiên. Chú hai của anh đã lên kế hoạch mười năm chỉ chờ đến lúc cha con Tống Tuyết Sâm gặp nạn mà triệt để bóp chết bọn học rồi lên kế thừa công ty. Đây là chuyện của Tống Tuyết Lâm mà hắn tra được sau rất nhiều năm.

Người chết không thể sống lại. Đây là chuyện mà Minh Dã không thể làm.

Nhưng Dung Kiến thoạt nhìn sẽ đau lòng rất lâu đây.

Trong tiết tự học buổi tối, nhà trường cuối cùng cũng công bố điểm thành tích. Lần này điểm được đưa vào xuất hiện vấn đề, dẫn đến tối mới được phát ra, Dung Kiến lại có thể thi đứng top 11 toàn trường, cách mục tiêu được đặt ra chỉ kém một.

Minh Dã ghét việc ngoài ý muốn, vì để xoá đi nhân tố ảnh hưởng bất ngờ nên lần trước Minh Dã đã sớm liên lạc với mẹ của Trần Lưu, cho hai mẹ con họ gặp ai nhau sau nhiều năm xa cách, sau đó là chuyện Trần Lưu xuất ngoại có thể là cả đời này đều không trở về nữa nên cũng không thể quấy rối đến việc học của Dung Kiến.

Nếu như Dung Kiến vẫn luôn lo lắng cho Trần Lưu, Tống Tuyết Lâm hoặc là  những người khác, vậy cậu không thể chuyên tâm học hành, e rằng thành tích lúc đó sẽ thẳng tắp rớt xuống vĩnh viễn không thể thi được lên hạng mười người đứng đầu.

Có lẽ nên thưởng một món quà cho cậu vì đã đạt được thành tích gần với mục tiêu này.

Minh Dã thoải mái nghĩ, nếu Dung Kiến không thể nhìn nổi bạn học Tống Tuyết Lâm khổ sở như vậy thì để cô ta sống dễ chịu một chút, chân tướng đã rõ, ân oán cũng báo xong. Dù sao bây giờ cha cùng anh trai chết không rõ ràng lại còn bị người thân bức bách.

Hắn nhìn mặt của Dung Kiến mà không nhịn được mà đụng một cái, rất nóng nhưng hắn vẫn nhét cậu vào trong chăn.

Người chưa bao giờ uống đồ có cồn lại có lúc vì một người mà uống.

Minh Dã lại nghĩ, vẫn là tìm cơ hội cho Tống Tuyết Lâm ra nước ngoài đi.

Hắn vẫn ghét những khả năng có thể phát sinh tiếp theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay mèo say Kiến Kiến cùng mèo máy Doraemon anh Minh nhưng hiển nhiên hai mạch não không cùng một tần số.

(*Cửa sổ lồi


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp